Tôi quay lại khu nhà cũ, leo lên sân thượng, ngồi trên chiếc ghế quen thuộc.
Trời càng về đêm càng trông lạnh lẽo thê lương.
Tuyết bắt đầu rơi tiếp, tôi tiến lại gần chậu cây, lấy ra trong góc một hộp nhỏ, bên trong có một quả cherry đã bắt đầu khô héo, có một chiếc mp3 cùng tai nghe.
Tôi cười nhẹ, đeo tai nghe lên, bật bài nhạc đã có sẵn trong mp3, nhắm mắt lại.
Tuyết rơi càng ngày càng dày đặc, gió thổi cũng to hơn, chắc thời tiết hiện tại sẽ lạnh buốt lắm.
Cảm giác này...đơn độc quá...
...!....Hôm nay trời có nắng, cũng là ngày mọi lần anh chờ tôi trên sân thượng.
Lần trước anh nói sẽ in cho tôi những bức ảnh đó, anh sẽ mang đến cho tôi.
Nhưng...tôi chờ từ sáng đến chiều, từ chiều đến tối, từ tối đến đêm, anh không hề xuất hiện.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Anh chưa bao giờ trễ hẹn, cũng chưa từng biến mất mà không có lý do.
Có lẽ anh có chuyện gấp.
Tôi chờ tiếp, ngồi ở sân thượng mấy ngày liên tiếp, không dám rời đi, chỉ sợ nhỡ may tôi bỏ đi anh quay lại thì sao? Tôi cứ chờ, chờ mãi, không biết anh ở đâu.
Trong tôi trào lên cảm giác bất an không cách nào giải thích được.
Tôi chạy khắp nơi trong tòa nhà, nhưng không có một bóng dáng nào quen thuộc.
Tôi chạy theo trí nhớ đến những nơi có thể sẽ gặp được anh, không có bất cứ ai, không có anh.
Tôi chạy đến công ty anh, nhưng không có bất cứ ai quen thuộc cả, tôi hỏi những linh hồn lảng vảng gần đó, câu trả lời đều là không biết.
Rối cuộc anh ở đâu? Anh đi đâu mất rồi?
Bên bờ sông Hàn, tôi thất tha thất thểu đi, cảm thấy linh hồn mình như muốn vỡ vụn ra.
Từ ngày đặt chân đến đây, chưa bao giờ cái cảm giác đau lòng này nó lạnh mãnh liệt như thế.
Anh ở đâu? Anh ở đâu rồi? Tại sao tôi đi tìm rất nhiều nơi lại không thấy anh? Anh đang ở đâu?
“Đi đâu đó?” có người hỏi tôi, nhưng tôi không trả lời “Tìm MH à?”
Tôi nghe thấy nghệ danh của anh, giật mình quay lại
“Chị biết anh ấy sao? Anh ấy đang ở đâu vậy? Hyun đang ở đâu vậy?”
“Đi rồi”
“Đi nơi đâu?”
“Không biết, đi vội lắm, nhanh lắm”
“Tại sao anh ấy không nói với em một tiếng đã rời đi rồi? Tại sao? Hyun? Hyun ah...?” tôi khó chịu quá, trong lòng vừa bất an vừa co thắt lại như muốn vỡ vụn, đau đớn
“Nếu muốn nói đã nói rồi đúng không? Gần linh hồn xui xẻo lắm, làm gì có ai muốn gần với linh hồn đâu” chị gái đó thản nhiên nói xong cười rộ lên “không muốn trốn tránh lại sợ phải đối mặt, chạy đi là nhanh nhất”
“Không phải! Không phải!” tôi hét lên rồi chạy đi
Anh sẽ không bỏ rơi tôi như vậy, anh đã hứa rất nhiều điều, anh đã làm rất nhiều điều nhưng...nhưng tại sao anh lại đi mất rồi? Anh đi đâu mất rồi? Tôi không biết...!Nhưng anh bỏ tôi ở đây mất rồi...? tôi đã cố gạt suy nghĩ đó ra hỏi đầu nhưng không thể ngăn được, suy nghĩ đó ngày càng lan ra, xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của tôi.
Anh rời đi rồi, anh bỏ đi rồi, anh không còn ở đây nữa, không có ở đây nữa...!Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm gì bây giờ? Tuyết rơi dày quá, trắng xóa cả một mảng trời, tôi ở một góc sân thượng tự ôm lấy bản thân mình, tôi muốn khóc quá, tôi muốn khóc quá, chỉ muốn co mình lại khóc thật to, đau lòng quá, anh rời đi rồi, anh bỏ lại tôi ở đây, một mình...!Tại sao? Tại sao không nói trước với tôi một tiếng? Tại sao cơ chứ? Tại sao lại bỏ đi như vậy? Tại sao cứ thích đột ngột rời đi như vậy? Lần nào cũng vậy?
Tôi đã làm sai điều gì sao? Hay do tôi không đủ tốt? Hay do tôi phiền? Hay do tôi là linh hồn nên tiếp xúc lâu sẽ rất ‘xui xẻo’? Chẳng một lý do, tôi cứ nghĩ rồi lại luẩn quẩn trong suy nghĩ của mình, không thoát ra được.
Muốn khóc thật to lại không thể khóc được.
Rời đi đột ngột như vậy sẽ rất vui sao? Sẽ rất bất ngờ sao? Tại sao nói lời lại không giữ lấy lời? Anh là đồ nói dối.
Nói dối! Dối trá! Tôi ghét nhất là dối trá! Anh nói anh sẽ ở đây, không rời đi cơ mà? Anh nói anh hứa là sẽ làm cơ mà? Anh nói....!Tôi muốn khóc quá, nhưng anh lại không có ở đây nữa rồi, anh bỏ đi mất rồi...
“Muốn đi không?” chị gái vừa nãy ngồi vắt vẻo trên lan can nhìn về phía tôi
“Không muốn”
“Ở đây thì anh ta cũng không quay lại đâu”
Tôi ngẩng lên nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, anh đã từng ở đó, đã từng ngồi ở đó, đã từng xuất hiện nơi này...!Nhưng giờ, không có nữa rồi...
“Muốn đi không?”
“Đi đâu?”
“Muốn sống thử không? Tôi không muốn quay về”
“Chẳng phải đã chết rồi sao?”
“Ai bảo tôi đã chết?”
“Linh hồn chị ở đây mà chị lại chưa chết sao? Chị đùa kiểu gì vậy?”
“Vẫn sống đó, cái xác đó vẫn sống đó!” chị ta dậm chân bức xúc “chỉ là tôi không muốn quay về, không muốn đối mặt nữa, không dám đối mặt với họ, nhưng tôi lại muốn làm rất nhiều chuyện”
“Liên quan gì tới tôi”
“Phù hợp đó! Chúng ta chẳng phải rất hợp hay sao? Trao đổi đi, giúp tôi sống nốt quãng thời gian còn lại, làm giúp tôi những chuyện tôi muốn làm...”
“Không muốn”
“Sống lại có thể gặp anh ta đường đường chính chính, có thể gặp mặt anh ta, có cơ hội tìm thấy anh ta.
Tôi có chân trong công ty đó đấy!” chị ta nháy mắt “siêu quen thuộc luôn”
Tôi phân vân một lúc, nghĩ thật lâu rồi quay lại nhìn chị ta
“Vậy đi xem một chút, nếu tôi phù hợp tôi sẽ trao đổi với chị”
“Đi luôn”
Chị ta kéo tôi chạy rất nhanh, tôi không kịp nhìn đã bị kéo đi rất xa rồi.
Dừng lại ở một bệnh viện ở ngoại ô, khung cảnh trong lành.
Bên trong phòng bệnh có một người đang nằm, tiếng máy móc vang lên đều đều, ống thở oxi, người đó nằm im không một chút nhấp nhô thể hiện là đang thở, nhưng các chỉ số lại vẫn còn sống.
“Người thực vật?”
“Đúng vậy” chị ta xấu hổ gãi mũi “cũng hai năm rồi”
“Chị rời đi như vậy mà vẫn còn sống sao?”
“Không biết, cứ như vậy thôi”
“Tại sao lại chọn tôi?”
“Vì em phù hợp đó, vì hợp nên mới là em, được rồi, đồng ý chưa? Nếu đồng ý rồi thì vào thôi!”
Tôi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị chị ta đẩy vào cái xác đang nằm đó, cái xác đó giống như có một lực hút cực mạnh hút tôi vào trong, không phản kháng được.
Cả bầu trời quay vòng rồi tối đen như mực.
Tôi không biết gì nữa..