I'm A Girl, Not Hotboy

Chương 7: Picnic, Gặp Bạn Gái Nhật




Cẩm tú cầu, là loài hoa rực rỡ nhất sau trời mưa. Nó mang màu sắc đặc trưng cho từng vùng, đẹp nhất có lẽ là loài tú cầu xanh ở Đà Lạt. Ở đất Sài Thành chỉ cần tưới đủ nước là nó sẽ nở bông rất nhanh, nhưng để có một khóm hoa rực rỡ đúng nghĩa thì rất khó. Cẩm tú cầu là loài hoa mộc mạc, đơn sơ nên thường đung làm nền cho các loài kiêu sa như hoa hồng, hoa anh đào, hoa trà,... Nhưng với hoa tường vi thì khác, nó là người bạn sánh với tường vi, dù màu đỏ thắm của tường vi có đẩy lùi nó nhưng cẩm tú cầu lúc đó trang nhã hơn nó mang tới sự chờ đợi hạnh phúc. Và nơi luôn có người chờ đợi điều mình muốn.Nhìn ngắm những bông hoa mang tâm trạng của mình có người bất giác thở dài. Tựa người vào bờ hoa tường vi đỏ, mùi hương nhẹ nhàng của Pháp làm dịu cảm giác chán nản. Từ trong căn nhà nhỏ, tiếng đàn vĩ cầm như đánh động vào tâm hồn người nghe. Khi thì nhẹ nhàng, lúc lại sôi nổi mạnh mẽ của bài Canon rock, mọi thứ như trong thế giới cổ tích không ai muốn trở về dương thế. Vậy mà trời không chiều ý người, lúc đó có hai kẻ phá bĩnh ghé thăm.

- Ê mơ mộng đủ rồi đáp xuống đất đi.- Linh lay lay cái người đang tựa người vào tường sắp chìm vào giấc ngủ kia.

- Hả, giờ mới tới, hơzzzz.- Ngáp cái rõ dài, cái mặt như muốn biến dạng luôn.- Vào thôi, mà sao thằng này lại ở đây.

- À đi một mình chán quá nên rủ nó đi cùng, chắc ông già đấy không phiền đâu.- Linh cười trừ cho qua.

- Ngon ha, biết từ đó giờ hắn ta ghét nhất là người lạ mà dẫn theo hắn, không sợ có người bị băm nát ra hả.

Còn cái con người bị nói nãy giờ thì dửng dưng như chẳng có chuyện gì liên quan tới mình, mà cũng không thắc mắc hoặc là không hay biết có sự kì quặc ở đây.

Hôm nay, nhân vật mới xuất hiện, à còn kể tới một việc nữa. Hôm trước mình quên mất, Nhật có đeo kính nha. Hôm nay cô nàng xuất hiện với hình ảnh mới, đeo cặp kính xanh đen, áo hoodie xanh, và đặc biệt mũ lưỡi trai đội ngược, quần jean rách hầu hết ở đằng trước. Nhìn rất chi là oách xà lách.

- Giờ vào hay không, nhanh đi.- Linh hối.

- Không, về đi. Vả lại chắc không cần lo nữa đâu, đi. Đi nhanh.- Nhật đẩy cái con người nhõng nhẽo không chịu đi.

- Đi sao được mất công lên tới đây rồi mà.- Linh nhăn nhó giơ cái giỏ đồ ăn lên.- Làm quá trời đồ ăn luôn nè, giờ sao?

- Ăn ở đây luôn. Có người ăn phụ mà.

Câu nói khó hiểu của Nhật làm hai người còn lại mọc dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.


- Ở đây đẹp ghê, tôi chưa từng biết có nơi đẹp vầy luôn.- Giang kéo tay Thanh vào những luống hoa lưu ly bạt ngàn, sắc hoa lưu ly hoà cùng màu trời làm hai cô gái xinh đẹp càng thêm nổi bật. Hình ảnh cô gái cá tính, đang cười tươi làm trái tim ai đó "dung dinh".

- Ê mày, mày nhìn gì? Thấy thằng Thiên rồi hả?- Kỳ Anh làm Quang giật mình.

- Hả… à ừ, à không không thấy.- Lưỡi líu luôn boss Quang hơi cute đấy.

- Mày bị gì? Tao thấy này hình như điên điên khùng khùng sao ấy? Hay tại thấy thằng nhóc đó.

Nhìn theo hướng Kỳ Anh chỉ, một bóng đen đen đang vẫy tay gọi. Bên cạnh còn có hai người nữa, hai người này người quen nha. Nhưng mà cô gái thì lại đang phụng phịu đè chặt tay cậu nhóc kia.

Dù có hơi xa một chút nhưng cái khí phách có một không hai của Thiên cũng làm người ta phải choáng. Không nhận ra là không được.

- Ê tụi bay thằng Nhật kìa, có cả thằng Thiên với con bé lúc nãy nữa.- Vũ Trường chỉ tay về phía ba người đằng xa.

- Anh nói đúng.

- Hai anh em tụi bay mắt tốt ghê, tao nhìn được đúng ba cái bóng nhìn chẳng thấy áo mặt đâu.- Tiến nheo nheo mắt.

- Thôi tụi nó cũng xuống tới đây rồi kìa. Giờ làm gì giờ?- Trường Vũ điềm tĩnh nhìn ba người đang chạy về phía này.


Đằng xa có tiếng vọng lớn:" Mấy anh chị ra đây chơi chung với bọn em đi, đừng giẫm lên hoa nữa, hoa đó là hoa trồng đấy không phải hoa dại đâu."

Lúc này cả bọn mới ngớ người ra, cũng phải ở cái nơi hoang vu này thì đâu có ai chăm bón cho cả cánh đồng này được. Cả bọn vội vã né qua đường mòn cỏ gần đó. Lát sau cả bọn tròn mắt nhìn nhân vật lạ.

Thấy bọn họ đã đi qua đường mòn cả ba mới nhẹ nhõm. Mãi sau khi tới nơi, có người lạ bị nhìn tới nỗi muốn bị xuyên thủng người. Linh bị nhìn tới khó chịu núp sau lưng Nhật.

- Tôi không phải người ngoài hành tinh, thôi nhìn đi.

Linh có cách chào hỏi cực kì ngông cuồng khiến nhiều người bực mình.

- Cô nghĩ cô đủ lạ để trở thành người ngoài hành tinh hả, trong mắt tôi xem cô bằng nửa con mắt nhá.- Thanh tức mình đáp trả ngay.

- Tôi đâu có nói gì, chẳng qua mấy người rảnh hơi soi tôi từ đầu tới chân. Lí do gì mà phải nhìn tôi như thế, trả lời tôi xem.- Linh bực mình đanh đá trả lời.

Thanh đang khó xử không biết phải trả lời ra sao, ngay lúc đó Nhật nhảy ra giải vây.

- Hai người tạm gác thù oán qua đâu đó đi, giới thiệu trước nha. Linh đây là chị Thanh, chị Giang, anh Kỳ Anh, anh Quang, anh Tiến là anh trai sinh đôi của chị Giang. Đây là anh Vũ Trường và Trường Vũ. Giới thiệu với mọi người luôn, đây là bạn gái em.- Nhật lần lượt giới thiệu hai bên.- Tụi em có làm rất nhiều đồ ăn cho buổi đi chơi, mấy anh chị ăn cùng tụi em cho vui.

Không ai trả lời, tất cả đều im lặng vô đối. Hình như Linh để lại ấn tượng khá là xấu trong mắt mọi người. Mãi một lúc sau Giang mới nhận lời.

Mọi chuyện đâu dừng lại ở đó đâu. Hai thùng đồ ăn to tướng cho 10 người. Không hiểu sao vì lí do gì mà Thanh mang theo tới ba cái lều thêm của Nhật một cái là bốn ( t/g: mình nghĩ là họ biết sẽ có vụ này.)

Vì vậy tất cả quyết định sẽ cắm trại ở đây một ngày đêm. Các cô gái thì chia nhau dọn đồ ăn, còn các bạn nam thêm bé tomboy nữa cùng nhau dựng lều. Lều của Thanh là lều gia đình mỗi cái tối đa bốn người. Còn lều của Nhật chỉ dùng cho hai người nên hơi éo le xíu. Mà thôi người ta thường nói " có thực mới vực được đạo" ăn trước rồi tính sau ha.

Cả bọn đang ngồi trên một chiếc thảm picnic ở giữa thảm là quá trời đồ ăn. Trông rất đẹp mắt, ai nhìn cũng muốn ăn. Hình như có kẻ nuốt nước miếng ừng ực. Cả bọn đảo mắt nhìn nhau một cái rồi cùng nhau gật đầu. Tới khi Nhật rót xong li nước cuối cùng thì lao vào chén.

"Roẹt" xét đánh ngay mồm, mỗi người có một cảm giác khác nhau. Vội vàng bỏ đũa xuống.

- Món này là món gì vậy?- Thanh chỉ miếng gà trong chén của mình, làm bộ không có gì.

- À món đó là gà xào sả ớt. Ngon không hả chị?- Nhật cầm trên tay chén cơm gắp một chút rau.

" Nghĩ sao mà ngon, cay muốn xé mồm người ta, má ơi. Chắc tại nó là con trai nên nấu dở quá."- Thanh nghĩ thầm rồi gật đầu.

- Em nói cho anh biết, món này là món gì?- Tiến hào hứng cầm cái đĩa có mấy cáo cuộn vàng vàng lên.

- Món đó là món trứng cuộn. Món trong mấy cái bento của Nhật đó. Món này…- Linh mỉm cười giới thiệu.

- Nó dở ẹc. Cô nấu kiểu gì thế hả?- Tiến thấy Linh trả lời liền thay đổi sắc mặt.

Linh xịu mặt, không nói lời nào. Lúc đó Nhật nhảy vào chữa cháy.

- Ha ha em làm dở lắm phải không? Anh đừng ăn nó nữa.

- Lần sau phải làm ngon hơn đấy.- Tiến nghe vậy dịu sắc mặt, phải công nhận là món trứng này rất ngon, anh chưa bao giờ ăn món nào ngon vậy. Anh nghĩ Nhật nhận mình làm vì muốn Linh không quê, nhìn cô gái mặt buồn xo không nuốt được miếng cơm kia mà anh thấy có lỗi.

- Món này, anh chưa ăn bao giờ nó là món gì vậy?- Kỳ Anh chỉ vào món đủ màu sắc kìa.

- Nó là xà lách gạo lứt, ai không thích ớt chuông thì đừng ăn.- Linh đón lấy miếng gà Nhật gắp cho, ăn bình thường con cho thêm ít mù tạc nữa.

Nhìn cảnh đấy mà Thanh tròn mắt. Nghĩ lại là thấy cay ngay trong miệng gắp liền một miếng sushi cuộn, thì rồi xong trời đất quỷ thần ơi, có than trách thì cũng phải nói cái món Sushi kinh khủng nhất thế giới là đây này. Mùi vị kinh khủng của nó có khi giết được người đấy chứ.

Thấy Thanh đơ người ra, thế là ai cũng tò mò ăn thử trừ Nhật ra, thế là xong. Món ăn khủng khiếp nhất quả đất, có tên "sushi hổ lốn" món ăn tuyệt vời cho những ai muốn tới thế giới bên kia.

- Món này có gì bên trong thế hả?- Quang giả vờ giữ bình tĩnh chứ thực ra sắp ói ra tới nơi rồi.

- Mù tạt, cơm, xúc xích, cà rốt rau cải, bó xôi à đúng rồi hình như lại cho lộn thịt ướp, thịt này có ướp mướp đắng nên có hơi khó ăn.-- Nhật đưa tay ra đếm rồi vội vã nói.

Giải thích ra sao thì cái món sushi cuộn này ra rìa là vừa. Món ăn đáng ghi kỉ lục guiness dở kinh khủng. Và bữa ăn đáng nhớ tới già trôi qua sau đó.