I'm Falling In Love

Chương 12: Cuộc sống thường ngày (tt)




#74

Mùa hè năm ấy con trai của anh hai về nước nghỉ hè, bố mẹ tôi lúc ấy đi du lịch nên thằng bé ở lại nhà chúng tôi.

Ở nhà tôi thằng bé vui lắm. Cũng phải, có ông bố suốt ngày chỉ bắt học thì làm sao vui vẻ được, ở nhà tôi có thể chơi game, đọc truyện, xem hoạt hình,…tôi cũng đã từng nên rất hiểu nỗi khổ của nó.

Còn lão từ hồi thằng bé về đây cứ làm mặt lạnh với nó, Hai dượng cháu cứ suốt ngày cãi nhau vì mấy chuyện cỏn con.

Lúc bay về Pháp, thằng bé ôm tôi khóc nức nở, hứa hẹn chắc chắn năm sau sẽ về, còn nói nếu tôi chịu đứng lão hết nổi thì cứ gọi cho nó -_-.

Trên đường về nhà lão lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng đuổi được con kì đà”

Tôi: “Anh không có tấm lòng yêu thương con nít gì cả.”

Lão: …

#75

Lão rất lười cắt móng tay, tôi lại vô cùng ghét đàn ông để móng tay dài, thế là tôi trở thành người chuyên cắt móng tay cho lão. Mỗi lần như thế, lão đều nằm ườn ra sofa, đưa tay về phía tôi: “Nào, đến đây phục vụ ta nhanh lên!”

Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải con người này da bằng giấy hay không, tôi chỉ vừa đưa kiềm vào lão đã la hét ầm ĩ kêu đau.

Càng kể càng thấy lão có nhiều tật xấu.

#76

Tôi rất thích xem chương trình Running Man, hầu như tuần nào cũng chờ xem tập mới, lão lúc đầu không thích bị tôi ép xem bây giờ cũng vô cùng mê.

Một lần tôi có việc cần dùng đến laptop trong khi đó lão đang ngồi xem, tôi chạy đến lấy máy thì bị lão giành lại: “Để anh xem xong rồi làm gì thì làm!”

Fan cuồng, cuồng nặng lắm rồi.

#77

Một lần dọn phòng, tôi phát hiện trong ngăn tủ của lão có rất nhiều giấy tờ.

Giấy phạt lái xe do chạy quá tốc độ - biết thế nào cũng có mà, cứ thích phóng nhanh.

Thiệp mời – từ thiệp mời sinh nhật, đám cưới đến thiệp mời dự tiệc làm ăn lão cũng giữ lại.

Còn có cả giấy đóng tiền điện nước, cả giấy mời họp phụ huynh, phiếu liên lạc và…và thư tình của gái gửi cho lão hồi đi học. Xem ra lão khó quên quá nhỉ?

Tối ấy tôi đưa mấy bức thư cho lão coi, lão cúi mặt lí nhí nói: “Anh thề là anh không có hồi âm cũng chưa bao giờ hẹn hò với ai hết, anh sợ người ta biết anh vứt thư của họ sẽ đau lòng nên mới giữ lại thôi!”

Tôi: “Có ai nói anh dẻo miệng bao giờ chưa?”

Lão: …

#78

Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, người chịu thiệt chắc chắn sẽ là lão.

Khi tôi giận, lão sẽ xin lỗi còn khi lão giận, tôi sẽ bỏ mặc lão đến khi nào lão chủ động làm hòa với tôi thì thôi.

Cũng vì thế lão rất sợ tôi giận, một lần lão làm rớt lọ nước hoa của tôi, lọ thì không bể nhưng nước hoa đổ gần như hết nửa chai, thế là lão đổ nước vào đó rồi để lại chỗ cũ, cả một quá trình đều bị tôi nhìn thấy nhưng lão không biết, đặt lọ nước hoa lại chỗ cũ rồi vui vẻ mở điện thoại chơi game.

Tối đó tôi giả vờ hỏi lão: “Sao lọ nước hoa hôm nay không thơm như thường ngày nhỉ?”

Lão nói giọng tỉnh bơ: “Chắc mùi thơm bị bốc hơi hết rồi.”

Bốc hơi cơ đấy.

#79

Một lần tôi với lão cãi nhau rất lớn (không nhớ là chuyện gì) chỉ biết là tôi giận đến nỗi bỏ sang nhà Thiên Như suốt một ngày.

Tôi cứ nghĩ chúng tôi sẽ cứ như vậy, cứ không nhìn mặt nhau một thơi gian. Không ngờ tối đêm ấy (cũng đã khuya) lão gọi điện thoại cho tôi, tôi cũng muốn không bắt máy nhưng lại lo lão có chuyện gì nên nhấn nút nghe.

Tôi cao giọng: “Có chuyện gì?”

Lão: “Vợ…”

Tôi: “Sao?”

Lão lí nhí: “Về nhà với anh đi mà!’”

Tôi tuôn một tràn: “Anh có biết bây giờ mấy giờ rồi không? Có gì mai nói cũng được vậy!”

Lão mếu máo: “Nhưng không có em anh ngủ không được.”

Thế là mặc dù đã khuya tôi vẫn lái xe về nhà với lão.

#80

Một lần cô đồng nghiệp của tôi đi công tác đột xuất nên gửi con mèo của cô ấy cho tôi trông hộ.

Con mèo rất dễ thương nên tôi rất thích, suốt ngày đều chơi với nó, nó cũng mến tôi nên cứ đi theo tôi suốt. Không biết phải vì lí do đó hay không mà lão vô cùng ghét con mèo này.

Hôm ấy tôi đi siêu thị mua thức ăn, nhờ lão cho mèo ăn. Lúc về thấy con mèo nằm trong góc nhà, bộ dạng vô cùng đáng thương, lão thì nằm úp mặt xuống sofa.

Tôi trừng mắt nhìn lão: “Anh làm gì con mèo vậy hả?”

Lão không ngước mặt lên nói: “ Anh không làm gì nó hết!”

Tôi: “Không làm gì mà trông nó đáng thương như vậy hả? Anh bỏ đói nó đúng không?”

Lão bật dậy, chỉ vào mặt mình rồi gằn từng chữ: “Em nói xem anh với nói ai đáng thương hơn?”

Tôi sờ nhẹ lên mặt lão, haizzz, con mèo còn sống sau khi để lại trên mặt lão mấy vết cào đã là kỳ tích rồi. Cũng từ đó nhà tôi có thêm một nội quy: Cấm động vật.