#22 Tôi rất ngưỡng mộ tình yêu của bố mẹ tôi.
Mẹ tôi kể ngày trước hai người gặp nhau trong công ty của ông ngoại, lúc ấy bố là một nhân viên nhân sự. Hôm đó mẹ đến đưa cơm cho ông, hai người gặp nhau, rồi yêu nhau. Lúc đầu ông ngoại tôi không cho phép vì sợ bố tôi không lo được cho mẹ một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc. Cũng phải, với mức lương của bố tôi lúc ấy, một mình bố không biết có đủ sống chưa.
Mà tình yêu là thứ khiến người ta có thể bất chấp hết tất cả mọi thứ, mẹ tôi bỏ nhà theo bố, hai người về quê sống cùng ông bà nội.
Để được ông ngoại chấp nhận, bố tôi cố gắng làm việc, tự mở công ty, phát triển nó đến ngày hôm nay.
Nhưng lúc ấy ông tôi vẫn không chấp nhận cho đến khi mẹ mang thai anh tôi, vì thương cháu nên ông chấp nhận.
Mẹ tôi nói ông tôi lúc ấy thật cố chấp nhưng tôi lại nghĩ tất cả đều do ông thương mẹ thôi.
#23
Trước tôi còn có ba ông anh trai.
Anh hai và anh ba là sinh đôi, hơn tôi 10 tuổi. Anh tư hơn tôi 3 tuổi.
Từ nhỏ tôi được thương nhất trong nhà, à không, phải là được thương nhất dòng họ bởi tôi là đứa con gái duy nhất.
Một lần chúng tôi nghịch làm vỡ chiếc bình cổ của ông nội. Mấy anh tôi bị phạt quỳ còn tôi thì không.
Tôi cảm thấy có lỗi nên khi mấy anh bị phạt xong tôi đến phòng xoa bóp chân cho họ, lúc ấy anh tư nói với tôi: “ Anh ghét nhất là phân biệt đối xử.”
#24
Anh hai tôi là người trầm tính và nghiêm túc đến mức độ buồn chán. Đôi khi tôi tự hỏi một người như gã có biết thế nào là giải trí không? Bố tôi kể lên bốn tuổi, thay vì thích chơi đùa như bao đứa trẻ khác, anh lại siêng năng học chữ, học viết. Lên cấp 1, anh đam mê nghiên cứu những thí nghiệm khoa học; cấp 2 anh học cách kiếm tiền….
Trong phòng của anh không bao giờ có truyện tranh, sách thiếu nhi mà chỉ toàn sách khoa học, kinh tế. Các chương trình TV anh coi đều là thời sự, các chương trình khoa giáo, thiên nhiên….
Ôi, tại sao trên đời lại có người buồn chán như anh chứ?
#25
Tôi với anh ba chắc là kẻ thù từ kiếp trước.Từ nhỏ, gã đã là một kẻ vô cùng độc mồm, gã rất thích giấu đồ chơi của tôi, được ăn thì giành ăn, gã sẵn sang bán đứng em gái nếu việc đó có lợi cho gã. Chúng tôi cứ gặp nhau thì y như rằng chưa nói được đến ba câu là có cãi nhau.
Hồi ấy tôi rất thích đi patin, nhà chỉ có duy nhất gã biết đi nên tôi đành lấy tiền để dành mời gã đi ăn rồi nhờ chỉ dạy.
Cả quá trình chỉ dạy, lời dạy thì ít mà tiếng mắng thì nhiều.
“Đã bảo đi từ từ mà!”
“Làm gì má run cầm cập thế?”
“Tại sao anh lại có đứa em chậm tiêu như mày chứ?”
Tôi đều phớt lờ, cố gắng chăm chỉ luyện tập.
Hôm ấy trên sàn có nước mà tôi lại không thấy cứ trượt vào, tôi té, chân thì bông gân.
Hôm ấy cũng là lần đầu tiên tôi thấy nét mắt sợ hãi, lo lắng cho em gái của ông anh đáng ghét này.
Cả đoạn đường về nhà gã cõng tôi, luôn miệng mắng nào là tôi vô dụng, nào là tôi té rồi làm khổ lão,blah…blah…Nhưng tôi biết tất cả đều xuất phát từ tình thương gã dành cho tôi.
#26
Anh tư là người tôi thân nhất trong nhà. Khác với hai gã kia, anh là người vui vẻ, hoạt bát và rất chiều tôi.
Khi tôi mắc lỗi, anh bao che cho tôi.
Khi tôi buồn anh là người đầu tiên trong gia đình an ủi tôi ( lão an ủi tôi trước).
Khi tôi muốn ăn một thứ gì đó, anh đều bất chấp mọi thứ mua bằng được cho tôi.
……..
Phải chi hai gã kia được một nửa như anh thì tốt biết mấy!
#27
Nói về mối thù của lão với mấy ông anh tôi thì…
Một lần, anh hai tôi mua được mấy quyển sách tự nhiên, lão mượn đọc. Sau đó em gái lão xé rách, anh tôi lại là người ‘thương sách’. Thế là anh hai tôi ghi hận trong lòng.
Hôm ấy, anh ba tôi lần đầu tiên được bạn gái tặng quà, đó cũng là mối tình đầu của gã, quà tặng là một chậu hoa tigôn. Một lần lão qua nhà tôi chơi, do không để ý nên làm vỡ. Thế là lão trở thành kẻ thù của anh ba tôi
Lão và anh tư tôi học chung một lớp võ, hôm ấy thi lên đai, anh bị lão hạ đo ván. Do mắt sưng tím nên cả tuần anh đều phải mang kính đen ra ngoài. Vậy là từ hai, lão trở thành kẻ thù của ba người.
Sau đó nhờ mấy ông anh tôi dặm mắm thêm muối, lão trở thành kẻ thù của mấy ông anh họ của tôi….
Đôi khi nghĩ lại thấy thật buồn cười.
#28
Đôi khi tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi có mấy ông anh như thế này:
*Anh hai học rất giỏi lại đọc nhiều sách nên có thể kèm tôi học và biết cách sửa chữa một số đồ vật hỏng trong nhà (đa số do tôi làm hỏng).
*Anh ba giỏi thể thao nên có thể dạy tôi môn bóng rổ trong những năm cấp 3.
*Anh tư nấu ăn giỏi nên giúp tôi được môn công nghệ, cũng nhờ thế mà tay nghề nấu nướng của tôi được nâng cao.
Nhưng đôi khi tôi thấy vô cùng bất hạnh khi có mấy ông anh này:
*Mỗi khi tôi bị điểm kém môn nào đó, xác định hôm ấy tôi không được ăn cơm.
*Sáng nào cũng phải thức dậy lúc năm giờ để tập thể dục dưới sự giám sát của anh ba.
*Anh tư rất thích nghiên cứu các món ăn mới và mỗi lần như thế chắc chắn tôi chính là chuột bạch thử nghiệm, và nếu món ăn có vấn đề tôi cũng là người gánh hậu quả. Nhớ không lầm hậu quả lớn nhất tôi từng gánh là nhập viện một tuần do ngộ độc thức ăn.
#29
Năm mười tám tuổi, hai ông anh lớn của tôi sang Pháp định cư. Tôi buồn lắm, anh hai tôi tuy ít nói nhưng rất thương tôi, anh cũng là người kèm tôi học. Anh ba tôi tuy độc mồm độc miệng nhưng tôi quen với điều đó rồi, giờ không có gã tôi biết cãi nhau với ai?
3 năm sau, anh tư tôi cũng đi. Lúc anh đi tôi khóc như mưa, đến ông anh cuối cùng cũng bỏ tôi đi sao?
Khi ấy tôi chỉ còn duy nhất lão chơi với tôi, kèm tôi học, đưa tôi đi ăn…
Thế rồi năm tôi mười sáu tuổi,bố lão mở chi nhánh công ty bên Pháp nên phải sang ấy sắp xếp công việc. Lão cũng bỏ tôi đi.
Lúc ấy bố mẹ tôi rất thường đi công tác xa. Không ai chơi cùng, không ai chia sẻ, tôi có cảm giác như tôi là người cô đơn nhất thế giới.
Sau đó do không có thời gian chăm sóc tôi nên tôi được gửi sang Pháp cho mấy anh.Lúc nghe tin, tôi mừng đến rơi nước mắt. Vậy là tôi lại được gặp các anh, lại được nhìn khuôn mặt mọt sách của anh hai, lại được nghe mấy câu nói độc miệng của anh ba, lại được chơi cùng anh tư và tôi lại được gặp lão.