Edit: Khánh Linh
Beta: Nhi, Gùa
Trịnh Tuyên đối với cái tính khí này của Diệp Hàn Thanh cũng không nổi nóng, nhỏ giọng nói: “Cậu bình thường hung dữ với tôi cũng được, dù sao tôi cũng da thô thịt dày.
Nếu sau này cũng hung dữ như vậy đối với Ôn Nhuận, sợ là đem đứa trẻ này dọa cho khóc à.”
Diệp Hàn Thanh ngưng mắt nhìn Trịnh Tuyên, đối với lời của hắn không thèm để ý, trong lòng nghĩ đứa nhóc kia ở trước mặt hắn ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm cái đó, hắn đâu phải mang bộ mặt hung dữ, còn tên Trịnh Tuyên này không có chuyện gì cũng phải tìm chút chuyện vui làm phiền hắn, có thể giống như cậu ấy kia sao?
Mặc dù là nghĩ như vậy, Diệp Hàn Thanh không có lên tiếng, không nhịn được gõ gõ bàn, “Cho cậu ba giây, không nói thì cút ra ngoài.”
Trịnh Tuyên hừ một tiếng, thấy hắn thật sự sắp tức giận không dám đùa nữa, “Được được được, không trêu cậu nữa.”
Thân thể Trịnh Tuyên hơi nghiêng về phía trước, mặt mày hớn hở nói: “Mới vừa rồi ở phòng tập thể hình lầu ba, có ba tên người mới đang nói xấu cậu” Hắn vừa nói vừa hắng giọng: “Diệp tổng chân đã gãy như vậy, ai biết còn có được hay không…”
“Tôi nghe nói những thứ kia không được thì tâm lý nam nhân đều có chỗ biến thái…”
Trịnh Tuyên tử tế mô phỏng vài câu, không hề giống như Ôn Nhuận lo lắng sẽ làm tổn thương lòng tự ái của Diệp Hàn Thanh, bọn họ đều là bạn bè nhiều năm, Diệp Hàn Thanh cũng không phải do tai nạn xe cộ gãy chân mới thay đổi thành như vậy, từ thời đại học đã có cái đức hạnh này, bất quá trước kia giả bộ như chó sói đuôi to lừa gạt một đống cô gái trẻ ái mộ hắn, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, cả nhà buồn bã, hắn ngay cả dáng vẻ cũng lười giả bộ, lộ ra nguyên hình.
Nói nhiều như vậy chính là muốn nói Diệp Hàn Thanh người này quá biết cách giả bộ, da mặt đủ dày tim cũng quá vững, chút chuyện nhỏ này cũng không thể tổn thương hắn.
Trịnh Tuyên than thở đôi câu nói người mới bây giờ thật không được, cái gì cũng dám nói, đến khi Diệp Hàn Thanh nhíu mày lộ vẻ không kiên nhẫn, mới vội vàng đi vào chủ đề chính: “Không phải là Ôn Nhuận vừa vặn đi phòng thể hình sao, cậu ta đứng ở cửa đều nghe hết.”
Nói đến đây Trịnh Tuyên vẫn cảm thấy ngạc nhiên, “Cậu biết Ôn Nhuận đã làm gì không? Cậu ta trực tiếp vọt vào kéo nhân viên của cậu tới trước mặt nói rõ ràng, ba tên người mới cho là giữa các cậu có giao tình, sợ Ôn Nhuận đến trước mặt cậu tố cáo, vội vàng nói xin lỗi.”
Diệp Hàn Thanh nghe Trịnh Tuyên giải thích, đầu óc vẫn đang suy nghĩ Ôn Nhuận lúc đó mang bộ dáng gì.
Cừu nhỏ tức giận lên, có phải cũng sẽ là dáng vẻ vừa ngoan vừa mềm hay không…
Trịnh Tuyên không biết bạn tốt ngay trước mặt đang não bổ đến mức độ nào, tiếp tục mặt mày hớn hở kể chuyện: “Cậu không nhìn thấy, đứa nhỏ kia thật sự bảo vệ cậu, lúc trước người ta nói cậu ấy nhất mực muốn trèo lên giường cậu, tôi còn tưởng rằng Ôn Nhuận sẽ nhịn, kết quả phía sau có ai đụng chạm đến cậu, cậu ta liền tức giận vọt vào đem người dạy dỗ một trận.
Còn nói muốn ỷ vào thế lực của anh, ở bên gối cậu mà thổi gió…”
Càng nói Trịnh Tuyên càng cảm thấy đứa trẻ Ôn Nhuận này thật thú vị, vì vậy lại hoài nghi nhìn về phía Diệp Hàn Thanh, “Hai ngươi sẽ không thật sự tiến triển hơn chứ? Nếu là thật, tôi nên chuẩn bị trước, cậu ấy vừa mới nổi thôi, cũng không thể sớm như vậy đã có sóng gió lớn…”
Bên này Trịnh Tuyên nói liên tục có nhiều việc sẽ không dễ dàng chút nào, để cho Diệp Hàn Thanh có thể ý thức được mà chớ phá chuyện tốt, không phá hủy đi hạt giống tốt Ôn Nhuận này…
Suy nghĩ của Diệp Hàn Thanh thế nhưng lại ngưng ở “Thổi gió bên gối”.
Hắn lại nghĩ đến lần trước ở trong phòng làm việc, mình cũng mang cậu ra trêu chọc một phen, cũng không thấy cậu kháng cự, ngược lại vẻ mặt ngượng ngùng thầm chấp nhận.
Khi đó hắn cho là đối phương cũng là muốn leo lên giường hắn.Nhưng sau đó cậu cũng không có được voi đòi tiên đưa ra yêu cầu, ánh mắt tròn long lanh rất sạch sẽ.
Sau nữa chính là trong lúc vô tình gặp phải tình cảnh cậu mặt đầy chán ghét đem thẻ phòng mà nhà sản xuất phim cho thẻ đưa cho ném vào thùng rác.
Hắn mơ hồ cảm thấy, Ôn Nhuận ở trước mặt hắn khác nhau.
Bây giờ Trịnh Tuyên nói cậu ở bên ngoài bảo vệ mình, càng xác nhận phỏng đoán của hắn.
Diệp Hàn Thanh hứng thú suy đoán, đứa trẻ này là thích hắn, hay là sùng bái hắn?
Sau khi suy đoán tất cả khả năng có thể xảy ra, hắn lại bác bỏ tất cả.
Không nói hắn bây giờ gãy chân, người ở bên ngoài đều xem hắn như một thằng tàn phế, lại nói tới tính tình tệ hại của hắn, không nói rằng người người đều sợ, nhưng ít nhất là không ai dám tùy tiện trêu chọc hắn.
Hắn không cảm thấy con cừu nhỏ Ôn Nhuận có can đảm lớn như vậy.
“Cậu rốt cuộc có để ý lời tôi nói không?” Trịnh Tuyên nói một tràng dài, thậm chí đã suy nghĩ kỹ chờ Ôn Nhuận nổi, sau đó làm sao có thể giấu giếm quan hệ của hai người, nhưng nhìn Diệp Hàn Thanh một cái, người này căn bản không nghe, ngẩn người nghĩ về đâu.
Trịnh Tuyên không vui nói: “Cậu cũng phải vì Ôn Nhuận suy tính một chút.” Trịnh Tuyên chú ý nếu hai người nếu thật có cái gì, phải giấu cho kỹ, tuyệt đối không thể để tuồn ra ngoài ảnh hưởng tới tiền đồ của Ôn Nhuận.
Diệp Hàn Thanh thế mà nghĩ tới chỗ khác, gật đầu đồng ý lời giải thích của bạn tốt, nói: “Vậy thì như cậu ấy mong muốn, để cho cậu ấy ỷ thế hiếp người một lần, cậu đi xử lý mấy người kia đi.” Chẳng qua là mấy tên người mới mà thôi, còn chưa tới mức cần hắn ra mặt.
Trịnh Tuyên: “? ? ?”
Trịnh Tuyên tức giận trợn mắt nhìn Diệp Hàn Thanh, “Lời tôi mới vừa nói cậu một chút cũng không nghe vào? !”
Nghe xong câu chuyện Diệp Hàn Thanh đã không còn kiên nhẫn: “Được rồi, cậu có thể đi ra ngoài.”
“… …”
Trịnh Tuyên giận dữ đi ra ngoài.
*
Ôn Nhuận trên đường trở về liền hối hận.
Cậu nhớ tới lúc nói ra những lời hung dữ đối với ba người Lý Giác: “Tôi chính là chó cậy thế chủ” “Tôi còn phải thổi gió bên gối” … Nếu như mấy người này thật làm ầm ĩ đến trước mặt Diệp Hàn Thanh, đừng nói đối chất, cậu nghĩ trước tiên đã xấu hổ chui vào lòng đất rồi.
Người khác không biết, chính cậu chẳng lẽ không biết sao? Cậu cùng Diệp Hàn Thanh tiếp xúc, cũng chính là lần trước bị gọi đến phòng làm việc một cách khó hiểu mà thôi.
Thế nhưng cậu ở bên ngoài lại tung tin vịt như vậy, nếu Lý Giác bọn họ nói ra lại truyền đến tai Diệp Hàn Thanh, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào về mình, sẽ không thật sự tức giận chứ?
Càng nghĩ mặt Ôn Nhuận càng đỏ, lòng cũng càng loạn, suy nghĩ lung tung trên đường trở về nhà trọ, Trầm Mục Tuân nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng, sợ hết hồn: “Sốt?” Vừa nói vừa đưa tay phải sờ đầu cậu.
Ôn Nhuận chột dạ muốn chết nào dám để cho Trầm Mục Tuân sờ, né tránh tay của hắn nói “Không có sao” liền tránh vào trong phòng thật nhanh.
Ôm gối ôm ở trên giường điên cuồng lăn lộn, Ôn Nhuận đem mặt đỏ như nung vùi vào trong gối, buồn rầu muốn chết, ngày mai phải nhờ anh Trịnh dò hỏi một chút.
Ngày tiếp theo, không cần Ôn Nhuận đến cửa tìm người, Trịnh Tuyên liền mang theo trợ lý mới nhận Lưu Phong tới.
Lưu Phong vóc dáng không cao, mặt tròn trịa vóc người cũng có chút tròn, cười lên rất vui mắt, thấy Ôn Nhuận trước hết lộ ra một rực rỡ cười, lễ phép chào hỏi.
Trịnh Tuyên chủ yếu để cho bọn họ làm quen một chút, dẫu sao hắn còn có nhiều chuyện, không thể nào cả ngày bồi ở bên người Ôn Nhuận , sau này đi theo Ôn Nhuận nhiều nhất chính là trợ lý.
Cho nên phải để bọn họ trước tiên nhận thức một chút, để xem có hợp nhau hay không.
Lưu Phong tính cách tương đối hướng ngoại, Ôn Nhuận bản thân tính cách cũng tốt, vì vậy lần gặp mặt này vô cùng thuận lợi, quyết định sau này để Lưu Phong đi theo Ôn Nhuận.
Quyết định trợ lý xong, Trịnh Tuyên lại cùng Ôn Nhuận nói đến chuyện show giải trí.
Tên chương trình nhận lần này là , là một chương trình tạp kĩ về cuộc sống nông thôn.
Loại chương trình tiết tấu chậm này rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng ở Trung Quốc vẫn chưa có nhiều.
Tổ tiết mục đã dùng đời sống nông thôn làm mách lời quảng cáo, và muốn tạo ra một chương trình độc đáo, còn tốn nhiều tiền mời lưu lượng tiểu sinh Cù Hạo Văn và lưu lượng tiểu hoa Tạ Ngọc Phàn tới tham gia.
Tiết mục lần này vốn ấn định là năm vị khách quý, nhưng không khéo là một người trong số đón nhận được hợp đồng tốt hơn, nên trực tiếp hủy bỏ hợp đồng hiện tại khiến tổ chương trình rất tức giận, nhưng cũng phải nhanh tìm người thay thế, để cho Trịnh Tuyên bắt được cơ hội, đem Ôn Nhuận nhét vào.
Chương trình đa dạng chủ yếu tập trung vào cuộc sống đồng quê, Trịnh Tuyên biết Ôn Nhuận xuất thân nông thôn, ngược lại không lo lắng cậu không thích ứng được, hắn lo lắng chính là Ôn Nhuận tính cách quá mềm mỏng, quá đơn thuần, sẽ dễ bị người khác khi dễ.
Trong tập ghi hình đầu tiên, tổ chương trình không chỉ mời các lưu lượng, mà còn mời cả người nổi tiếng trên mạng là Hoàng Tử Ngọc.
Hoàng Tử Ngọc nghiêm chỉnh mà nói chỉ có thể coi là người thuộc nửa vòng giải trí, cô xuất thân từ livestream mà nổi lên, kể từ đó độ thảo luận tăng lên không ngừng, sau khi ký hợp đồng với Giải trí Toàn cầu, dựa vào kim chủ, không biết đã sao tác với biết bao nam tài tử.
Trịnh Tuyên dặn dò Ôn Nhuận muốn cậu đề phòng một chút, cậu bây giờ vừa mới bắt đầu, nếu không cẩn thận có tin tức gì xảy ra, sau này danh tiếng tăng lên, chính là vết dơ của cậu.
Ôn Nhuận ngoan ngoãn đáp ứng, nói mình sẽ cẩn thận.
Sau đó nhìn chằm chằm Trịnh Tuyên muốn nói lại thôi.
Trịnh Tuyên ban đầu còn chưa phát hiện, bị cậu nhìn hồi lâu sau lông mày nhướn lên, “Cậu có chuyện muốn nói với tôi?”
Ôn Nhuận mặt đỏ lên, ánh mắt né tránh, ấp úng.
Trịnh Tuyên cảm thấy cậu nhóc này có phải hay không ở bên ngoài đã gây họa nên muốn xin lỗi, liền khích lệ nói: “Đã gây họa? Đừng sợ, có vấn đề gì tôi cũng có thể giải quyết giúp cậu.” Coi như hắn bất bình, không phải còn có Diệp đại tổng tài sao.
Dĩ nhiên những lời này Trịnh Tuyên giấu trong lòng nói không ra.
Ôn Nhuận trong lòng tự cổ vũ mình, mới vượt qua xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Chính là có người nói.
.
.
Nói tôi cùng Diệp tổng.
.
.”
Trịnh Tuyên ý vị sâu xa, không nghĩ tới điều cậu muốn nói là chuyện này, liền cười nói: “Bọn họ đây là ghen tị với cậu, tôi sẽ xử lý, qua hai ngày là có thể yên ổn.”
Ôn Nhuận cũng không phải muốn hỏi cái này, lỗ tai càng đỏ, dứt khoát cắn răng một cái, tiếng như muỗi kêu hỏi: “Nếu truyền tới Diệp tổng, Diệp tổng sẽ sẽ không tức giận?”
Trịnh Tuyên: “.
.
.”
Hóa ra đang lo lắng về điều này.
Tâm tình Trịnh Tuyên phức tạp, lòng nhớ Diệp tổng không chỉ không sinh khí, thậm chí giống như thật vui vẻ.
Nhưng cũng không thể nói năng tùy tiện được, mối quan hệ giữa hai người này bây giờ tựa như mây mù, Trịnh Tuyên cảm thấy cũng không cần dây vào, cũng chỉ có thể tùy tiện qua loa lấy lệ nói: “Diệp tổng sẽ không so đo những chuyện nhỏ nhặt này.”
Ôn Nhuận vừa nghe, ngay lập tức thở phào một hơi thật lớn.
Nếu Diệp tổng tức giận, cậu còn phải nghĩ biện pháp cùng hắn giải thích rõ.
Bây giờ biết hắn không tức giận là tốt.
*
Chuyện phòng tập thể hình qua hai ngày, Trịnh Tuyên liền lặng yên không tiếng động đem ba tên người mới khua môi múa mép sau lưng xử lý.
Bởi vì chuyện gây gổ không có ai biết, tất cả mọi người cho là người mới không hiểu chuyện chọc phải người quản lý kim bài, đối với Ôn Nhuận càng thêm hâm mộ lẫn ghen tị.
Ôn Nhuận không biết chuyện này.
Sau lần đó, cậu không đến phòng tập vài ngày, đi theo huấn luyện viên làm huấn luyện thể lực, không cần phải luyện thành cơ bắp lực lưỡng, nhưng ít nhất cũng phải đem chân tay nhỏ gầy này có thêm đường nét, nếu không lúc đóng phim để quay thành một thân yếu ớt, nào có giống như thiếu niên thị vệ võ công cao cường, càng tựa như một công tử sống trong nhung lụa.
Xen giữa những hôm tập thể hình, Ôn Nhuận còn chụp ảnh quảng cáo tuyên truyền cho một nhãn hiệu trà đen, chụp xong lại luyện thêm mấy ngày, Trịnh Tuyên liền thông báo cậu, muốn bắt đầu ghi hình.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng: Cậu ấy thích tôi, không thích tôi, thích tôi, không thích tôi, thích tôi.
.
.