IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 172: Lữ hành




Gió nhè nhẹ thổi, đồng hoa xào xạc.

Ánh mặt trời chiếu lên bờ má nóng bỏng. Ma khí tự động hộ thể, cô đọng như một lớp mực đen bóng, tạo hình thành một cái mũ trùm lên gương mặt tinh mỹ. Athena thoáng nhíu mày, bởi vì hiện tại, bản thân đã trở thành một sinh vật bóng đêm, đối với ánh nắng và dương quang có một sự chán ghét theo bản năng.

Cái nhíu mày này lại khiến Hoài Nam giật thót. Hắn vớt hết can đảm mới có thể nói chuyện được một hai câu, hiện tại liền tắt tiếng, thở mạnh cũng không dám.

“Ngươi là thứ gì vậy!? Nhân loại!? Ma tộc, hay tu giả!?” Athena nhìn Hoài Nam đang dè dặt ngượng ngùng đằng xa, đột nhiên hỏi.

Hoài Nam đần mặt, gãi gãi đầu, quay sang hỏi Mặc Sương Vũ:

“Tiểu Vũ, bây giờ ta tính là cái gì!? Nửa người nửa yêu hả!?”

“Hoài Nam ca ca, trong đầu anh còn có trận pháp mô phỏng thần thức của tu chân giả. Anh còn có thể tính là bán tiên.” Mặc Sương Vũ cực kỳ khẳng định nói. Trận pháp và vòng tuần hoàn máu trong đầu Hoài Nam là một trong những kỳ công hiếm hoi trong Lục Đạo, Cecillia từng khen nó không ngớt, Mặc Sương Vũ tự hào lắm.

Hoài Nam chép miệng, sự sợ hãi với sinh vật đẳng cấp cao bị sự bất đắc dĩ thay thế. Hắn gãi gãi đầu:

“Đấy, thực ra tôi cũng chả biết hiện tại mình là thứ gì nữa.”

Lúc trước quét hình, Athena với ánh mắt chân lý cũng đã nhìn ra dị trạng của Hoài Nam, một cơ thể có đặc điểm của tiên nhân và ma. Kể cũng thật hiếm có. Bất kể nguồn gốc của hắn như thế nào, xem ra hiện trạng cũng giống mình, là ma tộc, nhưng không có tư duy đần độn như lũ ma quỷ ở ma giới.

Không biết hắn làm thế nào làm được, nhưng có thể miễn cưỡng xem như một cái đồng loại đi.

“Cuối đồng hoa là trận pháp thông đến tầng trời thứ mười bốn. Nếu muốn rời khỏi đây, có thể đi theo ta.”

Hoài Nam nhìn Mặc Sương Vũ, trưng cầu ý kiến. Cecillia thích nói nhảm bây giờ còn im hơn khúc cây, chẳng thể câu thông nổi. Chưa thấy một con ác ma triệu hoán nào khó hiểu như vậy. Hiện tại chỉ có thể hỏi ý kiến bé Vũ.

Mặc Sương Vũ gật gật đầu. Nói thật là nửa năm nay đi hoang trong cái miền trời đen tối này hoài, cô ta đã có dấu hiệu muốn hỏng mất. Lại liên tục phải trích máu nuôi Hoài Nam, không có linh khí bổ xung, thân thể cũng không lớn lên nổi. Mặc Sương Vũ đã sớm muốn rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này từ lâu.

Athena không đợi, chỉ lầm lũi đỡ lấy Lục Vân Tiên chầm chậm bước đi.

Có vẻ thương thế của cô ta cũng rất nặng, tạm thời không thể vận động mạnh.

Hoài Nam quyết tâm đi theo ăn bám, liền vội vàng hiến kế:

“Này, cô biết đấy, ma tộc hóa hình kỳ...ừm... có thể mọc cánh. Như thế này nè.”

Phật.

Hắn gồng mình, sau lưng bật ra một đôi cánh thịt gai xương hung ác, theo Hoài Nam thì nó rất có phong cách, không giống cánh trắng của bọn người chim, đàn ông phải mang thứ này mới khí thế.

Nhân tiện lấy ra khoe luôn.

Athena mới trở thành ma tộc, nhưng mấy năm nay cô ta chạy qua chạy lại giữa ma đô quỷ thành và Olympus, có loại ác quỷ nào chưa thấy qua. Chiến kỹ ma tộc tối cao như Thiên Ma Lục Thức cũng biết, mấy thứ như hóa hình, thật sự nhắm mắt cũng làm được. Thế nhưng hiện tại:

“Ta không làm được.” Athena nhẹ giọng đáp.

“Ủa!? Cô còn chưa tới hóa hình kỳ!?” Hoài Nam kỳ quái hỏi.

“Thân thể ta còn chưa ổn định. Điều động tế bào sẽ xuất hiện nguy cơ phân giải vỡ nát.”

“Cô nói thật hả!?” Hoài Nam trợn mắt hỏi.

“Ta chưa từng nói dối.”

“Không sợ người lạ có dị tâm!?”

“Ta chưa từng sợ ai.”

Hoài Nam giơ tay đầu hàng. Vừa nói đến câu cuối, màu vàng lại chớp động trong ánh mắt của nữ nhân kia. Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm đáng sợ đó, hắn không muốn thể nghiệm lần thứ hai. Trước ánh mắt màu vàng kim ấy, có lẽ rất khó để tính kế chơi xấu nữ nhân này được.

Hắn cũng không muốn làm như vậy, nhất là khi thấy Athena đứng thẳng còn chật vật, nhưng lại cố chấp muốn kéo gã bán hàng lừa đảo kia đi cùng, Hoài Nam có chút cảm động. Mặc dù đối với tên kia, hắn có cảm giác ghen tị muốn nổ đom đóm mắt.

Khi nào mới có một cô gái như vậy chăm lo cho ta!?

Hoài Nam nuốt ngược cục ấm ức, thu lại cánh, chạy tới, đi bộ song song với Athena. Mặc Sương Vũ cũng thu lại linh lực, lon ton chạy theo sau.

“Tôi tên Hoài Nam, còn cô!?”

“Ath... à không. Ethania.”

Ma nữ tân sinh ngập ngừng một chút, rồi nói giọng chắc nịch:

“Cứ gọi ta là Ethania.”

Nữ thần Athena đã chết. Từ giờ chỉ còn ma nữ Ethania, kéo theo gã ma chủ của ma giới, cùng với một gã nhân loại nửa tiên nửa ma, và một thiếu nữ tu giả bắt đầu chuyến lữ hành.

Ethania muốn đi một vòng ma giới, đưa Lục Vân Tiên đến ma đô quỷ thành. Hoài Nam thì vô định, chỉ cần thoát khỏi nơi khỉ ho cò gáy kia, hắn đi đâu cũng được. Mặc Sương Vũ thì bám theo hắn nửa bước không rời.

...

Một tháng sau đó.

Ma giới, tầng thứ mười bốn.

Bầu trời hắc ám khung thương bị xé rách, vẫn chưa lành lại.

Từ trên bầu trời, ánh sao lấp lánh, trong mắt ma tộc, giống như những viên bảo thạch mỹ lệ. Đám ma quỷ lại không ghét cảnh này. Trái lại bọn họ thấy mình giống như đang được ở ma đô quỷ thành cùng với ma chủ.

Ma tộc hoàng thành, nơi Lục Vân Tiên ở, hắn luôn để hắc ám khung thương hé ra, lộ ra bầu trời sao bên trên, cùng với hai mặt trăng màu tím chiếu xuống mờ ảo, làm đẹp cảnh vật.

Bây giờ ở đâu trên ma giới cũng có trời sao, quần ma cảm thấy như có điện về làng.

Dưới ánh sáng nhè nhẹ của hai mặt trăng màu tím treo trên đỉnh đầu, một con cá sấu lớn nặng nề bò đi, để lại những dấu chân to lớn do thân thể vài tấn của nó ấn xuống mặt đường.

Cá sấu hai mắt như chuông đồng, con ngươi mở lớn, sát khí hùng hồn. Cùng với cái chậu như ao máu, lởm chởm gai nhọn, nhìn sơ qua cũng biết không phải loại sinh vật gì hiền lành. Trên thực tế ở ma giới, cái từ sinh vật hiền lành hình như không tồn tại.

Con cá sấu này hình thể to lớn, giống như một chiếc xe tải hạng nặng. Trên lưng tuy đầy gai xương, nhưng cũng có thể kiếm được vài nơi bằng phẳng, là công cụ đi lại thông dụng nhất của ma tộc nơi này. 

“Vất vả đi săn ma hạch cả tháng trời, cũng chỉ mua được con rùa bò chậm chạp này.” Mặc Sương Vũ đã có một gọng kính mới tự chế. Hiện tại cảnh vật xung quanh đã không còn đen thui, hai mắt bắt đầu phải sử dụng thường xuyên rồi. Để tránh lãng phí tinh lực duy trì thần thức quét hình cả ngày. Đôi mắt kính này tham khảo hệ thống quét hình từ xác bộ giáp của Hoài Nam chế ra, hai người mỗi người đeo một cái, tầng nhìn nâng lên trên diện rộng, vô cùng tiện lợi.

Hoài Nam ngồi trước Mặc Sương Vũ, lấy mặt kính xuống thổi phù phù, dùng tay trà trà đi vết bẩn vì khói bụi trên đường do cá sấu dẵm lên, cười đáp:

“Chung quy cũng không thể cuốc bộ cả ngày chứ, đúng không!?”

“Nếu đi bộ cùng ta khiến các người chậm trễ, cứ bỏ bọn ta lại cũng được.”

Ethania ngồi trên lưng cá sấu, cách Mặc Sương Vũ không xa, bên cạnh là Lục Vân Tiên vẫn đang nằm dài như đã chết, lạnh nhạt nói.

Hoài Nam cười trừ, hắn bám đít Ethania mới có thể rời khỏi tầng ngục thứ mười tám. Bây giờ bỏ cô ta lại, chẳng phải là ăn cháo đá bát. Chỉ là Ethania không thể bay, cũng nhất quyết không muốn để hắn hay Mặc Sương Vũ kéo bay đi. Cực chẳng đã, Hoài Nam đành phải mua con cá sấu này từ tay một gã thương nhân ma tộc đi ngang.

Thương nhân ma tộc không rõ chủng loài gì. Ma khí bao trùm toàn thân, dắt theo một đàn cá sấu tới mấy trăm con, lần đầu nhìn thấy còn khiến Hoài Nam cảm giác như đang gặp thú triều. 

Theo lời hắn nói, con cá sấu này có thể tự tìm đường đến thành thị ma tộc gần nhất. 

Với du khách lần đầu đặt chân đến ma giới như Hoài Nam, đây là một cái hướng dẫn viên kiêm xe thồ hàng không tệ.

Dù vậy, thương nhân ma tộc làm ăn nơi hoang dã hét ra cũng rất đắt.

Toàn bộ số ma hạch từ ma thú Hoài Nam săn được, hắn đều muốn.

Còn may không xảy ra chuyện giết người đoạt bảo, có thể là do Ethania hững hờ bên cạnh tỏa ra khí tức nguy hiểm quá kinh người khiến gã thương nhân ma tộc cảnh giới Ma Vương đó phải kiêng kị. Nhưng Ethania không chủ động xuất thủ, Hoài Nam cũng chẳng dám đánh cướp, chỉ có thể đau khổ mua lại theo giá thị trường lúc đó.

“Nói đến, bao giờ hắn mới tính lại vậy!?” Hoài Nam nhìn Lục Vân Tiên bất tỉnh hỏi.

Ethania chỉnh chỉnh lại mái tóc đã bị gió bụi thổi bù xù của Lục Vân Tiên, lắc đầu đáp:

“Hắn không thể tự tỉnh lại, cần có ngoại lực trợ giúp.”

“Ngoại lực ở đâu ra!?” 

“Chính là ta!?”

Mặc Sương Vũ hóng chuyện, đột nhiên a một tiếng:

“Có phải giống như trong câu chuyện Hoài Nam ca ca kể, công chúa ngủ trong rừng hay nàng bạch tuyết đều cần một nụ hôn để tỉnh lại!?”

Ethania cười lạnh:

“Chỉ có ngu xuẩn mới tin loại chuyện đó.”

Hoài Nam nao nao, hắn thề là hôm mới thử kính, hắn thấy Ethania trốn sau đuôi con cá sấu thử làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Cặp kính là dùng công nghệ quét hình đấy, không cần nhìn thẳng, cách một cái đuôi cá sấu vẫn quan sát tốt.

Nghĩ vậy, nhưng hắn cũng không muốn vạch trần để bị cô ta xé xác, chỉ tò mò hỏi:

“Thế ý cô là sao!?”

“Ta có thể giúp hắn tỉnh lại chứ sao.” Ethania nói với vẻ đương nhiên.

Hoài Nam thấy đau não. Ray ray trán nói:

“Khi nào cô mới có thể làm vậy!?” 

Thú thực là kéo theo con hàng này rất phiền. Nếu hắn có thể sớm tỉnh lại thì tốt.

“Ta cần một phòng thí nghiệm, mật thất hay chỗ nào đó kín đáo một chút. Đến thành thị gần nhất thử xem.”

“Thí nghiệm gì vậy!? Tiểu Vũ có thể giúp.” 

Mặc Sương Vũ hai mắt tỏa sáng. Nói đến thí nghiệm, thật là một trong những sở thích hiếm hoi của nhỏ.

Ethania gật đầu:

“Ngươi khá thông minh, miễn cưỡng có thể.”

“Tôi có giúp gì được không!?” Hoài Nam nghiêng đầu chỉ chỉ lên mặt hỏi.

“Canh cửa.”

“À.”

Trách nhiệm vinh quang và vĩ đại làm sao.

...