Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 82: Chìm Xuống Biển Sâu






Lúc tôi tỉnh lại thì mọi người đã quay xong rồi, tôi thấy mình đang nằm trong xe nghỉ ngơi.

Thật đáng ghét.

Điện thoại vang lên, Jonghyun gọi
“Em nghe đây” tôi nghe máy, giọng không tốt cho lắm
“Em ốm sao?”
“Không có” tôi cười lấp liếm đi “chắc do chạy dưới nước nhiều nên giọng biến thành giọng mũi thôi ạ”
“Em ăn gì chưa?”
“Ah, vừa quay xong cảnh trong mv nên em đang chuẩn bị đi ăn ạ.

Jonghyun đang làm gì vậy?”
“Anh sao? Anh đang nghỉ ngơi giữa giờ, vũ đạo cũng khá ổn rồi, cần tập luyện thật tốt trước khi công diễn”
“Jonghyun của chúng ta thật chăm chỉ nha, cố lên!” tôi cười nhẹ “Ah, cũng đừng quên ăn đúng bữa đó!”
“Uhm, anh nhớ rồi, em đi ăn đi nhé”
“Vâng”
Tôi tắt máy, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm.

Thở dài một hơi, không muốn anh phải lo lắng vì những chuyện không vui này.

Những chuyện đáng ghét này để tôi tự mình tiếp nhận, tự mình tiêu hóa đi! Mọi người bắt đầu thu xếp đồ đạc lên xe, chuẩn bị về, ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, gì chứ? Tôi mím môi, cúi xuống cười nhẹ che giấu cảm xúc của mình.


Chị Sera nhìn tôi, muốn nói gì đó rồi bị anh Kyubin kéo cánh tay lại.

Không khí trên xe thật khó chịu, im lặng suốt quãng đường dài.

Cuối cùng không chịu nổi sự im lặng khó chịu này nữa, anh Hanseok đang lái xe ho nhẹ một tiếng, hỏi tôi
“Jimin, em ổn chứ? Mọi người định lát nữa đi ăn, em có muốn đi cùng không?”
“Em cảm thấy hơi mệt, có thể không đi không ạ?”
“Ah, haha, cũng được, nếu em thấy mệt thì có thể ở nhà nghỉ ngơi”
“Vâng”
Tôi đáp nhẹ rồi tiếp tục nhắm mắt lại, mệt thật.

Chiếc xe hôm nay đặc cách chở tôi đến tận dưới nhà.

Mọi người tuy không ai nói gì, nhưng tôi cảm thấy khá tốt, tôi xuống xe, cảm ơn mọi người rồi đi lên nhà.

Quãng đường leo cầu thang hôm nay sao lại dài như vậy? Tôi lê từng bước nặng nề lên nhà.

Đầu tiên là tắm rửa thật sạch sẽ, nấu một bát mỳ, ăn xong liền nằm lăn ra giường, cứ thế này tôi sẽ ốm mất, à, hôm nay tôi còn suýt chết, ốm có là gì chứ? Lần đầu suýt chết, ngủ tận hai năm, lần thứ hai suýt chết ngủ có vài tiếng có là gì.

Bật một bài ngẫu nhiên trên melon, nhắm mắt lại, để tâm hồn thả theo điệu nhạc, bay đi thật xa, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.

Không biết nằm trong bao lâu, tiếng chuông cửa reo lên liên tục, ai vậy? Tôi đã cố lờ đi nhưng tiếng chuông cứ vang lên dồn dập, càng ngày càng ồn.


Bực bội thật sự! Tôi cau có ra mở cửa, gắt lên
“Ai vậy?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng tiếp thì một bàn tay to lớn túm tôi kéo đi.

Tôi cố giãy tay né tránh nhưng không thể thoát ra được.

Bàn tay thô bạo đó lôi tôi đi xềnh xệch, đau quá, tôi muốn hét lên kêu cứu, cổ họng lại khản đặc chỉ cần nói to là mất tiếng.
“Phiền chết đi được” người đó quay lại nhìn tôi, khuôn mặt lộ ra sự ghét bỏ
“Park Daeshim?” tôi nhìn kẻ đang kéo mình đi xuống cầu thang một cách thô bạo này “tại sao anh lại ở đây? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Im lặng đi! Đi rồi biết! Phiền muốn chết!”
Park Daeshim quay lại hét vào mặt tôi.

Kẻ này bị điên sao? Tài phiệt đời thứ ba sẽ tha hóa như vậy sao? Tôi đâu làm gì hắn, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Vì Lee Jiyeon sao? Thật nực cười! Những kẻ này thần kinh không ổn định thì phải? Bị điên rồi sao? Tại sao anh ta biết nhà tôi? Những kẻ này, muốn gì từ tôi?
“Buông ra!”
Tôi cố gắng giật tay lại, muốn hét lên thì anh ta quay lại một tay bịt miệng tôi, một tay kéo tôi đi.

Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không mang điện thoại, xung quanh lại không có người, thậm chí còn đang mặc đồ ngủ, đi chân đất.

Tôi phải làm sao để có thể tránh thoát được bây giờ? Cả người tôi uể oải vì vài tiếng trước suýt chết đuối, thật sự không còn sức phản kháng lại trước sức mạnh của kẻ điên này.


Hắn kéo tôi nhét vào bên trong một chiếc xe đen, đóng cửa xe, khuôn mặt lại giống như đang kiềm chế cơn tức giận.

Được rồi, bình tĩnh, trước kẻ điên không thể cứng đối cứng được, tôi mím môi, trong đầu xoay chuyển hàng trăm suy nghĩ, tính toán
“Ngài Park, ngài có vấn đề gì với tôi sao?
“Aizz, thật lì lợm”
“Gì cơ?” tôi ngạc nhiên, không hiểu kẻ điên này đang nói cái gì
“Thắt dây an toàn vào” hắn không trả lời câu hỏi của tôi
“Khoan đã, tôi được phép biết chuyện gì đang xảy ra chứ?”
“Thắt vào” hắn quay sang trừng mắt nhìn tôi
Thật đáng ghét, nhưng dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu, cửa xe khóa rồi, tôi lại không thể đánh thắng được hắn, đành ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Vừa thắt xong thì hắn khởi động xe rời đi.

Dạo này sao thế nhỉ? Tôi chọc phải thứ gì không sạch sẽ sao? Tại sao lại liên tiếp xảy ra những chuyện điên rồ này? Kẻ điên quả nhiên đi với tốc độ của kẻ điên, tôi nhắm mắt không dám nhìn xung quanh qua cánh cửa, trong lòng cầu khấn không bị đâm vào đâu hay lật xe, chết cùng tên điên này, tôi trăm ngàn lần không tiếp nhận được! Chiếc xe lao đi một thời gian khá lâu, có lẽ tầm ba mươi phút đi, hắn dừng lại, tôi cũng mở mắt ra, còn sống! Bàn tay nắm dây an toàn của tôi nắm đến nỗi trắng bệch, mồ hôi sau lưng túa ra, tim trong lồng ngực đập điên cuồng, tôi quay sang hét lên vào mặt hắn
“Anh điên à?”
Đáp lại tiếng hét của tôi, hắn mở chiếc túi đeo nhỏ, lấy ra một xấp ảnh, đưa cho tôi, nhếch môi cười.

Gì thế? Tôi nghi hoặc cầm lấy xấp ảnh, vừa nhìn xuống, lập tức hệ hô hấp của tôi rối loạn.

Tại sao...? những bức ảnh này là sao? Có ảnh tôi đang ngồi chơi xích đu lúc còn bé, lúc tôi mới đến Seoul, lúc tôi bị đánh đập, ngồi một chỗ ôm gối khóc, lúc tôi chật vật, tôi trong nhà tang lễ, tôi trong phòng đốt than, tôi ở bệnh viện sống thực vật, tỉnh lại, tập đi, bị ngất trong màn mưa, lúc nhận việc staff, tôi lúc hẹn hò, lúc gặp lại những người trong gia đình cũ, lúc ngồi với em trai cùng cha khác mẹ,....!gần nhất chính là bức ảnh tôi bị tạt ướt hết người thất thiểu đi trong mưa.
“Surprise!” hắn ghé sát mặt tôi, cười lớn
“Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại có những bức ảnh này? Tại sao lại theo dõi tôi?”
Tôi mở to mắt nhìn trừng trừng hắn, sợ hãi, thật sự sợ hãi, tôi sống từng ấy năm, không hề biết có kẻ theo dõi mình, tôi cố lục tìm trong trí nhớ, không hề có một chút liên quan gì đến người này, tại sao hắn lại theo dõi tôi? Nước mắt tôi muốn trào ra lại nén lại, tôi khuyên nhủ bản thân phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo, không được phép khóc!
“Aizz, chẳng vui gì cả” hắn vò đầu một lúc rồi lại ngẩng lên nhìn dáng vẻ sợ hãi của tôi, nở nụ cười ma quỷ “Vậy thử cách khác nhé”
“Không”
Tôi lắc đầu, né tránh bàn tay của hắn, nhưng hắn lại dễ dàng bắt lấy tôi như bắt một con gà ốm yếu, lôi tôi ra khỏi xe.


Xung quanh không một bóng người, thứ ánh sáng duy nhất là từ đèn xe chiếu rọi, hắn lôi tôi đi đến mỏm đá, biển sao? Đang ở biển sao? Tôi không nhìn rõ, tai nghe được tiếng sóng rì rào, sóng vỗ lên đá vang lên những tiếng kêu lớn.

Gió mang hơi ẩm từ biển thổi qua người tôi.

Nhưng tôi không có tâm trạng tận hưởng không gian này, chân trần chạm vào đá sắc cạnh, đau đớn, cánh tay bị người lôi đi, tôi muốn khóc quá, có ai ở đây không? Cứu tôi với? Tôi phải làm sao đây? Trong đầu tôi rối như tơ vò, bước chân run run đi theo tốc độ hắn kéo.
“Ở đây đi”
Tôi nghe hắn buông ra một câu ngắn ngủn thản nhiên như vậy, đột nhiên vô cùng dứt khoát đẩy tôi xuống biển.

Tuyệt vọng thật đấy.

Không ngờ đến có ngày tôi sẽ chết trong tay một kẻ điên.

Một kẻ điên có tiền tùy ý làm bậy.

Những người xung quanh tôi phải thế nào đây? Tôi chạm vào mặt nước rồi, sóng biển cuốn tôi ra xa tảng đá, nước bao bọc lấy tôi, nhấn chìm tôi.

Tôi không còn sức lực để vùng vẫy nữa, chẳng lẽ hôm nay không thể tránh thoát bàn tay Tử thần sao? Tuyệt vọng thật đấy.

Tôi nhắm mắt lại, nước biển tràn vào tai, vào mũi tôi, không nghe thấy gì, không thể thở nổi.

Cứ thế chết như vậy? Trong suy nghĩ trống rỗng của tôi xuất hiện một cái tên, tôi mấp máy môi, thanh âm bị nước giấu đi mất, đổi bằng vài quả bong bóng khí nổi trong làn nước biển.

Hyun à? Hiên...cứu em với....