Tôi chưa về Hoàng cung ngay, còn một số việc cần phải làm cho xong nữa.
Từ đó trở đi, người đi bên cạnh tôi là Dã Ngọc, chưa thể cho hắn một danh phận chính thức nên tạm thời sẽ giả trang là tùy tùng đi theo tôi.
Mỹ nam quả nhiên là mỹ nam, trước hắn thu liễm lại không nhìn rõ, giờ hắn buông thả ra, đi đến đâu muốn soi sáng đến đó, cô nương khắp nơi thiếu điều muốn sà lại gần chạm vào hắn.
Đi cạnh nhan sắc thanh tú là tôi đây khiến tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, càng khiến nhan sắc của tôi chìm xuống một bậc.
Tôi xoa xoa đầu mũi, cảm thán
“Đúng là mỹ nhân họa quốc”
“Quá khen” hắn phe phẩy quạt, ung dung bước đi tiếp
“Thế lực của ngươi thật sự không thể coi thường” tôi cảm thán, tay lật lật cuốn sách ghi chi tiết các thế lực dưới tay hắn.
“Vẫn không thể hồi phục lại như trước, đã thiệt hại rất nhiều” Hắn lắc đầu
“Dù sao hợp nhất lại thế lực không có người phản đối ngươi sao?”
“Những người theo ta rời đi đều là những người trung thành nhất”
“Vậy cũng tốt, kẻ bất trung không dùng được” tôi gật gật đầu, không chút nào để ý
Để chứng tỏ thành ý của mình, Dã Ngọc chấp nhận hợp lại thế lực do một tay hắn xây dựng vào triều đình Đại Minh.
Điều này khiến tôi khá kinh ngạc.
Tôi cũng đã gửi thư cho lão hồ ly tính toán, chuẩn bị trước.
Chỉ còn ít ngày nữa là ra chiến trường, tôi và Dã Ngọc đang bận tối mắt tối mũi.
Sắp xếp xong kha khá tài liệu thì cũng là lúc còn 2 ngày, vừa kịp thời gian tôi quay lại Kinh đô.
Về đến Kinh đô, tôi không về cung ngay mà cùng Dã Ngọc đi dạo một vòng quanh các khu phố.
“Ngươi có vẻ như đã đi khắp các thành rồi?”
“Đúng vậy”
“Nhân mạch của ngươi dùng ăn xin ở đây không được tốt cho lắm” tôi nhếch môi cười trêu ngươi hắn
“Nàng quản lý rất tốt, không có tình trạng nghèo khó, cũng không có tình trạng trộm cướp”
“Đúng vậy, thế nên cách lấy thông tin cũ rích này không hợp với nơi đây” tôi nhìn tên ăn xin lần trước, vẫy vẫy tay
Tên ăn xin đó vẫn ngồi lê ngồi lết một bên đường, cái bát mẻ trống không, nhìn thấy tôi vẫy tay rồi lại nhìn sang người đứng cạnh tôi, vẻ mặt mê mang không hiểu chuyện gì.
Tôi buồn cười, kéo tay Dã Ngọc chạy sang phía tên ăn xin đó
“Làm ăn được không?” tôi ngồi xuống nhìn hắn
“Xin hỏi ngài là?” tên đó nhìn tôi rồi lại đánh mắt sang nhìn Dã Ngọc
“Quên rồi sao? Haizz cho ngươi hai lượng bạc mà ngươi không nhớ, cho ngươi ăn bánh bao đậu đỏ ngươi cũng không nhớ, trí nhớ của ngươi thật tệ nha”
Tôi nói đến đâu mặt hắn tái mét đến đó, hắn ngẩng lên nhìn Dã Ngọc cầu cứu
“Chưa về trụ sở đúng không? Ngươi tin tức thật kém linh thông nha” tôi lắc đầu tặc lưỡi ra vẻ tiếc rẻ, đứng lên kiễng chân với tay khoác vai Dã Ngọc “Người anh em này chính là phe ta, ngươi mau đứng dậy đi thôi”
“Chú ý lễ tiết” Dã Ngọc họ nhẹ một cái nhắc nhở tôi, tuy vậy vẫn hơi khuỵu chân thấp xuống cho tôi khoác
“Được nha”
Tôi cười ha ha bỏ tay xuống, cúi đầu bảo tên ăn mày
“Đứng dậy, đến Hương Lâu làm việc thôi, chức ăn xin này không phù hợp với ngươi đâu, diễn thật dở”
Dã Ngọc lắc đầu cười nhìn tôi, còn tên ăn xin đó thì cố nặn ra nụ cười như mếu, phủi quần áo đứng dậy lẽo đẽo theo sau chúng tôi đến Hương Lâu.
Hương Lâu quán.
Tôi bảo chưởng quầy sắp xếp công việc cho tên ăn mày đó rồi cùng Dã Ngọc lên lầu.
Hương trà sen thơm ngát, hòa cùng với mùi của trầm hương tạo cảm giác thư thái.
Chưởng quầy nhìn tôi rồi nhìn Dã Ngọc, sau đó cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Tôi khó hiểu, đây là thái độ gì?
“Quý chưởng quầy, ngươi đây là có ý kiến gì sao?”
“Thần....” Quý chưởng quầy ngẩng lên nhìn tôi sau đó lại nhìn Dã Ngọc
“Có chuyện mau nói” tôi nhíu mày
“Vâng” Quý chưởng quầy chắp tay cúi đầu một cái rồi nói “Kinh đô gần đây đang nổi lên một tin đồn, thần sợ công chúa tức giận”
“Nói đi” tôi nhấc chén trà, uống một ngụm
“Tin đồn là Hoàng thượng đang âm thầm kén rể”
Phụt.
Tôi phun nước trà ra ngoài, trợn mắt nhìn chưởng quầy
“Ngươi nhắc lại?”
“Hoàng thượng đang âm thầm kén rể ạ”
Lão hồ ly!! Tôi đứng phắt dậy, âm thầm mà đi đồn sao? Lão hồ ly muốn gì? Không được, tôi phải hồi cung, tìm lão hồ ly nói cho ra nhẽ!
“Nàng đi đâu vậy?” Dã Ngọc phe phẩy quạt, nhẹ nhàng hỏi tôi
Tôi suýt nữa quên mất bên cạnh mình còn có người, tôi quay lại nhìn Dã Ngọc
“Về cung, ngươi đi cùng đi”
“Được”
Tôi vội muốn chết mà người ở cạnh tôi là hắn còn ung dung phe phẩy quạt, bước đi chậm chạp
“Nhanh lên, ta vội” tôi quay đầu nhìn hắn cằn nhằn
“Được” vẫn giữ nguyên bộ dáng đó, tức chết tôi rồi!.