Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Chương 44: Chương 44






Đêm hôm đó, Bella đi ra bãi biển. Những lúc thanh vắng thế này cô lại nhớ KyO. Mặc dù cô phải chấp nhận đến 99% rằng anh đã chết, nhưng 1% hy vọng cuối cùng vấn nhem nhóm trong lòng cô. Cô tin vào cái «tương đối» mà tiến sĩ Fenton, cha đẻ cô luôn nhắc nhở.
- Em biết chị rất nhớ anh ấy.- Tiếng Shin vang lên ở phía sau- Đêm nào chị cũng không ngủ thế này sao?
- Chị không ngủ được.- Cô quay sang nhìn Shin cười gượng.
- Anh KyO thật may mắn khi có chị ở bên.- Shin ngồi xuống và cũng nhìn ra biển.
- Chị đang nghĩ cách đột nhập vào ngôi biệt thự đó mà. Chị đâu có nhớ anh ấy.- Cô chống chế.
- Nếu thực sự anh ấy không thể quay về thì chị sẽ làm gì?

- Trở về Việt Nam, sống với những người thân của chị. Làm một cô gái bình thường, hằng ngày đợi hoàng tử của mình đến đón.
- Em sẽ chăm sóc chị thay anh ấy.- Shin nói nhỏ.
- Không được đâu nhóc… em chỉ vừa mới bắt đầu, chặng đường của em còn rất dài.
- Mục đích lớn nhất cuộc đời của em là bảo vệ cho chị, Bella ạ!- Shin nhìn vào mắt cô.
Bella chợt nhận ra rằng đôi mắt Shin đang nhìn mình không phải là đôi mắt của một cậu nhóc em nữa, mà là đôi mắt của một người đàn ông, một người đàn ông yêu cô.
Nhưng cô chưa kịp phản ứng thì có một bóng đen vụt chạy ra từ ngôi nhà của ông Izou. Lúc đầu Bella hơi hoảng vì tưởng đó là người của Angiela MxKingsley đến hại gia đình ông, nhưng Shin đã vội bịt mồm cô lại và nói nhỏ:
- Cô ta là Kasumi Izou.
- Tại sao cô ấy ra ngoài vào giờ này?- Cô thắc mắc- Mau theo cô ấy xem cô ấy đi đâu mà có vẻ vội vàng và lén lút như vậy?
Cả hai lặng lẽ bám theo Kasumi Izou. Cô gái chạy băng băng trong đêm mà không hề phát hiện ra hai người khách của gia đình ở phía sau. Cứ chạy như thế được hơn 1km thì cô ta dừng lại trước cánh cổng sau của ngôi biệt thự có bức tường cao và hàng rào dây thép gai. Đó chính là ngôi biệt thự của Angiela McKingsley. Còn chưa hết ngạc nhiên thì cả hai thấy Kasumi gõ nhẹ lên cánh cửa hai tiếng. Cánh cửa mở hé ra và cô ta chui tọt vào trong.
- Cô ta đến bán đứng chúng ta sao?- Shin nghiến răng.
- Hình như cô ta đã có hẹn từ trước, và thường xuyên đến đây nữa. Cứ chờ xem thế nào đã.

Cả hai đợi ở cổng sau đó nhưng gần 3 tiếng sau Kasumi mới trở ra và lại lặng lẽ trở về ngôi nhà như thường. Sáng ra cô ta vẫn hoàn toàn tỏ thái độ bình thường, và cũng chẳng có dấu hiệu gì của việc cả đêm qua cô ta đã ra ngoài và lẻn vào ngôi biệt thự kia cả.
- Chúng ta cứ đợi xem đêm nay thế nào đã.- Bella đã nói với Shin như thế khi cậu định bắt ép Kasumi nói ra.
Đêm hôm sau và đêm hôm sau nữa, Kasumi vẫn rời nhà vào lúc nửa đêm, đến ngôi biệt thự và trở ra sau ba tiếng. Lúc nào trở ra cô ta cũng đều có vẻ hơi phờ phạc, có lẽ là do thiếu ngủ.
- Chị đã có cách vào trong ngôi nhà đó.- Bella nói với Shin vào buổi sáng ngày thứ ba.
- Chị đừng nói là chị định giả làm cô ta để vào đó nhé!- Shin kêu lên.
- Đó là điều chị định làm đấy.- Cô bật cười- Chúng ta đã bế tắc nhiều ngày nay rồi. Yên tâm đi, chị với cô gái kia vóc dáng cũng không quá chênh lệch. Ban đêm thì càng khó nhận ra hơn. Vả lại bọn chó sẽ khó lòng nhận ra nếu chị mặc quần áo của cô ấy.
- Nhưng nếu chúng bắt chị…- Shin ngập ngừng vì cậu đã lờ mờ đoán ra công việc của Kasumi mỗi đêm rồi.
- Đôi khi phải chấp nhận hy sinh em à, một khi mình đã quyết định mình là người của tập thể, và tính mạng mình không hề do mình làm chủ.- Cô lắc đầu nói.- Chị hứa là chị sẽ bảo vệ bản thân chị, không chỉ cho chị mà còn cho cả KyO nữa. Chuẩn bị nhé! Em chắc không tiếp ứng được gì nhiều đâu, cứ canh Kasumi cho kĩ và nhận tín hiệu của Arrow. Nếu chị gặp nguy hiểm, em hãy trở về trung tâm và nhận mệnh lệnh mới từ Commet. Anh ta sẽ hướng dẫn em.

19. Đột nhập.
Tráo quần áo với Kasumi xong, Quân Anh rũ rũ mái tóc ra cho hơi rối một chút rồi gọi Shin lại gần, nói:
- Trông chừng cô ta kẻo cô ta tỉnh dậy mà kêu lên thì rách việc đấy.
- Chị mới là người cần cẩn thận đấy- Shin lo lắng nói .
- Yên tâm đi.- Cô mỉm cười tự tin rồi vạch lùm cây tiến về phía ngôi biệt thự.
Cô lặp lại hai tiếng gõ theo cái kiểu mà ba đêm nay Kasumi vẫn làm. Cửa mở hé ra và cô bước nhanh vào. Đối diện với cô là một ông già, gương mặt lạnh băng, đôi mắt đầy chết chóc. Cô hơi cúi đầu, cũng may đó là thói quen của Kasumi khi nói chuyện với người khác. Có một gã vệ sĩ ở phía sau ông ta cười ma mãnh rồi tiến lên. Hắn sờ soạng khắp người cô để kiểm tra. Mặc dù muốn đá ngay cho hắn một cái, nhưng Bella đành phải cắn răng nhẫn nhịn hắn.