Mày nhớ mặt tao chưa?- Đặt một chân lên lưng hắn, Hiếu hỏi đầy đe dọa.
- Em xin lỗi…- Hắn yếu ớt van xin- Là em sai… Em đáng chết. Xin anh tha cho.
- Đã đáng chết mà còn đòi sống à?
- Em biết tội em to, nhưng xin anh tha cho.
Duy Hiếu định nói gì nhưng chợt nhìn thấy Quân Anh đứng lẫn trong đám khách hiếu kì nên hất hàm tiếp:
- Cút đi. Để tao thấy mày đến đây một lần nữa đừng có mong về nhà.
Tên bị đánh vội lẩn đi. Duy Hiếu đưa cho gã quản lý bar một xấp tiền nói:
- Đền bù đây. Giờ để tao yên.
Nhận được xấp tiền dầy cộp nên gã quản lý cũng chẳng lăng xăng quanh chân Hiếu làm gì nữa. Hắn quá hiểu tính chơi đẹp của thằng nhóc công tử này. Hiếu lại gần Quân Anh, chẳng nói chẳng rằng kéo cô về phía bàn của mình, lúc này đã đầy những lon bia rỗng.
- Hôm đó cô chạy đi đâu thế? Tôi còn tưởng cô bị chúng bắt mất chứ?- Hiếu châm một điếu thuốc và thả một làn khói mỏng vào không khí.
- Tôi chạy hướng khác, lên taxi và về thẳng nhà. Hôm đó cũng may có anh.
- Cô cũng chẳng giống loại hư hỏng gì, sao hay đến đây thế? Mà đến rồi lại về ngay?
- Tôi đến tìm một chú người quen, nhưng hình như chú ấy nghỉ làm ở đây rồi.
- Ừm…- Hiếu nhoẻn miệng cười mơ màng.
- Anh có em gái không?
- Không, chỉ có một bà chị gái thôi, sao cô hỏi thế?
- Không có gì? Tôi hỏi cho có chuyện ấy mà?
- Mà tôi cũng chả biết. Tôi bị vất vào trại trẻ mồ côi từ bé mà, ai biết được những người sinh ra tôi còn có đứa con nào khác không? Mà này, cô không phải là con cháu của đại gia ở đây đúng không?
- Sao anh biết?
- Điều tra một chút là biết thôi.- Hiếu cười tự tin- Thế tại sao ngày đầu đi học cô lại ngồi trên chiếc xe Audi sang trọng thế? Giới yêu xe ở Hà Nội đang lùng tìm ra chủ nhân của nó mà không được đấy.
Quân Anh nhớ đến chiếc xe ở gara sau nhà.
- Cái vụ đó làm con nhỏ Vy tức hộc máu- Hiếu có vẻ khoái chí.- Từ trước nay nó luôn tự hào là đứa có chiếc xe đẹp nhất Thiên Sơn. Rồi một ngày đẹp trời cô đến, không những cô đi trên chiếc xe đẹp hơn nó, mà chính bản thân cô cũng đẹp và hấp dẫn hơn nó.