Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 84: Tỉnh Dậy






Tỉnh dậy.

Xung quanh tối đen như mực, mượn lực lượng từ dòng nước tôi ngoi lên mặt biển.

Hít thở không khí trong lành, qua bao lâu rồi nhỉ? Đã lâu rồi không bơi, phải cảm ơn tên khốn kia rồi.

Sóng đẩy tôi ra khá xa bờ cát, đành phải bơi về.

Tôi hiện tại trông như thế nào nhỉ? Nhìn cả người từ trên xuống dưới, tôi mặc bộ áo ngủ, trên người không có gì ngoài bộ quần áo này, cả người ướt nhẹp, tóc ướt bết dính vào mặt, chân trần đi trên cát.

Kẻ trên bờ kia thì rất thong dong chơi điện thoại, tôi hít một hơi, thở ra, điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng sao nhỉ, tôi đang vô cùng tức giận, bỏ đi, tức giận mà nhịn lâu sẽ sinh bệnh đó!
“Yaaa! Tên khốn kia!”
Tôi hét lên chạy về phía hắn, liên tiếp dùng nắm đấm đánh lên người hắn
“Có bao nhiêu cách không dùng lại đi dùng cách này hả? Khốn kiếp! Ta phải nhấn chìm ngươi xuống biển! Tên khốn kiếp này!!”
“Nhưng ngươi có chịu tỉnh dậy đâu” hắn vừa ôm đầu chịu từng cú đấm của tôi vừa dùng giọng ủy khuất trả lời
“Gì? Thái độ gì đây? Còn cảm thấy mình đáng thương?” tôi giận đến mức bật cười, tay vẫn không ngừng đánh “ngươi nhảy xuống biển đi, nhảy! Nhảy đi rồi ta sẽ bỏ qua cho ngươi!”
“Nhưng ngươi có chết đâu mà lại tức giận như thế! Không đi! Không!”
Tôi kéo hắn đi về phía mỏm đá, đẩy một phát xuống, chống tay thở phì phì.

Mới tỉnh dậy, thể lực chưa hồi phục tốt mà đã phải đi đánh đấm, nghĩ lại lại tức phát điên lên.

Mười phút sau, dưới biển bò lên một bóng đen, ướt nhẹp, hắn lê chân bước về phía tôi, ngã lăn ra trước mũi xe, thều thào nói với tôi
“Ngươi chẳng thay đổi gì cả”
“Còn ngươi vẫn xấu tính như vậy”
“Biết trước ngươi như thế này ta sẽ không gọi ngươi tỉnh dậy”
“Vậy sao người bạn Hy tốt bụng, à không, ngươi hiện tại tên là gì nhỉ?”
“Park Daeshim”
“Ok, Park Daeshim thân mến” tôi nở nụ cười đến mang tai nhìn tên khốn này “Chúng ta về thôi chứ? Hay ngươi muốn tắm biển thêm một lần?”
“Đi! Đi về!”
Park Daeshim bò dậy, vội vã trèo lên xe giống như sợ tôi đổi ý.

Tôi nhìn theo nhếch môi cười thầm, tên đáng ghét này sợ nhất là nước biển, bản chất là suối nguồn, luôn sợ bị pha thành nước mặn.

Pha thế quái nào được chứ, dù vẫn luôn biết là vậy nhưng tật xấu này hắn đến bây giờ vẫn còn giữ y nguyên.

Tôi bước lên xe, thấy hắn đang vơ đống ảnh gì đó vào trong cái túi, lấm lét nhìn tôi.

Đáng nghi thật
“Ngươi lại bày trò gì?” tôi nheo mắt nhìn hắn “Gì mà giống như ăn trộm bị bắt quả tang thế?”
“Không có gì” hắn cười hềnh hệch lắc đầu không ngừng “Ah, ngươi muốn về đâu?”
“Nhà ngươi đi, mới quay lại, không nhớ được ngay, sẽ rất phiền phức” tôi quay sang nhìn Park Daeshim, nở nụ cười tươi “thông tin cần thiết đành phải nhờ đến anh Daeshim rồi”

“Stop! Ta sai rồi, được chưa? Thu cái vẻ mặt đó vào” Daeshim giơ hai tay đầu hàng, bày ra cái vẻ mặt ghét bỏ
“Ok” tôi thu lại nụ cười, khoanh tay trước ngực nhìn ra ngoài cửa kính xe, cảm thán “Nhiều thứ thay đổi thật đó”
Hy, đúng hơn hiện tại là Park Daeshim, tài phiệt đời thứ ba.

Hắn quả nhiên đi đâu cũng sống sung sướng, còn tôi, haizz, chán chẳng muốn bàn tới nữa.

Daeshim đưa tôi về một căn nhà riêng của hắn.

Sau khi tắm xong, thay một thân quần áo, tôi ra phòng khách nằm dài trên ghế sofa.

Bây giờ là 2h sáng.
“Thông tin về Han Jimin hiện tại, những người tiếp xúc xung quanh” Daeshim để trên bàn tập giấy
“Uhm, đã biết” tôi gật đầu
“Ngươi tính toán kiểu gì vậy? Chỗ hổng nhiều như thế cũng đâm đầu vào được, nhìn xem, ngay cả một nhân vật nhỏ bé cũng tính toán lật xe ngươi.

Ta nhìn Han Jimin từ nhỏ đến lớn, chẳng có cái gì giống ngươi ngoài khuôn mặt, rốt cuộc ngươi ở đâu cơ chứ? ở đâu mà gần đây ta mới cảm nhận được ngươi quay về thế hả?”
“Ta để hình dáng ở một nơi, linh hồn ở một nơi, dù sao làm rối loạn lưới trời cũng không thể lộ liễu được” tôi ngồi dậy, nhún vai thở dài “Han Jimin là Han Jimin, Quỳnh là Quỳnh, ta ở đây thì hai người này...” tôi che môi hạ thấp âm lượng xuống “đều chết cả rồi”
“Ngươi nhẫn tâm thật đấy”
“Chỉ là nhân vật được tạo bởi ngòi bút thôi” tôi dựa lưng vào gối tựa “vậy mà cũng dám làm phản, đáng ghét thật”

“Mà sao ngươi lại không đoạt xá thành công thế?” Daeshim hứng thú ngồi đối diện tôi hóng chuyện
“Biến đi” giơ nắm đấm dọa nạt kẻ hóng hớt này, tôi cắn môi dưới, thở hắt ra “đi qua biển lửa, tẩy sức mạnh rồi, tẩy luôn cả hồng phúc”
“Thật sự?” Daeshim há hốc miệng ngạc nhiên nhìn tôi “Ngươi điên rồi, lãng phí như vậy chỉ để tìm hắn ta?”
“Không lãng phí, ta có nhường lại hồng phúc cho Hiên”
“Chậc chậc” Daeshim nhìn tôi lắc đầu “tình yêu khiến cho người ta mù quáng”
“Ngươi gặp ta lâu chưa? Biết được Hiên là ai không?”
“Quan sát từ xa, không lại gần.

Nhìn đi, nhìn thông tin ngươi tạo ra đi rồi nói chuyện tiếp”
Tôi nghi hoặc mở thông tin ra, lật từng tờ xem
“Thật thảm”
“Đúng vậy, nhân vật ngươi tạo ra rất thảm, nếu không ngươi sao có thể đoạt xá thành công chứ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi viết thảm như vậy Han Jimin muốn tự mình có suy nghĩ sống lại cũng có thể hiểu được ”
“Sống lại cái gì?” tôi nghiến răng tức giận “Han Jimin chỉ có cái xác thôi, dù sao cũng là bản thân ta, xác ở một nơi, hồn ở một nơi....”
“Sao không đảo lại? Đảo lại chẳng phải tìm kiếm dễ dàng hơn à?”
“Từng làm rồi, không được, chỉ cần tiến lại gần một bước là ngay lập tức anh ấy liền biến mất.

Số phận biết cách chơi thật đó! Ta phải giấu hình dáng của mình ở nơi đây, đến khi trở về mới giữ nguyên được hình dáng ban đầu, linh hồn lại phải bám nhờ vào linh hồn của cô bé đó mới tránh thoát được Số phận dò tìm.

Cũng may để lại nhiều phúc nên chỉ phải uống ít canh quên lãng” tôi nói nhỏ “Ta đã lén đổ 3/4 canh đi rồi, chỉ uống một ít để không bại lộ, vậy mà vẫn ngẩn ngơ suốt bao nhiêu năm”
Tôi ngả người ra sau, thở hắt ra một hơi, sức mạnh của canh quên lãng đúng là không thể xem thường.
“Ngươi quả nhiên gan lớn, đọc đi, đọc tiếp rồi nghĩ cách giải quyết hậu quả ngươi gây ra! Aizz”
“Biết rồi, biết rồi, giờ đọc tiếp đây” tôi bịt tai, gắt lên rồi lật lật trang giấy đọc tiếp
Đọc xong rồi, tôi cảm thấy xong thật rồi.


Nằm vật ra trên ghế, tôi nhìn trần nhà, xong thật rồi!
“Ya! Chết tiệt thật! Hy! Hy!”
“Là Daeshim, Park Daeshim”
“Được rồi, Daeshim! Rốt cuộc bao nhiêu thời gian qua ngươi làm cái gì vậy hả?? Sao lại để mọi chuyện bung bét ra thế này? Con nhóc này sao lại thích đi làm staff, sao lại tiếp tục mối duyên kia chứ!”
“Lần trước ngươi cũng chọn còn gì...”
“Ya!” tôi ngồi bật dậy “Là số phận viết, không phải ta!” tôi lại nằm sụp xuống, cả người rã rời “Ta cảm thấy rất tuyệt vọng, không thiết sống nữa”
“Ngươi thấy hậu quả của việc tính liều chưa? Lần nào ngươi cũng như vậy!”
“Ta đang rất tuyệt vọng” tôi ôm chiếc gối, trong đầu mạch suy nghĩ rối tung lên
“Biết ngươi tuyệt vọng rồi, đừng đạp ghế nữa, đạp hỏng ta sẽ tính tiền bắt đền”
Tôi lườm, kẻ này không có tình yêu thương gì hết! ‘đồ không có trái tim’ tôi mắng thầm
“Được rồi được rồi, biết rồi! Đạp tiếp đi!” Daeshim hất cằm, xua xua tay bảo tôi “Mai ngươi có đi làm không?”
“Làm gì nữa?” tôi thẫn thờ nhìn trần nhà
“Công việc của ngươi vẫn đang làm đó”
“Ngươi thấy ta có thể đi làm không?”
“Được rồi, nghỉ! Mai ta sẽ gửi đơn xin nghỉ cho ngươi” Daeshim nhìn tôi, ghét bỏ nói “còn đâu dáng vẻ cao cao tại thượng, ngươi tàn tạ quá rồi!”
“Ta từng cao cao tại thượng sao? Này! Bổn cung vô cùng thân thiện hòa nhã đấy! Nghe rõ chưa!”
“Được rồi được rồi, ngươi đi ngủ đi! Ngủ đi còn nghĩ cách giải quyết! Ta về đây, bye”
“Hả? Về rồi à? ừ...” tôi vẫy vẫy tay, không còn sức lực nữa “nhớ khóa cửa”
“Biết rồi”
Daeshim về rồi, còn một mình tôi ở căn nhà này.

Quay đầu nhìn tập giấy vừa đọc, tôi thở dài khe khẽ, đúng là tự tạo nghiệt không sống được mà! Kiếp này coi như bỏ qua rồi....!không được! Đây là kiếp cuối cùng của tôi rồi, không thể từ bỏ được! Ngủ đã, ngủ đi rồi tính, binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, đến đâu hay đến đó vậy....