Cây gậy và nòng súng va chạm tóe lửa rồi đều văng ra, hai thiếu niên vung
tay cùng đấm thẳng, mũi quyền va chạm vang lên một tiếng bốp – trầm đục.
“Hình như vừa rồi nếu ta không bắn, gây gậy này sẽ đập thẳng vào mặt ta đúng không !?” Lee Ji Won cười nhạt.
Tuy thế, nắm tay dưới lớp giáp điện tử vẫn ẩn ẩn đau nhức, cú đấm của
hai người va chạm với nhau, nắm tay của Tường đã bật máu, thế nhưng Lee
Ji Won lại thấy cánh tay tê dại, giống như bị một lực lượng quái dị nào
đó thẩm thấu qua lớp giáp truyền vào.
Tường không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ ngửa người ra đằng sau, dẻo dai như một cành liễu mỏng, vừa đúng lúc đó trên vai Lee Ji Won bật ra hai
khẩu súng, chưa nhắm đã nhả đạn, bắn sát qua ngực hắn. Nếu không kịp
ngửa ra thì vị trí trái tim sẽ có một lỗ thông gió thoáng mát lạnh
người.
Tường là dạng không nói đã đánh, còn gã này là dạng vừa nói vừa đánh,
nếu như chú tâm nghe hắn nói chuyện, có ý định đáp trả thì chắc chắn sẽ
ôm hận lìa đời. Bộ giáp hắn đang mặc được gọi là Mobile Suit (Ms) – khởi đầu chính là bộ giáp du hành vũ trụ của những năm đầu tiên, sau đó được điều chỉnh thành bộ đồ pha trộn tơ nhện bó sát với khả năng chịu lực
cực mạnh dành cho phi công lái Robot khối lượng cao. Cuối cùng lắp thêm
lớp vỏ hợp kim điều khiển bằng điện từ ở ngoài, ẩn giấu vô số vũ khí
được triệu tập từ không gian thứ nguyên di động do lõi bộ giáp tạo ra.
Có thể nói, tên người sắt thần bí hành sự khó đoán này chính là một kho
vũ khí di động, toàn thân chỗ nào cũng bắn đạn được, hơn nữa hỏa lực cực cao, so với một con robot khổng lồ hay một chiến hạm cao cấp cũng chẳng kém hơn chút nào. Đối mặt với thứ như vậy, người tỉnh táo một chút sẽ
không ai nói chuyện phiếm với hắn cả. Dù sao mục đích của mọi người lên
đảo đều là để giết nhau tìm thuốc bổ mà.
“Phản xạ thật khủng khiếp !”
Lee Ji Won đối với việc Tường dễ dàng tránh được hai luồng đạn bất ngờ
từ cầu vai của mình cũng không ngạc nhiên gì, chỉ cảm thán một câu.
Người này từ đầu đã thể hiện sự cảnh giác cực độ với mọi thứ xung quanh, muốn ám toán hắn thì đúng là nằm si nói mộng. Nếu muốn giết hắn, phải
dùng chiến lực tuyệt đối áp đảo. Nghĩ vậy hắn đưa đôi tay bọc giáp sắt,
to như bắp chân người thường của mình lên, nở nụ cười vui vẻ, kích hoạt
công năng biến hình.
Mười ngón tay lập tức biến thành mười họng súng, đồng loạt nhả đạn.
“Nhưng ngươi đã chiến đấu quá nhiều rồi, toàn kẻ sừng sỏ cả, cơ thể đang chảy máu đầm đìa đó còn duy trì được phản xạ như vậy bao lâu đây !?”
Tường vừa mới ngửa người ra sau, còn chưa kịp bật dậy, đã lập tức chống
tay nhào lộn vài vòng nữa, chật vật né tránh mười hai đường đạn khi nhau khạc đến như súng tiểu liên. Trời mới biết trong không gian thứ nguyên
của bộ giáp kia có bao nhiêu đạn, thế nhưng tần suất vãi đạn như vậy thì chẳng đoán trước bao giờ hắn dừng lại được. Hắn bị bắn cho không thể
dừng chân hay dừng tay nghĩ ngơi một giây nào, những mảnh gạch đá, đất
nung theo đà tránh né của hắn đành đau khổ thành con dê thế tội, vỡ tan
nát từng mảnh, vụn nhỏ bắn ra vô số, cắt trên gương mặt hắn những vệt
dài đỏ ửng.
May mắn, lộn hơn mười vòng thì hắn phá vỡ cửa sổ nhảy vào một nhà dân
gần đó, lấy được cơ hội thở dốc đầu tiên. Và Lee Ji Won cũng dừng bắn.
Tuy vậy hắn chỉ dừng bắn về tòa nhà Tường đang núp, còn đâu chuyển hỏa
lực về phía mái nhà đằng xa, chỗ Linh đang núp, lạnh lùng bóp cò.
Bùm.
Linh nhìn mảng tường lớn dưới chân mình sập xuống mà mặt tái mét, hoảng
hồn lùi về phía sau. Bạch mã vương tử vừa cứu mạng mình đảo mắt đã trở
thành ác ma hai sừng, tâm hồn thiếu nữ bị xúc phạm mãnh liệt. Rõ ràng,
cứu hay giết chỉ xem tâm tình của người này. Đây mới chính là loại coi
mạng người như cỏ rác, quá đáng hận.
“Nếu ngươi không ló đầu ra, phát tiếp theo sẽ nhắm vào đầu cô ta đấy !”
Lee Ji Won cao giọng nói. Thế nhưng một tay đã đổi trở lại, cầm lấy khẩu súng dài hơn hai mét kia, nhắm vào phía nhà dân Tường đang núp bóp cò.
Xoẹt.
Tia beam lại một lần nữa rít gào bắn ra, lần này do có thời gian tích
xúc lực lượng, luồng quang hạt xanh lục ấy có phạm vi bao phủ rộng hơn
rất nhiều, trước đó chỉ bằng cổ tay, bây giờ đã bằng nắm đấm. Nhà dân
bằng đất nung làm sao cản được hỏa lực của thứ vũ khí công nghệ cao như
vậy, lập tức bị xuyên thủng, vết cháy lập tức hóa lỏng, sau ba đường
đạn. Kết cấu của tường đất bị những vệt nóng đỏ nung chảy lập tức phá
hủy, dẫn tới cả nhà sập xuống.
Vừa lúc đó có một bóng trắng lao ra ngoài. Lee Ji Won chuẩn xác nhắm
tới, không cho bóng trắng chạm đất thì luồng quang hạt đã ác độc bắn ra.
Xèo.
Bóng trắng lập tức bị phá hủy, thành vô số quang điểm nhỏ li ti tiêu
tán, chính là cặn bã cũng không còn, nhưng bên tai Lee Ji Won lập tức
nghe cảnh cáo:
“Ji Won, ảo ảnh đấy !”
“Trễ quá, bắn mất rồi ! Hắn đâu !?”
“Bên trái, hướng 9 giờ, phía trên 45 độ !”
Xèo...
Lại một luồng quang hạt nữa bắn ra, Lee Ji Won buồn bực.
“Vẫn là ảo ảnh ! Ji Jine, đừng dùng chế độ quét hình quang học nữa, đổi qua trạng thái quét hình 3D đi !”
“Quét rồi, nhưng không thấy gì cả !” Bên kia gấp gáp kêu lên. Sau đó vội vã hét:
“Phía trước mặt, mau lùi lại !”
Lee Ji Won nghĩ cũng không kịp nghĩ, đã khởi động hệ thống phản trọng
lực, đẩy nó lên áp xuất cao nhất, cả người bắn về đằng sau so với một
quả đạn pháo còn muốn nhanh hơn, vừa lúc đó trước mặt hắn xuất hiện một
bóng trắng giáng xuống, khiến một mảng đất đá vỡ tan tành.
“Hắn nhảy lên cao hơn 20m, ruồi máy do thám chỉ bay ở dưới mặt đất 4m,
bị giới hạn tầm nhìn.” Bên kia vội vàng thanh minh. Nhưng Lee Ji Won đâu có hơi mà đáp lại. Khó khăn lắm lúc nãy mới đẩy được Tường ra xa để
oanh tạc bằng súng đạn, vừa mới chớp mắt đã bị người này áp sát, phiền
toái lại đến.
Cận chiến với gã này chắc chắn không phải điềm lành.
Quả nhiên Tường đánh hụt một cú lập tức lại vọt tới, Lee Ji Won còn đang bắn về sau như một quả đạn pháo, hắn dĩ nhiên là đuổi không kịp, thế
nhưng cây gậy trên tay xoay tròn một đường đã lao vút ra như phi lao,
nhằm thẳng tới khuôn mặt đang đội nồi cơm bảo hiểm kia.
Enegy Shield – Active
(Khiên chắn năng lượng – kích hoạt)
Trước ngực Lee Ji Won có một khối tròn sẫm màu, trên đó lóe lên dòng chữ biểu thị trạng thái của bộ giáp, ngay sau đó một màn hào quang cấu
thành từ vô số khối bát giác tổ hợp lại chắn trước mặt hắn, vừa vặn tiếp xúc với một cây gậy bắn tới kia.
Coong...
Âm thanh phát ra như nồi liêu xong chảo va chạm, cây gật bắn ngược vể
tay Tường, Lee Ji Won hoàn hảo không tổn thương gì, nhưng bị ép đến chạm đất, đôi chân bọc trong lớp hợp kim của Ms cào hai đường dài trên mặt
đất, làm tốc độ lùi lại chậm hơn rất nhiều, còn Tường vừa lúc đó vọt
tới.
Cầu vai hắn lại trồi lên hai khẩu súng nhỏ lúc trước dùng để bắn lén vô
cùng âm hiểm, lần này lại tiếp tục thực hiện thiên chức của mình. Hai
luồng đạn xả ra như chớp, nhưng Tường chỉ nghiêng người, bay đến trong
tư thế cực kỳ quỷ dị, để hai luồng đạn xẹt qua cần cổ của mình, không
chút nào hãm phanh cả. Tuyên bố trò bắn lén vô sỉ sử dụng lần hai đã
không còn tác dụng.
Hai người chỉ còn cách hai mét, cây gậy trên tay Tường đã lại xoay tròn, ánh sáng lập tức tích tụ ở đỉnh gậy.
“Fang !” Lee Ji Won hét lớn một tiếng, đôi cánh xương gai bằng hợp kim
sau lưng hắn rung lên, sau đó lập tức tách ra thành mười sáu đoạn nhỏ,
bắn vọt tới trước.
Tường lập tức phải dừng quá trình tích tụ lực lượng lại, xoay tròn cây
gậy để bảo vệ cơ thể, nhưng tốc độ của những mảnh kim loại này còn nhanh hơn đạn bắn ba lần, khoảng cách quá gần, hắn chỉ kịp gạt hai cái.
Gò má lập tức rách toạc một đường tới mang tai, máu tóe ra như nước ép,
vai phải bị xuyên thủng, thấy rõ một động sâu thấy bên kia. Bên sườn và
đùi cũng bị quét ngang qua một đường, để lại hai vạch máu dài, chiếc áo
đồng phục chính thức tan nát.
Hắn vội vã lùi ra sau, lại có 6 mảnh kim loại từ phía trên đâm xuống,
cắm ngập vào mặt đất, rồi nhanh như chớp bắn vọt lên tới cổ họng hắn,
Tường chỉ còn cách ngửa người ra sau để chúng lướt qua mặt, nhưng vừa
bay tới mặt hắn chúng dừng lại quỷ dị rồi đâm thẳng xuống, không hề tuân theo quán tính chút nào. Vì thế lớp da bên cổ Tường đã rách thêm một
đường nữa, may mắn chưa trúng động mạch, nhưng một lượng máu lớn lại mất đi.
Chỉ vài giây, hai người đã cách nhau hơn hai mươi mét.
Kế hoạch áp sát cận chiến thất bại.
Đối với kẻ có hỏa lực cao như Lee Ji Won, nếu hắn đã cảnh giác, và oanh
tạc trên diện rộng, muốn lại gần hắn lần nữa còn khó hơn lên trời. Chưa
kể mười sáu mảnh kịp loại gọi là Fang đang trôi nổi bên người hắn như
bầy cá hung ác kia.
“Vũ khí vệ tinh !?” Tường lúc này đã không còn giữ im lặng nổi.
Thực ra nói chuyện câu giờ cũng là một cách khá tốt để hồi phục.
“Hết hơi rồi hả !? Ba đoạn phim quay được khi ngươi giết người, có khi
nào nói nhảm giữa trận như vậy đâu !?” Lee Ji Won cười lạnh, nhưng cũng
không phủ nhận:
“Đúng, bộ giáp này đi trước công nghệ của thế giới bên ngoài ít nhất 50
năm, có khiên chắn năng lượng và vũ khí vệ tinh cũng chẳng hiếm lạ gì.
Dù sao cách sử dụng cũng chỉ là ứng dụng đơn giản của sóng điện từ thôi
mà.”
“Được rồi, ngươi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đừng câu giờ nữa, còn gì chăn trối không !?”
“Có. !” Tường thở ra một hơi nặng nhọc đáp.
“30 giây !” Lee Ji Won tùy ý nói, nhưng rồi ngẫm lại bổ xung:
“Nếu nhúc nhích nửa phân thôi ta sẽ bắn ngay !” Nói xong thì họng súng
dài hơn hai mét kia đã chĩa thẳng tới. Với thể lực của Tường, hắn không
còn cách nào làm ra phản xạ tránh đạn được nữa, tia beam so với đạn còn
nhanh hơn rất nhiều. Trên thực tế với vô số vết thương như vậy, hắn còn
đứng được đã là quái thai rồi.
Tường gật đầu rồi quay sang, nhìn về phía mái nhà đằng xa, nói:
“Linh, chạy đi !”
“Không !” Bên kia hét lên đáp lại.
“Tại sao lúc nào cậu cũng cãi tôi vậy !?” Tường nói với vẻ bất đắc dĩ. Bảo chạy là vì ai vậy !? Vì chính cái mạng của cô cơ mà.
“Tại sao à !? Giờ này còn hỏi câu như vậy !” Linh nghiến răng nói.
“Vì tôi ghét cậu !”
Câu này nói như hét lên, tiếng nói thanh thúy, truyền đi rất xa, gió không nổi mạnh nhưng cây rừng vẫn lay động.