Interpol Phần 1 – Biệt Thự Đen

Chương 30: Chương 30






Tôi đã phát hiện ra người đàn ông bí mật theo dõi cô và ngôi nhà này nhiều ngày nay. Ông ta là một xã hội đen, sống ở cách đây 20km, ông ta thường theo cô từ võ quán đó về tận đây. Ông ta cũng đang bí mật điều tra và dò hỏi thân thế của cô. Đây là ảnh của ông ta.
Quân Anh nhìn bức ảnh người đàn ông mặc véc ngồi trong một chiếc xe con màu đen.
- Còn có một người nữa.- Quân Anh ngẩng đầu lên.
- À vâng, nhưng tôi không nghĩ anh ta nguy hiểm. Anh ta là nhân viên một công ty môi giới nhà đất. Có lẽ anh ta muốn mua lại ngôi nhà này.
- Cũng có thể. Vậy còn việc thứ ba.
- Việc này hơi mất thời gian một chút. Tôi đã bí mật liên hệ với Interpol Việt Nam, chỉ cần đủ bằng chứng là họ sẽ có lệnh bắt người ngay.
- Hãy đảm bảo một tội danh mà không một ai thoát được đấy nhé!

- Cái này cô yên tâm.- Magarret nháy mắt cười.
- Chị quả thật là một thiên tài đấy.
***
Quân Anh vừa dừng xe ở cổng thì nhận ra một chiếc xe con màu ghi đang đỗ trước cửa nhà mình. Alex chồm lên mừng rối rít khi thấy cô bước vào. Nó là một con becgie lớn, có mẹ là chó sói, bố là một loại chó săn lông cứng. Ngồi ở phòng khách là một ông cụ, mặc dù già nhưng đôi mắt vẫn sáng và nước da thì hồng hào. Ông mặc một bộ quần áo bằng vải màu tro xám, tay cầm batoong. Thấy cô bước vào, ông đứng dậy, mặt mừng rỡ. Ông hỏi quản gia Lý:
- Là cháu tôi phải không?
- Vâng thưa cụ.
Ông vội tiến lại ôm chầm lấy cô và nói:
- Ôi cháu gái ta, đứa cháu thất lạc 15 năm trời của ta nay đã trở về rồi. Vậy mà con không đến tìm ông một lần.
- Ông… ngoại…- Quân Anh cũng có vẻ hơi kinh ngạc về chuyến viếng thăm này.
- Phải… phải rồi… Con chịu nhận ta sao? Con chịu nhận người ông đáng trách này sao? Ta sai lầm biết bao khi ngày đó bỏ mặc hai đứa nó, để con phải chịu khổ thế này.
- Sao ông biết mà đến đây?- Cô đứng thẳng dậy.
- Chính công ty nhà đất đã báo cho ta hay chuyện đó. Ta không dám tin là có ngày con trở về, nên ta đến đây. Thật không ngờ. Ta đã nghe quản gia Lý nói về cuộc sống của con những năm qua. Ta thật tiếc vì không có cơ hội gặp cha nuôi của con để cám ơn ông ấy.
Tiến sĩ Fenton đã bỏ đi sống ẩn dật ở một vùng nào đó trên thế giới sau khi thấy con gái nuôi của mình đã trở thành một đặc vụ Interpol như mình mong mỏi. Quân Anh đã tìm nhiều năm nay nhưng tuyệt nhiên không hề nhận được tin của ông.

- Bây giờ con đã trở về rồi. Con hãy đến sống cùng ta, ta sẽ cho con tiếp quản công ty.
- Cháu thật tiếc, nhưng cháu đã có tương lai và dự định của mình rồi. Cháu cũng không nghĩ sẽ ở lại đây lâu. Tìm được anh trai rồi cháu sẽ phải quay lại Anh, ở đó cháu có rất nhiều việc quan trọng để làm.
- Con thông minh và cũng ngang bướng y như mẹ của con vậy. Nó thà bỏ công ty mà ta cho nó thừa kế chứ không chịu từ bỏ người nó yêu.- Ông thở dài.
- Cháu vẫn sống rất tốt. Cảm ơn ông vẫn nhớ tới chúng cháu.
- Vậy cháu hãy đến thăm ta thường xuyên nhé! Ta đã để lại số điện thoại chỗ quản gia Lý, lúc nào muốn đến cháu cứ gọi ta, ta sẽ cho người đến đón cháu. Giờ ta rất tiếc phải về rồi, có một cuộc họp quan trọng đang đợi ta ở công ty.
- Cháu sẽ đến…
Tiễn ông ngoại về rồi, Quân Anh ngồi lặng yên suy nghĩ ở ghế. Alex nằm phục ngay dưới chân cô. Thấy cô có vẻ trầm ngâm, quản gia Lý hỏi:
- Cô còn băn khoăn về chuyện vừa qua sao?
- Không, cháu đang nghĩ chuyện khác.

- Chuyện gì vậy tiểu thư?
- Có cái gì đó rất lạ. Cháu cứ suy nghĩ mãi về lời nhắn sau cùng của em trai chú. Cháu nghĩ còn có gì đó bí mật đằng sau câu nói đầy ẩn ý đấy. Chú ấy nói nếu chúng ta đi tìm ba đứa trẻ năm ấy thì hãy đưa sợi dây chuyền ra, chứ không phải là để lại cho chú như một kỷ vật của người quá cố. Nếu đã cố tình tiết lộ về bí mật tìm ra ba đứa trẻ, thì chú ấy sẽ không nhắn như thế. Có khi nào bí mật đó liên quan đến cái mặt đá chăng? Và việc chú ấy để lại bí mật của những hình xăm không chỉ là giúp bạn chú ấy thoát chết, mà còn là để có người đưa được cái mặt dây chuyền lại cho chú. Một lời hứa chuyển đồ đổi lấy một mạng sống, thì ắt món đồ ấy phải rất quan trọng. Chú cho cháu xem lại cái mặt đá được không?
Quân Anh ngắm nghía cái mặt đá hồi lâu, nhìn đi nhìn lại dòng chữ khắc trên mặt đá rồi ngẩng đầu hỏi:
- Quản gia Lý này, lai lịch của cái mặt đá này chú biết chứ?
- Nó là tiền công của ba hình xăm trên cánh tay mà em tôi làm cho ông chủ, ông Hà và ông Đinh. Chính ông chủ đã tặng nó cho chú ấy sau khi xong việc. Tôi không bao giờ thấy chú ấy đeo nó, vì hình như đây là loại ngọc lam rất có giá trị.
- Trên này còn ghi một mốc thời gian nữa, ngày 17 tháng 6 năm 1985 thì phải. Là ngày gì vậy? Ngày những hình xăm được hoàn thành à?
- Không cô ạ. Mốc đó đã rất lâu rồi. Uhm, xem nào, tôi nghĩ nó là ngày Hắc Bạch Thanh quan ra đời, là ngày mà họ kết nghĩa anh em.