IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 41: Queen của IMI




"Được rồi, cùng là khách không mời trên đảo, ta nghĩ tất cả mọi người nên bình tĩnh ngồi lại tâm sự cái nhỉ !? Ta có mang một đống trà với cà phê đây, kiếm chút nước nóng là được rồi !"

Ren vừa nói vừa chỉ vào cái bọc hành lý to gấp ba bốn lần một người đàn ông bình thường cô ta đặt sau lưng mình. Ánh mắt dạo qua bốn người kia với vẻ thân thiện hết sức có thể.

Hai vị thiên sứ bốn cánh cùng nhìn nhau, phát hiện trên mặt đối phương mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Thiên sứ trực thuộc tòa thánh Vatican, một trong sáu thế lực lớn nhất thế giới, chỉ dưới trường sinh đảo, làm sao có thể không biết cô gái này là ai chứ !?

Lần này xong rồi. Quả thật là đại nạn buông xuống, đội xoong lên đầu vẫn bể gáo như thường. Hai gã lấm lét nhìn nhau qua lại, rồi phát hiện ánh mắt đối phương tuy thong dong nhưng vẫn khóa chặt vào mình, tự dưng cảm thấy xương sống rét lạnh, lấy cánh lau mồ hôi giả lả nói:

"Việc này... Queen.... thật sự là... có hiểu lầm...."

"Ồ ! Hiểu lầm gì thế !? Hai người không thích trà với cafe à !? Ta lại không mang nước thánh đâu đấy. Mà ngẫm lại, cái nước đó toàn là NH3 do trẻ em sản xuất không à. Không tốt cho sức khỏe đâu."

"Cô..." Thiên sứ cao gầy nổi gân xanh trên trán, tín ngưỡng của họ đang bị xúc phạm trần trụi, bất kể là ai cũng làm hắn có xúc động muốn xông lên liều mạng. Chẳng qua xúc động là ma quỷ, thiên sứ thần thánh không nên để ma quỷ xâm lấn. Mà nói đi nói lại, người ta đến cả thánh nữ tối cao của giáo đình cũng chưa chắc đã ngán, xá gì đám tiểu tốt bọn họ.

"Hửm !" Ren ừ hứ một tiếng với vẻ hứng thú.

Quả nhiên, đang tìm cớ để gây sự. Mà không, đúng hơn là đang gây sự rõ rành rành, con nhóc này đang chọc quê bọn họ, thấy hai người càng quẫn bách bao nhiêu thì nó lại càng sung sướng. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng việc cần thì vẫn phải làm, nếu không hôm nay tám phần là bỏ mạng lại đây rồi, mẹ già và vợ trẻ sẽ cô đơn lắm, thiên sứ cao gầy nín nhịn muốn hộc máu. Thiên sứ béo lùn vỗ vỗ vai bạn già, đủng đỉnh đi lên nói:

"Queen của Trường Sinh Đảo tôn kính, trên đường dò theo ánh sáng vĩ đại của Thần, chúng tôi vô tình đặt chân lên địa bàn của quý đảo, nếu như có gì không phải, xin được miễn thứ !"

Ren nghe thấy vậy cố nhịn cười, đang muốn đáp lại thì bất chợt một giọng nữ lanh lảnh xen ngang câu chuyện của bọn họ:

"Ha, đường đường là thiên sứ của thần giới, bây giờ lại co đầu rụt cổ giống đám chim cánh cụt. Đúng là đám thất trận phế vật !"

Người nói là cô gái mặc cung trang cổ tự xưng là đến từ tiên giới. Hai thiên sứ nghe thấy vậy ngoài mặt vẫn tỉnh bơ với vẻ ta không quen biết ngươi, nhưng trong lòng đầy một bụng u oán. Thật sự là ngu không hết tội, chưa hỏi rõ đối thủ là ai mà đã muốn tỏ ra mình là hổ báo, bảo sao tiên giới càng ngày càng xuống dốc.

Đương trường nhảy ra một kẻ kiêu ngạo như vậy, hứng thú của Ren với hai gã người chim lập tức giảm xuống nhanh chóng. Nhìn qua nhìn lại, chú tiểu kia vẫn đang ôn hòa đứng đó không có vẻ gì là dạng máu nóng xúc động cả, cái giọng lanh lảnh kia tất nhiên đến từ phái nữ duy nhất trong đám còn lại rồi.

"Ah, lâu lắm không nhìn thấy phi kiếm. Là người của tiên giới hả !?"

"Ngươi có tư cách gì mà biết !?" Thiếu nữ cung trang cười lạnh đáp.

"Không nghe họ xưng hô sao !? Ta là Queen của trường sinh đảo, tức là một trong những trùm sò của nhân giới này đó, ta không có tư cách biết thì ai có !?" Ren lấy ngón chỏ chỉ chỉ vào đám thiên sứ rồi vòng lại chỉ vào chính mình với vẻ rất tự hào.

"Trường sinh đảo chỉ có hai vị King và Queen duy nhất, từ 22 năm trước đã chết giấc rồi. Hiện tại ngoại trừ ba vị thiên vương trấn thủ, chẳng còn ai đáng để trong mắt. Chỉ là một tiểu tốt mượn danh hòn đảo đó thôi, đám phàm nhân kém cỏi mới đem các người..."

Đang nói nửa chừng, cô gái này bỗng thấy toàn thân mình nhẹ bẫng, rồi bị một luồng dị lực khủng bố hút mạnh về phía trước. Chỉ trong tích tắc khoảng cách giữa Ren và cô ta đã thu hẹp chỉ còn nửa sải tay. Nắm tay Ren chẳng biết từ lúc nào đã co lại thành quyền, cả người nghiêng ra sau như một cây cung bị nén tới cực hạn, rồi nắm đấm bất chợt bắn vọt tới, thẳng ngay trước mặt thiếu nữ kia.

Áp lực kinh khủng, cô gái mặc cung trang này cảm thấy toàn thân ớn lạnh, còn chưa kịp định thần thì phi kiếm luôn lơ lửng quanh người cô ta chợt giống như một con cá trơn trượt bay tới, tự động hộ chủ.

Crawc....

Bốp.

Phi kiếm bị một quyền này đấm cong lại, rồi bị ép lùi về phía sau dán vào mặt chủ nhân. Cả người lẫn phi kiếm bay ngược lại như một con diều dứt dây, hoa máu bắn tung lên cùng vài cái răng gãy.

"Ầy, kể ra chị gái này nói cũng có điểm đúng. Tư cách không phải chỉ do mượn oai cái gì đó mà dát lên mặt được, phải dùng nắm tay đánh ra mới phải đạo. Cảm giác thế nào !? Đấy là tư cách của ta đó !" Ren chợt nói chợt cười, chợt đánh người rồi lại làm như không có gì xảy ra, tiếp tục luận bàn đạo lý với vẻ ôn hòa.

Chỉ có Thần Tiễn đã quen nhìn thấy tác phong xử sự chẳng ra sao này của nữ hoàng thứ ba thuộc Trường Sinh Đảo, còn những người khác, đơn cử như Tiểu Hòa Thượng đang cố gắng đóng vai thế ngoại cao nhân kia thì mí mắt liên tục giật giật mấy cái, trái tim như muốn rớt ra ngoài. Một quyền vừa rồi đổi lại là hắn, chắc gì đã khá hơn cái người đang nằm bất động vẫn chưa thấy gượng dậy được đằng kia. Phi kiếm của tu chân giả ngưng tụ toàn bộ tinh hoa tính mạng của bọn họ, là một trong những thủ đoạn công kích cũng như phòng hộ thường thấy và cũng mạnh mẽ nhất tiên giới. Độ cứng so với bất cứ thần binh lợi khí nào cũng không hề thua kém, có thể nói là kiếm còn người còn, kiếm hủy người mất. Kiếm cong thế kia.... không biết người đã ra sao rồi nữa.

Hai thiên sứ thì càng không phải nói, đều mang một bộ dáng thỏ chết cáo bi thương nhìn cung trang thiếu nữ, rồi ho khan đánh tan bầu không khí quái dị, dùng giọng có phần lạc đi hỏi:

“Các vị, nếu như có việc cần giải quyết, hay là chúng tôi xin phép !”

“À, cũng được, nhưng hai người ký vào cái này giùm ta đã !” Ren tùy tiện nói, so với việc đè đầu hai thiên sứ chết nhát này, cưỡi cổ con bé kiêu ngạo và chú tiểu đang ra vẻ cao thâm mạt trắc kia vui vẻ hơn rất nhiều. Nói xong thì lục lục trong cái balo to đùng một hồi, vất vả lôi ra hai quyển trục màu vàng kim kỳ lạ rồi ném cho hai thiên sứ.

“Cái này là....”

Hai thiên sứ tặc lưỡi hết nói nổi, cái này là khế ước bán mình mà. Nhỏ một giọt máu lên rồi dùng linh hồn thành tâm ký vào, suốt đời sẽ bị khế ước này ràng buộc, có thể nói là giấy nợ vĩnh cửu, một lần điểm chỉ, cả đời culi.

“Ơ thế ký hay là không nào !? Không thì liên thủ với hai đứa này cùng đánh ta xem, biết đâu lại ăn may...”

Hai người nghe vậy chỉ muốn hộc máu tại chỗ. Nếu đánh được thì bọn ta còn lằng nhằng nãy giờ với ngươi làm gì, chẳng đã abc rồi xyz ngươi tại chỗ rồi ấy chứ.

“À, cũng đừng thử chạy trốn. Thực nghiệm đảo này là của bọn ta, kết giới trên đảo ta cũng thao túng được một chút, lên đảo rồi các người cũng không ngoại lệ đâu, tất cả sức mạnh lớn hơn 10% năng lượng cube đều bị cấm rồi nhé. ♪♪ !”

“Cô sẽ phải trả giá cho chuyện này !” Hai thiên sứ buồn bực đáp, rồi nghiến răng điểm chỉ vào tờ giấy.

“Ngoan lắm ! Được rồi, đi đi !” Ren vui vẻ bắt lấy hai quyển trục đã được gói gọn lại, phất phất tay.

Cùng lúc đó, hai người đột ngột cảm nhận được không khí xung quanh có chút khác thường, sức mạnh của cả hai tự động lưu chuyển liên tục, đã đạt tới mức chạm ngưỡng giới hạn trên đảo. Sau đó cả hai lắc mình, cùng biến mất.

“Ah, chắc là biến về giáo đình rồi nhỉ. Chỉ có con đường ánh sáng của thánh nữ mới có thể đem người khác lên đảo này dễ dàng như vậy.” Ren ngẫm nghĩ một hồi rồi giở hai quyển trục ra, kích hoạt chúng, sau đó ra lệnh:

“Bề tôi nghe sai khiến, cởi quần áo, chổng bốn chân lên trời rồi sủa ba tiếng cho ta !”

Quyển trục rực sáng, biểu thị đã nhận lệnh. Bên này gió hắt hiu, không khí yên tĩnh mà cổ quái. Nhưng bên kia, chỗ hai thiên sứ đang trở về phục mệnh, cảnh tượng chắc hẳn là đặc sắc lắm.

Đáng thương cho hai gã người chim xấu số, vốn liều mạng ký vào hi vọng trở về thánh nữ của bọn họ có thể giúp hai người giải trừ khế ước, nhưng vì nhận lệnh làm ra hành vi báng bổ không đúng lúc, hai người đã bị đóng lên giàn hỏa thiêu ngay ngày hôm sau đó.

...

Chỉ còn tiểu hòa thượng tại trận, hắn nhìn quanh, thấy thiễu nữ mặc cung trang kia ngón tay đang giật giật, chắc hẳn cũng đã tỉnh, nhưng chưa muốn dậy, thế này thì hắn tránh trời không khỏi nắng rồi, đành phải tiêu diêu tự tại mà nhảy lầu trong sảng khoái vậy.

“Thì ra chuyện True Queen của Trường sinh đảo bị Zeus đánh nát chủ hồn nên đành trọng sinh vào ba thân xác là có thật. Cô hẳn là phần nhân cách với mảnh vỡ huyền vũ, địa thuẫn nữ hoàng phải không !?” Tiểu Hòa Thượng bấm bụng suy tính một hồi rồi mới ôn tồn nói.

“Á, sao ngươi biết !?” Ren đưa tay lên ôm ngực với vẻ mặt nhăn nhó như sắp bị xâm phạm.

“Phật giới có Avalokiteśvara ngàn tay ngàn mắt, không chuyện gì trong lục đạo đại thế giới mà ngài không thấu hiểu, những chuyện ngài ấy biết được đều có vạn thế hồng liên ghi chép lại, bất cứ người hữu tâm nào cũng có thể tìm hiểu.”

“Tự hào về tài nghe lén thật trắng trợn !” Ren rùng mình đáp.

“Vạn thế hồng liên chỉ có người tâm trong sạch mới có thể vào tẩy lễ linh hồn, tìm hiểu căn nguyên vạn sự, không sợ có kẻ dùng thông tin trong đó để làm điều ác. Lại nói như King của các vị, vì muốn thúc đẩy chiến tranh giữa nhân giới và thần giới mà không tiếc khai thác dữ liệu từ chân lý ra cung cấp cho phàm nhân tham lam độc ác, cái này mới là trái với luân thường đạo lý.” Tiểu Hòa Thượng có vẻ như đã bị gãi đúng chỗ ngứa, bắt đầu nói với vẻ nhiệt tình.

“Tâm trong sạch của các người là một lòng thành kính, dâng ra hết những gì của bản thân, chỉ để lại một túi da bên ngoài linh hồn đúng không nhỉ !? Ta nghe thấy mà đã rùng mình, không giữ lại chút gì để khẳng định cái tôi của bản thân thì khác gì mấy con vi trùng đơn bào vô tính !? Kinh không chịu nổi ! Ngoại trừ đám tín đồ bị tẩy não các người, chẳng ai có thể bước vào tòa sen quỷ quái đó đâu ! Mà thôi, đừng đánh trống lảng, hôm nay chị chấm chú rồi, đừng mong chạy thoát !” Ren cười ha ha nói.

“Sân si... tham lam, dục vọng... người của nhân giới luôn luôn như vậy. Đại phật có lòng trở che cũng đành phải thất vọng mà bỏ đi.” Tiểu Hòa Thượng thở dài đáp.

“Được rồi, Queen của Trường sinh đảo, hôm nay ngài tới đây không phải chỉ để đánh đánh giết giết với bọn ta chứ !? Nếu như ngài đã phải dùng cách bất thường như vậy để lên đảo, chắc hẳn có việc rất gấp cần phải làm. Không biết có việc gì khiến người hạ cố tới đây như vậy !?”

“Hơ, câu này ta hỏi mới đúng, thực nghiệm đảo cũng là địa bàn của bọn ta, các vị đây sao lại rảnh rỗi ghé lên chơi vậy !? Chỗ này đang là chiến trường mà !?” Ren bẻ bẻ đốt ngón tay, làm các động tác khởi động cơ bản nói.

“Tại hạ thì là do ngưỡng mộ trường sinh đảo đã lâu, nên mới bạo gan đến thăm quan một lần, vốn không muốn làm phiền ai, nhưng vì tò mò nhất thời với vị thiếu niên sau lưng ngài, đành phải dày mặt đến xem, thất lễ, thất lễ…” Tiểu hòa thượng khiếm tốn đáp.

Thần Tiễn ở một bên thầm khen cho cái da mặt của tên này, dày vô đối, sao ngươi không bảo sảy chân đi lạc lên đây luôn đi !?

“Ồ, không sao, không sao, chúng tôi luôn hiếu khách mà !! “ Ren bắt chước nhại lại cái tư thế và giọng điệu của tiểu hòa thượng đáp, rồi quay sang hỏi cô gái mặc cung trang cổ lúc này mới đang lảo đảo đứng dậy và lắc lắc cái đầu vì chưa hết choáng váng:

“Chị gái xinh đẹp, còn chị thì sao !?” Thái độ như cô bé nhà hàng xóm khiêm tốn học hỏi.

“Bất kể lúc trước có việc gì, bây giờ ta muốn làm nhất chính là....” Thiếu nữ này nhổ ra một bụm máu lớn và một nửa cái răng gãy còn sót lại, oán độc nói ra hãi chữ:

“Giết ngươi !”

Uỳnh.

Khí áp xung quanh đột ngột thay đổi, phi kiếm cong vẹo lại thẳng đứng trở lại, phát ra khí thế sát phạt lẫm nhiên, mặt đất bị khí áp cắt qua chằng chịt những vết nứt như rổ vá.

“Ồ tốt, khí thế lắm. Thế nào chú tiểu, đúng ý ngươi rồi nhé ! Cùng liên thủ đi, để ta xem tiên giới và phật giới mấy trăm ngàn năm đều mặc chung một cái quần có gì đặc sắc nào !”

Đối mặt với khí thế bức người đủ để xé nát bất cứ thiếu niên thiên tài nào trên thực nghiệm đảo, Ren vội vã chỉnh trang lại mái tóc đang bay phần phật của mình lớn tiếng cười nói.

Tiểu Hòa Thượng thở dài, hắn đúng là muốn câu giờ chờ thiếu nữ tiên giới kia hồi phục, nhưng không phải để đánh, mà là để chia ra chạy trốn.

Giờ thì hay rồi, đâm lao đành phải theo lao vậy.

Nghĩ vậy hắn cũng buông bỏ hết tâm tình phiền não, tận lực phô ra bản lĩnh thật sự của mình. Một tiếng phạn âm cao vút ngân lên, những hàng chữ vàng kim trôi nổi bên người tiểu hòa thượng lấp lóe, hư ảnh đại phật hiện sau sau lưng hắn, khí thế bỗng chốc tăng vọt. Từ một quả đồi nhỏ bé hiền hòa, bỗng chốc biến thành một ngọn núi lớn oai nghiêm hùng vĩ.

Thần Tiễn bị hai luồng khí áp kia bức ra xa trăm mét, sắc mặt trắng bệch. Nhìn vào thân ảnh cô gái nhỏ bé đứng trước hai cơn giông bão vẫn thong dong vô cùng kia, hắn bỗng nổi lên một sự mặc cảm tự ti sâu sắc.