Sương Bình thành, Thái Hà.
Tôi dẫn đầu cỡi ngựa một mạch đến Sương Bình thành, đại tướng quân cùng Hy dẫn các tướng lĩnh tiếp đón.
Xuống ngựa, tôi đi trước, Dã Ngọc theo sau, tiến thẳng về phía trung tâm.
“Đây là Hoa Dã Ngọc, Hoa quân sư” tôi giới thiệu Dã Ngọc với mọi người.
Hoa Dã Ngọc không phải một cái tên xa lạ ở quân đội.
Trong quân đội, danh tiếng của Dã Ngọc vô cùng cao.
Tất cả chào nhau xong đều vui vui vẻ vẻ quay về quân doanh bắt đầu bàn chiến lược.
Thái Hà chỉ có duy nhất một vấn đề nổi cộm đó là Hồ Bắc thành, dễ thủ khó công.
Bên trong đang liều mạng đúc vũ khí hòng lật đổ chính quyền, cướp lại đất nước về.
Tin tôi đến lại càng khiến cho tâm trạng nóng vội của họ sôi trào.
“Công chúa thân phận đặc thù, ngài chỉ cần ở trong quân doanh làm biểu tượng cho tướng sĩ có tinh thần đánh là được”
“Không” tôi phản đối “Thái Hà là cây đinh trong lòng ta, ta sẽ tự tay nhổ cây đinh này lên, hủy hoại nó”
“Nhưng...”
“Không có gì khác cả, chúng ta cần chiến lược rõ ràng, trận chiến này đích thân ta đi chiến”
“Vậy nàng muốn kết quả của Hồ Bắc như thế nào?” Dã Ngọc nhìn bản đồ, trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên ngẩng lên hỏi tôi
“Đồ sát.” Tôi trả lời, không suy nghĩ
“Được, vậy thì đồ sát!” Dã Ngọc mỉm cười
Bàn xong chiến lược cũng đã tối, tôi ôm bình nước ra ngoài lều trại, ngửa đầu nhìn sao, có một vầng trăng nho nhỏ, Hiên, liệu anh ở nơi nào đó có đang ngắm trăng như em? Liệu anh có từng nhớ về em? Hy đến cạnh tôi, ngồi xuống, cũng học theo cách tôi ngửa mặt ra nhìn trăng
“Để lại Hồ Bắc cho ngươi”
“Ta biết” Tôi mỉm cười “Với khả năng của ngươi, một cái Hồ Bắc nho nhỏ sao có thể yên bình rồi phát triển như vậy”
“Chiêu mộ được Hoa Dã Ngọc, không tồi”
“Vô tình gặp thôi”
Lúc tôi đưa tay mở bình nước, sợi chỉ đỏ đó lộ ra, Hy kinh ngạc nhìn tôi rồi lại nhìn xuống tay
“Có vấn đề gì sao?” tôi hỏi
“Không, không” Hy thu lại vẻ mặt muốn nói đó rồi lảng đi
“Có gì nói nhanh” tôi lườm
“Sợi chỉ đỏ này ngươi lấy từ đâu thế?”
“Hoa quân sư đặt nó là vật ước định giao kèo giữa ta và hắn, khi nào sợi chỉ này đứt thì giao kèo kết thúc” tôi uống một ngụm nước
“Người này rất nguy hiểm”
“Biết chứ! Hắn cũng đâu phải người tầm thường.
Đôi lúc ta nghĩ nếu không có sự xuất hiện của ta thì người mang sứ mệnh này sẽ là hắn.
Dù sao thì quay đi quay lại vẫn là hắn xuất hiện ở đây.” Tôi thở dài “Hy, ngươi nhìn xem Hiên còn ở đây không?”
Hy nhìn lên trời, sao lấp lánh lấp lánh, lưới trời hiện ra trước mắt.
“Sao vậy?” tôi nhìn Hy nhíu mày
“Nguyệt, không nhìn thấy, kì lạ thật”
“Không có sao?”
“Sao ngươi không tự nhìn đi?”
“Không thấy, nhìn không thấu” tôi bứt cọng cỏ dưới chân “Nếu thấy đã không nhờ ngươi.
Từ trước đến nay ta đều nhìn không thấy Hiên, không rõ vận hạn của anh ấy”
“Có lẽ đã đi sang kiếp khác rồi, ngươi lưu luyến hắn như vậy mà hắn phủi tay đi nhanh như vậy”
“Vậy cũng tốt” tôi cười nhẹ “chỉ là muốn nhìn thấy anh ấy thêm một chút”
“Ta không hiểu nổi, rõ ràng các ngươi đều tỏ ra nặng tình như vậy mà đến khi tách ra hai người một người chết đi sống lại, một người thản nhiên dứt áo ra đi, không chút luyến tiếc”
“Ta cũng không biết...” tôi nghịch cỏ, cười nhẹ
“Đừng cười nữa!” Hy nhéo má tôi “Trông khó coi chết đi được”
“Biến đi” tôi đánh vào tay Hy, trong lòng chợt chùng xuống “Ta rất muốn rất muốn gặp lại anh ấy”
“Ngươi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành đâu, tỉnh lại đi”
“Vậy khi hoàn thành xong ta đi được chứ?”
“Có lẽ đi, ta sẽ tìm cách cho ngươi đuổi theo, nhưng ta không chắc đâu”
“Cảm ơn ngươi, Hy, dù nhiều lúc đáng ghét ra thì ngươi thật tốt”
“Ngươi không thể khen theo một hướng bình thường sao?”
“Không thể”
Tôi ngả người ra, nằm trên cỏ.
Muốn nói là rất nhớ anh.
Sinh nhật của tôi vào ngày rằm, sinh nhật của anh vào ngày 14, mỗi lần đón sinh nhật, chúng tôi thường ngồi một nơi thật cao, ngắm trăng rồi tặng nhau quà mà mình chuẩn bị.
Mặt trăng non ở trên cao kia, liệu anh có đang ngắm nó như tôi không? Mặt trăng kia liệu có thể gửi nỗi nhớ của tôi không? Sao anh bỏ đi nhanh quá? Kiếp sau của anh như thế nào? Tôi không thể đuổi theo ngay được, phải hoàn thành xong nhiệm vụ tôi mới có quyền rời đi, tôi sẽ đuổi theo anh, đến một ngày nào đó đuổi kịp anh rồi, anh sẽ đợi tôi chứ? Người rời đi cũng đã rời đi, không quay lại chính là không quay lại, số phận trêu ngươi, người ở lại vẫn cứ nhớ thương...
Mùa xuân, thời tiết ấm ấp hơn bao giờ hết, quân đã rèn luyện rất lâu, tinh thần nâng cao, sẵn sàng chiến đấu.
Dựa theo kế hoạch mà Dã Ngọc an bài, tiến công vào Hồ Bắc.
Hồ Bắc tan tác, tất cả tử sĩ bị gom lại diệt trừ trước, dân chúng co lại một góc, sợ hãi.
Kẻ nào đầu hàng thì được yên lành, kẻ nào chống trả quân lính đều giết không tha.
Tôi đứng trên ngọn đồi cao, nhìn khắp nơi khói nổi, lửa cháy, xác chết như ngả rạ.
“Theo tính toán của ta thì khoảng một khắc nữa quý tộc cùng Thái Hà thái tử sẽ dẫn tàn binh chạy qua đây”
“Được, ta đã biết” tôi gật đầu với Dã Ngọc, mắt qua sát con đường nhỏ dưới chân núi không rời.
Hà Nguyên Chương, Hà Vinh Đức, Lý Hạ! Tôi kiềm chế cơn giận dữ, đè nén cảm xúc bạo ngược sôi trào trong máu.
Tàn binh xuất hiện, tôi hét to một tiếng ‘Giết!’, quân lính tràn xuống bao vây, đồ sát.
“Lấy đầu ba kẻ này xuống, treo trên thành làm gương!”
Tôi ra lệnh cho tướng sĩ, thu kiếm lại.
Máu trên kiếm nhỏ tí tách xuống nền đất.
Không còn một tên nào còn sống.
Mặt tôi không cảm xúc nhìn lại tàn dư trận chiến, có những kẻ ôm hy vọng thay đổi thế cục nhưng không biết rõ mệnh của mình.
Cắm kiếm xuống đất, nở nụ cười lạnh nhìn ba cái đầu người máu be bét, cảm xúc trong lòng phóng thích, tôi hét lớn
“Trên đời này chỉ có ta là Vương!”
“VÌ VƯƠNG CHIẾN ĐẤU!” xung quanh quân lính hò reo, nhiệt huyết sôi trào
Ban đầu chỉ là một góc xung quanh tôi, sau đó tiếng hô lan dần ra, rộng khắp ra toàn thành.
Tinh thần chiến đấu của quân sĩ dâng cao.
Rất tốt! Hồ Bắc kết thúc.
Cái đinh này nhổ ra rồi, trong lòng nhẹ nhàng đôi chút, Hiên không còn ở đây thì sao? Đợi tôi thêm một chút, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này, sẽ nhanh chóng đuổi theo anh thôi.
Những gì anh hy vọng, những gì anh mong muốn, tôi cũng nhất định sẽ hoàn thành!.