Idol Và Tui Nổi Nhất Trên Mạng

Chương 26




"Mời top 3 hạng mục hai người ba chân của nam đi đến bục trao giải để được trao giải."

Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp trở lại lớp ngồi nửa giờ liền nghe thấy thông báo của đài phát thanh.

Nghiêm Tứ bỏ áo che trên đầu hai người ra, vỗ vỗ mông, cùng lớp trưởng đi đến bục trao giải ở góc sân thể dục.

Để tiết kiệm thời gian nhất có thể, đại hội thể thao sẽ kết thúc trong một ngày, bục trao giải của đại hội thể thao được đặt ở góc sân thể dục, đồng thời tiến hành trao giải và thi đấu các hạng mục.

Thời điểm hai người đi đến cạnh bục trao giải vừa vặn là khi tan học được năm phút, học sinh lớp 12 vừa nãy trở về để học một lần nữa đi ra hóng hớt, tụ tập ở bên ngoài sân thể dục, thấy cả Nghiêm Tứ và Tạ Chấp đang cùng nhau đi xuống cầu thang, băng từ phía bên trái sang phía bên phải sân thể dục, đi lên bục trao giải.

Bục trao giải bởi vì công việc rất ít nên chỉ có một giáo viên tiến hành trao giải, lại vẫn duy trì nghi thức cơ bản.

Top 3 theo thứ tự đứng ở trên bục trao giải, giáo viên bưng khay đến, trao huy chương vàng bạc và đồng.

Giáo viên mang hai huy chương vàng tới trước mặt Nghiêm Tứ: "Chúc mừng nhé."

Nghiêm Tứ: "Em cảm ơn cô ạ."

Giáo viên vừa định chuyển khay qua trước mặt Tạ Chấp, bỗng nhiên phát hiện —— khay trống, không có cả hai cái huy chương vàng.

Nghiêm Tứ một phen cầm cả hai huy chương vàng, đứng thẳng người, giũ dây ra.

Nghiêm Tứ: "Cúi đầu."

Tạ Chấp: "Hay là để tôi tự đeo đi......"

Nghiêm Tứ: "Gì mà tự đeo? Cậu thấy có nhà vô địch nào tự đeo huy chương của mình chưa? Nghe lời nào, cúi đầu."

Tạ Chấp liếc nhìn hai ba giáo viên bưng khay rõ ràng đang nhìn bọn họ với vẻ mặt "chó chết sững sờ", cuối cùng vẫn nghe lời cúi đầu.

Nghiêm Tứ vừa lòng mà giũ ra dây, đeo huy chương vàng lên cổ Tạ Chấp.

"Lại lấy hạng nhất cùng nhau rồi." Nghiêm Tứ vừa nói vừa duỗi tay, chỉnh lại dây huy chương của Tạ Chấp cho chỉnh tề hơn một chút.

"Ừ." Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, "Lại lấy hạng nhất cùng nhau."

"Hạng nhất, đeo lên giúp tôi đi." Nghiêm Tứ nói, đưa cái huy chương vàng còn lại cho Tạ Chấp.

Tạ Chấp giũ dây, cũng vòng nó qua chiếc đầu xù xù đang cúi thấp Nghiêm Tứ, sử dụng động tác giống như Nghiêm Tứ để chỉnh dây cho hắn.

Ngón tay Tạ Chấp đi xuống, làm bộ lơ đãng mà sờ mặt huy chương của Nghiêm Tứ một chút.

Mặt huy chương giống của mình.

Lại lấy hạng nhất cùng nhau rồi......

"Được rồi, nếu các em đeo xong hết rồi, chúng ta chụp một tấm ảnh đi!"

Giáo viên mất quyền lợi đeo huy chương buông khay xuống giống như kiểu buông tiếc nuối trong lòng xuống, dứt khoát lấy điện thoại ra.

Giáo viên: "Được rồi, nào, giơ huy chương lên."

Tạ Chấp tay trái cầm huy chương, Nghiêm Tứ tay phải cầm huy chương, hai người giơ huy chương lên, tư thế còn không chưa chỉnh xong đã nghe thấy tiếng tách tách của cô giáo.

Cô giáo cũng không xem lại ảnh mình chụp, vừa lòng giơ tay OK, sau đó mang khay vui vẻ rời đi.

Đám học sinh nhìn bóng lưng đi xa trong gió của cô, cuối cùng vẫn phải tự rời đi.

Nghiêm Tứ và Tạ Chấp đứng ở vị trí cao nhất, cuối cùng cũng đi, Nghiêm Tứ nhảy xuống bục, vừa duỗi tay định đỡ Tạ Chấp, một giọng nói quen thuộc vang lên từ nơi xa.

Dịch Vũ: "Chờ một chút được không?"

Tạ Chấp và Nghiêm Tứ quay đầu liền thấy Dịch Vũ mang theo một nam sinh cầm máy ảnh Polaroid đi về phía này.

Dịch Vũ và nam sinh Polaroid đi đến rất nhanh, Dịch Vũ chỉ vào nam sinh Polaroid, hỏi Nghiêm Tứ: "Để cho Cố Ý chụp một tấm ảnh được không?"

"Phúc lợi của Hội Học Sinh?" Nghiêm Tứ hỏi.

Cố Ý lắc đầu, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: "Không phải, tự tôi muốn chụp, nên đã lấy quyền mưu tư, bảo Dịch Vũ dẫn tôi tới đây."

Nghiêm Tứ không chán ghét Cố Ý thoải mái hào phóng, lại hỏi: "Chụp một người hay chụp cùng nhau?"

Cố Ý: "Đương nhiên là chụp cùng nhau rồi, một người thì có gì để chụp."

Nghiêm đại minh tinh được xưng là "Không có gì để chụp" không tức giận chút nào, chỉ quay đầu nhìn Tạ Chấp, hỏi: "Đồng ý không?"

Tạ Chấp: "Cậu đồng ý thì tôi đồng ý."

Nghiêm Tứ cười rộ lên: "Same, cậu đồng ý thì tôi đồng ý."

Cố Ý: "......"

Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, lại nhìn Dịch Vũ và Cố Ý, cuối cùng gật đầu: "Đồng ý, chụp đi."

Nghiêm Tứ chống tay lên bục trao giải, trực tiếp nhảy lên chỗ cao nhất, rút huy chương của mình ra.

Hai người cầm huy chương, đối mặt với Cố Ý phía dưới.

Cố Ý nhìn lướt qua ống ngắm của máy ảnh Polaroid, không đồng ý lắm: "Tới gần chút nữa đi, hai người ba chân, khoảng cách này của hai người thì hai người ba chân sao được."

Tạ Chấp dịch một chút tới cạnh Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ lại đi một bước lớn qua, trực tiếp đứng sát vào Tạ Chấp.

Hai người đứng sát rạt vào nhau ở trên bục, huy chương vàng chạm nhau, nhịp tim của Tạ Chấp đột nhiên gia tốc, Cố Ý thì lại rất vừa lòng.

Cố Ý không đủ cao, Dịch Vũ đứng phía sau cậu, bế cậu lên, lúc này mới nhìn thẳng hai người được.

Cố Ý giơ máy ảnh lên, nói: "Dưa hấu ngọt khum?"

Tạ Chấp & Nghiêm Tứ: "Ngọt."

Tiếng chụp của máy ảnh vang lên.

Cả hai lại đứng trên bục, nam sinh cầm chiếc Polaroid không đủ cao nên đã giơ máy lên bấm chụp hai lần.

Cố Ý lấy hai tấm ảnh, lại bấm nút chụp.

Ba tấm ảnh Polaroid được Cố Ý cầm chặt trong tay, phẩy phẩy ở trong gió, một lát sau, cả ba đã hiện ảnh, đều chụp khá đẹp.

"Cái này cho các cậu nè." Cố Ý đưa một tấm trong đó cho hội trưởng, hai cái còn lại đưa Tạ Chấp và Nghiêm Tứ

Tạ Chấp: "Cảm ơn."

Tạ Chấp nhận lấy tấm ảnh Polaroid, nhìn ảnh chụp chung của cậu và Nghiêm Tứ —— tấm ảnh này cuối cùng không phải là nửa khuôn mặt của cậu nữa, hai người cầm huy chương vàng, biểu tình của mình có chút nghiêm túc, Nghiêm Tứ cười thật vui vẻ. Nhưng, họ đều rất tuấn tú.

Tạ Chấp dùng ánh mắt mô tả khuôn mặt Nghiêm Tứ, muốn ôm tấm ảnh này, ngón tay thì lại nâng niu quý trọng, sợ chạm vào thì sẽ làm hỏng.

Đây là...... Bức ảnh chung chính thức đầu tiên của cậu và Nghiêm Tứ nha.

Cho dù trong cái trường này chỉ sợ đại đa số mọi người đã sớm có một bức ảnh chung với Nghiêm Tứ.

Nhưng Tạ Chấp lại không có.

Cậu cũng không phải là không có cơ hội chụp ảnh chung với Nghiêm Tứ, nhưng mà, lí do cậu xóa đi tấm ảnh Nghiêm Tứ đang ngủ khó có được kia, cũng chính là lí do cậu không có tấm ảnh chụp chung nào với Nghiêm Tứ. (*)

(*) Câu này mình không hiểu lắm, ai biết thì giúp mình nha: 他并不是没有机会和严肆合影,但是,就正如他为什么删掉了严肆那张难得的睡颜,他就为什么也没有和严肆合照过。

Phần quà này Tạ Chấp nhất định sẽ quý trọng mãi mãi.

Dịch Vũ: "Vậy đó, tôi dẫn người về. Cảm ơn các cậu."

Nghiêm Tứ: "Không cần khách sáo."

Dịch Vũ xoa đầu Cố Ý, cười dẫn cậu rời đi.

Tạ Chấp hỏi Nghiêm Tứ: "Chúng ta cũng trở về đi?"

Nghiêm Tứ nhìn vào chỗ ngồi của họ trên cậc thang, thấy một người đàn ông mặc vest đi giày da xuất hiện bên cạnh ghế trên cùng của họ ở khu vực lớp 11/7

Nghiêm Tứ không quay đầu lại, nói với Tạ Chấp: "Lớp trưởng."

Tạ Chấp: "Hử?"

Nghiêm Tứ: "Tôi có một chuyện muốn nói với cậu."

Tạ Chấp nghiêm túc nhìn Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ cuối cùng cũng quay đầu, hắn nhìn chằm chằm lớp trưởng trong chốc lát, như thể không biết tìm từ như thế nào.

Cuối cùng, Nghiêm Tứ nói: "Tôi phải đi rồi."

Nghiêm Tứ khi trở về đã nói qua lịch trình hiện tại rất bận, này cũng không phải là lừa Tạ Chấp.

Kỷ Trạch Dương cũng đã cân nhắc qua rốt cuộc trong khoảng thời gian này đẩy show tạp kĩ nào đi thì ổn, dưới kiên trì của Nghiêm Tứ, hắn mới trở về quay《 Minh tinh cùng bàn 》tiếp được, thậm chí còn tham gia được đại hội thể thao và thi xong hai người ba chân.

Nhưng thời gian có thể tranh thủ cũng chỉ đến đó thôi.

Nghiêm Tứ kể từ giờ phải đi một loạt phương tiện di chuyển để có thể không chậm trễ đến nước F lúc chạng vạng ngày mai, quay gameshow tiếp theo.

Tạ Chấp cùng Nghiêm Tứ làm bộ cùng đi đến căng tin, sau đó đi vòng quanh con đường nhỏ đến cửa sau của trường học.

Kỷ Trạch Dương mặc vest đi giày da đã chờ ở cửa, chỉ vào chiếc xe bảo mẫu (*) bên ngoài, giơ tay lên, lại chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, Kỷ Trạch Dương nhắc Nghiêm Tứ chú ý thời gian.

(*) Celeb hay đi xe kiểu này nè

Tạ Chấp dừng bước ngay khi nhìn thấy người đại diện, đứng ở sau lưng Nghiêm Tứ, nhìn Nghiêm Tứ đi trước hai bước.

Tạ Chấp lần đầu tiên buồn rõ ràng đến vậy.

Bởi vì...... Thật sự là quá đột ngột.

Tạ Chấp vốn cho rằng ít nhất tối nay còn có thể trở lại tự học tối cùng Nghiêm Tứ.

"Đừng buồn mà." Nghiêm Tứ nhận ra Tạ Chấp không đuổi kịp, lại quay về, đứng trước mặt cậu.

Tạ Chấp rũ mi, ừ một tiếng: "Tôi không buồn."

"Thật sự không buồn sao?" Nghiêm Tứ khom lưng, nghiêng đầu, ghé vào trước mặt Tạ Chấp, nhìn kỹ vẻ mặt cậu.

...... Thật sự rất buồn.

Nếu được thì anh không đi được không?

Cho dù không quay chương trình thì vẫn làm bạn cùng bàn của em được không?

Đương nhiên là không được rồi.

Tạ Chấp không muốn nói mình buồn, cậu sợ một khi nói ra thì sẽ nhịn không được mà khóc ngay trước mặt Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ cũng cảm thấy mắt Tạ Chấp đỏ lên, không dám trêu cậu tiếp, vội vàng hỏi: "Được, không trêu cậu nữa —— tôi hỏi cậu đáp."

Tạ Chấp: "Ừm."

Nghiêm Tứ: "WeChat của tôi ở đầu chứ?"

"Ở đầu." (*)

(*) Mình nghĩ cái này tương tự với kiểu người liên hệ hàng đầu của mess ý

"Đúng là ở đầu sao? Để tôi kiểm tra nào."

Tạ Chấp cũng không biệt nữu (*), lập tức ngoan ngoãn lấy di động, mở khóa vân tay, click mở WeChat, đưa điện thoại tới trước mặt Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ liếc liếc nhìn WeChat của cậu một cái, lại đẩy trở về cho cậu.

(*) "Biệt nữu" có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà (nhất là khi nói đến quan hệ giữa 2 người trở lên). Ở đây cụ thể là "công/thụ" tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ (tieuholy98 wordpress)

"Đúng vậy, đã ở đầu thì ổn rồi đó?" Nghiêm Tứ chỉ vào WeChat, "Có nhiều công cụ như vậy, nhớ tôi thì nhắn tin cho tôi."

Nghĩ nghĩ, Nghiêm Tứ lại nói: "Mỗi ngày đều có thể nhớ tôi một lần."

Nói cách khác, ngày nào cũng nhắn tin WeChat được.

Nếu ngày nào em cũng nhớ anh không chỉ một lần thì sao? Tạ Chấp không nói gì, chỉ nhìn Nghiêm Tứ, gật gật đầu.

Nghiêm Tứ nói: "Cũng có thể gọi điện thoại cho tôi."

Tạ Chấp: "...... Nhưng mà......"

Nghiêm Tứ: "Hửm?"

Tạ Chấp: "Nhỡ cậu đang quay show thì sao?"

Nghiêm Tứ nhìn bộ dáng của Tạ Chấp, không khỏi bật cười, trong lòng lại có chút khó chịu.

Nghiêm Tứ nghĩ nghĩ, nói: "Nhỡ tôi đang quay show thì khi nào quay xong tôi sẽ gọi lại cho cho cậu."

Tạ Chấp nhìn chằm chằm Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ: "Tôi nhớ rõ thời khóa biểu của cậu, tôi sẽ chọn khi nào cậu rảnh."

Nghiêm Tứ nói xong, như bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lấy ra một cái màu hộp trắng từ trong túi quần, đưa tới trước mặt Tạ Chấp.

Đúng là airpods tối hôm đó hắn cùng Tạ Chấp xem show.

"Nào, cái này cho cậu." Nghiêm Tứ nói, "Lịch quay show của tôi cũng đưa cậu luôn, cậu có thể bù lại thời gian."

Ngoài những thứ này, còn có......

"Đúng rồi, cậu cũng có thể gọi video với tôi." Nghiêm Tứ nhớ lại, "Sau tiết tự học tối của cậu tôi sẽ gọi video nói chuyện phiếm, như vậy cậu có thể nhìn thấy tôi."

Đối với người hiện đại mà nói, khoảng cách ngàn vạn dặm thật sự không tính là gì, chỉ cần có internet thì lúc nào cũng có thể kết nối với nhau.

Nhưng mà dù là gõ chữ hay gọi video nói chuyện phiếm, thì đều không thể cảm nhận được hơi thở và độ ấm của Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp trong lòng rất khó chịu, ngẩng đầu lại cười tươi với Nghiêm.

"Đừng luôn nghĩ về nơi này." Tạ Chấp cười nhẹ nói, "Phải nỗ lực làm việc."

Vừa nói, Tạ Chấp vừa đưa tay nhận lấy airpods Nghiêm Tứ cho, tính cả tấm ảnh Polaroid chụp với nhau kia, trân trọng cầm trong tay.

"Nghiêm Tứ, thời gian." Kỷ Trạch Dương lên tiếng nhắc nhở.

"Đã biết."

Vươn tay ôm Tạ Chấp vào trong lòng ngực, ôm một cái xong, Nghiêm Tứ xoay người, đi về phía xe bảo mẫu.

Tạ Chấp không đi, cậu đứng dưới xe bảo mẫu, nhìn cánh cửa xe đang đóng lại, và tiếng động cơ vang lên.

Cửa sổ xe đóng chặt được dán miếng dán màu đen (*), cùng với cánh cửa, ngăn cách Tạ Chấp và Nghiêm Tứ.

(*) Dán vào để người ngoài không nhìn thấy bên trong ý

Tạ Chấp nhìn cửa sổ, nhìn không tới bên trong Nghiêm Tứ ngồi ở cửa sổ nào, chỉ có thể dùng mắt phiêu du giữa chúng.

Tiếng động cơ vang lên được năm phút, xe lạnh ngắt thì cũng ấm lên rồi.

Nhưng xe lại chưa nổ máy.

Cửa xe bảo mẫu một lần nữa mở ra, Nghiêm Tứ với đôi chân dài miên man bước xuống bục lên xuống và lại xuất hiện trước mặt Tạ Chấp.

"Lớp trưởng, đừng buồn mà." Nghiêm Tứ trong tay cầm cái mũ lưỡi trai, đứng trước mặt Tạ Chấp.

"Tôi không có." Tạ Chấp trốn tránh mà dịch khai đôi mắt.

"Ờ, cậu không có." Nghiêm Tứ nhẹ giọng nói, "Đây, cái này cũng cho cậu."

Hắn vừa nói vừa vươn tay, đội mũ lưỡi trai lên đầu Tạ Chấp.

Tạ Chấp thấy đỉnh đầu hơi trầm xuống, ngay sau đó, nước hoa hương rừng rậm của Nghiêm Tứ lại lần nữa bao chặt lấy cậu.

Tạ Chấp ngẩng đầu, thoáng nhìn cửa kính xe, thấy ảnh ngược của bản thân đang đội chiếc mũ lưỡi chai trên mặt có chữ "NY".

A...... Là cái mũ này.

Nghiêm Tứ luôn đội mũ lưỡi chai khi đi ra sân bay —— tạo hình thích hợp thì đội trên đầu, tạo hình không thích hợp thì cầm trên tay.

Debut hai năm, không một lần thiếu.

Minh tinh Nghiêm Tứ được rất nhiều thương hiệu quần áo tranh đoạt nhau để cung cấp trang phục sân bay, chỉ có duy nhất chiếc mũ đơn giản này là lâu bền.

Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ.

Nếu cậu không phải là fan, nhất định cậu sẽ không biết thứ này có ý nghĩa trọng đại cỡ nào.

Nghiêm Tứ cũng không giải thích, hắn chỉ là cách mũ lưỡi trai gõ đầu Tạ Chấp một cái.

"Ngoan ngoãn chờ tôi." Nghiêm Tứ nói, "Tôi sẽ trở lại sớm thôi."