Thị trấn Backfield 9 giờ sáng vẫn còn chìm trong sương mù mờ mịt. Nơi đây vào mùa đông sớm hơn những vùng miền phía Nam. Một chút sôi động của nơi tập trung dân cư đông nhất trong vùng cũng không xua tan đi được bớt giá lạnh còn sót lại của sáng sớm.
Mars ngồi gần lò sưởi trong sở cảnh sát, gương mặt chăm chăm nhìn ra cửa, dấu hiệu nôn nóng hiện rõ trên gương mặt. Anh muốn trở lại Nhật Bản lắm rồi. Cái tin N.R bị ám sát, rồi một vài thông tin liên quan đến giáo phái Thiên Hà làm anh đứng ngồi không yên.
Đúng lúc Spider đưa cho anh cốc café nóng thì Uranus trở về. Thấy Uranus, anh hỏi ngay:
-Sao rồi?
-Tôi đã lo xong mọi thủ tục về tiến sĩ Fenton và xin nhận hồ sơ vụ án từ cảnh sát liên bang xong xuôi. Chủ tiệm giặt là cũng xác nhận tối hôm trước khi mất tích, tiến sĩ Fenton quả thật có đến nhận áo. Nên tôi nghĩ tờ giấy đó nhất định liên quan mật thiết đến chuyện sáng hôm sau tiến sĩ chuẩn bị đi đâu đó, có thể là địa điểm ghi trên tờ giấy. Còn các anh?
-Đã xác minh được vào khoảng 8 giờ đến 8 giờ 30 phút sáng hôm đó, có tất cả 4 chiếc xe đi về phía Backfield.- Mars vào ngay vấn đề.- Trong đó có 1 chiếc xe tải chở hàng, chúng ta có thể loại bỏ. Ba chiếc còn lại, chúng ta có thể chiếu theo lời miêu tả của nhân chứng mà loại bỏ dần.
-Theo lời nhân chứng thì người lái xe là một phụ nữ. Chiếc xe 4 chỗ màu xám, không rõ là của hãng nào vì lúc đó có một chút sương mù. Hơn nữa thì các bà già đâu có rành rọt về xe cộ mà biết nó là xe của hãng nào đâu.- Uranus nhún vai.
-Trong ba chiếc xe còn lại, 1 là xe 7 chỗ, của một gia đình trong thị trấn vừa đi du lịch về, chúng ta cũng có thể loại bỏ. Còn lại hai chiếc xe đều có màu tối, xe bốn chỗ và chưa rõ họ đến đâu.
-Có thể dựa vào biển số xe mà?
-Thì vậy. Cả hai chiếc xe đều đến từ Spokane và camera ghi nhận là đều do phụ nữ lái. Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa nhận được báo cáo về lai lịch hai chiếc xe ấy.- Mars thở dài.- Nhưng tôi chẳng dám chắc chúng ta có đi đúng hướng không nữa. Tôi muốn về Nhật lắm rồi.
Đúng lúc ấy thì điện thoại reo inh ỏi cắt ngang câu chuyện của ba người. Mars chậm rãi đứng dậy nhận ống nghe từ người cảnh sát trực, hai phút sau, anh quay lại, trên trang giấy của cuốn sổ nhỏ có ghi mấy dòng chữ. Mars nói tiếp với hai người đồng đội.
-Tôi đã có tin từ hai chiếc xe đó. Hai chiếc xe đều đang ở thành phố Spokane, tôi sẽ đến đó một chuyến. Còn hai anh, tôi nghĩ hai anh nên trở về Nhật hỗ trợ Commet và mọi người, ở đây mình tôi lo được rồi.
-Mình anh được không?- Spider nghi ngại hỏi.
-Yên tâm, tôi bảo được chắc chắn là được.- Mars gật đầu kiên quyết.- Rose còn bị ám sát thì có lẽ chúng ta không nên xé lẻ ra nữa. Bây giờ chúng toàn ở trong bóng tối, tìm cách cắn trộm chúng ta, cứ nhìn vụ Shin là khắc hiểu. Tôi không thích mọi người hy sinh lãng xẹt như thế. Ít nhất nếu chết tôi cũng phải kéo vài tên theo cùng.
-Anh lại nói gở rồi.- Uranus lắc đầu cười.- Thôi nhanh chóng lên đường đi, Spokane cách đây hơn 300 km đấy.
Thành phố Spokane nằm sâu trong mênh mông của những rừng cây phương Bắc, những rừng mưa ngập tràn hương trầm, những cây tùng cây bách có trên cả trăm năm tuổi, những đỉnh núi mùa hè chìm trong mây mù, mùa đông ngập trong tuyết lạnh. Nằm gần công viên quốc gia Wenatchee, thành phố Spokane là thành phố vô cùng xinh đẹp và đông đúc. Nơi này, từng nổi tiếng với vụ án đẫm máu mang tên “Thảm sát sông Green” vô cùng kinh dị, làm nhức đầu cả cơ quan điều tra liên bang.
Mars bắt taxi đến gara ô tô phía Nam, là một trong những nơi cho thuê xe tự lái lớn nhất thành phố. Người phụ nữ đầu tiên anh tìm đến đã được xác minh là vô can trong vụ án vừa rồi. Sáng hôm đó cô ta có lái xe đến Backfield, tuy nhiên cô ta đến thăm một người bà con trong thị trấn, đến tận sáng hôm sau mới về thành phố, và đã được chứng thực là vô can. Chiếc xe thứ hai đi vào thị trấn hôm đó chính là chiếc xe được thuê từ gara phía Nam này.
Sau khi đưa ra lý do đến đây, Mars được nhân viên đưa vào gặp ông chủ gara ô tô đó. Đó là một người đàn ông gốc Phi to béo và khá hiền lành, khác hẳn với vẻ bề ngoài dữ tợn của mình. Ông ta trạc ngoài 40, niềm nở đưa tay ra bắt tay Mars và mời anh ngồi. Nghe anh nói rõ mục đích đến đây, ông ta liền gọi nhân viên đưa đến một cuốn sổ nói:
-Trong này có ghi rõ các khách hàng đến thuê xe trong hai tuần qua, anh có thể xem.
-Ông là người am hiểu cách ghi chép trong đó, ông làm ơn tìm giúp tôi người đã thuê một chiếc xe màu tối 4 chỗ vào khoảng 5 ngày trước. Có thể người thuê là một phụ nữ. Xe chạy đến Backfield.
-Ở đây chúng tôi chỉ ghi tên người thuê, thời gian thuê và thứ mà cô ta thế chấp thôi.- Ông ta lật giở từng trang một để tìm về thời gian mà Mars cần.
Một lát sau, ông ta ngẩng đầu nói:
-Đây rồi, ngày 19, tức 6 ngày trước, có một người phụ nữ thuê một chiếc Toyota màu đen lúc 9 giờ tối, và thời hạn cô ta hẹn trả xe là 12 giờ trưa hôm sau. Còn 5 ngày trước thì không có ai như anh miêu tả cả. Mùa này không phải mùa du lịch nên khách đến thuê xe không nhiều.
-Người phụ nữ đó có để lại tên tuổi và địa chỉ chứ?
-Tên cô ta trên bằng lái xe là Nelly Dorrin, cô ta ứng bằng tiền mặt và thẻ tín dụng nên chúng tôi không hỏi kĩ. Hơn nữa, xe chúng tôi có thiết bị định vị toàn cầu theo dõi nên không sợ bị cuỗm.
-Ông nhớ chút gì về cô ta chứ?
-Tôi không nhớ vì tôi không phải là người trực tiếp giao xe cho cô ta. Người giao và nhận xe là Max, anh đợi chút, tôi sẽ gọi anh ta vào.
Max cũng là một người da màu, chừng 20 tuổi, khá cao to. Cơ bắp anh ta nổi cuồn cuộn không thua gì những người thường xuyên luyện quyền anh như Uranus và Mars.
-Anh nhớ người phụ nữ đã thuê xe lúc 9 giờ tối ngày 19 chứ? Nghe nói chính anh là người giao và nhận xe từ cô ta?
Max đưa mắt nhìn ông chủ của mình vẻ lo lắng không hiểu nên trả lời như thế nào.
-Cậu cứ nói những gì cậu biết. Anh ta là nhân viên Interpol, yên tâm, cậu không có liên quan gì đâu.
Nghe ông chủ của mình khuyến khích vậy, Max mới ngập ngừng nói:
-Cô gái ấy hình như làm việc trong bệnh viện.
-Anh chắc chứ?- Mars gần như nhảy dựng đứng lên.
-Vâng. Lúc tôi đi lấy tiền trả lại cô ấy, cô ấy có vẻ sốt ruột, giục tôi nhanh lên vì cô ấy sắp có một ca phẫu thuật.
-Ở thành phố này có nhiều bệnh viện không?
-Có 29 bệnh viện lớn nhỏ, chưa kể các phòng khám tư nhân. - Ông chủ gara tiếp lời.
-Không sao, tôi sẽ tìm ra cô ta. Cảm ơn hai người.
Mars bắt tay họ và đi nhanh ra ngoài. Anh lại vẫy taxi đi vào trong thành phố, tìm một cô gái tên Nelly Dorrin làm việc trong bệnh viện.
Nelly Dorrin, bác sĩ phẫu thuật trẻ nhất của bệnh viện St. Paul ở phía Tây Nam thành phố- bệnh viện nổi tiếng với các ca phẫu thuật thẩm mĩ. Mars mất gần một ngày mới tra ra danh tính nữ bác sĩ trẻ này. Trong lúc ăn trưa anh có nói qua với Commet về tình hình. Anh đã gọi điện đến bệnh viện và xin được một cuộc hẹn quan trọng với nữ bác sĩ này. Anh định ăn xong sẽ đến bệnh viện tìm cô ta.
-Có khi nào phòng 443F gì đó là một phòng trong bệnh viện đó chứ?- Rose băn khoăn trước màn hình đối thoại cùng anh.
-Có thể lắm…- Mars gặm miếng bánh mì nhuồm nhoàm trên miệng cười- Tôi đã tìm hiểu hệ thống bệnh viện này, có đến 9 dãy nhà trong khu bệnh viện. Chính xác thì phải gặp cô ta rồi mới biết.
-Nếu giải quyết xong anh nên trở về Nhật ngay…- Rose nhắc nhở.- Mọi việc ở đó có lẽ cũng chẳng có gì quan trọng nữa.
-Tất nhiên rồi. Mà vết thương của cô không sao chứ?
-Tôi không sao. Có vết thương nhỏ xíu ăn thua gì. Thôi anh nói chuyện tiếp với Commet và mọi người đi, tôi đi ra ngoài tìm Yi luyện tập đây. Lâu rồi không vận động tay chân.
Rose vừa rời màn hình, Mars đã thấy Commet, anh hỏi ngay:
-Yi là ai?
-À, chị gái của Tiểu Phong.
-Chị gái của thằng nhóc quậy đó hả?- Mars trố mắt- Sao cô ta lại đến chỗ chúng ta. Có phải đi chơi đâu.
-Không… Cô ta đến vì vụ của Tiểu Phong. Tổng tư lệnh cũng muốn cô ta đến chỗ chúng ta tập sự và hỗ trợ chúng ta luôn. Cô ta cũng khá giỏi, mà chúng ta lại đang cần người.
-Khá giỏi là thế nào?- Mars chau mày.
-Cô ấy là cảnh sát Hồng Kông. Võ thuật của cô ta so với Rose chả kém cạnh tí nào. Nên bây giờ cứ rảnh ra là hai người đó luyện võ cùng nhau.
-À… tôi hiểu… Cảnh sát Hồng Kông thì đừng hỏi.- Mars phá ra cười.
-Vậy đấy. Cậu nhanh chóng thu xếp quay trở lại Nhật ngay đấy nhé!
-OK sếp.- Mars gật đầu.
Và màn hình tắt phụt.
Đến giờ hẹn, Mars bắt taxi đến bệnh viện St. Paul. Một nữ y tá chỉ đường cho anh đến phòng của bác sĩ Dorrin. Gặp nữ trợ lý y tá bên ngoài phòng làm việc, anh đưa thẻ căn cước và nói rõ lý do cho cuộc gặp gỡ. Nữ trợ lý nhìn anh đến há hốc mồm, hỏi lại:
-Xin lỗi, anh thực sự là người có tên Mars sao?
-Tôi không hiểu ý cô…- Mars cũng ngẩn ra trước câu hỏi đó- Cô nghĩ tôi có thể làm giẻ thẻ căn cước Interpol sao?
Cô gái hấp tấp nói ngay:
-Vậy vừa rồi người tự xưng là Mars đến gặp bác sĩ Dorrin là ai?
Mars giật nảy cả người trước tin đó:
-Cái gì? Cô nói là có người tự xưng là Mars đã đến đây sao?
-Mới cách đây 15 phút.
-Họ còn ở đây chứ?- Mars nhìn về phía căn phòng khép kín cẩn thận hạ giọng hỏi.
-Không, họ vừa rời khỏi đây rồi. Mới đi chừng 3 phút mà.
-Họ đi đâu, cô biết chứ?
Cô gái chưa kịp đáp, Mars nghĩ ngay ra và hỏi tiếp, giọng khẩn trương vô cùng:
-Có phải là đến phòng 443F?
-Tôi không rõ, bác sĩ không nói là đi đâu.- Cô trợ lý thật thà lắc đầu, cô ta bị vẻ mặt của Mars dọa cho chết khiếp.- Nhưng bệnh nhân ở phòng 443F cũng là bệnh nhân của bác sĩ Dorrin.
Mars không đợi cô ta nói thêm điều gì, anh quay người chạy đi ngay. Lúc vào đây anh có nhìn qua bản đồ bố trí các dãy nhà trong bệnh viện này nên có thể tìm ra nhà F không khó khăn gì.
Mars chạy một cách nhanh nhất, nhưng khi chạy đến cầu thang tầng 2, anh nghe có nhiều tiếng “đoàng” khá to phát ra từ phía trên. Tiếng người la hét inh ỏi. Mars ngước nhìn lên trên, chửi thầm một câu và lại cắm cổ chạy lên.
Trên tầng 4, nhiều người nằm rạp xuống hành lang, hét inh ỏi khiến anh vừa lên đã cảm thấy váng óc. Phòng 443 cửa mở tung, khói súng bay ra mù mịt. Trong phòng chỉ có hai người, một nằm gục ngay ở mép giường, một ở cách cửa 1m, ga trên giường tung lên, rơi xộc xệch xuống đất. Người phụ nữ mặc áo blouse trắng chết ngay tại chỗ bởi ba phát súng chí mạng vào ngực. Còn gã đàn ông cũng bị bắn một nhát ngay giữa trán, trên tay còn có một khẩu súng.
Điên cuồng, Mars túm lấy cổ áo một tay y tá vẫn còn đứng nép một góc hành lang, người run lên cầm cập, mặt tái xanh tái xám:
-Chúng chạy hướng nào?
Gã nhìn khẩu súng trên tay anh, sợ quá ngất đi luôn khiến Mars tức sàu bọt mép. Anh đưa mắt nhìn những người đang nằm dưới sàn, hướng theo phía ánh mắt họ đang nhìn và lao đi.
Vừa đến góc rẽ hành lang, anh lập tức nhìn thấy một cô gái đang đẩy một chiếc xe lăn, trên đó có một người. Anh sững lại, ở họ có cái gì đó khiến anh cảm thấy khác thường. Cô gái đẩy xe lăn mặc một bồ đồ da màu đen, tóc buộc cao, đội một chiếc mũ sụp xuống dưới, có lẽ để che đi đôi mắt. Hai người họ bước vào thang máy. Mars gầm lên:
-Đứng lại.
Anh lao đến nhưng thang máy đã khép lại ngay trước mặt, khi anh còn cách không đầy 10m. Mars định lao xuống cầu thang thoát hiểm bên cạnh thì đột nhiên một tiếng “ding” nhỏ, và cửa thang máy lại mở ra. Khe hở vừa mở ra, một ánh sáng lóe lên từ bên trong, hai tiếng đạn nổ nghe không quá lớn nhờ tác dụng của ống giảm thanh. Mars vội nằm sụp xuống khi hai viên đạn sượt qua ngay sát tai anh.
Người xừa xả súng từ bên trong không bắn nữa mà khẽ nhoẻn miệng cười một cách thích thú rồi đưa tay khép cánh cửa thang máy lại. Mars chỉ kịp nhìn thấy một chút sắc lạnh từ đôi mắt ẩn sâu dưới chiếc mũ đen, anh thoáng rùng mình. Ánh mắt đó có gì đó khiến anh sựng lại.
Mars bật dậy, định chạy theo lối cầu thang bộ quyết không để cho kẻ vừa rồi thoát đi thì phát hiện ra phía sau mình có hai cái xác từ lúc nào. Hai gã đàn ông, mỗi kẻ lãnh một phát súng vào giữa trán, y như tên trong phòng 443. Mars nhìn hai khẩu súng trên tay bọn chúng, ngẩn ra vài giây. Không lẽ, vừa rồi kẻ trong thang máy nhằm bắn vào hai tên này chứ không phải anh? Nhưng tại sao?
Mars quyết tâm chặn hắn cho bằng được, nhưng khi anh xuống đến nơi, thì sự tán loạn ở bên dưới làm cho anh gặp vô vàn khó khăn trong việc truy theo tung tích cô ta. Mars đã để cô ta xổng đi mất, điều khiến anh vô cùng tức giận nữa là ba cái xác trong vụ này không hiểu đã được ai đó dọn dẹp đi mất, chỉ còn lại cái xác nữ duy nhất, chính là nữ bác sĩ phẫu thuật Dorrin.
Ngày hôm đó, bệnh viện St. Paul náo loạn, còn Mars ở trong trụ sở cảnh sát thành phố thì vò đầu bứt tai, văng tục liên hồi, anh đang cay cú vô cùng vì không làm được gì dù mọi tình huống đều diễn ra ngay trước mặt.