Edit: Yurin
Beta: Cua, Gùa
Trong nhà Ôn Nhuận mở đèn vàng ấm áp, ánh đèn vàng chiếu rọi khiến cả căn phòng trở nên dễ chịu, giống như trong ngày mưa tầm tã có chút ánh mặt trời chiếu rọi, ấm cúng mà lại thoải mái.
Diệp Hàn Thanh vừa bước đến cửa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức từ trong nhà bếp bay ra.
Ôn Nhuận đem hắn đẩy đến phòng khách, lại rót một ly trà lúa mạch ấm đưa cho hắn, “Tôi vào bếp mang đồ ăn mang ra, còn có một bát canh cuối cùng vẫn chưa xong, anh ngồi đợi một chút.”
Nói xong cậu vội vàng đi vào bếp, Diệp Hàn Thanh ngồi trong phòng khách bật TV, vẫn là Quách Đức Cương cùng Vu Khiêm đang nói chuyện với nhau.
Quách Đức Cương nói: “Làm sao bây giờ? Tôi quá nhiều tiền rồi, cũng không biết tiêu như thế nào nữa, ai da? Vu Khiêm, hay tôi bao cậu nhé.”
Vũ Khiêm hỏi: “Bao tôi?”
Quách Đức Cương thở dài: “A…… Không phải…… Dù có tiền đi nữa cũng phải lựa chọn ngoại hình chứ!”
Diệp Hàn Thanh nghe, đột nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn vào bóng lưng đang bận rộn trong nhà bếp.
Ôn Nhuận mặc chiếc tạp dề Pikachu màu vàng, dây buộc tạp dề buộc vòng từ trước eo ra sau, chiếc áo hoodie mỏng rộng thùng thình bị thít chặt lộ ra một đường cong rõ nét, sau đó tùy ý thắt một cái nơ bướm, phần dây thừa còn lại vừa vặn buông thõng ở mông, lúc ẩn lúc hiện.
Tỉ lệ cơ thể của Ôn Nhuận rất đẹp, bả vai không rộng không hẹp, vòng eo vừa mảnh vừa dài, cái mông tròn tròn lại còn vểnh lên, lại nhìn xuống phía dưới là đôi chân dài, thẳng tắp.
Chiếc quần bò màu xanh nhạt xắn ống, đi cùng một đôi giày thể thao màu trắng, ở giữa lộ ra mắt cá chân tinh xảo, nhô lên khớp xương mang cảm giác gợi cảm, làm cho người khác muốn vuốt ve.
Diệp Hàn Thanh không hiểu sao lại nhớ tới buổi bình luận gameshow trước đó, fan nhan sắc đã khen dáng người Ôn Nhuận đẹp, đặc biệt là hai chân trắng nõn thon dài, dưới ánh mặt trời chỉ có thể nhìn thấy một chút lông tơ, bóng loáng và tinh tế như ngọc thạch, cho cô nàng chơi đùa cả đời cũng không thấy chán.
(đoạn là fan nói)
Lúc ấy Diệp Hàn Thanh đã được báo cáo về sự tục tĩu của gameshow rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại, cái gameshow kia quả thật nói không sai chút nào.
Ôn Nhuận bận rộn bao lâu, Diệp Hàn Thanh liền yên tĩnh nhìn bấy lâu, đến lúc Ôn Nhuận bưng đồ ăn nóng hôi hổi ra, hắn mới dường như xem không có việc gì mà dời đi.
Sau khi đem đồ ăn đã nguội đi hâm nóng lại, Ôn Nhuận lại mang ra hai chén canh cá măng sữa, mang một chén đặt ở trước mặt Diệp Hàn Thanh, Diệp Hàn Thanh cầm lấy cái muỗng, trong đầu nghĩ một chút lại nhớ tới vừa rồi thoáng cầm qua tay Ôn Nhuận.
Tay Ôn Nhuận cũng rất đẹp, trắng trẻo mà lại thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay mơ hồ còn có thể nhìn thấy các mạch máu màu xanh lá, hoàn toàn nhìn không ra đây là một đôi tay đã từng làm qua rất nhiều việc tay chân nặng nhọc.
Diệp Hàn Thanh nhấp một ngụm canh cá, không hiểu sao liền nhớ tới thời điểm cậu mới vừa vào Tinh Vực, hỏi: “Cậu lúc trước vì cái gì mà vào giới giải trí?”
Hắn nghe nói là Tống Lại chủ động thêm người, nhưng hắn vẫn luôn có chút tò mò, Ôn Nhuận tốt nghiệp trường danh tiếng, vì cái gì mà tốt nghiệp xong liền vào giới.
Có không ít người muốn làm minh tinh , nhưng hắn biết.
Ôn Nhuận không phải là một trong số đó.
Ôn Nhuận sửng sốt, rũ mắt hồi tưởng, thấp giọng nói: “Tôi cũng không biết.”
Cậu còn nhớ rõ ngày đó cậu vô tình đi ngang qua toà cao ốc của Tinh Vực, bỗng nhiên nhớ tới Diệp Hàn Thanh có lẽ đang ở trong văn phòng trên tầng nào đó, liền thất thần dừng lại lâu hơn một chút.
Vừa lúc gặp Tống Lại ra cửa.
Tống Lại nhìn trúng tướng mạo của cậu, hỏi cậu có nghĩ đến việc làm minh tinh không.
Ôn Nhuận đối với từ “minh tinh” này thật sự không có khái niệm gì, chỉ là lúc này Tống Lại hỏi cậu, trong lòng bỗng nhiên giật mình, thật giống như lớp 12 năm ấy trồng một hạt giống, cuối cùng cũng đợi được một cơ hội, liền phá đất mọc thành mầm.
Cậu không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà liền đồng ý.
Kỳ thật là xong việc rồi cậu liền kích động rời đi, cậu có chút hối hận, khi đó cậu đang định đi đến công ty kia để phỏng vấn vào vòng trong, hơn nữa khả năng được thông qua phỏng vấn rất lớn, nhưng lúc đó cậu nhất thời quá kích động nên đã ký hợp đồng 5 năm, ngoại trừ thực hiện hiệp ước, thì không còn lựa chọn nào khác.
Cậu chỉ có thể ở trên con đường này nghiêng ngả lảo đảo bước xuống thôi.
Sau cậu lại dần dần thích diễn kịch, tuy rằng vẫn luôn chỉ là tên tuổi nhỏ, nhưng tiền kiếm được cũng đủ để trang trải cuộc sống.
May mắn hơn chính là sau này cậu gặp được Trịnh Tuyên, sự nghiệp có chút khởi sắc, lại còn là ân nhân đã từng quen biết, rồi trở thành bạn bè, còn có thể cùng nhau ngồi ăn cơm nói chuyện phiếm.
Mà không phải bỗng nhiên nhớ tới, chỉ có thể suy đoán xem hắn ta hiện tại như thế nào.
Ôn Nhuận híp híp mắt, cong khóe miệng nói: “Đại khái lúc ấy chính là nhất thời kích động.”
Diệp Hàn Thanh liếc nhìn vẻ mặt của cậu, cảm thán chính mình nghĩ quá nhiều rồi.
Biết được Ôn Nhuận còn nhớ những việc sau khi được giúp đỡ năm đó, hắn có đôi khi cũng sẽ tưởng bở, Ôn Nhuận tốt nghiệp rồi vào Tinh Vực, có thể hay không là bởi vì hắn?
Nhưng hiện tại xem ra, quả nhiên là hắn nghĩ quá nhiều rồi.
Lại uống một ngụm canh cá, Diệp Hàn Thanh thay đổi chủ đề, “Lần này ở nhà nghỉ ngơi bao lâu?”
Ôn Nhuận nói không bao lâu nữa, “Anh Trịnh lại cho tôi tiếp một cái gameshow nữa, tên là , đại khái là sang đầu tháng tư bắt đầu ghi hình.”
là một gameshow cùng tên với một trò chơi ăn khách trước đây, nó là một chương trình dã ngoại thực tế dành cho các minh tinh, từ lúc phát sóng rating khá tốt.
Sau khi hợp đồng được ký kết, Trịnh Tuyên đến kịch bản cũng chưa đưa cho cậu.
Cụ thể có những ai tham gia cũng không rõ lắm.
Nhưng mà Ôn Nhuận đã xem hai tập gameshow đó, đại khái là cũng biết được nó như thế nào.
“Tôi đã xem hai tập của chương trình, xem ra cùng với người thật cũng không sai biệt lắm, nhưng mà mỗi lần quay địa điểm cùng hình thức đều không giống nhau.
Cù Hạo Văn trước đó cũng đã từng tới, nói rằng khá vui.”
Biểu tình của Ôn Nhuận có chút chờ mong, “Hẳn là so với làm ruộng vui hơn đúng không?”
Cơ mặt Diệp Hàn Thanh khẽ động: “Cù Hạo Văn?”
“Chính là anh ấy cùng tôi cùng nhau ghi hình , anh chắc đã gặp qua một lần, chính là cái người lạnh như băng không thích nói chuyện ấy.” Ôn Nhuận cười nói: “Đừng nhìn anh ấy lúc nào cũng lãnh đạm vậy, thật ra con người anh ấy rất tốt, hơn nữa trên mạng nói nhiều hơn so với ngoài đời.”
Diệp Hàn Thanh hơi hơi nhếch môi, lông mi rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt, “Tiết mục này đến lúc đó chắc sẽ dùng đến súng lục, cậu trước kia dùng qua súng lục rồi sao?”
“Không có.” Ôn Nhuận lắc đầu, nói: “Hình như tổ tiết mục sẽ mời huấn luyện viên chuyên nghiệp tới dạy.”
“Chờ đến lúc nước tới chân mới nhảy muốn thắng cũng không dễ dàng.” Diệp Hàn Thanh nhàn nhạt nói: “Tôi có người bạn mở sân bắn, muốn đi xem thử không? Bên trong có cả súng laser và súng thật.”
“Thật sao?” Ôn Nhuận ánh mắt sáng lên, ngay sau đó lại lắc đầu, “Có phải phiền anh quá không?”
“Không phiền.” Diệp Hàn Thanh không nhanh không chậm nói: “Vừa hay tôi cũng lâu rồi không qua đó, nếu cậu muốn đi thì nói, ngày mai có thể cùng nhau đi.”
Ôn Nhuận tức khắc đã bị mê hoặc, thử hỏi có ai không nghĩ tới việc sờ vào súng thật đâu.
Cậu chỉ do dự một lát, đôi mắt loé sáng liền gật đầu đáp ứng.
Sân bắn nằm gần với thành phố bên cạnh, bao bọc toàn bộ đỉnh núi, chiếm diện tích gần 600 mẫu, trừ bỏ trường bắn cung bên ngoài, còn có khu thực chiến ngoài trời cùng khu nghỉ dưỡng.
Các khu nghỉ mát và giải trí nằm rải rác trong rừng và đều là những ngôi nhà gỗ dành cho một gia đình.
Ôn Nhuận vốn dĩ cho rằng chỉ là đi một ngày, tới nơi rồi mới biết, Diệp Hàn Thanh ở làng du lịch có một đống nhà gỗ, hơn hết hai người ở nơi này tận ba ngày.
Hai người sóng vai đi tới, Diệp Hàn Thanh dịu giọng giới thiệu tình hình nơi này cho cậu, “Làng du lịch không có nhiều người lắm, những người có thể ra vào đều là những người có tiền, minh tinh cũng tới không ít, bảo an đều là những người trong quân đội xuất ngũ phụ trách, cậu có thể thoải mái chơi, không cần lo lắng mấy tên săn ảnh.”
“Bên này ngoại trừ sân bắn kín, cũng có sân bắn ngoài trời, trang bị của tôi còn đặt ở đây, nếu cậu muốn chơi cũng có thể đi thử, để Dư Bưu đi cùng cậu.”
Dư Bưu chính là vệ sĩ đi cùng hai người.
Nơi này đối với hắn rất quen thuộc, hiển nhiên là thường tới chơi, nhưng nói đến sân bắn ngoài trời lại để vệ sĩ đi cùng hắn, Ôn Nhuận tất nhiên hiểu rõ là vì cái gì, liền lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi vẫn muốn chơi bắn súng hơn.”
Diệp Hàn Thanh thoáng gật đầu, “Vậy thì trước tiên đưa cậu đi qua kia thử trước.”
Sân bắn ở trong nhà, bên trong súng ống đều có đủ hết, từ quân dụng đến dân dụng đều có, nhưng quân dụng phải có thư giới thiệu mới có thể sử dụng, Ôn Nhuận chỉ có thể thèm nhỏ dãi nhìn một lát, rồi chọn một khẩu dân dụng.
Súng đều ở trong phòng tập bắn, hai người đi vào sau khi thông qua kiểm tra nghiêm ngặt, cửa kính chống đạn bên ngoài liền lập tức đóng chặt lại.
Phòng tập bắn được thiết kế mười cái bia, những khẩu súng chưa được nạp đạn được đặt ở trên tấm bia.
Ôn Nhuận phấn khích chạm vào nó, trong ánh mắt lập loè chứa đầy chờ mong.
Mỗi phòng tập bắn đều có huấn luyện viên bắn súng chuyên nghiệp, cũng đều là những quân nhân đã xuất ngũ, đối phương tiến lên hướng dẫn lại bị Diệp Hàn Thanh vẫy lui, “Để tôi dạy cậu ấy.”
Huấn luyện viên làm việc ở chỗ này nhiều năm, vẫn còn nhớ rõ hắn, nghe vậy liền gật đầu, “Mời Diệp tổng tự nhiên.”
“Anh sẽ dạy sao?” Ôn Nhuận nghe thấy hắn muốn dạy mình, ánh mắt liền lóe sáng từ từ chuyển qua trên người hắn.
“Ừ.” Diệp Hàn Thanh đùa nghịch một chút, ngón tay thuần thục nạp đạn, lên đạn, “Trước đây thường hay chơi.”
Hắn luôn luôn không thích cùng những nhóm phú nhị đại đó ăn chơi đàn đúm, bắn súng đối với hắn mà nói không có nhiều niềm yêu thích lắm.
Nhà gỗ trong rừng sâu cũng là vì để tiện cho mỗi lần tới chơi.
Ôn Nhuận mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn linh hoạt nạp đạn, lên đạn lại nhắm chuẩn, ngón tay bóp cò súng, “Pằng” một tiếng bắn chuẩn xác lên tấm bia.
Huấn luyện viên nhìn thoáng qua, nói: “Chín điểm, Diệp tổng lâu lắm không tới, ngượng tay rồi sao?”
Diệp Hàn Thanh nhàn nhạt cười một cái, nói với Ôn Nhuận: “Cậu tới thử xem.”
Ôn Nhuận gật đầu, có chút khẩn trương học bộ dạng cầm súng của hắn.
Cậu là người mới, không biết cách ngắm chuẩn, súng trong tay lay động ngắm bắn trong chốc lát, bóp cò súng, bắn không trúng bia.
Ôn Nhuận ủ rũ mím môi, giống như ý chí chiến đấu sục sôi kết quả đánh nhau đánh thua cả trẻ con.
“Tư thế không đúng, tay đặt ở chỗ này.” Diệp Hàn Thanh ở phía sau cậu, giúp cậu chỉnh sửa tư thế, nói cho hắn cách ngắm chuẩn.
̣
Ôn Nhuận ghi nhớ, đang chuẩn bị ngắm bắn lần hai, liền nghe thấy sau lưng một thanh âm kiêu ngạo: “Này, đây không phải Diệp tổng sao? Tôi còn tưởng rằng đời này sẽ không thể nhìn thấy cậu ở đây cơ”
Ôn Nhuận dừng động tác, nhịn không được quay đầu lại nhìn, hàng lông mày thanh tú hơi nhếch lên.
Người nói là một thanh niên tóc trắng, cậu ta khá cao, từ đầu đến chân đều mang một cỗ khí phách cường hãn của bậc bề trên.
Ôn Nhuận âm thầm trừng mắt liếc nhìn cậu ta một cái, thấy Diệp Hàn Thanh không để ý tới, cũng liền ngoan ngoãn quay đầu tiếp tục nghiên cứu làm thế nào bắn vào bia.
Hai người coi tên tóc trắng đó như không khí, Quách Tùng Phi lại càng tức.
Cậu ta là con thứ của Quách gia, so với Diệp Hàn Thanh nhỏ hơn không quá ba tuổi, nhưng bởi vì ở phía trước có anh trai tiếp quản gia nghiệp, nên cậu ta chỉ có thể ăn uống chơi bời.
Nhưng trong cái đám thế hệ thứ hai lại xuất hiện cái tên Diệp Hàn Thanh này.
Diệp Hàn Thanh chính là điển hình cho con nhà người ta.
Từ nhỏ đến lớn thành tích tốt, cũng không ăn chơi đàn đúm gây chuyện thị phi.
Chờ tốt nghiệp vào công ty nhà mình, phụ trách mấy các hạng mục giúp Diệp thị kiếm được không ít tiền.
Không có người nào là không hâm mộ Diệp Mậu Khai có đứa con giỏi.
Cậu ta ghen tị đến mức tròng mắt đều đỏ cả rồi, anh trai của cậu ta tuổi vẫn còn trẻ, hơn thế là không thể tìm thấy lỗi gì, thì bắt đầu giày vò cậu ta.
Cho dù cậu ta có làm cái gì đều nhìn không thuận mắt, lâu lâu liền lấy cậu ta cùng Diệp Hàn Thanh ra so một lần, thường chỉ nói một câu chính là, “Người ta so với em lớn hơn ba tuổi, cũng là một cái mũi hai cái mắt, sao mà lại chênh lệch lớn thế? Kém xa người ta một cái rãnh biển Mariana rồi.”
Bởi vì cái “Rãnh biển Mariana” này, Quách Tùng Phi ghi hận Diệp Hàn Thanh rất nhiều năm rồi.
Nhưng những thứ khác quả thật cậu ta so không qua được, sau này lại biết được Diệp Hàn Thanh thích bắn súng, Quách Tùng Phi cảm thấy cuối cùng cũng tìm được cách có thể đè bẹp hắn rồi, liền hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tìm tới cửa, hai người thi đấu một lần, cậu ta lại bị đá lăn trên đất.
Nhưng lần này Quách Tùng Phi không chịu thua, khổ cực tập luyện bắn súng, âm thầm cạnh tranh, kết quả không đợi cậu ta đem Diệp Hàn Thanh dẫm dưới lòng bàn chân, Diệp Hàn Thanh đã xảy ra tai nạn xe, hắn cùng Diệp gia đoạn tuyệt, không còn tới nơi này nữa.
Quách Tùng Phi âm thầm vui mừng, nghĩ tới Diệp Hàn Thanh cùng Diệp gia đã đoạn tuyệt rồi, tưởng rằng ba cậu ta không có gì để nói nữa, kết quả vậy cũng tốt, nhưng qua hơn một năm hắn lại ngóc đầu trở lại, giờ đây hắn lại còn tự mình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, ba cậu ta vừa thở dài vừa mắng cậu ta, “Người ta tuy rằng chân bị gãy, nhưng không phải tàn phế.
Mày nhìn mày tay chân nguyên vẹn, so với phế đi có cái gì khác nhau không??”
Quách Tùng Phi tức muốn ói máu.
Trong nhà không thể ở nổi nữa, Quách Tùng Phi chạy qua bên này giải sầu, không ngờ tới lại gặp oan gia ngõ hẹp, đụng phải Diệp Hàn Thanh.
Lúc trước Diệp đại thiếu gia rất có khí phách hiện giờ lại là một kẻ phế nhân đang ngồi xe lăn, Quách Tùng Phi tưởng rằng hắn ta sẽ thay đổi một chút, nhưng dường như khí thế càng cường bạo hơn.
Lại còn coi cậu ta như không khí.
Quách Tùng Phi trong lòng bực bội, nhưng ngoài miệng lại nói: “Sao nào, chân gãy rồi lá gan cũng mất luôn rồi sao? Có dám thi đấu cùng tôi một chút không?”
Diệp Hàn Thanh rốt cuộc cũng quay đầu nhìn cậu ta, biểu cảm nhàn nhạt nói: “Nếu cậu thua thì sao?”
Cậu thua? Quách Tùng Phi lỗ mũi hướng lên trời, cậu đã khổ luyện 3-4 năm rồi, có thể thua sao?
“Nếu tôi thua thì về sau sẽ kêu cậu là ba ba, nếu cậu thua cũng giống vậy, thế nào?”
“Tôi không thiếu đứa con trai như cậu, thua thì cậu phải lăn đi.” Diệp Hàn Thanh mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn cậu ta một cái, quay đầu nhìn Ôn Nhuận lại trở nên rất ôn nhu, nói: “Cậu trước tiên ở bên cạnh xem, chờ kết thúc tôi lại dạy cậu.”
Ôn Nhuận ngoan ngoãn gật đầu, nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Diệp Hàn Thanh cười, không nhịn được xoa nhẹ đầu cậu một cái, điều khiển xe lăn sang vị trí bia bắn.
Huấn luyện viên kiêm trọng tài, mỗi người mười viên đạn, điểm số được tính dựa trên tổng điểm.
Quách Tùng Phi cầm súng lên, khiêu khích nhìn hắn một cái.
Diệp Hàn Thanh không nhanh không chậm đeo bịt tai lên, tiếng còi của trọng tài vang lên một tiếng, cả hai đồng thời bóp cò.
“Pằng, pằng, pằng……”
Tiếng súng vang liên tiếp , hai người dường như là đồng thời nổ súng đồng thời thu súng, huấn luyện viên đi gỡ bia giấy xuống, nói: “Diệp tổng mười phát mười điểm, nhị thiếu chín phát mười điểm một phát chín điểm.”
Quách Tùng Phi tái hết cả mặt, Diệp Hàn Thanh nhàn nhạt quét mắt liếc cậu ta một cái, điều khiển xe lăn chậm rãi đến trước mặt Ôn Nhuận, “Đi! Tiếp tục dạy cho cậu.”
“Được.”
Ôn Nhuận một lần nữa đứng trước bia ngắm, Diệp Hàn Thanh liền ở phía sau cậu, cậu nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Diệp tổng anh thật là lợi hại.”
Diệp Hàn Thanh nhướng mày, biểu tình trên mặt rõ ràng là sung sướng, hắn đè thấp thanh âm, “Chăm chỉ học, cậu cũng có thể lợi hại như vậy.”
Ôn Nhuận “Ừ” một tiếng, hứng thú bừng bừng một lần nữa bắt đầu.
Quách Tùng Phi bị bỏ lại phía sau, sắc mặt cùng vỉ pha màu giống hệt nhau, nghẹn hơn nửa ngày mới ngẩng mặt nói: “Đã đánh cược thì phải chịu thua! Về sau cậu chính là ba của tôi!” Nói xong còn vang dội kêu một tiếng ba.
Diệp Hàn Thanh chậm rãi xoay người, dùng ánh mắt nhìn kẻ bị thiểu năng trí tuệ để nhìn cậu ta.
Quách Tùng Phi lẽ thẳng khí hùng, lúc đầu cậu ta hơi ngượng ngùng, nhưng là người có giới hạn cuối có thể không ngừng hạ xuống.
Sau tiếng gọi thứ nhất, cậu ta liền không có gì ngượng ngùng nữa.
Thậm chí còn có chút đắc ý dào dạt nghĩ rằng, ba cậu ta muốn đứa con trai giống như Diệp Hàn Thanh không phải diễn rồi, nhưng cậu ta có thể tìm huynh đệ cho hắn.
Nói không chừng cha cậu ta còn có thể sung sướng nhảy dựng lên ấy chứ.
Diệp Hàn Thanh mặt như băng sương, lạnh lùng nói: “Lăn!”
Ôn Nhuận ở phía sau liếc nhìn, không nhịn được cười thành tiếng.
Ánh mắt của Quách Tùng Phi nhìn về phía hắn, nghĩ đến tình huống vừa rồi, tròng mắt chuyển động, không biết sợ da mặt mình dày cười nói: “Ba, đây là mẹ con sao? Hay phải gọi là ba nhỏ?”
Tiếng cười của Ôn Nhuận cứng đờ, bị sặc nước miếng, tận lực ho khan.
Đứt quãng nói:: “Không…… Không phải…… Tôi không phải……”
Mặt cậu đỏ lên, dùng sức xua tay, nhưng cậu chính là một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời.
Diệp Hàn Thanh vuốt nhẹ lưng cậu, miệng nói “Cậu hiểu lầm rồi, đây là bạn của tôi”, lớp băng trên mặt cũng đã tan ra, thậm chí còn mang theo sự sung sướng tột cùng.
Quách Tùng Phi nhướng mày, lập tức hiểu rõ.
Đây là còn chưa theo đuổi được người ta.
Nhìn Diệp Hàn Thanh vuốt nhẹ lưng của người khác, cậu ta đột nhiên có cảm giác thắng lợi, cứ nghĩ Quách nhị thiếu cậu đã thuộc loại đào hoa, thích người nào đều không nắm trong tay.
Không nghĩ tới Diệp Hàn Thanh thế nhưng lại chưa theo đuổi được.
Cậu ta lại đắc thắng liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Diệp Hàn Thanh một cái, nghĩ thầm đây vẫn là còn là một tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch.
Diệp Hàn Thanh có lợi hại hơn nữa thì thế nào? Hắn vẫn là thằng nhóc con!!
Quách Tùng Phi khóe miệng càng nhếch cao, hận không thể ngửa mặt lên trời cười to đi ra cửa!
Diệp Hàn Thanh phát hiện biểu cảm quái dị của cậu ta, lạnh lùng liếc cậu ta một cái, kêu vệ sĩ đem nước tới đưa cho Ôn Nhuận.