Tập đoàn IMI có thanh danh vang dội trên khắp thế giới, không một cư dân
địa cầu nào không biết. Hòn đảo bay là tổng bộ tập đoàn được xếp hạng là kỳ quan đứng đầu trong mười kỳ quan của thế giới mới, chỉ tội không bán vé, nên vô số người mơ ước cũng chỉ có thể chiêm ngưỡng nó qua cảnh
chụp từ vệ tinh mà thôi.
Thế nhưng, vượt qua ngoài địa cầu, cũng tức là nhân giới, người ta chỉ biết tới một danh hiệu khác của nó.
Trường sinh đảo.
Tất cả thành viên của thế lực này đều được bất tử khí trên hòn đảo không ngừng ngưng tụ, tẩy rửa thân thể, dẫn tới trẻ mãi không già, đạt được
cuộc sống trường sinh mà bao kẻ mơ ước. Thân thể bọn họ luôn giữ được
trạng thái đỉnh phong nhất của cuộc đời, bởi vậy, giá trị vũ lực không
thể xem thường, phóng mắt khắp vũ trụ cũng không nhiều thế lực có thể so sánh cùng, chỉ cần báo ra danh tự cũng khiên vô số kẻ kiêng dè khiếp
sợ.
Là một trong ba vị nữ hoàng của trường sinh đảo. Lilith Ren chỉ cần đứng đó với bộ dáng an nhàn tự tại, cũng khiến cho bốn kẻ “ngoại lai” cường
thế vô cùng kia dâng lên một cỗ hàn ý cùng cảnh giác nồng đậm.
Cô ta thậm chí còn chưa báo danh.
...
“Ai đây vậy !? Trông quen quá !” Lee Ji Won ve ve cằm cố gắng nhớ lại,
gương mặt này hắn từng thấy qua ở đâu đó rồi, nếu không lầm thì lúc
trước còn trong quân ngũ, có một gã đồng chí thường lôi ảnh cô gái này
ra lải nhải cái gì đó rất phiền nhiễu.
Kim Ji Jine đang chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi được mấy chục con
ruồi máy thi nhau quay chụp từ mọi góc độ, nghe thấy câu hỏi của hắn đột ngột quay sang rồi ném cho Ji Won một ánh mắt xem thường rõ rệt.
“Gì thế !? Đầu anh vừa mọc sừng à !?”
“Không, em đang tự hỏi anh đóng cửa tự kỷ trong nhà bao lâu rồi thôi !
Yêu một kẻ tách biệt với xã hội thế này rồi đời mình sẽ ra sao đây !” Ji Jine chán nản nói, rồi lấy ra một màn hình laptop khác mở ra một đoạn
video, quăng cho Lee Ji Won.
“Eh !?”
Hắn hiếu kỳ cầm lên nhìn cho kỹ, đột nhiên mắt muốn lòi tròng hết cả ra, nhìn đi nhìn lại clip nhạc trong video và cô gái trên màn ảnh truyền
hình trực tiếp ở đằng xa kia, miệng há hốc, lắp bắp nói:
“Là...là.... Lilith Ren !? Ca sĩ Lilith Ren... nổi đình nổi đám mấy năm nay đấy à.... !?”
“Có cần em chạy ra xin chữ ký người ta để chứng minh cho anh không !?” Ji Jine nhún vai nói.
Ji Won giật mình vội đáp:
“Em thấy Thần Tiễn đang đứng bên cạnh cô ta không !? Nhìn bộ dáng hoa si của hắn, ai dám táy máy lại gần cô gái đó, đảm bảo hắn chưa cần gầm gừ
đe dọa sẽ đã bắn cho người ta thành tổ ong ngay tức thì rồi !”
“Anh có sợ Thần Tiễn không !?”
“Sau khi chứng kiến bốn con hàng kia nhảy loạn một hồi thì không sợ nữa, hắn cũng không phải quái vật vô đối như chúng ta vẫn tưởng.” Ji Won
vuốt mồ hôi đáp, hắn lờ mờ đoán được câu tiếp theo rồi.
“Vậy chạy tới đó xin chữ ký giùm em. Người ta là fan hâm mộ đó !” Cặp
mắt dưới đôi kính cận của Ji Jine tròn vo mà long lanh ướt át.
Quả nhiên. Bệnh cuồng thần tượng của giới trẻ Hàn Xẻng.
...
Tất nhiên, những người có mặt tại hiện trường, trừ Ji Jine, còn lại
chẳng mấy ai biết thần tượng âm nhạc nó tròn méo ra sao. Ngay cả hai
thiếu niên trốn trên đám mây cũng ù ù cạc cạc, chẳng hiểu cô gái này từ
đâu chui ra.
Chỉ có Takeshi là còn ngờ ngợ, vì có vài lần hắn thấy được các đệ tử bất hảo trong gia tộc, tụ tập bàn tán, chia nhau vài bức ảnh của cô gái
này. Nhưng hắn cũng không dám chắc hoàn toàn, bởi vì như vậy kể ra thật
sự rất kỳ quái.
Đơn giản là vì thực nghiệm đảo đã mở ra 3 lần, những người tham gia phần lớn đều là các tinh anh được tuyển chọn khắt khe từ các gia tộc, hay
quân đội các nước, làm gì có ai rảnh rỗi để có thời gian chạy đi tham
gia vào giới giải trí chứ. Họa chăng đầu có bệnh, hoặc sở thích đặc thù
lệch lạc như thế nào đó.
Nhưng nếu nghĩ tới việc một đám người kỳ quái đầu trọc, áo cổ, cánh chim đang đứng chắn trước mặt mình đây, Takeshi cũng chẳng còn muốn truy tra làm gì nữa.
Bây giờ cứ bình tĩnh bảo mạng mà xem kỳ biến thôi.
Sân khấu đổi vai mất rồi.
…
Đón nhận những ánh mắt nghi hoặc, khó hiểu của toàn trường, Ren chỉ nhỏ
giọng nói với Thần tiễn vài câu, rồi quay sang đối diện với đám người
phía trước.
Tất cả những người bị cô ta quét mắt qua đều cùng không hẹn mà rùng mình một cái, sau đó hoảng hốt phát hiện ra toàn bộ cây cỏ trong tầm mắt của mình đồng loạt nằm rạp xuống, giống như bị một tảng đá bằng không khí
cực lớn đè lên.
Ầm ầm ầm...
Ngay sau đó bọn họ cũng đột ngột phát hiện ra cơ thể mình chợt nặng nề gấp mấy lần, cùng hô hấp dồn dập hẳn lên.
“Siêu năng lực... trọng lực...”
Áp lực đột nhiên xuất hiện khiến cho sự nghi hoặc, khó hiểu của mọi
người rất nhanh trở thành nỗi khiếp sợ hoặc kiêng kị không ngớt. Dường
như có một thứ gì đó nặng nề đè lên vai của tất cả những người đang đứng ở đây, trừ Ren và Thần tiễn, kể cả mấy con ruồi máy đang bay cũng bị ép sát xuống mặt đất, chỉ đành cố gắng ngẩng đầu lên chĩa camera tiếp tục
quay trộm.
Siêu năng lực hệ trọng lực không có gì lạ lẫm, thế nhưng tầm bao phủ
rộng tới mức này thì đã quá đủ lấy sức một người địch vạn quân rồi.
Hai thiếu niên trốn trên không trung gần như là bị rơi thẳng xuống, nếu
không phải pháp sư vẫn cố gắng duy trì một tia ý niệm cuối cùng, cố gắng duy trì lớp tường không gian cách ly với sức mạnh này.
Takeshi và Shirayuki ở xa nhất cũng một phen run rẩy, lảo đảo, nhất là
Takeshi, hắn phải chống hai tay xuống đất mới không làm cho mình bị ép
nằm bẹp xuống đất, trong đầu sinh ra sự khiếp sợ khó nói với con bé nhìn như vô hại, vẫn đang cười hì hì kia. Lần đầu sinh ra ý nghĩ muốn trốn
chạy khỏi nơi chết tiệt này.
Hòn đảo này toàn quái vật hay sao vậy
…
Bốn người đến từ 3 thế lực lớn cũng bị ảnh hưởng ít nhiều nhưng không
đến nỗi quá mất mặt như đám thiếu niên còn lại, nhưng cả đám cũng biến
sắc, nhất là tiểu hòa thượng, từ khi nhìn thấy bức tường chắn lại 1 kiếm của cô gái mặc cung trang cổ kia để cứu mạng Thần Tiễn, hắn đã lờ mờ
đoán ra thân phận của cô gái này rồi.
Bức tường đó, có nhiều ô đa giác ghép lại, trông như một chiếc mai rùa
to lớn, vật có thể hình thành bức tường phòng ngư kiên cố lại trông như
cái mai rùa như vậy, chỉ có thể là [Huyền vũ thủ] của Trường Sinh đảo.
Mà huyền vũ thủ hiện đang nằm trong tay…
“Yo, chào các vị khách không mời, ừm, xin tự giới thiệu trước, các vị có thể gọi là là Ren, nghề nghiệp thì là ca sĩ, diễn viên… nói chung cái
gì liên quan đến giải trí ta đều làm cả…
haha…”
Ren gãi gãi mái đầu màu hạt dẻ của mình, cười tươi như hoa nói. Làm cả
đám đang mệt mỏi chống đỡ áp lực của cô suýt nữa nằm bẹp xuống một lượt.
“Đây mà là ca sĩ !? Rõ ràng là siêu chiến sĩ…” Suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu làm tâm tình của cả đám phiền não không thôi.
Tuy nhiên câu nói tiếp theo lại làm cho mọi người cảm thấy chịu đựng thứ này là vô cùng hợp lý. Cũng chứng thực luôn mối nghi hoặc của tiểu hòa
thượng.
“Ừm, còn 1 thân phận khác, có lẽ mọi người sẽ thấy hứng thú hơn, chắc
mọi người cũng biết một chút về Trường Sinh Đảo rồi nhỉ !? Hay còn gọi
là IMI ấy. Ta là Queen thứ 3 của tổ chức này.” Nụ cười của Ren dần tắt,
ánh mắt trong veo nhìn vào những người ở đây một cách thản nhiên, nhưng
không ai dám đón nhận ảnh mắt của cô, trừ cô gái mặc cung trang cổ và
tiểu hòa thượng.
Takeshi kinh ngạc, hắn không ngờ cô gái trẻ trước mắt lại là boss của
thế lực nổi tiếng nhất thế giới này, nhưng King và Queen của IMI đã ngỏm củ tỏi từ 22 năm trước rồi. Còn lại chỉ có...
“Fake Qu…”
Chưa kịp nói dứt câu thì hắn cảm thấy có người nhào vào ôm lấy mình, rồi cả mình lẫn người đó, bị một lực lượng kinh khủng làm bắn đi xa tít, cả hai đều không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
Gian nan nhìn lại thì Takeshi trông thấy Shirayuki đang ôm lấy mình,
khuôn mặt của cô dưới lớp vải che mặt nhìn không rõ tình huống, nhưng
nhìn vào đôi mắt đang lạc đi, rõ ràng là rất không xong.
Cả hai bị một cục đá đánh văng đi khuất khỏi tầm mắt của mọi người.
“Queen thì cứ gọi là Queen, ta ghét nhất đứa nào cứ thích thêm chữ fake vào.” Ren thu chân lẩm bẩm.
Mọi người đều hít sâu một hơi nhìn vào cô gái nhỏ nhắn trước mắt này,
tiện chân sút cục đá mà đánh văng đi hai thiếu niên thiên tài, đây là
cái thế giới quái gì chứ !? Con nhỏ này đã luyện công từ khi còn ở trong bụng mẹ à !?
Thắc mắc cũng hợp lý vì nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy Ren là một cô gái tầm 16-18 tuổi thôi.
…
“Ya !!!….She’s so cool….!!!” Ở đây chắc chỉ có mỗi Ji Jine hưng phấn khi nhìn thấy điều này…
Ji Won thì đưa tay lên gạt mồ hôi trên trán, không phải vì cô bạn gái
đang hò hét trước máy tính, mà hắn đang thầm nghĩ: “Thế này thì còn thi
thố cái gì nữa, đánh thế quái nào được. Có nên chơi trò dội bom cảm tử
như vị tiền bối người triều tiên kia không !?.”
Quả thật sự xuất hiện của những vị khách không mời làm cuộc tuyển trọn trở lên xáo trộn hết cả rồi.
...
“Oy, hai đứa đang bấu víu trên không kia, muốn tự đi hay để chị tiễn một đoạn nào.” Ren tiếp tục làm trò khuấy động bầu không khí. Nói rồi cúi
xuống nhặt một hòn đá nhỏ, mắt long lanh nhìn về một phía.
Anacharka và pháp sư nghe vậy thì chợt giật thót, tim đánh mạnh một cái, cả người đều dại ra, vì hướng cô gái kia đang nhìn, chính là chỗ bọn họ ẩn núp.
“Chạy thôi, Anacharka, nhìn gương Takeshi kìa, để cô ta tiễn là xuống địa ngục thật đó.”
Pháp sư gấp gáp nói, rồi không đợi Anacharka đồng ý đã kéo hắn chui vào khe hở không gian đã chuẩn bị sẵn, chạy biến.
“Ồ, đi nhanh đó chứ” Ren liếm liếm môi rồi vứt cục đá đang cầm trên tay
xuống. Đồng thời triệt tiêu đi áp lực mà mình tỏa ra lúc nãy.
Rồi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện đám khán giả lúc trước bu đến đây để
chia sẻ bát canh làm thịt Thần Tiễn sau một hồi như vậy cũng đã bỏ chạy
mất dạng cả đám, những con ruồi máy nhỏ li ti đã khôi phục khả năng bay
lượn cũng đang nhanh chóng rút đi, rất có ý tứ nhường lại không gian cho các đại nhân vật nói chuyện.
Hành vi sáng suốt này đương nhiên là của Ji Won, lúc này lưng hắn đang
phải chịu sự tra tấn của Ji Jine, nhưng đành chịu, bệnh cuồng thần tượng mà…