Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 47: Sát Phạt






Mùng mười.

Quân đội tập hợp đầy đủ, các chi các nhánh đều tề tựu tại đây.

Hoàng đế đích thân trao hổ phù, tiễn rượu, thề với trời đất, quân dân trong lòng sục sôi ý chí chiến đấu.

Chỗ giao thương vẫn giao thương, chỗ sản xuất vẫn sản xuất, đảm bảo không ngừng cung cấp lương thực cùng tiền bạc cho quân đội.

Đoàn quân trang bị đầy đủ áo giáp phòng thân, thuốc men bên cạnh, mỗi một quân nhân đều được phát thuốc sẵn bên người, quần áo, vũ khí, lương khô và một ít nước uống.

Phía sau là đoàn tiếp tế chuyên bảo vệ lương thực, thuốc thang và lều trại.

Đoàn này được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.

Tôi nhìn đi nhìn lại đội ngũ, khá ổn.
“Thế nào?” Hiên đi cạnh tôi hỏi nhỏ
“Chuẩn bị mấy năm không phải vô ích”
“Năm mươi vạn quân này sẽ dừng ở biên giới với Nam San rồi mới nghỉ ngơi.


Với tốc độ này sẽ tấn công sang nhanh thôi”
Tôi trở lại với thân phận tiểu tướng, dưới trướng của Hiên, thuộc quản lý trực tiếp của Đại tướng quân.

Vì thân phận của tôi nên tôi không phải ra chiến trường, không nằm trong mũi nhọn đánh địch.

Tuy nhiên vẫn phải ăn uống kham khổ cùng với lính.

Điều này là hiển nhiên, tôi không ý kiến gì.

Vì biết tôi ra chiến trường, mẫu hậu đã dỗi lão hồ ly thật lâu, mặc dù là tôi nguyện ý nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh lão hồ ly phải toát mồ hôi nghĩ cách dỗ mẫu hậu là tôi nằm mơ cũng cười phát ra tiếng.
Đoàn quân hùng hổ tiến về phía Bắc giáp ranh với Nam San, Nam San là nơi bắt đầu.

Nước này không hẳn lớn nhưng cũng coi như có chút thế lực, rất hăng hái trong công cuộc ám sát tôi.

Vốn dĩ tôi đâu có dẫm lên phần mộ tổ tiên hoàng thất nước đó, vậy mà nhất quyết phải giết tôi bằng được.

À cũng không hẳn, vì giờ tôi đang tiến đến để đi dẫm lên đây...!đến biên giới cũng là lúc trời bắt đầu tối, đoàn quân bung lều trại, nghỉ ngơi trước khi tiến thành trì.

Tôi gặm lương khô, uống nước, khó ăn thật sự.

Hiên lại gần tôi, tay cầm một chiếc đùi gà thơm phức.
“Hoàng tướng quân, ngài đang làm gì đây?” tôi ngẩng lên nhìn anh
“Mang cho em đó”
“Cảm tạ ngài” tôi cầm lấy đùi gà, thật thơm
“Không có cách nào công khai cho em ăn đồ ăn tốt hơn”
“Không sao, mỗi cấp bậc có một chế độ ăn khác nhau, em hiểu được”
“Lát nữa sẽ họp trong doanh trướng đại tướng quân, thân phận em hiện tại không đủ để có thể gia nhập, lát nữa em đến lều bếp lấy cớ mang nước uống để vào”
“Em biết rồi”
“Lát gặp”
“Được” tôi gật đầu.

Hiên xoa đầu tôi một cái rồi mới rời đi
Tôi đến lều chứa lương thực và nước uống, bê một khay trúc cốc trà rồi đi vào phía doanh trại Đại tướng quân
“Đi đâu?” lính canh trước doanh trại lấy kiếm chặn đường tôi

“Tiểu tướng bê trà cho các vị tướng quân”
“Ở đó” tên lính đó hất mặt cho người khác chạy vào hỏi
“Đại tướng quân cho phép vào” người đó chạy ra báo
Tôi bê trà đi vào, bên trong doanh trại đang tập trung các vị tướng quân, Đại tướng quân đang đứng trầm ngâm nhìn bản đồ trên bàn.

Tôi bê trà đặt ở cái bàn khác gần đó, đứng gọn vào một bên.
“Ngươi ra ngoài” Tôn tướng quân nhìn tôi đứng một góc đó, bê trà xong còn lưu lại đứng đó
“Không cần không cần” Đại tướng quân lúc này mới ngẩng đầu lên bảo tôi “đứng đó học hỏi cho tốt”
“Đại tướng quân?” Tôn tướng quân bày ra khuôn mặt khó hiểu nhìn đại tướng quân cho phép tôi ở trong doanh trướng
“Quên giới thiệu với các ngươi, đây là đồ đệ của ta” đại tướng quân đắc ý vuốt râu nói “Để nó đứng ở đây học hỏi đôi điều”
Đại tướng quân vừa dứt lời, có người không phản ứng gì như Hiên, có người giống như vỡ lẽ, có người trầm ngâm suy nghĩ, có người lại ngẩng đầu lên nhìn tôi ngạc nhiên, là Tôn tướng quân và Hách tướng quân.

Tôi nhướn mày, hai người này theo chân Đại tướng quân rất lâu, nhân mạch cũng bén rễ sâu, tin tức mật ít nhiều cũng nắm rõ.

Đại tướng quân trước nay chỉ có một đồ đệ duy nhất là vị công chúa mới bị ám sát, đang nằm dưỡng thương ở Hoàng cung, tin này rất ít người biết.
“Thất lễ” Tôn tướng quân chắp tay cúi đầu với tôi
“Tôn tướng quân đa lễ quá rồi, là tiểu nhân không nói trước, các vị tướng quân xin mời tiếp tục.

Tiểu nhân sẽ yên lặng không quấy rầy” tôi chắp tay cúi đầu đáp lễ Tôn tướng quân
Hách tướng quân ngoài ngạc nhiên nhìn tôi, sau khi ánh mắt chạm nhau với tôi thì cụp mắt xuống, cũng không nói gì.

Bắt đầu tranh luận nên đánh như thế nào, tôi chỉ đứng một bên quan sát toàn cục, quan sát cả những vị tướng đồng thời phân tích tính cách, phong cách của từng người một.

Đội quân này tôi đã chuẩn bị suốt hai năm sau khi tiếp nhận từ tay lão hồ ly.


Tôi đi đến ngày hôm nay đã dầm mưa, chìm trong cái nắng gay gắt, đã từng nhịn đói nhiều ngày trời, từng tập võ đến mệt ngất lên ngất xuống, đã từng tập bắn tên đến bật máu các ngón tay, đã từng nôn thốc nôn tháo vì trúng độc, từng suýt chết đuối nhiều lần, bị sát thủ truy sát trong lúc vô ý, cầm kiếm đến ngón tay chai cứng.

Tôi không hiểu tôi làm công chúa có lợi ích gì, thà rằng trực tiếp cho tôi một danh phận nào đó, công chúa, có tiếng mà không có miếng.

Buồn cười là cho dù lăn lộn như vậy, đến khi tôi khoác lên váy áo lại giống như được cưng chiều từ bé.

Tôi không thích đọc sách, nhưng lại đọc rất nhiều sách mỗi khi muốn trốn tập võ, cứ thế mà lớn đến tận giờ.

Trên chiến trường không có tranh luận, không có hòa nhã lại càng không có đạo lý.

Thanh gươm chính là đạo lý, mạng sống chính là đạo lý, da ngựa bọc thây, chết như ngả rạ, máu hòa cùng khói lửa, bi thương mà hùng tráng.

Vang lên một tiếng, hai bên lao vào nhau, giành giật mạng sống, giành giật đất đai, dùng mạng để bồi lại.

Tôi không thích chiến tranh, nhưng không có lựa chọn, sứ mạng chính là sứ mạng.

Khói nổi lên sau mỗi trận chiến, Nam San mất một tháng để san phẳng, chiêu cáo thiên hạ, báo tin chiến thắng về Đại Minh, nhập đất vào Đại Minh, các nước khác nơm nớp lo sợ..