Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 31: Anh Đào Nhỏ






Hắn trở thành thanh mai trúc mã với tôi đơn giản như vậy, tìm lão hồ ly nháo một buổi.

lão hồ ly vuốt râu suy nghĩ rồi cũng đồng ý.

Là bạn chứ không phải cận vệ, đơn giản là hắn chịu chơi với tôi, dám chơi dám hùa theo, dám bao che những chuyện trái lẽ thường tôi gây ra.

Lão hồ ly cũng cởi mở quá rồi, nhưng không sao, tôi vui là được.

Cùng đi học, cùng ôn bài, cùng giúp đỡ nhau khi thầy giáo kiểm tra, rảnh rỗi sẽ đi trồng cây, cùng nhau luyện kiếm, bắn cung, tập võ.

Minh Hiên cỡi ngựa siêu giỏi, tôi được dạy cỡi ngựa, học bơi, không còn sợ bị rơi xuống nước chật vật như lần trước nữa.

Minh Hiên không dám gọi thẳng tên của tôi, gọi công chúa thì tôi lại cảm thấy xa lạ quá nên gọi tôi là Anh đào nhỏ, vì tôi thích quả anh đào, cũng vì lần đầu tiên gặp nhau buồn cười đó của chúng tôi là ở vườn cây anh đào.
Lão hồ ly ấp ủ mưu đồ thống nhất thiên hạ, tôi được dạy rất nhiều về thuật đế vương, cũng học rất nhiều những kiến thức mà lão tích góp cả đời.


Tôi đã từng thắc mắc tại sao không kiếm lấy một đứa con trai để dạy cho dễ, lão nghe xong đang tươi cười vuốt chòm râu cụt lủn, ngay lập tức trở mặt ném quyển sách dỗi tôi rồi mắng tôi lười.

Giữa xã hội trọng nam khinh nữ này, thân là đế vương mà lão có những suy nghĩ khác lạ thật sự, cũng may là lão không giống những lão già thần tử suốt ngày lảm nhảm kia, nên là tôi được phát triển theo hướng bản thân thích nhất.

Thiết nghĩ, nếu tôi sinh ra yểu điệu dịu dàng lại nghe lời chắc lão sẽ dậm chân ngày ngày trốn khóc thầm mất! Nhờ có chống lưng mạnh mẽ như vậy mà tôi ngày càng tùy ý, kết giao bạn cũng thoải mái, chỉ sợ có ngày lão sẽ phải đau đầu vì tuyển con rể thôi!
Bãi săn cỏ xanh mênh mông, tôi cỡi con ngựa trắng quen thuộc đi lững thững ngắm cảnh vật, cung tên cầm trên tay, giỏ tên phía sau lưng, ám vệ ẩn nấp xung quanh.

Tôi nghe thấy âm thanh ríu rít của tiếng chim xa xa, tay nắm lấy một mũi tên, kéo căng cung, chờ đợi.

Mục tiêu vào tầm ngắm, tôi thả tay giữ tên, mũi tên bay vút lên cắm thẳng vào thân chim, con chim lảo đảo rớt xuống.

Tôi vỗ ngựa đến gần vị trí chim rơi, nhảy xuống ngựa tiến lại gần nhặt con chim lên, chân nó buộc một cuộn giấy nhỏ, bên trong ghi thông tin của những nhà thợ rèn đang cật lực sản xuất, đồng thời ước lượng số lượng vũ khí sản xuất.

Cười lạnh một tiếng, tôi đưa mẩu giấy cho ám vệ
“Tra”
“Vâng” ám vệ nhận lấy mẩu giấy rồi biến mất giữa rừng cây
Lão hồ ly muốn thống nhất thiên hạ mà trùng hợp là tôi lại rơi vào nhà lão, không có trùng hợp nào như thế cả, đây là nhiệm vụ tôi phải hoàn thành, nghe thì nhẹ nhàng mà hoàn thành nhiệm vụ này cũng gian nan thật sự.

Thống nhất thiên hạ, nghe thật hào hùng lại giống như ảo tưởng vậy.

Tôi vuốt ve đầu mũi tên sắc nhọn, suy nghĩ xem sẽ phải làm gì tiếp theo
“Tiểu Anh Đào”
Tôi nghe tiếng gọi quen thuộc, môi khẽ nở nụ cười, quay lại, phía xa xa là một thiếu niên rạng rỡ nhảy từ trên yên ngựa xuống.

Ánh nắng chiếu rọi, khiến cho khuôn mặt của người đó càng rực rỡ hơn nữa.

Trong lồng ngực chợt đập nhanh hơn một nhịp, tôi chắp tay ra sau lưng hắng giọng che giấu bối rối
“Hiên” tôi cười nhẹ “Anh đến rồi”

Hiên hơn tuổi tôi, cũng đã từng cật lực phản đối tôi gọi là anh, nhưng tôi nghĩ rõ ràng mình kém tuổi mà gọi như bằng vai thì có chút hơi quá đáng, cuối cùng Hiên đành chấp nhận nghe tôi gọi như vậy.
“Sao vậy, nghe mắng rồi bực bội sao? Lại tự dưng đòi đi cỡi ngựa thế?”
“Đâu có, lão hồ ly đang bận lắm, làm gì có thời gian mắng em” tôi cười, để mũi tên đang cầm trên tay vào giỏ sau lưng
Tôi đi dạo trên đường mòn vào rừng, anh đi bên cạnh tôi, dịu dàng như vậy, cùng tôi sóng vai đi dạo như vậy, tôi thật sự có xúc động muốn chúng tôi sẽ mãi như vậy, mãi sóng vai như vậy.

Anh cao hơn tôi một cái đầu, bóng dáng to lớn khiến người khác thật yên tâm
“Chúng ta đã ở cạnh nhau bao lâu rồi nhỉ?” tôi vu vơ hỏi
“Năm nay là năm thứ bảy”
“Hiểu em nhất chắc chắn không có ai hơn anh rồi”
“Nhóc con, lại sắp bày trò gì?”
“Nào có, hôm nay em siêu ngoan”
“Có tâm sự gì sao?”
Tôi đi đến một thác nước nhỏ, ngồi lên tảng đá, tháo giày rồi cho chân vào dòng nước mát lạnh đong đưa.

Anh chọn tảng đá gần cạnh ngồi xuống nhìn tôi
“Lão hồ ly muốn thống nhất thiên hạ” tôi không lòng vòng, vào thẳng vấn đề
“Dã tâm rất rõ”
“Đúng vậy, lão hành động rõ ràng quá, các nước khác đánh hơi được rồi, nhưng chẳng sao cả, lão chỉ có rào cản lớn nhất là có duy nhất đứa con gái thôi” tôi đá đá nước, nước bắn tung tóe
“Sao vậy? Tự ti về bản thân sao?”
“Còn lâu” tôi lè lưỡi “trận này em phải tham gia, với tư cách Đế vương tương lai nhất định phải tham gia”

“Em định làm thế nào?”
“Tìm vận may” tôi quay sang nháy mắt nhìn anh, thấy anh ngơ người ra, tôi cười rộ lên “đùa anh thôi, em muốn ra ngoài một đoạn thời gian ngắn, cải nam trang đi cho thuận tiện, chơi một lúc rồi về bắt đầu đánh thôi”
“Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?”
“Ai cần lão hồ ly đồng ý.

Em trốn đi” tôi đá nước, cảm thấy chơi khá vui
“Vậy cũng được sao?”
“Tất nhiên là được! Nhưng mà cần sự giúp đỡ của anh chút xíu” tôi cười hì hì
“Không được, ra ngoài như vậy nguy hiểm lắm, anh đi cùng em”
“Quá được luôn, anh đi cùng thì lão hồ ly sẽ mắng ít hơn” tôi nhảy cẫng lên vui vẻ
“Haizz, đúng là hết cách” anh thở dài
“Hiên này” tôi nhìn về phía thác nước đang không ngừng đổ xuống “Anh sẽ bảo vệ em chứ?”
“Sẽ.”
Nhận được câu trả lời, tôi cúi đầu, lén mỉm cười, trái tim đập nhanh liên hồi, nhanh đến mức loạn nhịp, cảm giác kì lạ đó khiến người ta thật ấm áp,cũng thật yên tâm..