Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 18: Người Qua Đường






Xe lắc lư lắc lư đi mãi, đến lúc tôi tỉnh dậy thì đã không còn ai trên xe rồi, trời bên ngoài cũng đã sáng rõ.

Tôi định bước xuống xe thì lại có người lên xe.

Người đó khựng lại một giây khi nhìn về phía tôi, chẳng lẽ người đó thấy tôi? Nhưng người đó lại nhìn sang hướng khác và ngồi vào ghế như không có gì xảy ra.
“Bác tài, cho cháu ra sân bay nhé!”
“ok” Bác lái xe đáp lại một tiếng rồi lên khởi động xe bắt đầu đi
Tôi không hiểu sao lại không có ý đinh xuống xe nữa, tôi cứ ngồi yên ở đó, nhìn cảnh vật ven đường trong vô thức.

Chiếc xe cứ đi, đến một nơi thì dừng lại, ở đó rất đông người đứng, tôi yên lặng nhìn.
“Bác lấy giúp cháu cái vali ở cốp xe nhé?”
“Oke”
Người đó soạn lại vài đồ rồi đột nhiên ngẩng lên
“Em có xuống không?”
Tôi vô thức chỉ vào mình, trên xe này chỉ có một mình người đó thì chỉ có thể là đang nói với tôi.

Người đó nhìn thấy tôi?
“Anh thấy tôi?”
“Đúng vậy, lúc lên xe đã thấy rồi, em có muốn xuống không?”

“Có”
“Vậy xuống cùng đi, ở trên xe mãi sẽ ảnh hưởng đến người lái xe đó! Đừng mở cửa, xuống theo anh.”
Tôi leo ra ghế sau, người đó ra khỏi xe, tôi theo sau.

Sau khi tôi xuống thì người đó mới đóng cửa lại, trả tiền cho lái xe.

Tôi nhìn xung quanh, lạ, cái gì cũng thấy lạ, có rất nhiều người xa lạ, có nhiều thứ tôi chưa từng thấy bao giờ.

Chiếc xe vừa nãy cũng đi mất rồi.

Tôi không biết tôi đang ở đâu, không biết mình đang làm gì, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi chỉ biết cứ thế đi, đi mãi.
“Nhìn gì đó, nếu muốn đi thì đi thôi”
“Tôi không biết mình đang đi đâu”
“Không phải người ở đây à? Vậy tạm thời đi cùng anh đi, coi như có duyên gặp nhau”
Tôi yên lặng đi phía sau người đó, nhìn người đó làm thủ tục rồi lại theo người đó ra ghế ngồi chờ.

Tôi nhìn xung quanh rồi lại nhìn người đó
“Anh không thấy sợ à?”
“Sợ? Sợ cái gì cơ? Em á? Nhìn quen rồi, thi thoảng sẽ gặp được người giống như em, à, có lẽ không phải ‘người’.

Nhìn em còn lành chán, có ‘người’ còn mặt dữ tợn, chơi đùa dai, trêu chọc đủ trò.”-người đó cúi đầu sửa lại quần áo, nhẹ nhàng nói-“Nhưng mà nhìn em lại không giống lắm, nói sao nhỉ, trông có vẻ như chính là hồn rồi nhưng không chỉ là hồn thôi, em bao nhiêu tuổi thế?”
“Tôi không biết”
“Sao lại không biết? Vậy em có nhớ rõ cái gì không?”
“Không biết, cái gì cũng không rõ, chỉ biết cứ đi thôi, gặp đâu thì đi”
“Gì mà tùy tiện thế! Không đúng, sao lại giống như đi lặp lại theo quá khứ thế này? Em đã gặp được ai giống mình chưa?”
“Thấy cũng nhiều, ở đây cũng nhiều, nhưng nói chuyện thì có một chị nào đó bảo tôi giống như đang đi tìm chấp niệm, tôi cũng không biết nữa”
“Vậy có lẽ là có duyên rồi, lát nữa anh phải lên máy bay rồi, chúc em tìm được chấp niệm của mình nhé! Mà đừng đi lung tung nhiều, gặp được ‘người’ xấu cũng rắc rối lắm”
“Cảm ơn”
Tôi nhìn xung quanh, rồi nhắm mắt lại tìm cảm giác, muốn nhớ lại những gì đã từng xảy ra, nhưng càng muốn nhớ lại càng cảm thấy trống rỗng.

Cảm giác mãnh liệt trào lên, xô tôi đứng dậy, mở mắt ra, tôi phải đi.
“Đến giờ anh phải đi rồi, tạm biệt nhé!”
“Tôi cũng đi, chưa tạm biệt”
“Hả? Anh đi đến đất nước khác đó, em có nhầm lẫn không vậy? Chưa thấy trường hợp nào lại như vậy”
“Không biết, chỉ là rất muốn, rất muốn đi”
“Được rồi, dù sao anh sang đó cũng một mình, đi cùng đi, cẩn thận những ‘người’ giống em thấy”

Tôi đi theo người đó, người đó chỉ xách một vali nhỏ theo, cảm giác nguy hiểm, tôi cảm nhận được có gì đó đang chú ý đến tôi, cảm giác khó chịu, không tốt cực kì, người đó bước qua cửa, tôi bám theo sau.

Vừa bước qua thì cảm giác có bàn tay nắm hụt, tôi quay lại thấy có một kẻ cao bằng tầm tôi, mắt đỏ ngàu nhìn chằm chằm tôi, bám vào thanh chắn rít gào ‘tại sao nó đi được? Tại sao tôi không đi được? Tôi muốn đi!’ Mặc dù không còn trái tim nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy hú hồn, cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tại sao lại vậy?”
“Có rất nhiều ‘người’ muốn đi, dù sao chết cũng chết rồi, muốn đi các nơi, chơi, du lịch, đại loại thế.

Có những ‘người’ bị luẩn quẩn quanh một không gian không thoát ra được, có những ‘người’ bị oan khuất, không cam tâm, có những ‘người’ chết rồi không rời đi vì lưu luyến, có ‘người’ đi đầu thai, có ‘người’ chết cũng chưa hết tội, có ‘người’ muốn nương nhờ những nơi hay thờ cúng, đại loại mong bản thân có thể thanh thản, tiện lấy một ít chỗ tốt từ tín ngưỡng của người khác,...!nói chung là nhiều lý do lắm.

Nếu như đi lòng vòng trong nước thì thoải mái, nhưng mà có thể đến một đất nước khác như em thì lần đầu anh thấy”
“Tại sao?”
“Ví dụ như con người vậy, muốn sống ở một đất nước khác thì phải làm rất nhiều thủ tục, nếu không có quốc tịch thì phải làm visa, giấy tờ nhiều thứ lắm, còn linh hồn thì không giống vậy, nếu thoát khỏi khống chế thì linh hồn sẽ đi rất nhiều nơi một cách bừa bãi, nên khó mà đi khỏi lãnh thổ được, hơn nữa linh hồn mang một tần số sẽ ảnh hưởng đến máy bay”
Người đó vừa đi vừa giải thích cho tôi, lên máy bay, người đó cất đồ rồi ngồi xuống ghế.

Nhiều người cũng đã lên máy bay, ngồi vào vị trí của mình.

Cửa máy bay đóng lại.
“Quả nhiên, đúng là thế, ngồi đi”- người đó chỉ vào chỗ trống bên cạnh-“ chỗ em đó”
“Tại sao?”
“Đại loại là, có lẽ chỗ này dành cho em.

Các vị trí khác đều kín chỗ, chỉ còn ghế này là không có ai”
Tôi ngồi xuống, mặc dù là linh hồn sẽ không thấy mỏi chân nhưng tôi không thích đứng.

Người đó đeo chụp mắt, dựa vào ghế, nhỏ giọng nói chuyện với tôi.

“Đúng là kỳ lạ thật, nhìn em không phải như đi nhiều đến quen, cũng không có gì giống như là từng trải qua, vậy mà cứ thế rời đi được, lại còn được để dành chỗ trống”
“Tôi không biết”
“em chết lâu chưa? Tại sao chết?”
“Có lẽ mới đây? Lý do thì không biết”
“À, dù sao đến cuối cùng, xuống chuyến bay này chúng ta cũng không liên quan gì nữa, có lẽ anh chỉ là trùng hợp để em đi cùng thôi.

Nhưng mà lạ thật ấy! Khoan đã, chấp niệm của em không phải đi theo anh đấy chứ?”
“Tất nhiên là không”- tôi nhìn người đó, nói trong vô thức- “Tiện đường đi nhờ một chút thôi”
“Vậy còn tốt, dọa anh hết hồn, nói chuyện một chút còn được chứ ở cạnh lâu anh cũng không chịu được, haha.

Dù sao chúng ta cũng không quen không thân”
“đúng vậy, đoạn thời gian này cảm ơn anh”
“Không có gì đâu, việc nên làm, tích chút đức cũng tốt.

Quãng đường còn xa, khoảng hơn 4 tiếng đó, khi nào hạ cánh thì đi nhé.

Giờ anh ngủ chút.”
“Được.”
Tôi đáp lời, yên lặng nhìn ra cửa sổ, tôi không biết mình đang đi đâu, đang làm gì, chỉ biết trong tôi có điều gì đó thôi thúc tôi đi, cứ đi, đi mãi....