Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 93: Đáng Giá




Trên đời này, không có thứ gì hoàn toàn đúng, cũng không có chuyện gì hoàn toàn sai, chỉ có người thấy đúng, người thấy sai.

Tôi giật mình mở mắt, trời bên ngoài đã sáng.

Ánh nắng xuyên qua cửa kính, chiếu xuống bình hoa để trên bàn, soi sáng cả căn phòng.

Bên cạnh không có ai cả, tôi hoảng hốt ngồi dậy, xuống giường chạy ra ngoài.

“Cezy?”

“Anh” tôi quay đầu về phía anh gọi, Hyun đang đứng trước gương “Anh đang làm gì vậy?”

“Anh làm xong bữa sáng rồi, đang định gọi em dậy ăn sáng” Hyun bước về phía tôi, nhẹ nhàng trả lời “Khuôn mặt em vẫn vậy, còn anh hình như đổi một gương mặt khác rồi”

“Khuôn mặt nào thì anh vẫn là anh thôi” tôi tiến đến ôm ngang eo Hyun, dụi đầu vào ngực anh “mở mắt thức dậy không thấy anh, em sợ anh lại bỏ đi một lần nữa, em sợ lắm”

“Không cần sợ hãi” Hyun xoa đầu tôi “anh sẽ không bỏ đi đâu hết”

‘Là em sẽ phải rời đi...’ tôi nghĩ trong đầu, cảm giác bi thương trào dâng, nước mắt đảo một vòng rồi bị tôi cưỡng ép nén xuống.

Tôi khịt mũi, lí nhí nói

“Nếu rời đi cũng là em đi trước, không cho anh đi trước như những lần trước nữa!”

“Được, anh để em đi trước, anh đi phía sau được không?”

“Được, một lời đã định”

“Em đi đánh răng đi rồi ăn sáng, ngoan”

Tôi buông đôi tay đang vòng ôm eo anh, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Nhìn khuôn mặt của mình trong gương, tôi nhớ lại các kiếp trước của anh, đều là tôi chôn cất cho anh.

Kiếp này để tôi ích kỷ rời đi trước, cũng tốt, lúc rời đi xuất hiện một vệt sáng lấp lánh như ánh sao trời, tôi mới nhận ra anh giữa biển người mênh mông, không muốn bỏ lỡ lại luôn luôn bỏ lỡ.

Những lúc đó tôi đều nghĩ, chỉ cần có cơ hội bên cạnh anh, tôi sẽ nắm chắc cơ hội ấy.

“Em nghĩ gì vậy”

“Lạ thật ấy, đang bên cạnh anh mà em vẫn cảm thấy nhớ anh vô cùng”

“Vậy anh nắm tay em thì em sẽ không cảm thấy như thế nữa” Hyun nắm bàn tay đang để trên bàn của tôi

“Woa, kỳ diệu ghê, em hết nhớ anh rồi”

“Ah, không được, em không nhớ anh thì anh sẽ buồn lắm” Hyun giả vờ hoảng hốt buông tay tôi

“Vậy thì để em nắm tay anh, em sẽ nhớ anh từng chút, từng chút một” tôi nắm tay anh, mỉm cười

“Nghịch ngợm” Hyun búng nhẹ mũi tôi

Không khí ngọt ngào quá, ngọt hơn cả sữa tôi đang uống nữa

“Anh không uống sữa sao?”

“Ah, anh nhớ rằng mình bị dị ứng với sữa tươi” Hyun giơ ly nước ép lên lắc lắc “anh uống nước ép là được rồi”

“Tự dưng em nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau của anh và em”

“Ở vườn cây anh đào”

“Đúng rồi, lúc đó đi cùng lão hồ ly đi ra ngoại thành, em trốn đi chơi, lẻn vào vườn trái cây anh trồng, còn hái quả ăn nữa”

“Anh đã cho rằng em là trộm”

“Trộm sẽ nghênh ngang như em sao?” tôi bật cười “Cặp lông mày của anh nhíu đến dính chặt vào nhau, lúc đó em đã nghĩ sao trên thế gian này lại có kẻ cứng nhắc đến thế! Nhưng mà ai đã trồng thành công giống cây đó vậy nhỉ, ai giỏi ghê vậy ta, ah, chính là người yêu của em rồi”

Hyun ho một tiếng, tủm tỉm cười cầm ly nước lên uống một ngụm che giấu ngại ngùng.

Đáng yêu quá! Tôi chọc chọc cái má mochi của anh, cảm giác mềm mềm thật tốt.

“Anh trồng được cây nhưng lại không ăn được quả”

“Anh cũng không biết tại sao lại bị dị ứng với cả quả ấy nữa” Hyun thở dài một hơi “cũng may là em thích”

Tiếng bấm mật khẩu vang lên xem giữa cuộc nói chuyện của chúng tôi.

Cánh cửa mở ra, chưa nhìn thấy người đã có tiếng bước chân nặng nề dẫm vội vàng trên nền gạch, giọng nói cất lên trước rồi

“Jimin! Ngươi có ở đây khôn...g?” Daeshim nhào vào trong nhà rồi đứng hình nhìn chúng tôi

“Xin chào” tôi nhe răng, vẫy tay với Daeshim

“Chào anh” Hyun gật nhẹ đầu rồi quay sang hỏi tôi “Jimin? Là em sao? Còn anh ta sao lại biết mật khẩu vào nhà?”

“Ah cái này...” đầu tôi xoay chuyển câu trả lời “Jimin là tên của em hiện tại, còn người này là Park Daeshim, à không, đó chỉ là tên hiện tại, đều là người quen cả, haha, đây là Hy”

“Doãn Hy?”

“Đúng đúng” tôi gật đầu lia lịa “trí nhớ của anh tốt thật đó”

“Khoan đã” Daeshim nhìn Hyun rồi nheo mắt nhìn tôi “ta cần một lời giải thích”

“Đợi em một chút”

Tôi nói với Hyun rồi kéo kẻ phá đám này ra ngoài, đóng cửa lại, đi đến chỗ cầu thang thoát hiểm mới buông áo Daeshim ra

“Ngươi lôi kéo cái gì? Ngươi có biết người trong kia là ai không? Là bạn cùng nhóm với người ngươi đang hẹn hò đó, bạn cùng nhóm với người đã đem ngươi quay trở lại.

Ngươi đang làm trò gì vậy?” Daeshim chất vấn tôi

“Ta với Jonghyun chia tay rồi”

“Đỉnh? Ngươi nhẫn tâm làm như thế luôn, sau đó ngay lập tức hẹn hò với người bạn chung phòng với Jonghyun? Woa, ta không ngờ ngươi lại tha hóa như thế này, câu chuyện của ngươi xứng đáng nhận được cụm từ ‘cẩu huyết’! mặc dù không vi phạm pháp luật nhưng lương tâm của ngươi không thấy cắn rứt sao? Chia tay người này rồi hẹn hò với bạn của anh ta, chậc chậc, Hiên còn không muốn tìm nữa...”

“Ngươi nói đủ chưa?” tôi khinh bỉ đứng dựa vào cánh cửa thoát hiểm nhìn Daeshim đứng ba hoa

“Bỏ đi, chuyện tình cảm của ngươi tự giải quyết.

Có chuyện quan trọng hơn, ta mới tìm hiểu được nhiệm vụ của đứa trẻ từ ánh trăng...”

“Shin Minyoung”

“Đúng, là Shin Minyoung, nhiệm vụ của đứa trẻ này đúng là không thoát khỏi ngươi, bảo vệ ngươi, tránh để ngươi gặp phải Kẻ nắm giữ số phận”

“Vậy thì sao?”

“May mắn chứ sao, bà cô, đừng thờ ơ như thế, nhiệm vụ này mặc dù dính líu tới ngươi nhưng không sao, ngươi an toàn hơn rồi”

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, tôi nhếch lông mày nhìn Daeshim

“Xem đi”

Daeshim khó hiểu nhìn tôi rồi bỏ điện thoại trong túi quần, xem tin tức từ tin nhắn vừa gửi đến, mặt cau có

“Vụ tai nạn xảy ra 3 ngày trước, tai nạn do chiếc xe không người lái trượt dốc tự do gây ra, nạn nhân Shin Minyoung?”

“Hai ngày trước ta đã gặp Shin Minyoung, trong trạng thái linh hồn”

“Nhiệm vụ thất bại? Ngươi rõ ràng vẫn đang sống tốt, sao lại thất bại được?”

“Ngươi chưa đọc hết tin nhắn, còn đoạn sau nữa đó” tôi nhắc nhở

Daeshim cúi đầu đọc tiếp

“Phản...bội?”

“Đúng, Minyoung bán thông tin của ta cho Kẻ nắm giữ số phận”

“Chẳng phải ngươi sẽ nguy hiểm sao? Ngươi đừng trưng cái vẻ mặt thản nhiên ra nữa, mau đổi chỗ ở, trốn đi”

“Trốn gì nữa, ta gặp cô ta rồi”

“Gặp rồi?”

“Giả làm ngươi, ta không để ý! Tên đáng ghét nhà ngươi còn dám khẳng định thân phận của ngươi không giả dạng được à?”

“Đại ca, ngươi vẫn sống đó chứ?” Daeshim đưa tay ra vỗ vỗ mặt tôi tự khẳng định “Còn sống.

Cô ta không làm gì ngươi sao?”

“Cô ta nói cho ta tin tức Shin Minyoung phản bội, nhiệm vụ thất bại bị xử tử.”

“Thế thôi?”

“Ta và cô ta đánh cược, cược xem người ta chờ đợi có còn đứng ở nơi lần đầu ta và người đó gặp nhau trong kiếp này không” tôi nhìn Daeshim, mỉm cười “Ta thắng rồi”

“Vậy là thắng rồi sẽ thoát khỏi truy sát sao?”

“Không đâu” tôi lắc đầu “Ta tìm thấy Hiên rồi”

“Là cậu ta?” Daeshim chỉ tay về hướng căn phòng

“Uhm” tôi giơ bàn tay lên, xòe năm ngón tay “năm ngày, ta có năm ngày trong không gian khác biệt này, trộm Hiên từ hiện tại, đánh thức ký ức kiếp trước của anh ấy.

Hiện tại anh ấy không phải là Hwang Minhyun của hiện tại nữa.

Tiếc thật ấy, chỉ có năm ngày”

“Sau đó thì sao? Sau 5 ngày ấy?”

“Không biết, có lẽ là, ta tan biến đi”

“Ngươi điên rồi! Điên thật rồi! Ngươi liều mạng như trước kia chưa đủ à? Còn đi đánh cược với Kẻ nắm giữ số phận? Ngươi chê ngươi sống không đủ sao? Chê kiếp này của ngươi dài quá nên nhanh chóng kết thúc à?”

“Hy à, ta đã sống thật sự rất lâu rồi”

Tôi tỏ ra nghiêm túc nhìn Daeshim nhưng bị khuôn mặt nghẹn lại, đỏ phừng phừng vì tức giận của hắn làm phì cười

“Không sao đâu, ta thấy đáng giá”

“Đáng giá cái đầu ngươi! Đi, đi nói cho hắn biết! Với cái tính của ngươi nhất định hắn vẫn chưa biết! 5 ngày đánh đổi lấy vĩnh viễn không siêu sinh, ngươi điên thật rồi! Đi tìm Kẻ nắm giữ số phận, không tìm kiếm, không ở cạnh hắn, giải trừ hiệp ước, ngươi ở cạnh ta sẽ không ảnh hưởng đến quy luật của trời, sống được nhiều thời gian hơn!”

“Ta thấy đủ rồi” tôi kéo tay Daeshim lại “đừng nói cho anh ấy biết, sau 5 ngày không gian này sẽ giải trừ, anh ấy sẽ trở về là Hwang Minhyun của trước kia thôi, không nhớ gì hết, ta sẽ trả lại anh ấy về nơi nên thuộc về”

“Ngươi điên thật rồi, sau tất cả ngươi vẫn như thế, vẫn đi tìm hắn, vẫn trả giá vì hắn, ngươi nghĩ cho bản thân ngươi được không?”

“Hy à?” tôi nghiêng đầu nhìn Daeshim chăm chú

“Ta là Daeshim! Park Daeshim! Bỏ đi, tùy ngươi, ta mặc kệ ngươi tìm đường chết!”

Tôi lặng người nhìn theo bóng dáng Daeshim bỏ đi.

Chỉ là tồn tại thật lâu rồi, đến khi biết chỉ còn 5 ngày để sống mới cảm thấy thời gian vô cùng quý giá, người bên cạnh mình những ngày còn lại này, vô cùng quý giá.

Tôi chưa từng bỏ cuộc, bởi vì tôi biết, nếu số phận thấy tôi muốn bỏ cuộc, sẽ xóa bỏ sương mù, để tôi nhận ra, để tôi có niềm tin về trò đuổi bắt trong vô vọng.

Để tôi suy nghĩ rằng chỉ cố một chút nữa thôi là chạm đến đích rồi, mèo vờn chuột bao nhiêu thời gian như vậy, là khinh thường tôi không nắm giữ được quy luật sao? Bởi vậy, tôi bày ra trạng thái chán nản buông xuôi nhất, để có thể một kích bắt được cơ hội này, thành công đánh cược tạo ra một không gian khác, xóa bỏ tiếc nuối của chính mình.

Tôi nhìn về phía cánh cửa căn phòng, trong đó có anh, vậy thôi là đủ, là cảm thấy đáng giá rồi!.