Vừa bước ra khỏi nhà thờ, KyO đã siết lấy tay Rose, lên tiếng:
-Bella…
Rose quay lại nhìn anh cười:
-Đừng nói gì cả. Đi theo em.
Cô gọi taxi và hai người đi về phía biển. Trên xe, cô hoàn toàn im lặng. Cô biết cô cần phải cho KyO thời gian để chấp nhận sự thật rằng người lâu nay anh ôm ấp yêu thương không phải là cô; và cũng là ình thời gian suy nghĩ trước khi nói với anh vài việc quan trọng. Có thể những gì cô sắp nói ra sẽ thay đổi mối quan hệ giữa anh và cô. Nén một tiếng thở dài, cô đưa mắt liếc sang nhìn KyO.
KyO cũng có cảm giác vô cùng khó chịu khi tất cả những việc vừa diễn ra trước mắt anh như một trò đùa trớ trêu mà anh vô tình trở thành một tên hề trong đó. Tại sao anh lại không biết gì cho đến tận khi mọi thứ được lôi ra ánh sáng? Tại sao Rose ngồi cạnh anh đây lại đủ nhẫn tâm nhìn mọi người sống chung với một tên gián điệp, thậm chí vì thế mà Mars đã phải ra đi? Tại sao cô đủ lạnh lùng có thể nhìn anh lâu nay ôm ấp yêu thương một người con gái khác? Cô đang suy tính gì đây? Anh liệu hiểu được cô bao nhiêu?
Bãi đá rộng mênh mông chỉ có hai người ở đây. Rose dẫn anh ra tận mỏm đá ngoài cùng, nơi những con sóng đánh ồ ạt tràn cả lên trên. Gió biển mát lạnh khiến tâm trạng cả hai như dịu lại một chút.
Buông tay KyO, Rose đứng đối diện nhìn anh, ánh mắt cô đầy vẻ phức tạp. Một lát sau, như không thể chịu đựng được cái nhìn xa cách đó mãi nữa, KyO ôm chặt lấy cô, gục đầu xuống vai cô, giọng anh như lạc đi:
-Tại sao lại biến anh thành thằng ngốc như thế? Em có biết em đáng trách lắm không?
Rose lặng im trong vòng tay anh vài phút, rồi cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, lại nhìn vào mắt anh, mỉm cười rất nhẹ:
-Em mừng là anh vẫn khỏe.
-Anh sao lại không khỏe được chứ.- Anh đỡ cô ngồi xuống cạnh mình trên mỏm đá.
-Chuyện của Mars làm em thấy sợ. Cũng may là không có sự việc nào đáng tiếc hơn xảy ra.
-Em đã biết trước mọi chuyện, vậy mà cũng không đủ sức cứu Mars sao?
-Em cũng rất tiếc chuyện đó. Em và Shin cũng có mặt ở gần khu vực phát nổ khi đó, nhưng không ngăn được vụ nổ. Chiếc taxi đã bị đánh tráo mà em không hay biết. Commet nói rằng có lẽ lúc đó, Mars cũng nhìn thấy em và Shin, nhưng lại không thể đuổi kịp bọn em. Có lẽ đó là số phận của anh ấy.
-Thôi, dù sao cũng qua rồi. Em an toàn đến lúc này là anh cảm thấy rất mừng. Nhưng em nói xem thời gian qua em đã đi đâu? Tại sao em không tìm về đội ngay mà lại để bị Lý Tử An trám chỗ vậy?
Rose nhìn anh, ánh mắt cơ hồ vô cùng phức tạp. Cô cười khổ:
-Mọi chuyện nói ra rất dài. Nhưng em có thể nói ngắn gọn, em không trở về ngay, đơn giản vì em bị mất trí nhớ một thời gian dài. Mãi gần đây em mới nhớ lại được mọi chuyện. Cũng may là kịp quay về cứu cha em, thầy Tagasi, Shin và cậu nhóc Tiểu Phong đó.
-Em mất trí nhớ ư? Vậy em đã ở đâu suốt thời gian đó? Làm sao em thoát khỏi con tàu?
-Em đã nói rồi, chuyện rất dài. Em ở trên con tàu đó bị thương rất nặng. Khi nó chìm xuống, bản năng duy nhất em có là đeo bình dưỡng khí vào và chìm dần xuống. Chính Đenphin đã cứu em và đưa em tới kim tự tháp đó. Lúc đó, do va đập, em đã hoàn toàn mất đi kí ức. Em không biết mình là ai, không có khái niệm chạy trốn khi nhìn thấy Eagle. Lúc đó em ở trong tình trạng nguy kịch vì mất nước, vì đói, vì những vết thương khắp cơ thể. Chính Eagle đã cứu em, ngăn cản tên tư tế đó giết em.
-Eagle cứu em ư? Vậy là em đã bị hắn bắt giữ à?
-Không hẳn là bắt giữ, nhưng hắn cho em một kí ức giả, để em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn.
-Vậy còn hơn là hắn hại em.- Anh vòng tay ôm lấy cô- May mắn là cuối cùng em cũng bình yên quay về.
Rose gỡ mình ra khỏi vòng tay anh, ánh mắt bối rối. Dường như cô có gì đó vô cùng khó nói lúc này. Rose nhìn ra biển, mãi sau cô mới quay lại nhìn anh, chậm rãi nói:
-Có một chuyện này, em nghĩ em không nên giấu anh. Trong thời gian em ở cùng Eagle, em… em… em đã kết hôn với anh ta.
Bàn tay KyO đang nắm tay cô đột nhiên buông lơi, anh sững sờ nhìn cô, dường như không thể thốt lên thành lời. Tin đó khủng khiếp hơn bất cứ cái gì anh từng tiếp nhận từ trước đến nay, kể cả so với sự hy sinh của Shin, nó vẫn còn nhẹ nhàng hơn điều mà Rose vừa chính miệng nói ra.
Rose cười ngượng ngùng nhìn anh.
Im lặng hồi lâu, KyO lại đưa tay nắm lấy tay cô, nói:
-Anh không quan tâm điều đó, vì em bị mất trí nhớ và bị hắn lừa phỉnh. Cái anh quan tâm là bây giờ em yêu hắn hay yêu anh?
-Tất nhiên nhớ ra rồi, em làm sao có thể chấp nhận Eagle, mặc dù giữa em và anh ta đã có 1 đoạn ân tình, nhưng đó là giả tạo.
-Thực ra thì Ealge cũng yêu em không kém gì anh. Cũng chính vì em mà tạo nên Eagle của ngày hôm nay. Anh ta yêu em đến độ sẵn sàng lợi dụng tình cảm của Lý Tử An để biến cô ta thành em.
Cái đó…- Rose ngập ngừng.- Khi em nhớ ra, em thấy cực kì kinh khủng. Kì thực thì em không căm ghét Eagle, nhưng em thấy khó chấp nhận được cái cách anh ta chiếm đoạt em như thế. Em vẫn giả vờ mất trí nhớ nên mới tiếp cận được với nhiều tài liệu nói đến kế hoạch của họ. Cũng vì thế em mới kịp thời cứu cha, giáo sư, Shin cũng như Tiểu Phong. Bây giờ chắc anh ta hận em lắm. Nhưng đó là những gì anh ta đáng nhận sau khhi đã cố tình đánh lừa em. Chuyện này chắc còn chưa xong, nhưng không sao, đằng nào cũng phải giải quyết. Chắc chắn anh ta đã hiểu ra và đang đợi chúng ta ở sào huyệt của giáo phái Thiên Hà. Tên hòn đảo đó là Devil, nghĩa là hòn đảo Ác quỷ.
-Em biết đường ở đó chứ?
-Em chưa đến đó bao giờ, bình thường em ở với Eagle trong một căn biệt thự ở Manila. Lúc mất trí nhớ, trong mắt em Eagle là một công chức bình thường làm trong thủ đô, em hoàn toàn không biết hắn là một sát thủ, cho đến khi em nhớ ra mọi chuyện.
-Không sao. Chúng ta vẫn có thể đến đó. Em đã giấu tàu Taurus ở đâu?
-Shin neo nó ở một nơi an toàn cách đây không xa.
-Vậy đợi Yi bình phục là chúng ta có thể lên đường. Commet đã xác định được tọa độ của hòn đảo đó.
Trong khoảng sân rộng đầy cát chỉ có một thanh niên chừng 18, 19 tuổi cao lớn đang trông chừng một cậu nhóc, lúc này đang chơi trò ném banh cùng với một con chó lông xám, cao đến ngang bụng cậu nhóc. Con chó quấn lấy chân hai người, cái đuôi vẫy tít chứng tỏ nó rất khoái trò ném bóng này.
Rose nhìn cảnh đó và khẽ mỉm cười. Lâu rồi cô không có thời gian nhiều cho Alex. Trong hơn 1 năm cô mất tích, nó theo chân Shin, thỉnh thoảng theo KyO, còn lại chủ yếu nằm ủ rũ một chỗ ở văn phòng. Nó cảm nhận được Rose xuất hiện trước đó không phải là người chủ chân chính của nó, nhưng nó chỉ biết buồn bực đợi chờ. Nó không có một đôi cánh tự do để bay đi tìm cô như Arrow.
Với Rose, Alex và Arrow không chỉ là hai người bạn, hai cộng sự đặc biệt, giữa cô và chúng còn có một sự gắn kết tinh thần rất lớn.
Alex nhả trái bóng màu xanh ra, sủa lên mấy tiếng rồi lao vút về phía cô đang đứng. Nó dụi đầu vào chân cô như thói quen trước đây, kêu lên ư ử mấy tiếng trong cổ họng như hờn dỗi với chủ. Đó là cách bày tỏ tình cảm của Alex, khá nũng nịu. Rose ngồi xuống, ôm lấy cổ nó lắc nhè nhẹ, Alex thích cô vỗ về nó như thế.
Lúc cô đang nói thì thầm mấy câu với Alex thì Shin và Tiểu Phong dã tới ngay trước mặt. Thằng bé Tiểu Phong vẫn giữ thái độ vừa kính sợ, vừa nể phục, nhưng hết sức xa lạ với cô. Một đứa trẻ như nó có lẽ chưa thể tiếp nhận ngay được cái sự thực có một cô gái khác tên Rose thay thế người mà nó lâu nay vẫn yêu quý như chị gái. Trong nó, chỉ có duy nhất một người tên Rose đó, dù là giả mạo.
Rose nhìn thằng nhóc, cười khổ trong lòng. Trẻ con có những suy nghĩ yêu và ghét không giống với người lớn. Với Lý Tử An, Tiểu Phong không thể hiểu rạch ròi được cái tốt và cái xấu, càng không hiểu được những nguy ngập đang vây quanh nó xuất phát từ đâu. Dù Rose chân chính có tốt hơn kẻ giả mạo trăm nghìn lần, thì trong nó, người giả mạo kia vẫn cứ là người mà nó dành nhiều tình cảm hơn cả.
-Anh KyO đâu rồi? Sao chị lại ra đây một mỉnh?
-Commet tìm anh ấy. Anh ta cũng nhắn em về đó.
-Em à? Có chuyện gì sao?
-Gọi em về chuẩn bị một chút. Chiều nay chúng ta lên đường.
-Chiều nay ư?- Shin ngẩn người hỏi lại- Khẩn trương vậy sao?
-Phải. Hành động của chúng ta với Lý Tử An chính là ngòi nổ lần này. Chị không biết tại sao Eagle lại co cụm về đảo Devil trong khi trong tay anh ta có những sát thủ hàng đầu? Chắc chắn anh ta có âm mưu gì đó. Nhưng chúng ta không thể bị động mà đợi được.
-Có lực lượng quân đội nào yểm trợ không?
-Không có.- Rose lắc đầu, vẻ mặt chùng xuống.
-Chết tiệt.
-Chúng ta có thể hành động mà không cần đến họ mà.- Rose an ủi.
-Nhưng có thêm người chúng ta sẽ có thêm phần thắng. Tàu chiến, tàu ngầm, tàu sân bay của chúng ta đã gần như bị phá hủy và cướp đi một cách trắng trợn, họ chẳng lẽ không việ trợ gì sao? Cái này cũng ảnh hưởng đến họ mà.
-Họ sợ nếu đưa quân đội vào cuộc chiến, chính họ sẽ bị vũ khí của chúng ta phá hủy.
-Gã Eagle đó cũng quá là thâm độc. Cướp tàu chiến của chúng ta để giết chúng ta.
-Thôi, em về đó đi. Commet sẽ bàn thêm với em.
-Ừ, vậy em đi trước nhé!
Tiểu Phong lúc này vẫn đứng bên ngơ ngác vì nó không hiểu thứ ngôn ngữ mà hai người Rose và Shin trao đổi.
Shin đi rồi, Rose quay sang nhìn Tiểu Phong khẽ cười. Dù trước đó hai người đã biết nhau, nhưng cô chưa từng nói chuyện riêng với thằng nhóc. Cô xoa đầu nó, hỏi:
-Em biết chị đúng không?
Ngần ngừ một hồi lâu Tiểu Phong mới đáp:
-Chị không phải là Ling.
-Đúng thế.- Cô gật đầu thừa nhận.
-Nhưng chị đã cứu em. Chị là người tốt.
-Đó là trách nhiệm của chị.- Cô lại cười.
-Em biết chị mới là Rose. Alex nói với em điều đó. Nó chưa bao giờ quấn quýt với Ling...
-Em có thể giữ Ling của em ở đây.- Rose chỉ vào giữa ngực cậu bé- Đó hẳn là những kỉ niệm đẹp. Một đứa bé ngoan thì không nên nuôi dưỡng oán hận trong lòng.
-Tại sao chị Ling lại làm thế? Chính chị ấy đã làm anh Mars chết phải không?
-Cô ấy cũng chỉ là nạn nhân.- Rose lắc đầu cười.
-Thế ai là hung thủ ạ?
-Một gã rất xấu xa. Chiều nay chị và các anh chị kia sẽ đi bắt hắn. Chị sẽ đưa em và chị gái em về lại Hồng Kông.
-Tại sao em và chị Yi không được theo?
-Yi đang bị thương, em biết mà, đúng không? Em phải bảo vệ chị ấy chứ. Nghe nói em rất giỏi võ thuật.
-Sao chị biết?
-Thầy Chu nói cho chị biết.
-Chị biết ông Chu?
-Phải, ông ấy từng là thầy dạy võ thuật của chị.
Mắt Tiểu Phong sáng lên.
-Thật chứ?
-Ừ... Lâu lắm rồi... Em và Yi sẽ về lại chỗ thầy Chu...
Ngần ngừ hồi lâu, Tiểu Phong khẽ gật. Rose xoa đầu nó cười:
-Ngoan lắm. Vậy chúng ta làm bạn nhé! Chị là Bella Fenton.
Tiểu Phong nhoẻn miệng cười đáp lại cô. Rồi nó lại dắt Alex ra xa chơi ném banh...