- Bọn tui về lều đây, mấy ông dập lửa đi.- Thanh kéo Giang về cái lều đầu tiên.Đây là cái lều mà Linh, Thanh, Giang sẽ ngủ tối nay, và dĩ nhiên Linh đã vào trước rồi. Đập vào mắt hai người vừa bước vào là một cảnh… ờ chắc không có từ chính xác để nói. Nhưng nói chung là trước mắt họ là hình ảnh Nhật đang ôm chặt Linh ngủ trên nền, nhìn cái mặt ngủ say sưa mà hai tay hai chân như con gấu trúc bám víu vào người Linh. À Linh thì đang khổ sở cầu cứu vì bị cái con người này ôm chặt cứng rồi.
- Hai đứa đang làm trò gì vậy?- Giang lên tiếng trước cái bầu không khí im lặng như tờ.
- Không, nó ôm chặt quá không gỡ ra được.- Linh khổ sở nói khẽ.- Cái tật này mãi không bỏ được nên đâu ai dám ngủ với nó.
- Ờ.- Thanh hơi buồn cười.- Chờ chút kêu mấy thằng bên ngoài đưa nó về lều.
Lát sau, cả bọn kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, Nhật thì vẫn ngủ khì ra đó nhưng mà với tư thế khác, hai tay ôm Linh chặt cứng vầy đó nhưng mà lăn lộn làm sao mà đè cả người Linh bên dưới chừa mỗi các đầu thôi, cái mặt thì áp sát vào cổ Linh, tội nghiệp, vừa bị đè vừa bị cù. Cả bọn tuy không biểu hiện ngoài mặt nhưng chắc nén cười tới sái quai hàm luôn rồi.
-" Nhìn y chang con Koala, ngủ gì hay vậy?" Suy nghĩ của mọi người lúc này đó, sốc chưa?
- Giờ tao hiểu sao nó không dám ngủ với ai rồi.- Quang nén cười, hai tai đỏ ửng.
Vất vả lắm cả bọn mới gỡ Nhật ra khỏi Linh được, nhớ tới già đấy.
- Rồi đứa nào khiêng thằng khỉ này đi.- Tiến phờ phạc nói.
- Không phải tao!- Bọn còn lại đồng thanh. Riêng Kỳ Anh và Thiên thì không nói gì.
- Để tao cho.…- Kỳ Anh chưa kịp dứt lời thì "ring roong reng, ring roong reng,..." Chuông điện thoại kêu. Và trách nhiệm được nhường lại cho Thiên.
Nói sao ta, Thiên khiêng… hay bế mình cũng không biết nhưng mạnh bạo lắm, muốn ra khỏi lều cũng không được vì cao quá rồi. Đành chuyển sang bế như công chúa. Qua tới lều nhỏ bên kia, thì chả biết sao lại vấp trúng thành lều, may mà không té. Đặt Nhật xuống nền, Thiên cũng nằm xuống ngay cạnh lấy cẳng tay đỡ trán. Có cảm giác bị xiết, vừa mở mắt ra là đập nguyên cái bản mặt ngủ ngon hơn bao giờ hết của Nhật. Dù sao cũng là hai thằng con trai nên Thiên định ngủ lại đây luôn, nhưng mà còn người kia thì hắn đâu biết là gì đâu. Mà thôi kệ đi.
Hôm sau lúc Thiên dậy là thấy lều trống trơn, một lúc sau ra khỏi lều thì thấy Nhật đang nấu cái gì đó bằng bếp mini, trông nó khá là đặc biệt. Hình như là thấy có người đi tới, Nhật ngước đầu lên và thấy bóng dáng cao lêu nghêu kia.
- Chào, dậy sớm vậy?
- À chào, làm món gì?- Thiên đáp cụt lủn mà vẫn có tiếng trả lời.
- Súp đậu, món này ăn với món sushi hôm qua được lắm.- Nhật bình thản nói.
Dù trong lòng Nhật rất hãi hùng vì chuyện sáng hôm nay nhưng vẫn phải cố bình thản vì nếu không người đó sẽ phát hiện việc bí mật của Nhật.
Nếu không phải chỉ là việc ôm người ngủ như mọi lần thì không sao, nhưng sáng nay vừa dậy là thấy cái người trước mặt đang bị mình ôm lại còn bị mình đè nữa thì ai không hãi. Lỡ hắn nhớ ra là mình chỉ có tiêu đời.
Tới đây thì có một người đằng xa nhìn tới chỗ cậu nhóc đang loay hoay quanh cái bếp mini, miệng vô thức nói một câu.
- Rảnh rỗi quá nhỉ.
Lát sau mọi người đều ra hết thì hắn cất bước quay đi.
- Wow em làm hả?- Giang phấn khích nhìn cái nồi còn bốc khói giữa bàn kia.
- Đói quá ăn thôi.- Tiến cầm cái muôi múc hết chén này tới chén khác.
Đến khi ăn vào thì ai cũng mở mang tầm mắt, món này có vị rất đậm đà nhưng thanh thanh. Rất vừa ăn, có thể xiêu lòng những kẻ khó tính nhất.
- Ngon ghê, món này là gì, cháo hơi lỏng nhưng nêm rất vừa ăn.- Thanh bê hẳn cái chén lên đánh giá.
- Súp đậu, nó không phải cháo đâu chị Thanh.- Nhật ngồi ngay cạnh Thanh cười trừ.
- Ngon thiệt, nó làm như thế nào?- Quang ngồi đối diện Nhật hỏi.
- Từ mấy cái cuốn sushi hôm qua đó, hơi phá món ăn xíu nhưng mà mọi người thích là OK.
Nói tới đây mặt ai cũng hướng thẳng về Nhật, ánh mắt không thể tin chĩa thẳng vào cái món tỏa hương lừng. Rồi nguyên cái nồi to tướng chỉ một buổi sáng là hết veo.
Tới giờ dọn đồ về rồi, bé tomboy và các chàng rất tháo vát, gỡ hết mấy cái lều, đến cái cuối thì tự dưng có kẻ phá hoại. Thiên đang tháo cái trụ lều, vừa ra ngoài thì bị ngáng chân, cả người đổ về phía trước xô luôn cả Kỳ Anh té đo đất. Mà lúc này (t/g: hơi ớn xíu) hai đứa hắn kiss luôn. Hai cặp mắt hai màu nhìn nhau chăm chăm, trợn lớn về phía kia. Mãi một lúc sau Thiên mới chống tay đứng dậy, tay ôm miệng thảm thương lắc đầu. Kỳ Anh thì mới chống được cái khuỷu tay lên, thấy tay Nhật chìa ra trước mặt liền nắm lấy và kéo. Thay vì lấy đà lên thì Kỳ Anh lại kéo Nhật xuống đè lên người mình.
Bé tomboy đột ngột bị kéo xuống liền mất thăng bằng mà rơi thẳng xuống người Kỳ Anh, cả người đập mạnh vào người Kỳ Anh khiến Nhật choáng váng. Hai tay đặt trên nền đất nhăn nhó chống người dậy lại bị Kỳ Anh kéo tay lần nữa nhưng lần này tay Kỳ Anh để như phòng thủ trước túi áo ngực.
Tình hình thì ai cũng biết Kỳ Anh tính làm gì rồi đó. Tiêu cô ấy rồi.
"Bộp" cả người Nhật đập xuống nền đất, cạnh Kỳ Anh, tay trái Nhật ôm chỗ vai phải, còn tay phải bị Kỳ Anh giữ khư khư.
- Đau quá!
Nhìn cái tình cảnh trước mặt, Kỳ Anh liền ngồi dậy, hỏi tới tấp.
- Nè Nhật, sao vậy? ( t/g: sao trên trời ấy!) Bị gì vậy? ( T/g: bị cái đầu mi ấy,)
- Không, chỉ là bị va mạnh vào vết thương thôi.- Nhật nhăn nhó gượng dậy.- Anh làm cái trò gì vậy? Anh… nghĩ em là con gái đúng không?
- A À Á không, à có nói chung là anh hơi nghi ngờ.
- Thế thì anh vừa lòng chưa?- Nhật đanh mặt lại.- Hài lòng lắm phải không? Anh rảnh rỗi thiệt đó. Nếu anh còn nghi ngờ em sẽ… "Người yêu ơi anh sẽ yêu và yêu mỗi em thôi, sẽ không xa rời bên anh trọn đời em nhé..."
Khuôn mặt đang đanh lại của bé tomboy giãn ra, bé ấy cười tươi như không có gì lấy điện thoại trong túi áo ra. Cái người đang nổi giận đâu rồi ta? Sao hắn ta lại biến thành một con người đang ngây ngô nói chuyện điện thoại như kia.
Ngồi bệt hẳn xuống đất, Nhật một tay cầm điện thoại một tay xem đồng hồ. Vừa nhìn là đứng dậy ngay, phản ứng có hơi gấp gáp nhưng niềm vui trên khuôn mặt vẫn không ngớt. Bỏ lại Kỳ Anh một câu chạy liền luôn.
- Anh, em xin lỗi nha.
Lát sau, cả bọn thu dọn xong thì chuẩn bị cho hành động tiếp theo: đi về. Nhưng đâu được nhỉ.
- Hay bọn mình đi trượt cỏ đi, cũng gần đây mà.
Đề nghị của Vũ Trường rất được hoan nghênh nha. (T/g: phải bịa cái chỗ này chứ mình chẳng biết trượt cỏ đâu, thông cảm.)
Bãi cỏ xanh rì, dậy sóng và đặc biệt hôm nay là ngày bình thường nên dường như không có ai, vì vậy nguyên nhóm có thể thỏa thích mà trượt. Lần lượt từng người trượt thiệt nhanh, chỉ dừng lại ở Nhật.
- Sao vậy Nhật? Em không thích trượt hả?- Giang leo lên dốc đằng sau không quên kéo theo cái ván.
- Em không biết trượt, nên đành vậy.
- Con trai gì mà chán, ngồi lên rồi trượt thôi.- Tiến nhanh chóng chọc quê Nhật.
- Anh biết cái quái gì mà nói.- Linh và Giang đồng thanh mắng Tiến.
- Trượt với Linh, nhanh.
Linh cùng Nhật trượt cùng, hai cái ván dần lao xuống, cũng là lúc mà có tiếng thét thất thanh vang lên.
- Aaaaaaaaaaaa.
Cảnh tượng bây giờ là Nhật và Linh đã va vào một người khi trượt xuống làm cả ba té chỏng vó. Lát sau Nhật là người gượng dậy đầu tiên và đỡ hai người còn lại lên, Linh thì không xảy ra chuyện gì, chỉ lắc đầu nhẹ rồi nhìn Nhật đỡ cô gái còn lại lên. Cô ấy mang mái tóc đen bóng, óng ả tết vòng như một vòng hoa, khuôn mặt xinh đẹp, nhăn nhó khó chịu. Ngay tức khắc, giọng nói chanh chua vang lên.
- Có mắt để làm cảnh hả?
Ở rất xa cũng còn nghe thấy, vì vậy họ biết một chuyện rất thú vị.
- Hà hà, đi chung với thằng nhóc này riết chắc còn nhiều chuyện hay xem lắm đây.- Trường Vũ vuốt vuốt cằm.
- Hơi tội cho nó, nhỉ?- Kỳ Anh không biết hỏi ai nhưng thể hiện rõ sự thương hại.
- Tao đâu cần biết, sớm hay muộn thì vào trường con nhỏ đấy cũng đâu để yên cho mấy đứa nhận học bổng đâu.- Quang hững hờ nói.
- Mày cũng ngon, mày quên là mày cũng nhận học bổng vào trường hả?- Tiến bên cạnh huých vai Quang.
- Kệ tao, coi kìa.
Theo hướng boss Quang chỉ thì Linh đang cãi nhau với cô gái kia, tình hình căng tới nỗi chỉ cần chạm vào là đứt ngay tức khắc.
Ngay lập tức, cô gái kia giơ tay cao như muốn tát Linh. Lúc đó thì cả bọn thật sự ngạc nhiên. Không ai kịp phản ứng gì, chỉ biết đứng đó trợn mắt nhìn cánh tay di chuyển nhanh chóng tới khuôn mặt trắng nõn kia. "Bộp" một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy, Nhật đã kịp thời chặn đứng việc làm của cô gái kia. Mọi chuyện có vẻ êm xuôi, nếu như không có Nhật có lẽ có người sẽ phải ôm mặt khóc tức tưởi rồi.
Hôm đó mọi người không thấy Nhật nở nụ cười nào nữa. Có thể mọi người không để ý chuyện này nhưng mọi thứ kinh khủng nhất không ai ngờ lại thật sự bắt đầu. Và có lẽ là thời gian đặc biệt nhất với một cậu nhóc kì lạ mà không ai hiểu rõ.