I'm A Trap - Tôi Là Cái Bẫy

Chương 2: Địa ngục trần gian




Nhà tù Dark night chính là địa ngục sống ở thế giới ngầm. Dark night có thể xem là pháp luật ở xã hội ấy. Những cuộc làm ăn phi pháp quy mô lớn bị lộ tẩy đều có sự nhúng tay của Dark Night.

Người cầm đầu nhà tù có quan hệ rất tốt với cảnh sát thành phố. Ông ta cũng là một ông trùm có máu mặt trong nghề. Sự hiện diện của Dark Night đã chứng minh được tầm ảnh hưởng vô cùng to lớn của ông ta.

Người được giam giữ ở nhà tù ấy sẽ được xử lý theo các quy định mà nhà tù đề ra. Những quy chế quái ác, những cực hình dã man.

...

Lạc Hy tỉnh lại trong tình trạng mất hết phương hướng. Nó chỉ nhớ ai đó đã đánh vào đầu mình và nó bất tỉnh.

Xung quanh bây giờ là 4 bức tường đá vô cùng lạnh lẽo. Cửa ra vào rất nhỏ và cao, chỉ vừa 1 người đi, được làm từ những thanh sắt đan xen nhau. Một bóng đèn vàng vọt giữa phòng. Một tủ đồ nhỏ cạnh chiếc giường đơn. Và một vật thể lạ bị xích ở góc tường.

Lạc Hy sợ hãi lùi lại phía sau.Người nó không còn một chút sức lực. Bàn chân đã mất cảm giác từ bao giờ, trắng nhợt, máu cũng ngừng chảy. Cơ thể bốc lên một mùi tanh đến đáng sợ. Máu cũng đã khô và kết lại thành 1 chất gì đó dính dính, nhớp nháp. Hy tưởng như mình vừa trở về từ cõi chết.

Nó cố định hình xem đây là đâu nhưng không thể đoán ra được. Không gian được bao phủ bởi một màu đen mù mịt. Hơi lạnh từ những viên đá trên tường cùng không khí làm nó sởn gai ốc.

Bỗng chốc, bóng đèn đung đưa, một luồng gió lạnh từ đâu lùa vào. Cửa sắt bất ngờ bật mở. Một gã đàn ông sừng sổ đi vào, trên tay là một bát cơm và một chút đồ ăn. Gã đặt đánh "Xoàng" suất ăn xuống góc phòng, trước vật thể lạ đang bị trói, quát lớn:

- Ăn đi, đừng để con khốn kia động vào. Mày không muốn chịu phạt đúng không?

Gã đi và không quên chửi bậy một câu khi đi qua Lạc Hy. Nó rất muốn biết nguyên do mình ra nông nỗi này, kẻ đã làm nó sống không nổi mà chết cũng không xong. Nhưng cổ họng nó khô khốc, người cũng mệt nhừ, mắt chỉ muốn nhắm chặt thôi.

Vật thể lạ nơi góc tường kia bỗng động đậy, một cục đen mờ mờ di chuyển đến bát cơm. Hy nhìn người đàn ông gớm ghiếc trước mắt mình, mà nó cũng không tốt hơn người ta là mấy. Ông ta ăn hùm hụp, không để ý xung quanh, ăn như một kẻ bị bỏ đói lâu ngày. Bát cơm khô không có nước làm ông ta nghẹn rồi ho sặc sụa. Ăn xong, bắt gặp ánh mắt Lạc Hy, ông ngồi lặng. Cả hai bỗng chốc bị nhấn chìm vào một khoảng không của sự tủi nhục.

Tiếng chuông điểm 9 giờ tối, một tiếng nhắc nhở của người quản ngục âm vang qua các lớp đá:

- Đổi ca!

Chờ đám canh ngục đi hết, người đàn ông khàn khàn lên tiếng:

- Sao lại bị bắt vào đây?

- Đây là đâu?

- Nhà tù của Tần Gia

Như một tiếng sét đánh ngang tai. Lạc Hy ngồi thất thần. Đôi mắt mệt mỏi nhìn xung quanh. Nó đã biết mình đang ở đâu và kẻ đã tống giam nó là người nào.

- Vết thương có vẻ rất nghiêm trọng. – Ông ta bất ngờ nhận định

- Đừng sợ. Tôi là Trần Kha, trước kia là bác sĩ. Tôi có thể giúp cháu

...

Biệt thự Tần Gia hôm nay im ắng lạ thường. Sau khi cô chủ nhỏ của Tần Gia mất tích thì căn nhà này đã nhuốm một màu u ám đến đáng sợ. 2 đại thiếu gia đang cố gắng tìm tung tích em gái và xử lý chuyện này trước khi lão gia trở về.

Nhật Thiên trở về phỏng lúc 11 giờ đêm. Anh bực chính mình. Ngay cả khi biết kẻ bắt cóc là ai nhưng vẫn không thể làm gì nó. Tuệ Nhi bị mất liên lạc sau khi tan học. Nhưng manh mối duy nhất mà ông ta cố tình để lại chính là lá thư trong chiếc cặp sách được vứt lại cổng trường.

Thiên có trong tay một con át chủ bài, anh nghĩ vậy. Nhưng rốt cuộc cũng không thể hiểu mục đích của ông ta là gì khi để lại gia đình, tài sản và cô con gái ở lại sau khi bắt cóc Tuệ Nhi.

Nhật Thiên uống cạn ly rượu. Anh ngồi ngả đầu ra sau, tay bật lửa châm điếu xì gà.

"Cạch...cạch...cạch" cửa phòng khẽ mở. Thiên nhận ra tiếng bước chân của em trai mình

Từ trong bóng tối, Tần Uy bước ra. Dáng người cao cao, vô cùng cân đối. Ở hắn toát ra khí chất rất nam tính, rất lạnh lùng, thờ ơ. Đôi mắt thoáng chút xanh đen mệt mỏi vì thiếu ngủ. Hắn ở trần. Chút ánh sáng từ đèn bàn rọi lại từng múi cơ trên người hắn một màu vàng bóng loáng. Cơ thể không đồ sộ, từng múi cơ săn chắc. Có thể xem đây là một sự kết hợp hoàn hảo từ tạo hóa.

Tóc Tần Uy còn ướt, hắn mặc cho chúng buông xuống chân mày. Hắn luôn vậy, không quá cầu kì chăm chút ngoại hình. Sự bất cần của Tần Uy dường như ai cũng biết. Hắn chỉ làm những điều mình thích, người ta không thích hắn vẫn làm. Vì sao? Vì hắn là Tần Uy-Kẻ máu lạnh ở Dark Night.

Hắn chỉ chờ Thiên về để báo cáo công việc, sau đó sẽ đi ngủ.Tần Uy bước lại gần bàn làm việc của Thiên, chẳng nói chẳng rằng đưa cho anh chiếc điện thoại của mình. Bên trong có đầy đủ công việc được giao đã hoàn thành. Sự vô cảm trong ánh mắt của hắn khiến Thiên khó chịu.

- Trong khi anh làm việc hùng hục thì mày đang ở đâu?

- Phòng

- Anh nói cho mày biết, chỉ 2 tháng nữa thôi lão già sẽ về nước. Nếu không tìm được thằng khốn đã bắt cóc Tuệ Nhi...Chắc mày không muốn ở tù đâu chứ nhỉ?

- Cũng nên thử

- Bỏ ngay cái thái độ đó đi. Anh chỉ nhắc nhở mày trước thôi... Đừng lấn chân vào vết xe đổ

- Con gái thằng khốn đó đang ở đây. Nói lũ quản ngục bỏ đói nó 3 ngày. Chắc chắn nó biết thằng bố mình đang ở đâu.Hãy dùng nó làm mồi câu đi.

Tần Uy bỏ ngoài tai những điều Nhật Thiên nói. Hắn lững thững ra khỏi phòng. Hắn đã làm việc cả ngày, uống một chút nước và chưa ăn gì. Cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy tâm trí hắn. Hắn sẽ về phòng và ngủ một giấc, những chuyện không muốn quan tâm sẽ không nghĩ tới.

...

Đêm ở nhà tù cũng như bị nhốt trong 1 cái tủ lạnh lớn, một cái tủ lạnh bảo quản người. Dark Night được thiết kế vô cùng đặc biệt. Hệ thống phòng giam được xây dựng dưới lòng đất. 2 tầng, 120 phòng giam. Vật liệu hoàn toàn từ đá, vô cùng kiên cố. Hệ thống camera giám sát được lắp ở từng phòng, hành lang luôn có người thay phiên canh gác. Vậy mới thấy, muốn thoát khỏi nơi này là điều không thể.

Lạc Hy ngồi rúm ró ở góc phòng. Chân nó được người bác sĩ kia sơ cứu và băng bó lại rồi. Ông ta nói cần một thời gian mới có thể hồi phục được. Hy không đi lại được như bình thường. Nó gần như lết trên sàn đá khi muốn di chuyển.

Hy nằm xuống sàn, người nó lạnh đến run lên bần bật. Người đàn ông kia bị buộc một chân lại bằng xích sắt, không đi lại được. Không gian ngột ngạt đến đáng sợ.

Điện ngoài hành lang đã tắt được một lúc. Sau song sắt, bóng tối đang lấn lướt. Một màu u ám tĩnh mịch.

Lạc Hy không thể chợp mắt. Nó rất muốn biết nguyên do khiến mình ra nông nỗi này. Gia đình Hy cũng thuộc dạng khá giả. Bố nó cũng là một người có chút tiếng tăm trên giang hồ, xưa nay ít khi gây thù chút oán với ai. Đặc biệt, chưa từng qua lại với Tần Gia.

Bất ngờ, một bóng đen xuất hiện trước cửa lọt vào điểm nhìn của Hy. Nó giật mình hoảng sợ. Tiếng mở khóa "ken két" vang lên làm Trần Kha-bác sĩ- cũng tỉnh giấc

- Chà...- Nhật Thiên bước vào, nhìn nó cười nhẹ và cảm thán

- Chỉ mấy tiếng không gặp, trông em tàn tạ quá.

Lạc Hy không đáp lại, nụ cười đó làm nó bị ám ảnh. Không thể đoán trước được anh sẽ làm gì với nó.

- Nói anh nghe, vị anh hùng nào đã dũng cảm băng bó vết thương cho em vậy?

Lạc Hy như hiểu ra điều gì khi Nhật Thiên rút trong túi ra một cây kéo y tế. Nó vội dịch người tránh xa anh nhưng không kịp. Thiên nắm lấy cổ chân cô giữ lại. Anh không mảy may tới lời cầu xin của ông Trần.

- Tha cho con bé đi. Xin cậu. Nó còn quá trẻ

- Hãy lo cho thân mình trước đi. – Nhật Thiên nhìn ông Trần cười ma quái

- Đám bầy nhầy màu trắng này, không hợp với em chút nào. Để anh xem vết thương cho em.

Nói rồi, Thiên dứt khoát cắt từng miếng vải trắng ra. Hy cảm nhận được độ sắc của cái kéo. Từng nhát cắt trượt tay của Thiên là một lần chân nó bật máu.

Cái lạnh của không gian chẳng thể sánh bằng sự ghẻ lạnh từ lòng người.

Lạc Hy cuối cùng cũng không khóc. Mắt nó đỏ lên những tia máu li ti. Nãy giờ chỉ nhìn anh, để nhớ rõ dung mạo của một con quái vật, để khắc cốt ghi tâm người đã hành hạ mình ra hình dạng bây giờ.

Nhật Thiên ngoảnh mặt nhìn nó cười. Anh luôn thế, vẻ mặt rất khó đoán, chẳng ai biết anh định làm gì tiếp theo.

Thiên rút trong túi ra chiếc điện thoại tiện tay đem theo. Nhìn Lạc Hy một hồi rồi cười khoái trí. Câu nói lúc nào cũng hàm ý điều gì đó.

- Chưa bao giờ em rơi vào hoàn cảnh này nhỉ. Chụp vài tấm làm kỉ niệm chứ? Chắc bố em cũng muốn thấy em bây giờ lắm

Trong lúc Nhật Thiên khoái trí dùng điện thoại chụp lại những vết thương gớm ghiếc trên người mình, Lạc Hy nãy giờ đã vô cùng tức giận. Nó không phải một người hiền lành, cam chịu. Sinh ra trong gia đình có chút tiếng tăm trong thế giới ngầm, dòng máu giang hồ đã âm thầm ngấm vào máu nó.

Hy bất chợt nhặt lấy cây kéo ở dưới đất, nhanh chóng liệng lưỡi kéo ngang cổ tay Nhật Thiên, điện thoại rơi xuống, một vết rách sâu và dài, máu chảy...

Anh vô cùng bất ngờ trước hành động này của nó. Nụ cười trên môi anh chợt tắt. vết cắt thẳng đường gân, máu chảy không thể dừng. Khoảnh khắc đó, ánh mắt sắc nhọn anh nhìn nó như muốn đâm thấy tận tâm can.

Ông Trần ngẩn người nhìn Hy, những việc vừa xảy ra là một việc làm bồng bột vô cùng ngu xuẩn mà lẽ ra nó không bao giờ được làm. Ông sợ rằng, nó không còn cơ hội sửa chữa lỗi lầm này nữa...

Nhật Thiên một tay cầm máu, một tay nhặt cây kéo và điện thoại dưới đất lên. Sát khí từ anh đã đạt tới cảnh giới của một tên sát nhân.

Anh từ từ cuối xuống, đối mặt Lạc Hy, thì thầm bên tai nó bằng một chất giọng lạc hẳn tông, như tiếng gọi từ cõi chết vọng về:

- Em sẽ biết thế nào là sống không bằng chết.

Nhật Thiên đã rời đi, nhưng sự ám ảnh từ đôi mắt anh vẫn còn hằn mãi trong tiềm thức Lạc Hy. Nó nhất quyết không sợ anh, mối thù này, có chết cũng phải khắc cốt ghi tâm, có chết, cũng phải khiến chúng thân bại danh liệt.