IMI - Thực Nghiệm Đảo

Chương 30: Khi mưa đã tạnh




32 năm trước, có một loài Alien tự xưng là thần, thông qua khe hở không gian trên biển thái bình dương, đột nhập trái đất và tuyên bố quyền thống trị. Đây cũng là năm đầu tiên của kháng thần chiến kéo dài mười năm sau đó, và cũng là năm đầu tiên tân lịch nhân loại ra đời, đánh dấu cho một thời kỳ đột phá và đổi mới về mọi mặt cuộc sống.

Từ khoa học, công nghệ, xã hội và chủng người, tất cả đều có một bước nhảy vọt cực lớn chỉ trong mười năm. Chiến hạm vũ trụ, Robot khổng lồ, những bộ giáp tối tân biến con người thành siêu nhân, thậm chí các siêu năng lực gia tưởng như chỉ có trong điện ảnh viễn tưởng cũng lần lượt xuất hiện, mọi công trình nghiên cứu bí mật đều được lôi ra ánh sáng, toàn bô nhân loại ra sức phô bày ra sức mạnh của mình bằng mọi con đường có thể, đánh dấu một thời kỳ tôn giáo hoàn toàn suy sụp, con người chỉ dựa vào sức mình mà tiến lên, đối kháng với mọi trở ngại, không cần nhờ vả bất cứ thánh nhân nào cả. Đó là lý do tân lịch nhân loại có tên là vô thần.

Vô thần lịch (non-god calendar) năm 32

Đã 22 năm trôi qua kể từ trận chiến một năm với chúng thần liên minh. Loài người đã giành chiến thắng dù phải trả giá bằng xương máu của mấy triệu phi công ưu tú cùng hàng tỉ tấn kim loại, những thứ mà trước đây từng là những con robot đời mới nhất, mang trên mình niềm tin và hi vọng của cư dân trái đất.

Lớp không gian bên ngoài mặt trăng được bao phủ bới một vành đai kim loại, nhìn từ xa như những lớp bụi sao xung quanh các hành tinh lớn nào đó. Mặc dù đã được quét dọn nhiều năm, nhưng số lượng quả thật quá lớn, nên các nhà lãnh đạo cũng đành để mặc chúng ở đây làm nhân chứng cho cuộc chiến thảm liệt mới chỉ kết thúc hai thập kỷ trước.

Giống như một đài tưởng niệm khổng lồ.

Năm tháng qua đi, những mảnh kim loại vỡ vụn này không ngừng quay xung quanh mặt trăng, kéo theo vô số thiên thạch nhỏ, thật sự đã trở thành 1 phần của ngôi sao đặc biệt này. Cứ điểm đầu tiên của con người ở ngoài vũ trụ.

Mặt trăng. Khu dân cư số 5

Do có những thiết bị lọc oxi cao cấp mà tập đoàn IMI đưa ra, những khu dân cư trên mặt trăng ít thấy có cây cối, dù sao vai trò lá phổi xanh của thực vật cũng không lại được với thiết bị nhân tạo mà con người làm ra. Có chăng cũng chỉ là mỗi nhà cố gắng trồng lấy 1, 2 cây gì đó trang trí cho có mà thôi.

Dù mang trong mình những thiết bị tinh lọc khí quyển hiên đại vượt bậc so với dưới mặt đất, nhưng khu dân cư số 5 cũng chẳng phải địa phương cao cấp gì, những người ở đây đều là lớp người đầu tiên tình nguyện lên mặt trăng sống thử những năm mới xây dựng. Những đại gia nhà giàu bỏ tiền ra mời họ lên đây, kiểm tra chất lượng cuộc sống trước khi bỏ tiền ra xây những biệt thự tiện nghi cho riêng mình ở khu dân cư số 1.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có những nhà giàu đó bỏ tiền ra, những người sống ở khu dân cư số 5 này có lẽ cả đời này cũng đừng bao giờ mơ đến cuộc sống tốt như bây giờ. Dù cảnh vật có hơi đơn điệu, khắp nơi đều ánh lên màu kim loại, trắng xám, nhìn rất nặng nề, kết hợp với màu bê tông trên đường khiến cho tầm mắt đưa ra chỉ thấy một không gian ảm đạm tiêu vô cảm.

Tuy vậy, có chỗ mà sống là được rồi, nhất là ở đây cũng không thiếu thốn thứ gì. Trẻ em vẫn được đi học, người lớn vẫn có chỗ làm. Tất cả vẫn an ổn sống dưới lớp bảo vệ do cây cột to lớn mà tập đoàn IMI dựng lên từ lúc xây khu dân cư này tỏa ra.

Dù lớp bảo vệ có thể cách ly được với môi trường chân không bên ngoài, chặn được những tia độc hại của ánh mặt trời, ngăn không cho oxi thất thoát. Nhưng nó cũng không thay thế được những tia nắng mà mặt trời vĩ đại tỏa ra, người dân ở đây lúc nào cũng sống trong điều kiện thiếu ánh sáng mặt trời nên làn da của ai cũng có chút trắng bất thường.

Màu da trắng tinh đã trở thành đặc điểm nổi bật nhất của cư dân mặt trăng, khi đêm xuống, làn da của một số người còn nhẹ nhàng ánh lên như lân tinh, gợi ra một mỹ cảm riêng biệt. Vậy nên dù thiếu thốn ánh mặt trời, nhưng dựa vào những viên cung cấp vitamin D được bày bán rẻ như cho không ở mọi hiệu thuốc trong thành phố, người ta vẫn thoái mái mà sống dưới lớp chắn quang học nhân tạo này.

Không có nắng, nhưng vẫn có mưa, tất nhiên là để gột rửa đường phố, nhà cửa sau nhiều ngày tích lũy bụi bẩn.

Hôm nay là một ngày mưa như vậy.

...

Cơn mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt, kèm theo những cơn gió lạnh rít qua, làm hai con người dưới mưa dù đang vất vả nép vào nhau che ô cũng chẳng thấy đỡ hơn chút nào.

Tường sóng vai cùng Linh, hai người nép sát vào cái ô nho nhỏ của cô, mặc dù hắn đã cố gắng đấy chiếc ô sang che cho Linh nhiều hơn, làm nửa người bên trái của hắn ướt đẫm, tuy vậy cũng không có tác dụng là bao, thân hình nhỏ nhắn của Linh thỉnh thoảng vẫn run lên vì lạnh.

Bộ não của Tường cũng lạnh băng như khuôn mặt vô cảm của hắn vậy, đối với việc cô gái kế bên đang nhẹ nhàng run rẩy cùng bờ môi hơi tím tái, hắn chẳng sinh ra chút lòng thương hại nào, tất nhiên cũng chẳng thể nghĩ ra việc đi sát vào hơn một chút, dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho đối phương. Với bộ não vô cảm của mình, hắn chỉ nghĩ được thế này :

“Hay là cậu cứ cầm ô đi một mình đi”

“Hừ, nếu thế thì công tôi chịu ướt suốt từ nãy giờ là vô ích à !? Ở yên đó đi, đầu gỗ.”

“Tội bị ướt cũng không sao, nhưng cậu thì sẽ cảm lạnh đấy. Cơn mưa này có chứa chất hóa học để đánh tan bụi bám trên các khe rãnh khó sạch, tuy không độc hại, nhưng sẽ giảm sức đề kháng xuống trong một thời gian ngắn...”

“Tôi biết rồi ! Không cần phải khoe kiến thức, mấy cái đó trước khi mưa người ta đã thông báo ra rả trên đài rồi.

Cô gái tốt bụng này thấy hắn một thân một mình dầm mưa có vẻ rất cô độc, bèn chạy tới ngỏ ý muốn hắn đi cùng. Hắn ngẩn ra rồi chấp nhận, nhưng đi một đoạn thì cả hai người đều cảm thấy quyết định của mình sai lầm vô cùng, thế nhưng đúng như Linh nói, nếu cứ thế đẩy hắn ra mưa như cũ rồi độc chiếm cái ô, vậy công sức nãy giờ đều theo những hạt nước mưa này trôi xuống dưới cống hết cả.

Hơn nữa thể chất của Tường rất quái lạ, ai đi gần hắn giữa mùa đông cũng đột nhiên cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, Linh đã nghe bạn cùng lớp bàn tán mấy lần, nhưng toàn là các cô gái mới kể như vậy, cô chỉ nghĩ rằng đám thiếu nữ hoài xuân này đang thêu dệt cho trí tưởng tượng về hắn vút cao mà thôi. Bây giờ đích thân thể nghiệm mới thật sự thấy ấm áp.

Không, là thấy kỳ lạ.

Rõ ràng người thường không thể làm như vậy được.

“Biết mà vẫn muốn dầm mưa, cậu bị ngốc hả !?”

“Vâng, tôi là đồ ngốc, thỏa mãn chưa !? Thỏa mãn rồi thì yên lặng mà đi hết con đường này đi, sắp đến nhà rồi, còn nữa, xích vô một chút, lạnh quá !”

“Thấy chưa, sức đề kháng bắt đầu giảm xuống rồi đấy !”

“Im đi !”

Hắn im luôn, nhưng được một lúc thì không khí lại trở nên cổ quái. Một nam, một nữ, một ô, một cơn mưa, cùng yên lặng mà rảo bước, cái cảm giác này... không ổn tý nào.

“Cậu thật có năng khiếu chọc tức người khác !” Linh bắt đầu kéo chuyện.

“Cậu tức giận nhưng không hề ghét tôi, thế nên chúng ta mới có thể đối thoại.” Tường tỉnh bơ nói.

“Tôi chỉ đang thương hại cho gã vừa ngồi cùng bàn vừa là hàng xóm lại không thể tư duy như người bình thường mà thôi.” Cô gái thở dài.

Có biết cái cây không !?

Khi chúng ta cầm cây kim đâm vào nó, thực ra nó cũng có biết đau đấy, thân cây sẽ tiết ra một lớp dịch thể để tự an ủi cơn đau của mình, thế nhưng quá trình này quá chậm nên chúng ta không đủ kiên nhẫn để mà theo dõi mà thôi.

So sánh với con người này, hắn có một điểm chung với cái cây ấy, đó là phản ứng chậm.

Không phải nói về mặt phản xạ của cơ thể, cái này thì hắn chính là quái vật biến thái, không ai so được, mà là nói về chỉ số EQ, cái mà một đứa trẻ cũng nên có đầy đủ.

Trích:

Chú thích: Chỉ số cảm xúc gồm 4 cấp độ:

1.Nhận biết cảm xúc: Có thể nhận biết đúng cảm xúc của bản thân mình và cảm xúc của những người xung quanh.

2.Hiểu được cảm xúc: Có khả năng hiểu và thấu cảm được các loại cảm xúc, đồng thời biết nguyên nhân và hậu quả của các loại cảm xúc ấy.

3.Tạo ra cảm xúc: Có khả năng diễn tả và đáp lại các cảm xúc của người khác. Thông qua đó, trẻ biết lắng nghe, thông cảm và chia sẻ với người khác.

4.Quản lý cảm xúc: Có khả năng tự quản lý được cảm xúc của mình, cư xử hợp lý để dễ dàng hòa đồng với tập thể.

Đối với trường hợp của Tường, đây là lần đầu tiên Linh cảm thấy một người có thể bị âm chỉ số EQ, tức là cấp độ 1 cũng chưa chắc đạt được, đã có mấy lần cô muốn kéo hắn đi kiểm tra, nhưng người này khỏe lắm, cô đành bất lực thở hồng hộc mà nhìn xem thôi.

Tường giống như một cái cây phản ứng chậm với tất cả những yếu tố ngoại cảnh tác động vào mình, hắn phản ứng lãnh đạm với tất cả những ai muốn lại gần, kết thân với hắn. Việc này xayra trong vô thưc, không phải hắn cố ý bơ người ta, trên thực tế, hắn đối xử với ai cũng như nhau, chỉ là khuôn mặt không cảm xúc ấy của hắn làm người ta xa cách mà thôi.

Linh biết rõ những điều này, bất cứ ai đến bắt chuyện với Tường, hắn đều không cự tuyệt, nhưng chỉ là người ta hỏi gì, hắn đáp nấy, không bao giờ có ý định kéo dài câu chuyện một chút nào. Nhưng hắn luôn kiên nhẫn trả lời tỷ mỉ từng câu hỏi của người ta. Thậm chí cả việc tình cảm, hắn cũng đưa ra những giải thích dưới góc độ logic, hợp lý rồi đưa ra những phương án hợp lý nhất cho người hỏi, những lúc này, ai cũng cảm thấy hắn như là một bác sĩ tâm lý vậy. Dù vậy, lâu dần, người ta cũng cụt hứng với hắn, mọi người trong lớp lúc này chỉ xem hắn như một cái bách khoa toàn thư sống, có gì không hiểu, cứ tìm mr.biết tuốt này chắc chắn sẽ có câu trả lời.

Dần dần, hắn chỉ còn ở đó, lặng lẽ như một tảng đá nơi góc lớp, tự tách mình ra khỏi xã hội, xã hội cũng nhường hắn sang một bên đường mà trôi đi.

Ai cũng có thể ý thức được điểm này, chỉ trừ chính bản thân khổ chủ.

“Nè, nói xem, cậu nhạt nhẽo như thế, làm sao sống được vậy !?” Linh chu cái mồm nhỏ nhắn lên hỏi.

Ngồi cạnh hắn một năm rồi, Linh có thể nói cũng hiểu rõ một phần nào tính cách của Tường, cô luôn cảm thấy hắn đến trường chỉ để quan sát, hay ngắm nhìn thứ gì đó.

Đúng vậy, là ngắm nhìn.

Hắn chăm chú nhìn mọi người qua lại, đối thoại với nhau, thích nhìn các thầy cô giảng bài, chăm chú nhìn mọi người họp nhóm chơi đùa, giống như một con thú non tò mò về thế giới bên ngoài vòng tay của mẹ nó vậy.

Tuy thế cũng có những lúc hắn xuất thần nhìn xa xa, ánh mắt hắn như là lóe lên những điểm tinh mang vậy, không còn lạnh băng như thường lệ, mà rất lấp lánh.

Nhưng hình như chỉ có mỗi Linh là hiểu được Tường không phải lúc nào cũng tỏ ra đầu đá như vậy, hắn đến ngôi trường này vì một việc gì đó, chắc chắn thế. Vì với khả năng của hắn, các thầy cô cũng phải tự nhận là không bằng. Đã được đại học IMI tuyển thẳng, hắn cũng chẳng cần đến trường làm gì. Nhưng hắn vẫn cứ đến, rồi cả ngày ngồi trơ ra như gỗ đá.

“Ăn cơm, đọc sách, ngủ.”

“Sặc, vậy còn chơi bời và đi vệ sinh !?”

“Không nằm trong danh sách chính sự phải kể.”

“Khiếu hài hước nhạt nhẽo quá, đúng là… thảo nào bị người ta gọi như vậy !?”

“Nói gì vậy !?” Tường muốn kết thúc việc nói nhảm này ngay nhưng không thể, cô gái này thật biết cách gợi chuyện.

“Nói cậu là là siêu não, siêu máy tính, Wikipedia sống, người ngoài hành tinh, mr.biết tuốt… Thiên tài trong lốt thằng quái dị… nói chung là tự kỉ toàn tập.”

Đây đều là những gì mà mọi người xung quanh ác ý ghép cho hắn, những biệt danh này cũng phần làm cho một vài người để ý đến hắn, nhưng cũng làm mọi người xa cách hắn hơn.

“Ồ, nói gì là việc của họ chứ.” Tường đáp với điệu bộ chẳng hề quan tâm lần.

“Chính vì thế mới không ai thèm ngồi cạnh cậu đó.” Linh thật muốn đánh cho tên này 1 trận.

“Chẳng phải cậu vẫn ngồi cạnh tôi sao !?”

“Là do tôi cần chép bài thôi.”

Chiếc bàn của Linh và Tường gần như bị dồn vào góc tường, khoảng cách đến bàn trên, bàn bên cạnh xa đến cả nửa mét, làm Linh có nhiều lần xúc động muốn chuyển chỗ đi cho rồi ! Nhưng ngẫm lại, thì cô cũng chẳng muốn nói chuyện trong giờ học cho lắm, nên bàn trên bàn dưới có cách xa thì cũng mặc thôi. Hơn nữa, cô phải ngồi cạnh đầu đá này với lý do đơn giản, cô học không được tốt lắm.

Đối với các đối tượng cần được bồi dưỡng thêm khiến thức, hay nói khó nghe hơn là học dốt, mỗi khi kỳ thi sắp đến, họ đều phải chọn một siêu nhân để đồng hành vượt qua thử thách trên giấy kia. Do trùng hợp nên Tường lại vừa đúng là người như vậy, dù hai đề khác nhau, nhưng hắn làm xong đề của mình chưa tới 1 phần tư thời gian, hình như chả cần nghĩ, cứ thế mà viết ra thôi, xong đâu đấy, hắn tiện tay làm luôn bài hộ Linh, vài lần như thế, điểm số của cô cao lên rõ rệt.

Linh còn phát hiện ra một điều, tên này ăn gian cũng rất biết cách, hắn tráo bài rất nhanh tay và nhẹ nhàng, cứ như đã làm thế cả trăm lần rồi vậy, mà hắn cũng biết nên sai những chỗ nên sai, không làm cho bài cô có điểm cao chót vót, nên cũng chả có ai nghi ngờ gì, hắn còn đoán được tâm lý giáo viên, những lúc cô sắp bị gọi lên bảng kiểm tra, hắn đều rỉ tai cho cô những thông tin quan trọng, lên bảng chỉ cần đọc hay chép thuộc ra là được.

“Lý do chính đáng thật.” Tường nhàn nhạt nói.

“Đương nhiên, nếu không thì tôi hết người để nói chuyện sao mà phải ngồi với cậu !?” Linh bĩu môi.

“Nhưng nếu tôi không ở đây nữa thì cậu định làm sao !?”

“Chưa... biết được...” Linh ngập ngừng rồi bổ xung:

“Nhưng chắc cũng không quá khó khăn đâu.”

Cứ như vậy trời dừng cơn mưa, hai người lại tách ra như người xa lạ, một người đi trước, một người đi sau. Cả hai cùng muốn đổi hướng mà đi, thế nhưng hai căn nhà lại vô phúc mà sát vách với nhau, đi kiểu gì cũng sẽ gặp nhau ở điểm đến mà thôi, ngày nào cũng như vậy, không cần phải tự tìm phiền toái như thế làm gì.

Cơn mưa rào qua đi cũng không làm Linh ngừng suy nghĩ miên man về người con trai đi đằng trước, khiến cô thất thần một hồi và chỉ bước đi trong vô thức, nhưng bất ngờ, hắn dừng chân lại, Linh cũng từ trong hồi tưởng tỉnh lại.

Cứ tưởng đã về tới nhà, nhưng nhìn quanh một chút mới biết vẫn còn đang ở giữa đường, xung quanh không một bóng người, chắc là do cơn mưa vừa qua, thế nhưng lại có một chiếc xe hơi phản trọng lực cực kỳ xa xỉ, nước sơn đen bóng loáng đầy quý phái chắn trước mặt hai người.

Cửa xe mở ra, ba bóng người bước xuống. Là hai nam và một nữ.

Hai người đàn ông kia nhìn qua khá đẹp trai cao ráo, khí chất kiên nghị, bộ vest bó sát làm những nét nam tính đầy đủ hiện ra, đứng chắn trước mặt một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc theo kiểu đồ cổ trang của trung quốc. Khuôn mặt và nhất là đôi mắt nhìn rất nhu nhuyễn, mềm mại giống như một diễn viên điện ảnh. Hai người con trai hoàn mỹ kia lại đang bắt đầu cung kính quỳ một gối xuống trước mặt họ. âm thanh trầm thấp, nhưng rất nam tính đồng thanh phát ra:

-King, chúng tôi đến đón ngài trở về !

Nói xong, đầu hai người lại cúi thấp hơn nữa.

Linh khiếp sợ rồi ! đây là phim trường sao !? hai người này là diễn viên điện ảnh !? đẹp trai quá, không, không phải… xung quanh không có camera, mình và đầu đá cũng không phải diễn viên hợp tác… Đây là cái gì !? Just For Laugh à !? Một kiều đùa quái lạ của người Phương tây !? Sau đó đội ngũ quay phim sẽ nhào ra cười khả ố rồi thân thiện bắt tay với mình !?

“Thông tin, là Hans để lộ hả !?” Tường lãnh đạm lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ đang nhảy loạn như phím đàn của cô gái.

“Ta không biết người đó là ai ! Nhưng chủ nhân à !? Quá lâu rồi đó, đã hai mươi hai năm rồi...” Cô gái mặc cung trang cổ trắng toát kia cười mị mị trả lời.

“Các người... có quen biết thật hả !?” Linh liếc qua bồn chồn hỏi. Nếu bình thường cô đã không ngại ngùng sợ sệt như vậy, chủ yếu là sức xung kích của mấy món đồ xa xỉ và hai chàng vệ sĩ quá cung kính đằng kia, làm cô gái tự cảm thấy bản thân bị thu nhỏ bằng một con kiến.

“Ta là thú cưng của anh ấy !” Cô gái kỳ lạ kia che miệng cười nói, ánh mắt cong cong lại, đầy vẻ yêu mị.

“Thú ...cưng...” Linh lắp bắp rồi đột nhiên cảm thấy trước mắt hoa lên, một loạt những hình ảnh cổ quái thi nhau xuất hiện, vài thứ bậy bạ cũng nối đuôi nhau tóe ra khiến cô gái đỏ mặt...

“Tiểu Bạch, đừng kéo người thường vào việc này.” Tường vừa nói, đôi mắt lập tức chuyển sang màu vàng kim trong khoảnh khắc, cô gái kỳ lạ kia lập tức thu lại điệu cười của mình, Linh cũng từ từ lảo đảo mà lùi về phía sau, đôi mắt vẫn mê mang mơ hồ, Tường nhanh chóng đứng ra đỡ lấy.

“Ah, chỉ muốn xóa trí nhớ của cô ta đi thôi mà ! Như vậy anh cũng không đồng ý, vậy thì chịu trách nhiệm với cuộc đời cô bé đi nhé !” Khóe môi cô gái gọi là Tiểu Bạch cong cong. Bàn tay trắng muốt đưa lên, chỉ vào hai người đằng trước.

Một khối lập phương nhỏ nhanh chóng hình thành, xoay tròn liên tục, tỏa ra sáu luồng hào quang đồng tâm sáng ngời.

Tường muốn đẩy Linh ra, vì hắn biết chắc với thể chất của mình sẽ không thể tránh kịp bất cứ thứ gì đánh ra từ người phụ nữ này, thế nhưng cả tốc độ phản ứng của hắn cũng không thể bì được với người ta, hai người chênh lệch quá lớn.

Tường chỉ kịp nheo mắt một cái, khuôn mặt tuyệt mỹ mà yêu mị kia đã ở trước mặt, khối lập phương trên tay cô ta đã ấn thẳng vào hắn, rồi vỡ tung ra, biến thành một quả cầu màu vàng kim nhốt chặt hai người bên trong.

Linh vừa mới tỉnh lại từ một phút mơ mơ hồ hồ vừa rồi, vừa thấy trước mắt chợt sáng lòa ánh vàng, chỉ kịp ngẩn ngơ hỏi:

“Khối... lập phương gì thế !? Sau cậu lại ôm tôi !? Đây là đâu....”

Sau đó lại bị một sức ép cổ quái khiến cho không thể thở được, lập tức lăn ra bất tỉnh lần hai.

Quả cầu vàng kim bao bọc lấy hai người, bắt đầu rung lên rồi lắp ghép như khổi Rubich, cuối cùng lại biến thành hình dáng hộp vuông như lúc đầu, Tường ôm chặt lấy Linh, cố gắng không để thân hình cô chạm vào thành tường sáng chói trong căn phòng kỳ lạ này. Nhìn vào cô gái bên kia bức tường, lạnh giọng hỏi:

“Đây là cách mời tôi về !?”

“Nếu trở về như bình thường, anh sẽ chết ! Hãy mạnh mẽ lên, đạp tung cửa lớn mà trở về ! Ta đợi ngài, chủ nhân ạ !” Tiểu Bạch không có vẻ gì là hối lỗi vì hành động bất kính với người mà mình luôn gọi là chủ nhân, chỉ nghiêng đầu mỉm cười một cái thân thiện rồi đưa tay lên vẫy vẫy, ý nói:

“Lên đường vui vẻ !”

Khối lập phương xoáy tròn, mang theo hai người phóng tít lên không trung, xé rách một mảng trời lớn rồi xuyên toa không gian, biến mất.

Trời vừa tạnh mưa, có một cầu vồng nho nhỏ phản chiếu ánh sáng nhân tạo từ lớp màng bảo vệ bao bọc cả thành phố, vùng trời rộng lớn bị khối lập phương kia cường hoành đánh vỡ ra tan nát, được các nhân viên kỹ thật nhanh chóng tổ hợp lại, nhưng vẫn để lại trên đầu mỗi người một cảnh tượng sứt sẹo hằn sâu trong ký ức.

Khi mưa đã tạnh, cầu vồng gãy đôi, vùng trời sụp đổ, một tương lai không mấy tốt lành.