Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Chương 39: Chương 39






Ta không tha cho những kẻ phản bội ta… Chúng đều đáng chết hết.
- Đồ độc ác…- Hiếu hét lên định chồm tới ông ta nhưng họng súng đen ngòm đã buộc cậu phải lùi lại.
- Cuộc sống vốn tàn nhẫn như thế, có trách thì trách chúng cả gan dám phản bội ta.
- Ông một mực nói rằng họ phản bội ông, nhưng đó chỉ là những lời rèm pha cố tình đánh vào sự đa nghi và tàn ác của ông. Sự thực thế nào tôi nghĩ chính ông cũng biết, nhưng ông không dám thừa nhận là ông sai. Chính vì vậy mà ông quyết định bù đắp cho họ bằng cách sắp xếp cho con trai họ vào những gia đình tốt nhất. Đây phải chăng là mục đích thứ hai của ông sau khi đưa họ ra khỏi trại trẻ mồ côi.
- Mày có hối hận là mày đã biết quá nhiều không?
- Không hề… Ông nghĩ rằng sau ngày hôm nay ông còn nhận được sự tôn trọng của ba người này nữa sao?

Đúng lúc đó, một tên hớt hải chạy vào nói không ra hơi:
- Ông chủ, công an… nhiều lắm… đang vây kín chỗ này rồi… làm sao đây…?
- Làm sao bọn nó có thể lần ra chỗ này được?- Vương Nhất Khang quắc mắt.
- Là nó…- Ngô Minh chỉ vào Quân Anh- Chúng ta đã quên mất là nó đi cùng một con chó săn lớn. Khi nó bị đưa đi, trong ngôi miếu không có con chó.
- Mày… Đưa nó ra. Nếu bọn cảnh sát manh động, bắn chết nó tại chỗ.
- Bắt luôn cả ba thằng này cho tao…- Ngô Minh cười gằn.
- Không được đụng vào chúng… Để chúng đi, cảnh sát không làm hại chúng đâu.
- Ông hết thời ở đây rồi…- Ngô Minh đổi giọng, quay người bắn vào ông chủ của mình rồi cướp lấy súng.
- Ông…- Trọng hét lên lao đến nhưng đã bị một gã to con dùng dao dí vào người.
Thốt lên ngỡ ngàng, Vương Nhất Khang ôm vết thương gục xuống, đôi mắt mở to trân trối:
- Cả cuộc đời ta… ta sống ngần ấy năm để đến bây giờ… đến bây giờ ta mới thực sự biết ai là quân phản phúc…
- Hừ…- Ngô Minh hất đầu bảo đàn em trói ba người lại.- Ông đã quá hiền nên mới để chúng sống đến ngày hôm nay. Có hậu quả này thì cũng là do ông cả mà thôi.
- Mày… chính mày… chính mày đã nghi kị và xúc xiểm để tao ra lệnh hại hai đứa nó, đến nỗi chính con gái và con rể tao cũng phải chết…

- Đã quá muộn rồi… Ông nghĩ bốn hổ có thể chung một núi sao. Không loại trừ họ thì làm sao tôi có được vị trí này…
Ngô Minh túm lấy người Quân Anh, rồi bỏ mặc Vương Nhất Khang lăn lộn với vết thương trên bụng, hắn đẩy các con tin ra ngoài. Đứng ngoài cửa hang, hắn hét lên:
- Chúng mày nghe đây, ở đây tao có 4 con tin, nếu ai đó trong bọn tao dù chỉ là một chút bị thương thì tao sẽ giết hết. Chúng tao có điều kiện, nếu đồng ý thì tao sẽ thả chúng ra.
- Được, anh cứ nói điều kiện, chỉ cần không làm bọn trẻ bị thương, chúng tôi sẽ đáp ứng.
- Một…
Ngô Minh vừa cất lời thì ngay trên đầu có một tiếng vỗ cánh lớn kèm theo tiếng “quác” lớn khiến hắn giật bắn. Hắn ngẩng đầu lên, Arrow lướt nhanh đến, dùng móng vuốt ở chân cào lên mặt hắn. Bị bất ngờ, Ngô Minh buông Quân Anh ôm lấy mặt. Không chậm trễ, Quân Anh rút tay khỏi sợi dây trói mà khi nãy Hiếu đã nới lỏng, tung một cú đá vào tay cầm súng của hắn làm khẩu súng tung lên, Quân Anh chộp lấy. Cô quay lại mấy tên lâu la đang khống chế Hải, Hiếu và Trọng, nhân lúc chúng còn hoang mang, cô lướt đến với một thân thủ cực nhanh, tước vũ khí và hạ chúng chỉ trong vòng 10s. Đó chính là bản lĩnh võ thuật nổi tiếng ở Interpol của N.R mà không phải ai cũng có cơ hội được thấy.
- Cẩn thận Bella…- Tiếng Magarret thất thanh từ xa.
Thì ra khi nãy Ngô Minh tước súng của ông chủ hắn và vẫn giấu trong người nên khi bị tước mất khẩu súng trên tay, hắn bèn rút khẩu này ra hướng vào Quân Anh. Một tiếng “grừ” và nhanh thoăn thoắt, Alex từ một bụi rậm gần đó chồm đến đúng lúc Ngô Minh nổ súng. Alex ngoạm vào cổ tay hắn làm đường đan đi trệch. Quân Anh bóp cò, viên đạn găm đúng tay hắn làm một lần nữa khẩu súng lại rơi xuống. Alex nhanh nhẹn ngoạm lấy nó và chạy về phía cô. Thấy tình thế thay đổi trong chớp mắt, lực lượng cảnh sát xông lên và tóm gọn cả bọn. Ông trùm Vương Nhất Khang nhanh chóng được sơ cứu tại chỗ và chuyển về bệnh viện cấp cứu. Hải, Hiếu, Trọng cũng phải theo họ về để lấy lời khai.

Con đại bàng trắng đậu xuống vai cô, nó lấy mở chùi chùi lên vai cô đầy thương mến. Mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ là nó đều như thế. Quân Anh mỉm cười lấy trán húc nhẹ vào mỏ nó, tay vẫy vẫy Alex và đi xuống núi.
16. Bữa tiệc đoàn viên.
- Ba cậu đợi một lát, tiểu thư sẽ xuống ngay.
Quản gia Lý nhìn ba cậu trai trẻ đang bồn chồn ngồi trên ghế. Những chuyện xảy ra mới đây làm họ gầy đi trông thấy.
Quân Anh xuất hiện ở đầu cầu thang, cô mặc một bộ đầm màu vàng nhạt, không diêm dúa nhưng nó vẫn làm tôn nét quý phái mà không quá già dặn của cô. Cô bước xuống, nhìn ba anh chàng mỉm cười:
- Ba anh đến rồi sao.
- Bọn anh đến để lấy câu trả lời của em.- Hải đứng dậy.