Nhiều năm trước.
Ma giới, tầng ngục thứ mười tám.
Tầng cuối cùng nằm trong chuỗi mắt xích của Ma giới, cũng là địa ngục
đầy ải xa xôi nhất, nơi đây tụ tập toàn bộ những kẻ hung ác không thể
dung thứ trong lục đạo, là một địa phương hỗn loạn.
Có một ngày, giữa màn trời đất tăm tối không thấy tương lai này, có một
đốm lửa nhỏ được thắp lên. Ngồi quanh đống lửa là một người đàn ông
trung niên, mái tóc màu vàng kim bồng bềnh giống như đang nổi trên nước, lông mi giống như lưỡi đao sắc bén, in trên xương hốc mắt gồ lên, kéo
dài tới sau gáy rồi cong cong vểnh lên thành hai chiếc sừng nhọn hoắt.
Khuôn mặt ông hằn đầy những vết thương chằng chịt, giống như một tấm
gương bể, hoàn toàn phá hoại ngũ quan góc cạnh nam tính, chỉ để lại một
đôi mắt thâm thúy, từng trải nhiều tang thương.
Ở phía đối diện người đàn ông, qua đống lửa, bập bùng hình ảnh một chú
cáo nhỏ màu trắng với chín cái đuôi bông bông trải dài ra đằng sau như
một chiếc quạt xòe. Nhuộm lên màu trắng tinh mỹ của bộ lông mềm mại là
những vệt máu loang lổ, nhìn sâu vào có thể thấy được những vết chém sắc bén, sâu đến tận xương. Ở chỗ nặng nhất, thậm chí còn tựa như đã có thể cắt con cáo nhỏ này thành hai đoạn.
Cáo nhỏ nằm lim dim bên đống lửa, cái cằm tinh mỹ gác lên hai chân
khoanh trước ngực, toàn thân nằm sõng soài, có vẻ vô lực, hư nhược và
yếu ớt.
Người đàn ông nhìn bộ dáng lười biếng nằm dưỡng của nó, cười nhẹ không thành tiếng, cất giọng trầm trầm cổ lão:
“Ta vốn chẳng còn nhiều linh hồn lực. Định dành dụm tiêu xài một lần
cuối cùng, xé rách không gian tới trung tâm Ma giới thăm gã đồ đệ thứ
nhất nhiều năm không gặp, thuận tiện xin lỗi nó một tiếng….”
Con cáo nhỏ mở mắt, ánh mắt nó trong veo, mê mang nhìn gương mặt sứt sẹo của người đàn ông.
“Có lẽ cái mặt già này quá xấu hổ để gặp lại nó, cuối cùng ta lại dừng lại ở tầng ngục thứ mười tám này, gặp được ngươi.”
Con cáo nhỏ khịt khịt mũi, chẳng biết nó có nghe hiểu hay không. Mặc kệ
bộ dáng lười nhác không quan tâm của nó, người đàn ông vẫn tiếp tục, tựa như nói một mình:
“Lục đạo đại thế giới rộng lớn, nhưng ta chưa gặp qua thứ sinh vật nào
như ngươi. Thân thể giống như vừa sinh vài tuần, lại mang yêu lực hùng
hậu như cửu vĩ hồ, đỉnh cao của hồ tộc, đuôi cũng có chín cái. Nói xem,
ngươi không phải là cao nhân đắc đạo nào đó trọng sinh thành chứ !?”
Cáo nhỏ không phản ứng, người đàn ông cười tự giễu, tiếp tục nói một mình:
“Đáng sợ nhất là thế giới lực của ta không có tác dụng gì với ngươi. Tựa như ngươi là sinh vật nằm ngoài quy tắc của lục đạo thế giới, thậm chí
còn vượt trên quy tắc của nó. Nhưng cũng vì thế nên ta chẳng còn cách
nào để cứu ngươi, ngoại trừ dùng linh hồn lực của chính mình làm chất
dẫn, triệu tập nguyên tố để trọng tu thân thể lại cho ngươi…”
Cáo nhỏ mở mắt, nó dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá người đàn ông. Sau đó liếm liếm nhẹ một vết thương trên cơ thể mình. Cơn đau làm nó khẽ rên
rỉ, nhưng cảm giác tê dại toàn thân đã biến mất, dù toàn thân đều đang
đau đớn, nhưng điều này cũng có nghĩa là nó đã hoàn toàn kiểm soát được
thân thể của chính mình. Ánh mắt nó mê mang, khi bị những người kia phát hiện, nó biết mình hẳn phải chết không nghi ngờ gì, trên thực tế sau
khi trúng đòn, toàn bộ cơ thể nó đã vỡ nát, còn ngưng tụ thành hình hài
này chỉ là những điểm ý chí cuối cùng, thậm chí cả linh hồn cũng đã hỏng mất.
Là dạng tồn tại gì mới có thể tu bổ linh hồn cho mình !?
Không, đúng hơn là cần cường độ linh hồn lớn đến mức nào mới có thể dẫn dắt nguyên tố chữa trị cho mình.
Linh hồn lớn cỡ này, hẳn phải đủ chứa đựng cả thế giới.
Trong lục đạo này, chỉ có các Giới hoàng mới có cường độ linh hồn lớn cỡ này.
Vậy người đàn ông này…. Là một Giới hoàng !?
Người đàn ông nhìn ánh mắt đầy biểu cảm của nó, tiện tay cho thêm mảnh
tàn chi của một con ma cây vào đống lửa, khiến nó bập bùng chớp tắt, tỏa ra ánh sáng hiếm hoi trong bầu trời hắc ám khung thương ở Ma giới. Xác
chết con ma cây cường đại này tỏa ra mùi ma khí nồng nặc, khiến quần ma
rình rập xung quanh vừa mừng vừa sợ, không dám lại gần, nhưng vẫn quy
tụ, hít lấy hít để từ xa.
Đáng thương cho con ma cây cảnh giới Ma Vương (30% cube), ở trước mắt
người đàn ông này, dù chỉ là một phần tàn hồn hư nhược, cũng chỉ có thể
làm đồ nhóm lửa.
“Rõ là gương mặt của một con thú, biểu cảm thật sinh động. Ngươi hẳn là cũng có trí tuệ rất cao đúng không !?”
Cáo nhỏ run run, dùng móng chân trước cố hết sức viết viết mấy chữ trên mặt đất:
“Ông sắp chết !?”
Ngôn ngữ Thần tộc – Bách linh tộc à.
Người đàn ông thoáng nhíu mày, cả đời ông ta đã đánh với Thần tộc biết
bao nhiêu lần, bây giờ lại cứu một thần chúng. Có hơi mỉa mai. Lại cười
tự giễu, đời này mình chẳng làm được gì đến nơi đến chốn. Ông ta gật đầu đáp:
“Phải cám ơn ngươi, cho ta một lý do chính đáng để không phải gặp lại
tên đồ đệ thứ nhất của mình khi không biết nên đối mặt với nó như thế
nào.”
Cáo nhỏ nhìn người đàn ông, ánh mắt dửng dưng của nó thoáng nhu hòa,
không biết nên gật đầu hay lắc đầu, nó chỉ phủ phục người xuống một lần
nữa. Trở lại bộ dáng lười biếng nằm dài lúc trước.
“Ngươi không thể cử động, ta cũng chẳng đủ sức xé rách không gian để rời khỏi đây nữa. Thôi vậy, những ngày cuối cùng này, ta sẽ chiếu cố ngươi. Coi như không uổng phí chỗ linh hồn lực vừa rồi.”
….
Thế là giữa tầng ngục thứ mười tám luôn chìm trong đêm đen, sâu trong
một khu thung lũng hẻo lánh, một căn nhà nhỏ được xây lên. Trong nhà
chẳng có gì ngoài một chiếc giường lớn, và một chiếc giường nhỏ bấp bênh xiêu vẹo.
Một km vuông quanh nhà được một kết giới bao bọc, khiến cho ánh sáng từ
mặt trời nhân tạo do người đàn ông tạo ra không tiết ra ngoài.
Hao phí linh hồn lực tạo ra một mặt trời xuất hiện mỗi nửa ngày, lên
xuống theo chu kỳ, người đàn ông này vẫn rất vui vẻ. Dù tuổi thọ của ông càng vì thế càng ngắn lại.
“Ta dẫu sao cũng là Quang Long Vương, không thể chết trong bóng tối âm thầm như vậy được.”
Nhà nhỏ vang lên tiếng cười lanh lảnh.
Cáo nhỏ và cái giường của nó, mỗi sáng sớm đều được đem ra sưởi nắng,
ngắm mặt trời mọc. Chín cái đuôi bồng bềnh thong thả đung đưa, ánh mắt
nó phản chiếu từng ngày trăng xuống, mặt trời lên. Ánh nắng chan hòa
khiến nhà nhỏ xiêu vẹo ngày ngày được bao phủ bởi hơi ấm nồng nàn, xua
tan đi cái không khí lạnh lẽo khắc nghiệt ở Ma giới.
Mặt trời nhỏ khiến thổ nhưỡng khu vực này cũng thay đổi, đất ấm dần lên, nhưng con ma cây nhỏ chết dần đi. Trở thành dinh dưỡng cho mặt đất thêm màu mỡ. Cho đến một ngày cáo con bắt đầu đi lại được, nó thỉnh thoảng
lại ra ngoài, tha về một hai bông hoa đủ loại màu sắc, cuối cùng trồng
được hẳn một vườn hoa nhỏ quanh nhà.
Một ông già, một con cáo, một người mạnh mẽ thay đổi quy luật ngày đêm,
một thú âm thầm biến đổi quanh cảnh, cuối cùng tạo ra một vùng đào
nguyên không thể tồn tại ở Ma giới trên lý thuyết.
Cáo con ngậm từng nhành hoa bảy sắc, tỏa hương thơm thoang thoảng, người đàn ông thì vun vép đắp đất, chôn xuống từng cây. Thử nghiệm từng cây
từng cây một.
Khi hoa vì bị nhổ mạnh hỏng rễ mà chết, hay chỉ đơn giản là hoa ở Ma
giới không chịu được ánh mặt trời mà héo rũ, một người một thú nhìn nhau buồn buồn. Cáo nhỏ cụp đôi tai xuống, và chín cái đuôi đập đập trên mặt đất với vẻ buồn bực. Người đàn ông chỉ cười cười, xoa đầu nó.
Rồi khi hoa hở, rải thêm hạt giống ra xung quanh, một già một trẻ lại
vui mừng nhảy nhót, rồi thân ảnh người đàn ông dần dần hư hóa mất ổn
định, cáo nhỏ thì bị vết thương tái phát làm lăn lộn đau đớn, hai người
lại thành thật ngồi nhìn bông hoa nở dần dần, hướng tới ánh mặt trời,
khóe miệng cười tủm tỉm.
Cả khu vườn nhanh chóng phủ đầy màu sắc, cáo nhỏ được người đàn ông xoa
đầu, cảm thấy bàn tay dù ở dạng linh hồn thể này cũng thật to lớn và ấm
áp. Nhiều khi chính nó cũng cảm thấy quái dị, giống như việc mình đang
hành xử như một con thú cưng thật sự, hay tại sao mình lại vui mừng vì
những thứ tầm thường này, nhưng cảm giác thoải mái dễ chịu rất nhanh
khiến nó quên đi tất cả, tiếp tục dụi đầu vào bàn tay ấm áp kia, thậm
chí còn lè lưỡi liếm liếm.
Rồi cả hai ngồi đó, nhìn hoàng hôn buông xuống, mặt trời khuất tầm mắt dần giảm cường độ, trở thành mặt trăng trồi lên.
Đêm đến mát mẻ, những con tiểu yêu giống như đom đóm mò tới vườn hoa,
được sự cho phép ngầm của chủ vườn mà nhẹ nhàng hút lấy mật hoa, cất
tiếng kêu râm ran như côn trùng.
Cáo nhỏ ngồi canh trước cửa, không cho chúng làm hại công sức của hai
người, chín cái đuôi và hai tai vểnh lên như một con chó vệ sĩ nghiêm
chỉnh. Lan man nghĩ tới, cảnh tượng yên bình trước mắt, chẳng phải là
lục đạo mà bọn họ muốn tạo ra những lúc ban đầu hay sao.
Cuối cùng chính mình cũng có thể tạo ra được, lại đơn giản như vậy, cùng với một người ở thế giới này.
Ánh mắt nó nhìn đám tiểu yêu đang nhè nhẹ đậu trên những nhành hoa đêm,
dưới ánh trăng bàng bạc, tỏa ra muôn vàn sức sống vô cùng dịu dàng. Lặng yên nhìn đám tiểu yêu rời đi hết, nó quay lại giường nhỏ, nằm bên
giường lớn, nghĩ nghĩ thế nào lại rúc đầu vào bàn tay ấm áp kia, yên
lặng ngủ say.
Căn nhà nhỏ trong thung lũng, chẳng cô đơn cũng chẳng u sầu.
Bỏ lại hết tất cả phù hoa và đấu tranh, một nơi thế ngoại đào nguyên chỉ hai người hưởng thụ, đón từng ngày mặt trời xuống núi, lại nhìn mặt
trăng trồi lên. Tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt nhỏ, ngửi mùi hoa khắp
vườn, lòng tràn ngập thỏa mãn, cả hai cứ thế bầu bạn, cùng chung sống
nơi ấy.
Bất tri bất giác, thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Ngày qua ngày lại ngày, hoa đã trải rộng khắp vùng kết giới, người đàn
ông đã không còn đủ sức mở rộng kết giới cũng như trồng hoa nữa. Cáo con cũng chẳng cần phải chạy đi tha từng bông hoa nhỏ về. Chính nó cũng đã
từ từ lớn lên, năng động và hoạt bát, chẳng còn vẻ lười biếng bất cần
như lúc đầu.
Nó ngày càng hồi phục, ngày càng mạnh mẽ, những con yêu vật được cho
phép vào vườn cũng ngày càng nhiều hơn. Cáo con ngồi trước cửa nhìn đám
tiểu yêu nô đùa, lại nhìn người đàn ông đã ngày càng mờ bóng, đáy lòng
cảm thấy nhói đau.
Một mình nó ngồi xổm, trò truyện cùng với biển hoa, không phát ra thanh âm, chỉ có tiếng nước mắt chảy xuống khu vườn.
Sáng hôm sau nó lại cùng người đàn ông kia nô đùa dưới ánh nắng, thực tế chỉ có nó chạy nhảy, nó cọ vào người đàn ông, nó liếm tay ông, nó vẫy
đuôi qua lại, còn ông ta chỉ nhìn nó cười hiền từ, ngồi đó nhìn phiến
hải dương hoa ngập tràn màu sắc này, đáy lòng ngổn ngang đầy cảm khái.
Cho đến một ngày, khi nó dụi vào bàn tay ông, cảm thấy không cảm thấy gì cả.
Ánh mắt nó có chút thất lạc, nhìn người đàn ông mạnh mẽ có thể thay đổi
trời đất mang biệt hiệu Quang Long Vương này. Thân hình ông đã trở lên
trong suốt từ lúc nào, nó biết thời gian cuối cùng cũng đã tới.
Ông ta cũng đã biết được tình trạng của mình, chỉ cười nhẹ nhìn nó:
“Đừng buồn, cáo con, ngày này rồi cũng phải đến. Ngươi cũng đã hồi phục, có thể bảo vệ mình, có thể rời khỏi căn nhà xập xệ này mà thỏa thích
vùng vẫy ở lục đạo ngoài kia. Còn ta, đến đây là được rồi…”
Cáo con kinh hoảng lắc lắc đầu, nó nhìn ông, nhìn biển hoa bên ngoài,
nhìn mọi thứ đầy luyến tiếc, sợ hãi bao phủ trong đôi mắt màu nâu đầy
linh tính.
Người đàn ông vỗ vỗ một chỗ bên cạnh mình:
“Đến đây nào, nghe ta kể chuyện. Một đêm cuối cùng này, xin hãy nghe và
nhớ kỹ mọi thứ về cuộc đời ta, những nuối tiếc và chấp niệm. Những nổi
buồn và sự bất cam, những theo đuổi và mộng tưởng…”
“Và nguyện ước cuối cùng của ta…”
Dưới ánh hoàng hôn dần lặn xuống, không gian tĩnh mịch chìm vào đêm tối, mờ đi thân ảnh người đàn ông có đôi mắt tang thương mà bao dung. Phiến
hoa khẽ đong đưa, rung rung theo từng nhịp kể ngắt quãng và dần dần biến mất.
Cho đến sáng sớm, mặt trời lên, chỉ còn một chú cáo nhỏ, ngồi xổm trước
cửa nhà. Lặng nghe những giao phó tựa như cầu xin nhờ vả của một bóng
dáng đã biến mất từ lâu. Chín cái đuôi bồng bềnh qua lại, ánh mắt nó
trĩu nặng, từ thanh quản của thú loại nhè nhẹ thở ra mấy tiếng, giống
như giọng nữ thanh thúy dễ nghe.
“Trường Sinh Đảo…”