Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 35: Đức Hòa Thành






Hôm sau ra khỏi khách điếm, tôi thấy Hy đứng chờ ở dưới
“Sao rồi?”
“Khi nào bắt đầu?”
“Đang khởi động, khi quay về sẽ bắt đầu, ta sẽ viết thư cho ngươi”
“Được.

Cần bao nhiêu?”
“Tùy ý, ngươi biết đó, nếu ta không thành công thì nhiệm vụ của ngươi cũng xong rồi”
“Ngươi!”
“Ai yo, Doãn Hy đại nhân chú ý thân phận, tiểu sinh chỉ là dạo chơi một chút, cảm phiền ngài tránh ra” tôi cười giả lả, quay sang thấy Hiên đang đi từ phòng ra, vẫy tay “Hiên, chỗ này”
“Doãn Hy công tử” anh chắp tay cúi đầu rồi quay sang nhìn tôi “đi thôi”
“Được” tôi gật đầu vui vẻ đi theo, trước khi đi, tôi khoác vai Hy, cợt nhả “người anh em, ta đã tính cả rồi, thế giới này chỉ có hai chúng ta, nếu không giúp ta thì tính toán của ngươi đổ sông đổ bể, mau gom tiền thật tốt, moa”
Chọc chó xong tôi kéo Hiên cười ha ha chạy mất, để lại Hy đang tức xì khói phía sau.

Mục đích của chuyến đi đến thành Chấn Đông đã đạt được, tôi nán lại vài ngày để quan sát cuộc sống của nhân dân, ban đầu cũng đã tính đến gom tài phú hơi khó, nhưng không ngờ tới lại gặp người quen ở đây, mọi chuyện lại trở nên dễ dàng hơn nhiều, còn hai tòa thành nữa nằm trong kế hoạch.


Một tòa thuần túy chỉ là đi chơi, một tòa chỉ là tôi muốn viết thêm vào quyển sách viết dang dở vì thông tin quá ít kia.

Những gì quan sát được, phân tích tiền căn hậu quả xong tôi đều viết vào một quyển vở, mang bên cạnh mình.

Cơ hội ra ngoài rong chơi như thế này sau này thật sự sẽ không còn nữa.

Mang tâm thái thoải mái, tôi cỡi ngựa song song cùng Hiên đến Đức Hòa thành, chuẩn bị trước lương khô vì tòa thành này dân số khá thưa thớt, chỉ tập trung vào trung tâm, xung quanh là cảnh non nước hữu tình.
Đi qua cổng thành, tôi thấy nhiều người mặc áo đạo sĩ đi đi đi lại, có người mua đồ ăn, rau củ, có người lại mua lá thuốc điều chế dược, khung cảnh không ồn ào, cũng không hẳn là tĩnh lặng.

Cũng có người dân bình thường, cuộc sống ở nơi đây bình lặng đến kỳ lạ.

Tôi đi cùng Hiên đến khách điếm to nhất, đặt hai căn phòng, tắm rửa nghỉ ngơi lấy sức.

Đi đường dài dù không vội cũng sẽ cảm thấy mệt.

Cũng không có vấn đề gì ở thành này, chỉ là đi chơi nên tôi phải nghỉ ngơi thật thoải mái.


Hôm sau đi câu cá ở hồ trên núi theo giới thiệu của ông chủ khách điếm, thư thái! Hồ trên núi, non xanh nước biếc, đình câu cá có điểm tâm, có trà nóng, tôi ngồi cùng Hiên, thả mồi câu, ngắm cảnh, tâm tình cũng buông lỏng.

Tối về ăn chính cá mình câu, ăn rau chính mình hái, cảm giác thật mới mẻ.

Ngồi trong vườn cây, nhìn lên bầu trời đầy sao, tôi giơ tay lên phía bầu trời, cảm thán
“Trời cao thật, sao cũng thật sáng”
“Dù phía dưới con người tranh giành cướp đoạt hay thư thái yên ổn sống thì bầu trời vẫn cứ cao cao tại thượng như vậy, vĩnh viễn không bị ảnh hưởng bởi con người”
“Em không hiểu nổi, trong sách viết rất nhiều cuộc chiến, con người cứ giành giật rồi lại mất đi, rồi lại giành giật.

Sống như vậy vui vẻ sao?”
“Đôi khi không phải là con người muốn vậy” anh nhẹ giọng
“Đúng vậy, đôi khi cảm thấy thật buồn cười”
“Thống nhất cũng là một cách, không còn tranh chấp giữa các quốc gia nữa, tất cả thành một, nếu nhân dân ấm no thì ai có suy nghĩ đi khởi nghĩa cơ chứ?”
“Đúng vậy, no đủ rồi thì tại sao phải có những cuộc chiến vô nghĩa chứ! Vốn dĩ thế giới này không công bằng, chênh lệch giai cấp quá lớn, có quá nhiều người bị chèn ép, áp bức.

Có áp bức sẽ có đấu tranh.”
“Anh cũng muốn khiến cho thế giới này trở nên tốt đẹp hơn”
“Vậy em sẽ cùng anh làm cho thế giới này tốt đẹp hơn” tôi cười nhẹ “Mai đi lên núi không? Em muốn xem thử vận may của mình, xem có kiếm được cây thuốc nào giá trị không”
“Được”..