Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 3: Xáo Động






Kỳ thi vào 10 đã bước vào giai đoạn nước rút, ngày ngày bù đầu vào sách vở, đến cả ngày nghỉ lễ cũng phải đi học.

Năm 2013, trường THPT chất lượng nhất ở khu tôi sống tuyển đầu vào điểm cao chót vót, dẫn đến tình trạng nhiều học sinh rớt nguyện vọng, rơi thẳng vào trường bổ túc, do đó năm 2014, có rất ít người đăng ký nguyện vọng vào trường đó do lo sợ trường lấy điểm cao quá, tình trạng như năm trước sẽ một lần nữa xuất hiện.

Tháng 8, năm 2014, có điểm thi vào 10, bởi số lượng học sinh đăng ký quá ít nên trường hạ thấp điểm đầu vào xuống mức khó có thể tin được, thậm chí điểm thi của tôi không cần thêm điểm cộng vẫn đủ điểm vào trường.

Tất nhiên điểm thi của tôi không quá cao, nhưng vẫn thuộc mức rất khá.
Bước chân vào ngôi trường cấp 3, điều đầu tiên là chọn lớp học, điểm của tôi đủ điều kiện để vào lớp chuyên, nhưng không hiểu sao lúc đó lại tích vào cột lớp thường, đến khi xếp lớp, lớp của tôi, chính là lớp chót.

Sau đó tôi phát hiện ra, lớp chót này tuy có chứa những kẻ học dốt, quậy phá, nhưng cũng không thiếu những người giống tôi, lựa chọn lớp thường.

Thật thú vị.

Trùng hợp đến khóa tôi học là đến vòng giáo viên chủ nhiệm các khóa ra trường năm trước quay trở lại chủ nhiệm lứa mới, cô họ của tôi, chính là giáo viên chủ nhiệm của tôi.

Cũng chính vì vậy, một kẻ lông bông như tôi được trao cái quyền quản lý một phần tư lớp, kiêm giữ sổ đầu bài.

Một phần vì là cháu cô chủ nhiệm, cũng một phần bởi vì đường về nhà tôi khác với toàn bộ hướng đi của học sinh trong lớp, đi qua nhà cô.

Thật phiền phức.


Tổ tôi có 11 người, 3 người là học với tôi từ nhỏ, 1 người khác huyện còn lại đều cùng huyện với nhau.

Tính tôi khá là chậm nhiệt, không muốn bắt chuyện trước với người lạ, quãng thời gian đầu cứ bình thản trôi qua.
Tôi thật sự không xinh đẹp, cũng sống quen với những lời chê bôi của bạn học, của người quen, của gia đình, những câu đại loại như “mày xấu chết đi được”, “cười hở cả lợi, mũi thì tẹt dí”, “sao mày lại xấu thế”,”không xinh bằng chị mày”, blabla tôi đều đã nghe qua.

Tôi đâu có quyền chọn nhan sắc cho chính mình? Ngày ngày thức dậy, soi gương, tôi cũng tự ý thức được nhan sắc của bản thân chứ? Mắt vừa sâu vừa bé, mí lót, gò má lại cao, thật sự ngay cả bản thân cũng có chút ghét bỏ chính khuôn mặt của mình.

Thế mà tôi vẫn cứ thích soi gương.

Trán tôi không cao, tóc mọc tràn ra cả trán khiến khuôn mặt tối hẳn một tầng.

Sau khi đắn đo, tôi đã cạo hết tóc con mọc lan trên trán, cũng chỉ khiến trán bớt đen đi một chút, cũng chẳng khá hơn là bao.

Da không trắng lắm nhưng cả một vầng trán tối màu khiến khuôn mặt trở lên u tối hơn bao giờ hết.

Tôi đã cố gắng hết sức rồi, đâu có quyền lựa chọn khuôn mặt của mình? Tôi cũng muốn trở nên xinh đẹp chứ? Có thể, nói sau lưng tôi cũng được, xin đừng nhắc những lời mỉa mai đó trước mặt tôi được không? Tự ý thức là một chuyện, cười đáp lễ là một chuyện, tỏ ra quen là một chuyện, tôi vẫn sẽ cười, nhưng tôi cũng sẽ cảm thấy đau lòng...
Bởi vậy nên tôi chưa từng nghĩ đến sẽ có một ai “thích” mình, từ trước đến nay vẫn là bản thân tôi yêu thương chính mình một chút, ăn cơm đủ no, mệt quá sẽ đi ngủ, đau đớn cũng chỉ cười nén nước mắt vào đợi đến lúc không có ai xung quanh mới mở ra vết thương, từ từ an ủi nó.
Một buổi tối, tự dưng điện thoại thông báo tin nhắn
“Có email không?”

À, một cậu bạn ở trên lớp, cùng tổ với tôi, tôi đọc xong cũng chỉ cười nhẹ, trả lời lại đùa một chút
“email là cái gì?”
Một lúc lâu sau tôi thấy có tin nhắn trả lời
“email là cái gì cũng không biết!”
Sau đó không nói gì nữa, tôi cũng mặc kệ.

Vài tháng trôi qua, tôi quen với lớp mới hơn, cởi mở hơn, có vẻ là do ban đầu tiếp xúc với môi trường mới nên tất cả còn tương đối hòa thuận, không xảy ra xích mích gì.

Ngồi phía sau tôi là một bạn nam cao cao, chữ viết khá giống chữ tôi, ngoại hình tương đối ưa nhìn, học tốt.

Tôi có ấn tượng tương đối tốt, mặc dù khoảng thời gian đầu cậu ta hay tranh cái thanh dưới ghế tôi ngồi.

Mắt cậu ấy đẹp dã man, đôi mắt màu hổ phách.

Tôi thường trao đổi bài, tranh luận bài tập toán, quen rồi thì cậu ấy cũng không hay tranh ghế với tôi nữa.

Một tổ của tôi chỉ gồm 11 người, trách nhiệm của tổ trưởng nên có thông báo gì tôi đều sẽ liên lạc, nhắn tin với mọi người qua messenger hoặc qua facebook.

Mặc dù chỉ có từng ấy người nhưng không phải ai tôi cũng nói chuyện, bởi ngồi trên nên thường phải quay đầu xuống mỗi khi trao đổi bài tập, bàn dưới thì tôi có quen với hai người nữa, một nữ, một nam, bạn nữ thì khá thân thiện, bạn nam có vẻ rụt rè.


Tôi mắc chứng mù mặt, nhớ được rất nhiều thứ nhưng nhớ tên người mới luôn gặp một chút khó khăn, tất nhiên điểm xấu này không có nhiều người biết, tôi cũng sẽ tìm mọi cách cật lực che giấu.

Cuối cùng cũng nhớ được bạn có đôi mắt đẹp tên Trường, bạn nữ ngồi giữa tên Thảo, còn bạn nam nhút nhát kia tên Cường.

Sau khi đổi chỗ ngồi lần 1, bạn nam kia đã chuyển lên ngồi cùng bàn với tôi, và Trường vẫn ngồi ngay sau tôi, tiếp tục công cuộc tranh thanh ghế mỗi ngày với tôi.

Dần dà chúng tôi nhắn tin với nhau nhiều hơn, một phần là chuyện học trên lớp, một phần là chuyện lông gà vỏ tỏi, nhảm nhí trên trời dưới đất, nói chung cũng khá vui.

Tôi cũng không nhớ bắt đầu từ đâu, tôi với cậu bạn rụt rè kia cũng nói chuyện với nhau khá nhiều.

Với trách nhiệm giúp đỡ các tổ viên trong học tập, tôi phát hiện ra bạn Cường học thật sự kém vô cùng, mắt cận nhưng không đeo kính, hiểu bài và chép bài rất chậm, ngoài ra còn mắc tật ra mồ hôi trộm, thật sự khá nan giải, chỉ đành gom giấy cho bạn ấy lót tay tránh mồ hôi lem lên vở.

Cậu ấy cũng khá cao, da trắng như trứng gà bóc, khá ưa nhìn.

Nói chung là mặt bằng nhan sắc của nam giới tổ tôi vẫn gọi là tốt nhất so với cả lớp, mỗi khi nghĩ đến điều này là tôi lại có thêm động lực làm tổ trưởng.
Tôi phát hiện ra ngoại trừ học kém ra thì Cường khác xa hoàn toàn với suy nghĩ trước đây của tôi, nói chuyện khá thoải mái, không hề có vẻ rụt rè hay tự ti, một lần hóng chuyện với bọn con gái cùng lớp trong giờ thể dục, tôi biết được nhà bạn đó cũng khá giả, bạn đó không hiền, nhà có dây dưa với dân xã hội, và có vẻ như bạn ấy nói chuyện với khá nhiều gái xinh trong lớp.

Thường những nhân vật cao ráo, có nhan sắc, trắng trẻo, điều kiện gia đình khá giả hay được làm chủ đề bàn tán của lũ con gái, nhưng mà nghe chúng nó nói bạn đó có bạn gái rồi với dáng vẻ tiếc nuối thật buồn cười.

Lúc đó tôi thầm nghĩ nên tránh xa một chút, ngồi gần có thể hạn chế nói chuyện thì hạn chế nói chuyện, dù sao tôi cảm thấy người như vậy không an toàn, không thích hợp với cuộc sống một màu lặng như nước của tôi.
Bẵng đi một thời gian, tôi với mọi người vẫn trò chuyện với nhau hết sức bình thường, đột nhiên hôm đó nhận được tin nhắn từ Cường, nội dung làm tôi dở khóc dở cười
“Quỳnh thích Trường à?”
Tôi với Trường là đơn giản thưởng thức được không hả?? Hơn nữa tôi còn đang ship Trường với Thảo vì cảm thấy hai người khá đẹp đôi, mặc dù thường xuyên thấy hai người choảng nhau trong lớp, cái câu này thật sự tôi không tiếp nhận nổi!! Gõ dòng chữ “không, t quý Trường thôi” gửi đi, sau đó nhận được một chữ “ò” cùng với nhãn dán mặt cười.


Sau đó nói gì nữa, tôi cũng không để ý nữa rồi, không phải tôi vô tâm vô phế, mà bởi những vấn đề không bao giờ tồn tại này tôi sẽ không lựa chọn lãng phí tinh lực đi để ý.

Có lẽ thấy tôi nói chuyện với trao đổi bài với Trường nhiều nên sẽ có những người hiểu nhầm cũng là điều dễ hiểu.

Ngoại trừ phủ nhận, tôi cũng không giải thích gì nhiều.
Nhưng, đêm đó tôi lại mơ.

Giấc mơ kỳ lạ đó, đi lòng vòng quanh một không gian vô định, giọng nói xa lạ lại quen thuộc, nhưng có vẻ như đã rất lâu rồi, thứ tiếng đó tôi nghe câu được câu mất, không rõ ràng, cũng không hiểu được toàn bộ như hồi trước.
“em thích anh” “anh cũng thích em, nhưng là thích của anh trai với em gái thôi” “em không nhớ tại sao mình ở đây nữa, đi qua con đường rất dài, người đầu tiên em va phải là anh....anh là người đầu tiên đối xử với em tốt như vậy, em cũng thích anh giống như em gái với anh trai vậy! Cảm ơn anh đã dịu dàng với một thứ xa lạ như em” “Đó là tất nhiên rồi, nhóc con”
Ánh sáng lóe lên, tôi thoát khỏi không gian mơ hồ đó, không hiểu sao bản thân mình lại men theo bức tường, nước mắt không ngừng lã chã rơi xuống không ngừng, cảm giác đau đớn từ sâu trong tim, tôi dựa vào lan can sân thượng, lấy hai tay tự ôm lấy mình, khóc rất lâu, hai mũi nghẹt lại, trong lòng thông suốt, quyết đoán đứng dậy, trèo qua lan can
“Nếu không cần con sống thì sinh ra con làm gì? Tại sao ngày ngày đều như vậy? Đều mắng chửi? Đều rủa con chết đi?”
rơi xuống.
Thình thịch, thình thịch.

Tôi mở mắt, 3h sáng, trong bóng tối cảm nhận rõ ràng nhịm tim đập loạn lên của mình, người con gái gầy gò trong giấc mơ lặp đi lặp lại đó lại chính là tôi.

Cảm giác gai gai chạy dọc xương sống, khung cảnh, suy nghĩ một năm trước, mọi thứ, chân thật đến kỳ lạ, tôi cảm nhận rõ ràng cơn gió lạnh giữa đêm cuối thu đó, man mát của thanh lan can, tiếng ếch nhái kêu ở xa xa vọng lại, vô cùng rõ ràng.

Nhưng tôi hiện tại đang nằm trên giường, không thể ngủ được, tôi chợt nhớ đến quyển vở nhem mực lẫn trong đống vở bản thân đã quên mất từ lâu, tôi bật đèn, mở ra một lần nữa, vẫn là vết mực xanh mờ mờ loang lổ, tôi lật lật vài trang, dừng lại.

Có một chữ hiện lên vô cùng sắc nét rõ ràng: “Cezy”!.