Edit: Dưa Hấuu
Beta: Minh Anh
Trợ lý trong phòng giống như giả chết, bình tĩnh nhìn nhau.
Nếu đem người bên trong tùy ý đổi thành một tên quản lý, các cô đều sẽ không có phản ứng như vậy.
Nhưng hiện tại người ở trong là Diệp tổng.
Diệp tổng là ai? Là người nghe đồn đã đánh gãy cái chân thứ ba của tiểu nghệ sĩ dám cả gan bò lên giường hắn.
Tuy rằng chưa ai tận mắt nhìn thấy, nhưng một đồn mười, mười đồn trăm, cả công ty đều truyền miệng tương truyền, nghe được nhiều, liền ngầm coi là sự thật.
Chính vì thế tên trợ lý kia cũng không có hiểu sai.
Nhất thời cảm thấy vừa rồi đóng cửa lại kéo rèm, hẳn là có chuyện vô cùng quan trọng cần bàn bạc.
Nhưng hiện tại cả phòng đang lâm vào cùng một tình trạng.
Người trợ lý riêng kia bỗng nhớ tới chuyện xưa khủng bố trợ lý mới tới, nghiêm túc đính chính: Diệp tổng không phải người như vậy! Bọn họ khẳng định là đang nói chính sự.
Còn về việc nói cái gì, y cũng không rõ ràng lắm.
Chỉ cần biết bọn họ đang bàn chính sự là được rồi.
Diệp tổng và Nhóc Ôn, hẳn không phải dạng quan hệ nam nam loạn lạc như này.
Trợ lý một lần nữa khôi phục sự bình tĩnh, cửa văn phòng vẫn như cũ, chưa hề mở ra.
Thời gian tích tắc trôi, vậy mà đã đến giữa trưa, người phụ trách đưa cơm cho Diệp Hàn Thanh cùng trợ lý đồng loạt nhìn về phía cửa, thấy bên trong không có động tĩnh, do dự một lúc lâu mới thấp thỏm gõ cửa:
“Cốc cốc cốc.”
Kỳ thật hai người ngồi trong văn phòng cũng chẳng làm cái gì.
Công việc của Diệp Hàn Thanh tương đối bận rộn, tuy có mấy trợ lý hỗ trợ việc vặt nhưng cả một tập đoàn Tinh Vực to như vậy, văn kiện cần hắn đích thân xử lý cũng không ít.
Diệp Hàn Thanh quả thật có nghĩ tới “HOẠT ĐỘNG KÍCH THÍCH”, nhưng hôm nay không thích hợp.
Nhiều nhất cũng chỉ thừa dịp Ôn Nhuận đút cho hắn đồ ăn vặt, ngậm ngón tay khẽ cắn.
So với Diệp Thanh Hàn thì Ôn Nhuận nhàn rỗi hơn nhiều.
Cậu hết chơi game lại lướt Weibo, thỉnh thoảng lại ăn chút đồ ăn vặt.
Vì thế khi trợ lý tới gõ cửa, cậu là người mở cửa.
“Chuyện gì?”
Ôn Nhuận mở cửa, lộ ra nụ cười ấm áp.
Không nghĩ tới cậu sẽ mở cửa, trợ lý mặt đỏ lên, nói chuyện đều lắp bắp: “Đã, đã đến thời gian ăn cơm trưa.
Tôi tới hỏi Diệp tổng có muốn ăn hay không.”
Ôn Nhuận nhìn thời gian, quả thực tới thời gian ăn trưa, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: “Hôm nay không cần đưa cơm, chúng tôi ra ngoài ăn.”
“Vâng.” Trợ lý lướt tầm mắt qua cậu, thấy Diệp tổng còn đang vùi đầu làm việc bên trong, không rõ tại sao Ôn Nhuận không hỏi ý kiến Diệp tổng một chút.
Nhưng cô chỉ là một trợ lý nho nhỏ, cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, gật gật đầu liền trở về chỗ.
Ngồi tại chỗ phát ngốc một lúc lâu mới có phản ứng lại, hưng phấn lấy di động ra:
[Hoá ra Diệp Tổng cùng Nhóc Ôn thật sự có quan hệ tốt như vậy sao!!!!]
[Aaaa ta đi chết đây! Nhóc Ôn cười lên nhìn thật ôn nhu, thanh âm cũng thật dễ nghe! Không hổ là người đàn ông ta yêu thích 1551]
[@Mỹ nhân tiểu linh, tôi cảm thấy cô đã phát hiện ra điểm chấn động!!]
Quan hệ tốt như vậy nói không chừng thật sự có văn phòng PLAY nha! Nói có sách, mách có chứng, cũng không phải tùy tùy tiện tiện phát ngôn nha!!
Trợ lý vừa rồi còn bình tĩnh như biển chết lại một lần nữa nổi gợn sóng, trong đầu đang sôi nổi hỏi xem đã xảy ra cái gì.
Trợ lý lập tức đem chuyện hai người ra ngoài ăn cơm ra kể, còn thêm mắm thêm muối thổi phồng Ôn Nhuận một lượt!
Cậu thật sự vượt xa mong đợi của bọn họ! Người thật so với trên ảnh còn đẹp hơn gấp trăm lần! Đứng một chỗ cùng Diệp tổng rất xứng đôi!!
Tới giờ tan tầm, nhóm trợ lý không vội vàng mà đưa cơm hộp, mỗi người mang theo ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm cửa văn phòng, vì thế khi Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh bước ra, liền thu về vô số ánh mắt nhiệt tình.
Ôn Nhuận lập tức theo bản năng lộ ra nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn, gật đầu với nhóm trợ lý rồi mới cùng Diệp Hàn Thanh đi thang máy riêng xuống lầu.
Nhóm trợ lý: !!!!
Mặc kệ tâm lý của nhóm trợ lý hoạt động kịch liệt như nào, Ôn Nhuận đã cùng Diệp Hàn Thanh đi xuống.
Vì tránh hiềm nghi, khi đi còn cố ý kêu Trịnh Tuyên đi cùng.
Người đại diện hắn giống như sống không còn gì luyến tiếc, rất rất không muốn đi.
Nhưng nhìn chính nghệ sĩ nhà mình, lại nhìn chính sếp tổng, cuối cùng chỉ có thể rưng rưng nước mắt đi theo.
Nhà hàng là Ôn Nhuận chọn, một quán ăn Quảng Đông.
Ôn Nhuận lấy cái ghế lô, vòng tròn lớn trên bàn, ngồi cùng Diệp Hàn Thanh.
Trịnh Tuyên một thân một mình ngồi ở bên kia, vừa uống nước trà vừa nghĩ xót cho thân.
Cảm thán mình là một người đàn ông thảm vô cùng thảm.
Ôn Nhuận ngại Trịnh Tuyên còn đang ở đây, quy quy củ củ ăn cơm.
Diệp Hàn Thanh coi Trịnh Tuyên là hai mươi vạn bóng đèn, đuổi lại không thể đuổi, chỉ có thể xem hắn như không tồn tại.
Nắm chắc thời gian cùng bạn trai ngọt ngọt ngào ngào ăn cơm.
Một bữa cơm chỉ có mình Ôn Nhuận nghiêm túc ăn xong hai chén cơm.
Thật vất vả dày vò xong một bữa, Trịnh Tuyên lập tức muốn rời đi.
Vừa đứng lên, điện thoại đã vang lên, cầm lấy điện thoại, hắn một lần nữa ngồi trở lại, ăn no cẩu lương liền lộ ra biểu tình phẫn nộ, mày hơi nhếch nói: “Chung Lăng gọi tôi.”
Diệp Hàn Thanh dừng động tác, nhìn về phía hắn, “Anh ta tìm cậu làm cái gì?”
“Anh ta nói muốn gặp cậu, bây giờ đang ở công ty phụ cận.”
Diệp Hàn Thanh dựa vào lưng ghế phía sau, đôi tay đan lại đặt ở bụng nhỏ, “Lúc này lại tới tìm tôi… Nói tôi không có ở đó, đi thăm dò hắn trước.”
Ánh mắt Trịnh Tuyên hơi trầm xuống, tiếp tục trả lời Chung Lăng.
Chung Lăng giống như rất vội vàng, vừa nghe Diệp Hàn Thanh nói không rảnh, liền nói mình đang nắm trong tay tin tức mà nhất định Diệp Hàn Thanh muốn biết.
Trịnh Tuyên không nhanh không chậm nói với anh ta: [Ai muốn gặp hắn đều nói như vậy, nếu ngươi không lấy ra tin tức có giá trị, hắn sẽ không gặp.]
Chung Lăng bên kia lặp lại “Đối phương đang soạn tin…”, Hiển nhiên là đang rối rắm do dự, làm cho Trịnh Tuyên tò mò, rốt cuộc anh ta đã biết cái gì.
Mục tiêu của bọn họ vẫn luôn là người của Diệp gia, đối với Chung Lăng ăn cơm mềm ở rể vốn không có quá nhiều chú ý.
Nhưng ngẫm lại hắn cùng Diệp Thu Nhuế từng có một đoạn thời gian gắn bó keo sơn, có thể từ chỗ Diệp Thu Nhuế gián tiếp biết gì đó cũng không ngoài ý muốn.
Có điều tò mò thì tò mò, thời điểm đàm phán vĩnh viễn có ý định đẩy đối phương vào hoàn cảnh xấu, Trịnh Tuyên không thể chủ động bại lộ nhược điểm của chính mình.
Dặt điện thoại lên bàn, bên kia Chung Lăng trầm mặc, một thời gian sau mới gửi qua đây một đoạn ghi âm.
[Tôi biết vì sao Chu Húc tự sát.]
[Nhưng tôi cần nhìn thấy Diệp Hàn Thanh mới có thể nói ra.]
Trịnh Tuyên biểu tình nhẹ nhàng, nghe thấy hắn phát ra tin tức này, trong nháy mắt ngưng trọng lại, hắn đưa điện thoại qua, ý bảo Diệp Hàn Thanh xem, “Thấy sao?”
Biểu tình Diệp Hàn Thanh khẽ biến.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Chu Húc tự sát là có nội tình, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tra rốt cuộc có cái gì kỳ quặc.
Mà hiện tại Chung Lăng chủ động tìm tới, còn nói biết tất cả, vậy cần thiết gặp một lần.
“Thấy rồi, hỏi anh ta đang ở đâu.”
Trịnh Tuyên hỏi Chung Lăng, Chung Lăng nói người đang ở cửa Tinh Vực.
Diệp Hàn Thanh nghĩ nghĩ, nói: “Tôi cùng Ôn Nhuận đi về trước, cậu dẫn anh ta lại đây.”
Trịnh Tuyên đồng ý, ba người chia thành hai đầu hành động.
Ôn Nhuận cùng Diệp Hàn Thanh trở về Tinh Vực.
Hai người vào thang máy riêng, Ôn Nhuận nhìn số tầng màu đỏ đang chuyển động, do dự trong chốc lát mới nói: “Em cùng Trịnh ca vào văn phòng ngồi một lúc, chờ hai người nói xong em đi lên?”
Diệp Hàn Thanh sững sờ, lúc sau mới phản ứng lại, nắm lấy tay cậu, nói: “Văn phòng có phòng nghỉ ngơi riêng, anh bảo trợ lý chuẩn bị đồ ăn vặt cùng nước trà, em ở đó đợi.” Nói xong lại bổ sung một câu, “Em muốn nghe đều có thể nghe, không muốn nghe liền tự mình chơi, chỉ là tạm thời không thể để Chung Lăng biết sự tồn tại của em.”
Chung Lăng đã biết Diệp Gia rất có thể sẽ biết.
Tuy rằng Diệp Hàn Thanh không sợ, nhưng nếu Diệp gia làm lớn chuyện này, người tổn thương lớn nhất sẽ là Ôn Nhuận.
Mà hắn cũng không muốn liên luỵ đến Ôn Nhuận.
“Được.” Ôn Nhuận nhấp môi cười một chút, cùng hắn trở về văn phòng.
Trong văn phòng quả nhiên có phòng nghỉ, Diệp Hàn Thanh sai trợ lý mang đồ ăn vặt cùng trái cây vào, để Ôn Nhuận ở đó tự chơi, hắn lập tức phát tin tức cho Trịnh Tuyên, nói hắn có thể đem người tới.
Tầng hai bãi đỗ xe, Trịnh Tuyên nhận được tin tức mới cùng Chung Lăng vào thang máy riêng đi lên.
Hai người vào văn phòng, khóa trái cửa, Chung Lăng mới tháo kính râm và khẩu trang xuống, vừa câu nệ vừa lấy lòng cười cười, “Anh……”
Diệp Hàn Thanh lạnh như băng liếc hắn một cái.
Ý cười trên mặt Chung Lăng dừng một chút, vội vàng sửa: “Diệp tổng……”
“Cậu biết vì sao Chu Húc tự sát?” Diệp Hàn Thanh ánh mắt sắc bén đảo qua hắn, giống như dao găm, khiến Chung Lăng đứng ngồi không yên.
Anh ta cùng người anh này không tiếp xúc nhiều lắm, thời điểm hắn kết hôn cùng Diệp Thu Nhuế, Diệp Hàn Thanh đã cùng Diệp gia cắt đứt quan hệ.
Nhưng hắn từ chỗ Diệp Thu Nhuế nghe được rất nhiều về sự tình của người anh này.
Diệp Thu Nhuế vẫn luôn coi Diệp Hàn Thanh là kình địch.
Diệp thị to như vậy, người thừa kế Diệp Hàn Thanh đã không còn quản lý.
Mà một người thừa kế khác là Diệp Thu Đình, từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp, chính là một tên nhị thế tổ.
Chỉ còn cô con gái Diệp Thu Nhuế vào quản lý, một tay nắm giữ quyền lực ở Diệp thị.
Diệp Thu Nhuế cảm thấy chỉ có cô ta mới có thể kế thừa Diệp thị.
Chỉ là Diệp Mậu Khai vốn rất yêu thương cô con gái này nhưng chưa từng nghĩ tới muốn cho cô ta kế thừa Diệp thị, ngược lại vẫn luôn mong con trai cả Diệp Hàn Thanh kế thừa.
Đáng tiếc Diệp Hàn Thanh căn bản không quan tâm, mà Diệp Mậu Khai lại cường thế, hơn nữa Cố Tư Ngọc chết trong tay ông, hai ba con này một khi gặp mặt liền như kẻ thù.
Chung Lăng từng khó hiểu vì cái gì mà Diệp Thu Nhuế lại nhất định phải kế thừa Diệp thị.
Anh ta cảm thấy có cổ phần trong tay, tiêu tiêu sái sái sinh hoạt cũng không tồi.
Nhưng Diệp Thu Nhuế âm thầm nhưng vẫn khinh thường với người em trai duy nhất, đối với quyền thừa kế Diệp thị đã tới trình độ cố chấp.
Thẳng đến sau này có một lần, anh ta nghe trộm được Diệp Thu Nhuế cùng mẹ cô ta cãi nhau.
Chung Lăng nuốt nước miếng, bưng nước trà trước mặt lên uống một ngụm, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Anh ta khẩn trương chà xát hai tay, nói: “Tôi biết.
Nhưng tôi muốn xuất ngoại, anh cho tôi một số tiền, giúp tôi cùng Diệp Thu Nhuế ly hôn, sau đó đưa tôi xuất ngoại.”
Biểu tình của anh ta có chút sợ hãi, thoạt nhìn giống như đã chịu qua đả kích gì.
Luôn lặp lại với giọng cường điệu: “Tôi muốn an toàn xuất ngoại.”
Diệp Hàn Thanh nói: “Còn phải xem anh cung cấp tin tức có giá trị hay không.”
“Có, khẳng định có.” Chung Lăng quái dị cười cười, “Nếu anh biết, nhất định sẽ cảm tạ tôi.”
“Nói thử xem, nếu là tin tức hữu dụng, tôi sẽ đưa anh xuất ngoại.” Diệp Hàn Thanh gõ thật mạnh lên mặt bàn, “Nhưng nếu anh cung cấp tin tức sai lầm……”
Hắn lạnh lùng liếc Chung Lăng một cái, uy hiếp không cần nói cũng biết.
Chung Lăng rụt cổ, cũng không phải vì chột dạ.
Hầu kết anh ta lăn lộn, giống như ấp ủ cái gì, thật lâu sau mới gian nan nói: “Diệp Thu Đình không phải con ruột của Diệp đổng…… Khâu Kế Hà cùng Chu Húc đã sớm thông đồng, Diệp Thu Đình là con của Chu Húc.”
Trịnh Tuyên thiếu chút nữa không cầm chắc chén trà trong tay, thất thanh nói: “Làm sao cậu biết được? Có chứng cứ sao?”
Diệp Hàn Thanh trầm mặc không nói, mặt mày lạnh băng.
“Tôi không có chứng cứ.” Chung Lăng nhanh chóng nói: “Nhưng rốt cuộc có phải hay không, làm xét nghiệm ADN chẳng phải sẽ biết sao?” Anh ta tựa như nhớ lại cái gì, khuôn mặt vặn vẹo lại chút trào phúng: “Hơn nữa tôi là vô tình nghe qua hai mẹ con cô ta cãi nhau mới biết được.
Sẽ không sai.”
Tuyệt đối không có sai.
Anh ta gắt gao nhớ kỹ một ngày kia.
Ngày đó là ngày kỷ niệm kết hôn của anh ta cùng Diệp Thu Nhuế.
Từ đầu anh ta đã có cảm tình không tệ với cô ta, rốt cuộc chẳng có nam nhân nào không thích lấy một người vừa mỹ lệ lại vừa có tiền về làm vợ.
Tuy rằng ở rể có chút mất mặt, nhưng anh ta vẫn nguyện ý tốn tâm tư với cô ta.
Ngày đó anh ta sớm về nhà mua quà tặng, vốn định trốn trong ngăn tủ cho cô ta một kinh hỉ, nhưng cuối cùng lại thấy được Diệp Thu Nhuế cùng Khâu Kế Hà xảy ra cãi vã.
Hai người tựa như vì chuyện gì mà dẫn đến cãi vã.
Diệp Thu Nhuế nổi giận đùng đùng, nhưng thanh âm nói chuyện lại ép tới cực thấp.
Cô ta vẫn luôn kêu Khâu Kế Hà cùng người nào đó đem mối quan hệ chặt đứt.
Khâu Kế Hà không muốn.
Hai mẹ con liền cãi vã.
Chung Lăng trốn trong ngăn tủ nghe được toàn bộ, mới biết được hoá ra cậu em vợ Diệp Thu Đình là Khâu Kế Hà cùng người khác ngoại tình mà sinh ra.
Mà người đàn ông kia, thế nhưng lại là quản gia Diệp gia – Chu Húc.
Anh ta có nghe qua Chu Húc.
Cũng không ít lần đối mặt, nhưng bởi vì đối phương có sự tín nhiệm của Diệp Mậu Khai, địa vị ở Diệp gia cũng không thấp, Chung Lăng không có gì cùng ông ta lui tới.
Đương nhiên anh ta cũng chưa từng gặp qua đối phương và Khâu Kế Hà vụng trộm.
Nhưng Diệp Thu Nhuế như oán giận từ bên trong, anh ta mới biết được, hoá ra khi Khâu Kế Hà vẫn còn là tình nhân của Diệp Mậu Khai, hai người đã có một chân với nhau.
Lúc ấy Diệp Mậu Khai kết hôn, chỉ có thể lén lút nuôi Khâu Kế Hà ở bên ngoài, mà chính ông ta không có khả năng đi chăm sóc tình nhân, nên thường xuyên sai Chu Húc đi thăm.
Bởi vậy, Khâu Kế Hà liền cùng Chu Húc làm tới, thậm chí còn mang thai.
3 năm sau khi Khâu Kế Hà hạ sinh đứa con gái, vẫn chưa mang thai lại lần nữa.
Bà ta biết nếu muốn tranh sủng nhất định phải có một đứa con trai.
Ở lần mang thai sau, bà ta trộm đi tra xét giới tính của thai nhi, biết trong bụng là con trai, liền quyết định giấu trời qua biển, hạ sinh đứa con trai này.
Có con trai, bà ta hoàn toàn có thể đem Chu Húc kéo lên cùng một thuyền, khiến ông ta làm việc cho chính mình, đồng thời còn có thể từ chỗ Diệp Mậu Khai đòi chỗ tốt, thậm chí là cho con trai mình một cái danh phận, nghênh ngang vào nhà cũng không phải không có khả năng.
Mà sự thật chứng minh Khâu Kế Hà đủ tàn nhẫn, cũng đi đúng nước cờ.
Chung Lăng lúc mới đầu chỉ cảm thấy hai mẹ con này thật ghê tởm.
Nhưng anh ta còn phải dựa vào gia thế của Diệp gia, chỉ có thể làm như hoàn toàn không biết gì.
Cũng không có tâm tư đi dỗ dành Diệp Thu Nhuế nữa.
Nếu không phải lần này anh ta nghe lén hai mẹ con mưu đồ sát hại Chu Húc, mà lúc sau Chu Húc quả nhiên đã chết, anh ta cũng sẽ không hoảng sợ tới mức đi tìm Diệp Hàn Thanh.
Tuy rằng Chu Húc nói là tự sát, nhưng chuyện này đã có ai kiểm chứng? Lúc trước Diệp Thu Nhuế muốn cùng anh ta ly hôn, anh ta liền lấy thân thế Diệp Thu Đình ra uy hiếp, nhỡ đâu Diệp Thu Nhuế tâm hung ác, muốn giết người diệt khẩu cũng không phải không thể nào.
Lần này Chu Húc chết không rõ ràng, nhưng lần sau, có lẽ chính là anh ta.
Chung Lăng càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, được ăn cả ngã về không, quyết định lấy tin tức đi tìm Diệp Hàn Thanh đổi lấy một số tiền xuất ngoại.
Hai mẹ con Diệp Thu Nhuế làm anh ta cảm thấy ghê tởm lại sợ hãi, đặc biệt là Khâu Kế Hà ngày thường khóc lóc sướt mướt kia, nghĩ đến trước mặt anh ta là một bộ dạng, sau lưng là một bộ dạng khác, gương mặt thì vặn vẹo, cả người Chung Lăng đều là mồ hôi lạnh, anh ta có chết cũng sẽ không về lại Diệp gia.
**Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng: “Thích sao? Thích cũng vô dụng, đây là vợ của ta.”.