Edit: Phương Uyên
Beta: Gùa
Diệp Thu Đình thật sự sợ.
Gã cho rằng Diệp Hàn Thanh cùng lắm giống như lần trước, nhốt gã vào gara hai ngày.
Nhưng khi thấy vệ sĩ mang tới một mâm kim châm gã ta rốt cuộc ý thức được Diệp Hàn Thanh thật sự không tính buông tha cho gã.
Kim châm trên khay lóe lên tia sáng lạnh lẽo giữa ánh đèn ảm đạm trong gara ngầm, gã nhìn mà đầu muốn nổ tung rồi.
Gã biết Diệp Hàn Thanh có bệnh điên, đã từng bị ba ép vào bệnh viện tâm thần, nhưng gã không biết Diệp Hàn Thanh điên khùng tới mức này.
Nghiến chặt răng, Diệp Thu Đình mặt trắng nhợt, run giọng: “Ba biết sẽ không bỏ qua cho mày.”
Diệp Hàn Thanh cúi xuống nhìn hắn, biểu cảm không có một chút dao động.
Chỉ là từ khay tùy ý nhặt lên một cây kim nhỏ sắc nhọn, sau đó mặt không đổi sắc đâm vào mu bàn tay gã.
Đầu kim không chỉ đi nửa đường đến da thịt, mà đâm đến xương cốt mới dừng lại, Diệp Thu Đình đau đớn chửi rủa lung tung.
Trên trán mồ hôi lạnh ròng ròng, một nửa là đau, còn chung quy là quá sợ hãi.
Diệp Hàn Thanh lại làm như không thấy, kim trên tay không ngừng đâm, lại lấy lên một cây, mắt cũng không chớp đâm vào, đâm tận cán kim vào da thịt, sức lực đủ xuyên tới xương cốt.
Vài phút sau, trên mu bàn tay Diệp Thu Đình đã đâm mười kim châm, gã đau đến bộ mặt vặn vẹo, không dám tiếp tục chửi rủa.
Gã thực sự bị Diệp Hàn Thanh dọa sợ rồi.
Người này ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt u ám, con ngươi màu đen như vực sâu không thấy đáy, lúc đâm kim vào mu bàn tay gã, không hề chớp mắt, này không phải người, mà là ma quỷ ăn thịt người.
Diệp Thu Đình gần như bị dọa đến mất mật, Diệp Hàn Thanh còn chưa tha, hắn muốn đem sự thống khổ cùng sợ hãi này khắc sâu vào đáy lòng Diệp Thu Đình, làm cho gã đời này cũng không dám lại có ý nghĩ động tới Ôn Nhuận.
Lại một cây kim châm đâm vào mu bàn tay, Diệp Thu Đình vẻ mặt cứng đờ, đã đau đến tê liệt rồi, cái tay kia dường như không còn cảm giác.
Nhưng lần này Diệp Hàn Thanh cũng không bỏ qua, hắn dùng ngón tay ấn vào kim châm, từng chút từng chút đi sâu vào bên trong, kim châm bén nhọn không đâm thấu qua được xương cốt cứng rắn, lại có thể từ mu bàn tay xuyên qua gân mềm giữa xương ngón tay, chọc từ mu bàn tay tới lòng bàn tay rồi lộ ra ngoài, cũng vì quá dùng sức nên đầu kim đâm vào lòng bàn tay Diệp Hàn Thanh.
Máu tươi theo kim châm chảy xuống, Diệp Hàn Thanh hắn đến mày cũng không cau lại, chỉ có đôi mắt thâm sâu hung hiểm hướng về Diệp Thu Đình, chậm rãi mà âm trầm nói: “Nhớ cho kỹ ngày hôm nay, nếu còn dám động đến cậu ấy một chút, tao sẽ cho mày nếm thử đau đớn hơn hôm nay gấp trăm ngàn lần.”
Hắn ngồi thẳng lại, nhận khăn tay vệ sĩ đưa thong thả lau máu trên ngón tay, mắt liếc qua một tiểu minh tinh đang ôm đầu sợ hãi, giương cằm, lạnh lùng nói: “Cô đi qua đó, mở to hai mắt nhìn xem.”
Tiểu minh tinh run lẩy bẩy, không dám tới nhìn.
Hai vệ sĩ bắt được cô, xách qua ném bên cạnh Diệp Thu Đình, lớn tiếng ra lệnh: “Mở mắt ra, nhìn đi!”
Tiểu minh tinh chỉ có thể nơm nớp lo sợ mở mắt ra, Diệp Thu Đình như con chó đã chết nằm sấp trên mặt đất, hai tay bị vệ sĩ giữ chặt, trên tay phải đã đâm mười mấy kim châm sáng lóe, trong lòng cô hoảng hốt, theo bản năng muốn nhìn hướng khác, khóe mắt thoáng qua người đàn ông lạnh lùng ngồi trên xe lăn, chỉ có thể cắn răng, cứng đờ quay đầu.
“Tiếp tục.” âm thanh quỷ dị lại vang lên, Diệp Hàn Thanh thản nhiên ra lệnh, “Một cây cũng không để dư lại.”
Vệ sĩ nghe lệnh, cầm lên từng cây kim châm, đâm tất cả lên trên tay Diệp Thu Đình.
Chờ đến cuối cùng khi trên khay trống không, Diệp Thu Đình không cần người ấn, cũng không hề nhúc nhích, đau đớn trên người không bằng sự sợ hãi trong lòng gã, tâm lý phòng thủ đã hoàn toàn tan rã, chỉ mở to hai mắt, ngu ngốc nằm bất động trên mặt đất.
Tiểu minh tinh đối mặt với hắn, cô tận mắt nhìn thấy vệ sĩ làm thế nào đâm kim lên tay Diệp Thu Đình, cái này còn sợ hãi hơn đâm kim trên người cô, khuôn mặt trắng bệch, môi run rẩy một lúc lâu, té ngã nhào đến trước mặt Diệp Hàn Thanh, nước mắt nước mũi giàn giụa cầu xin, “Diệp tổng tôi biết sai rồi, thật sự biết sai rồi, ngài tha cho tôi đi, tôi không dám, đều là Diệp thiếu gia bắt tôi làm, tôi không dám tái phạm…”
Diệp Hàn Thanh chán ghét nhìn gã, lãnh đạm nói: “Đi thôi.”
Sáu vệ sĩ thân hình to lớn vây quanh hắn cùng đi ra ngoài.
Diệp Thu Đình cùng tiểu minh tinh bị vứt lại gara, ánh đèn le lói càng thêm u ám.
Tiểu minh tinh ngơ ngác ngồi xụi lơ dưới đất, cũng không biết ngồi bao lâu, Diệp Thu Đình trên mặt đất mới động đậy, ngọ ngoạy bò dậy.
Mặt gã trắng bệch như quỷ, trên trán đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt tràn ngập tràn sợ hãi, khi nhìn đến tiểu minh tinh chợt co rút lại, không biết sức lực từ đâu ra, gã lảo đảo đứng lên, đột nhiên một chân đá vào ngực tiểu minh tinh, giọng căm hận mắng mỏ: “Đều do loại kỹ nữ như mày hại tao!”
Tiểu minh tinh bất ngờ không kịp phòng ngừa bị đá ngã trên mặt đất, Diệp Thu Đình đụng tới vết thương, gã đau đớn rút ra, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại, lại càng thêm điên cuồng muốn trút hết nội tâm oán hận và sợ hãi.
Gã bị Diệp Hàn Thanh dọa mất mật, không dám đi trả thù Diệp Hàn Thanh, tiện thể đem tất cả tức giận trút hết lên người tiểu minh tinh, hai mắt đỏ ngầu, thở hổn hển, nhịn đau nhổ kim châm trên mu bàn tay xuống, từng cái đâm lung tung lên người tiểu minh tinh.
Tiểu minh tinh đau đớn gào thét, hai người như vậy ở gara cấu xé đánh nhau……
Tình hình gara ngầm như thế nào, Diệp Hàn Thanh đã không còn quan tâm.
Hắn đem Diệp Thu Đình tới.
Thứ nhất là muốn ăn miếng trả miếng, trả thù trút giận cho Ôn Nhuận, thứ hai là muốn cho Diệp Thu Đình nhớ kỹ không quên, dám chạm vào người của hắn, vậy cũng cần cân nhắc, cái giá gã có chấp nhận được không.
Hiện tại mục đích của hắn đã đạt được.
Tuy rằng hắn vô tình làm Ôn Nhuận cuốn vào trận tranh đấu với người Diệp gia, nhưng hắn để tâm quá ít người, bắt hắn đối Ôn Nhuận không nghe không thấy, giả bộ không quan tâm hắn làm không được, một khi đã như vậy, chỉ cần hắn đối xử tốt với Ôn Nhuận, người Diệp gia sớm muộn sẽ phát hiện.
Hắn có thể làm đó chính là giết gà dọa khỉ, làm người Diệp gia phần nào kiêng kị, không dám tùy tiện động tới Ôn Nhuận.
Gọi vệ sĩ đẩy mình lên lầu, Diệp Hàn Thanh mở nước nghiêm túc rửa tay sạch sẽ.
Vết thương trên lòng bàn tay đã không còn đổ máu.
Hắn lau khô tay, qua phòng ngủ thay một bộ đồ thoải mái kiểu dáng áo sơ mi quần tây, không đeo cà vạt, ngoài áo sơ mi mặc một cái áo ghi lê màu nâu nhạt, sau đó lại phủ thêm một cái áo khoác cùng màu.
Đi tới ngắm trước gương, người trong gương hai hàng lông mày nhíu chặt, trên mặt còn có chưa tan hết sự lạnh lẽo.
Hắn giơ tay xoa xoa ấn đường, cứng đơ nặn ra một nụ cười, bảo đảm biểu cảm của mình sẽ không quá hù dọa người khác, ăn mặc cũng phù hợp không lộ ra dáng vẻ vừa rồi, mới sai vệ sĩ lái xe xuất phát.
……
Lúc Ôn Nhuận ghi hình tiết mục xong, trời đã chập tối.
Hai trợ lý, một người nhận đồ trên tay cậu, một người đưa cậu nước mật ong ấm.
Ôn Nhuận uống một ngụm thấm giọng, cười nói: “Đợi lâu như vậy vất vả rồi, đi ăn cơm trước rồi về lại khách sạn nhé?” Nói xong cậu nhìn Trịnh Tuyên như trưng cầu ý kiến.
Trịnh Tuyên gật đầu, kêu trợ lý lái xe lại.
Lúc đang chờ xe qua, điện thoại Trịnh Tuyên vang lên, hắn nhận điện thoại nói vài câu, ngắt máy liền nói nhỏ với Ôn Nhuận: “Diệp tổng tới C thị công tác, đang ở gần đây, cậu ta nhớ chuyện lần trước, muốn mời cậu ăn một bữa cơm.”
Ôn Nhuận hơi ngạc nhiên, trong lòng lại thầm có chút vui sướng, không nghĩ tới ngẫu nhiên như vậy có thể gặp gỡ, liền cười đồng ý.
Trợ lý lái xe tới, Trịnh Tuyên cho biết địa chỉ, bốn người cùng nhau đi.
Cách lần trước gặp nhau, đã hơn một tháng.
Sau sự việc lần trước, rất nhiều bạn tốt đều gọi điện thoại an ủi, Diệp Hàn Thanh một chút tin tức cũng không có, Ôn Nhuận trong lòng có chút mất mát, nghĩ mấy lúc qua lại trước kia, có khi là đối phó ngoài mặt, trong lòng thực ra không coi cậu là bạn bè.
Đổi lại nếu nghĩ Diệp Hàn Thanh bận rộn nhiều việc, có thể không biết trên mạng xảy ra chuyện gì, chút mất mát này lại bị đè xuống.
Không ngờ đã lâu như vậy, anh ta thế mà còn nhớ.
Ôn Nhuận nghĩ, Diệp Hàn Thanh trước kia quả nhiên là quá bận.
Chờ tới nhà hàng thấy người, nhìn Diệp Hàn Thanh có hơi gầy guộc, góc cạnh khuôn mặt hiện rõ, Ôn Nhuận càng thêm khẳng định suy đoán chính mình.
Quả nhiên do bận quá, có lẽ còn không ăn cơm và nghỉ ngơi đàng hoàng.
Ôn Nhuận lặng lẽ liếc mắt nhìn một chút, ở trong lòng đau xót như mẹ già, trên mặt lại ngoan ngoãn lễ phép nói chuyện với Diệp Hàn Thanh.
Kìm nén giải quyết xong Diệp Thu Đình mới đến gặp cậu, ánh mắt Diệp Hàn Thanh dừng trên người cậu có chút bất động, bắt mình thu hồi ánh mắt, Diệp Hàn Thanh ho nhẹ một tiếng, giọng dịu dàng hỏi ý cậu: “Hai trợ lý mới đổi đã quen chưa?”
Ôn Nhuận gật gật đầu, hai trợ lý đều rất tinh ý, hơn nữa kinh nghiệm phong phú.
Đối với thủ đoạn trong giới và quy tắc ngầm đều hiểu rõ, chu đáo săn sóc cậu, đôi khi cậu không chú ý tới các chi tiết nhỏ nhặt, cũng sẽ nhắc nhở cậu.
Tuy rằng ít nói một chút, nhưng là thắng ở thận trọng.
Sắc mặt Diệp Hàn Thanh liền dịu đi một chút, “Sau này sẽ không còn phát sinh chuyện như vậy.”
Hắn một lời hai ý, Ôn Nhuận lại không biết ẩn ý trong đó, chỉ cong đôi mắt dùng sức gật đầu, “Được, tôi tự mình cũng sẽ chú ý.”
Sau việc đó Ôn Nhuận cũng kiểm điểm lại chính mình, cảm thấy ý thức cảnh giác của mình không đủ cao.
Đây là lần đầu tiên có người hâm mộ tới tham ban, cậu chỉ biết vui mừng, nhận được quà tặng cũng muốn tự mình nhìn xem, lại quên đề phòng người không có tâm.
Kết quả liên luỵ Lưu Phong.
Biết mình rất nhiều chỗ chưa đủ kinh nghiệm, Ôn Nhuận đơn giản dứt khoát đều nghe theo ý kiến hai trợ lý, cho dù từ đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh cũng thích ứng.
Diệp Hàn Thanh đánh giá cậu, thấy trên mặt cậu không còn u ám mới nhẹ người.
Ba người ăn một bữa cơm, Diệp Hàn Thanh không có lý do gì ở lại, tạm biệt Ôn Nhuận rời đi.
Diệp Hàn Thanh đêm đó bay thẳng về B thị, Diệp Thu Đình cùng tiểu minh tinh tiếp tục bị nhốt ở gara hai ngày, mới được thả ra ngoài.
Sau đó sóng yên biển lặng qua bảy tám ngày, không ngoài dự đoán của Diệp Hàn Thanh, Diệp Mậu Khai gọi điện thoại cho hắn, giọng ẩn chứa tức giận.
“Lập tức cút về đây cho ta!”
Diệp Hàn Thanh vốn dĩ không muốn để ý, hắn luôn luôn không thích trở lại nhà cũ Diệp gia, nhưng hôm nay tâm tình hắn rất tốt, bỗng nhiên muốn đi nhìn xem bộ mặt phẫn nộ của những người này.
Người Diệp gia càng tức giận.
Hắn càng vui vẻ.
Diệp Hàn Thanh xong việc công ty, buổi tối bảy tám giờ mới chậm rãi kêu tài xế đưa mình đi tới nhà cũ Diệp gia.
Lúc này nhà cũ đèn sáng trưng, Diệp Mậu Khai ngồi ghế chủ vị, Khâu Kế Hà cùng con gái ngồi bên cạnh.
Diệp Thu Đình cũng ở đó, sắc mặt hắn trắng bệch như cũ, có vẻ như hồn vía chưa về sau đợt tra tấn kia, hai tay đang băng bó, nét mặt ngu ngốc ngồi cạnh mẹ.
Khâu Kế Hà vòng tay ôm hắn biểu cảm thống thiết.
Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn, chậm rãi đi vào.
Ánh mắt nhàn nhạt quét qua Diệp Thu Đình, thấy thân thể hắn liền run lên, né tránh phía sau người Khâu Kế Hà, ý cười trên mặt hắn liền tăng lên một phần.
Diệp Mậu Khai thấy cảnh như vậy, sắc mặt sầm xuống, chỉ vào hắn mắng chửi: “Đồ bất lương! Mày lại đối xử như vậy với em ruột của mình?”
Diệp Hàn Thanh khóe miệng cười khẩy, hiếm thấy vẫn chưa tức giận, mà lạnh giọng giễu cợt: “Tôi lại không nhớ rõ lúc nào mẹ tôi sinh ra một người em trai”
Diệp Mậu Khai nghẹn họng, trợn mắt nhìn hắn thật lâu mới mắng được một tiếng “Khốn kiếp!”
Khâu Kế Hà ngồi một bên nhỏ giọng khóc nức nở, rưng rưng nhìn Diệp Hàn Thanh, “Hàn Thanh, ta biết con đối với ba con và ta luôn có hiểu lầm, nhưng Thu Đình dù sao cũng là em trai con, nếu nó là làm sai chuyện gì con có thể nói với ta, con sao có thể nhẫn tâm tra tấn nó như vậy?”
Một câu nói liền khơi dậy quá khứ kiêng kị nhất của hai ba con, lại hướng cái sai tới trên người Hàn Diệp Thanh, Khâu Kế Hà bất đắc dĩ chất vấn xong, lại ôm con trai yên lặng rơi lệ.
Diệp Mậu Khai lập tức lên cơn thịnh nộ, cầm lấy tách trà trong tay tùy tiện ném, “Còn không nhận sai với em mày và mẹ mày!”
Diệp Hàn Thanh di chuyển xe lăn né tránh, không để ông ta đập trúng.
Hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Ông vô cớ gọi tôi về, tôi có làm gì sai?”
Diệp Mậu Khai giận run người, Diệp Thu Nhuế bên cạnh rót cho ông ta ly trà trấn an, ánh mắt lạnh nhạt giọng điệu lại mềm mại: “Em trai đi C thị một chuyến, khi về tay đã bị thương, thân thể cũng bị tra tấn không nhẹ, khi đó anh cả cũng ở C thị sao?”
Diệp Hàn Thanh nhàn nhạt “Sao?” một tiếng, đôi mắt nhìn về phía Diệp Thu Đình, “Các người cảm thấy là tôi làm à?”
“Không phải mày còn có thể là ai?!” Diệp Mậu Khai lại tức dữ nói.
Diệp Hàn Thanh cười cười, đôi mắt chằm chằm nhìn Diệp Thu Đình, nhàn nhạt hỏi: “Tay cậu là do tôi làm bị thương sao?”
Diệp Thu Đình run lên, theo bản năng muốn nói là đúng, nhưng thấy ánh mắt u ám của hắn, nhớ lại ngày đó hắn như ma quỷ tra tấn mình, chút dũng khí trong lòng lập tức tan biến.
Bả vai Diệp Thu Đình co quắp, không dám nhìn hắn, chậm rãi lắc lắc đầu, nói không phải.
Diệp Hàn Thanh quay người, cười cười nhìn Diệp Mậu Khai.
Sắc mặt Diệp Mậu Khai lập tức có chút ngượng ngùng.
Đứa con nhỏ khi trở về cả người đều bị tra tấn không ra hình dáng, vội vội vàng vàng đưa gã tới bệnh viện, khi về vợ lại khóc sướt mướt bắt ông ta nhất định phải trả thù cho con trai.
Trong lời nói nhắc tới Diệp Hàn Thanh cũng ở C thị, nghĩ đến lần trước chính là hắn giam con trai hai ngày, đương nhiên cho rằng lần này cũng là Diệp Hàn Thanh làm.
Ai biết là không phải.
Diệp Mậu Khai oán trách lườm Khâu Kế Hà một cái, không còn mặt mũi nhận mình sai, chỉ có thể nghẹn họng nói: “Nếu đã rõ ràng rồi, việc đó coi như xong.
Giờ này cũng không còn sớm, con ở nhà nghỉ ngơi đi.
Đúng lúc ngày mai cùng ta đi một chuyến tới công ty.”
Diệp Hàn Thanh biết rõ ông ta đang diễn kịch, nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói: “Không cần.” Dứt lời liền xoay người đi ra ngoài.
“Con thật sự bỏ mặc Diệp thị? Đây chính là trăm năm cơ ngơi của nhà họ Diệp!” Diệp Mậu Khai phía sau tức giận nói.
Đứa con trai này từ nhỏ thông minh, lại được ông nội tự mình bồi dưỡng.
Hắn trước nay vẫn luôn kiêu ngạo.
Nhưng sau tai nạn xe có khoảng cách với ông ta, còn từng mắc bệnh điên muốn cầm dao giết ba ruột, ông ta thực sự chán ghét đứa con trai này, cho nên mấy năm nay không quan tâm tới hắn, nhưng hiện tại Diệp thị xảy ra vấn đề, không ít cổ đông ở sau lưng oán trách, ông ta mới lại nghĩ đến đứa con bị bỏ quên này.
Ông ta cho rằng Diệp Hàn Thanh sẽ vui vẻ đồng ý, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ từ chối.
Diệp Hàn Thanh chưa hề dừng lại, chỉ có giọng nói xa xa truyền đến, “Diệp thị sụp đổ có liên quan gì đến tôi?”
Hắn ung dung chờ tài xế mở cửa, lên xe.
Trong lúc đó không hề ngoảnh đầu lại.
Diệp Mậu Khai tức ngã ngửa, nhưng rồi đành bất lực.
Khâu Kế Hà thấy ông ta sắc mặt không tốt, không dám nói thêm gì nữa, đưa mắt ra hiệu cho con gái, lấy cớ đưa con trai lên lầu nghỉ ngơi, ba mẹ con trốn vào trong phòng bàn bạc.
Vừa đóng cửa lại, Khâu Kế Hà tức giận gạt phăng bình hoa trên bàn lăn xuống đất, hận rèn sắt không thành thép nhìn đứa con trai đang co rúm người, “Mày vừa rồi là chuyện gì? Nếu thật không phải nó làm, mày cũng phải vu cáo là nó làm! Tao ngày thường dạy mày như thế nào?!”
Diệp Thu Đình co quắp lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dao động bất định.
Diệp Thu Nhuế kéo bà ta ngồi xuống, cô ta đối với chuyện vừa rồi trái lại không hề tức giận, chỉ có chút lo lắng nói: “Mẹ không cảm thấy Diệp Hàn Thanh hôm nay với trước kia không giống nhau sao?”
“Anh ta có phải hết bệnh rồi không ?”
Khâu Kế Hà sửng người, tức giận trên mặt liền tan đi, lộ ra chút lo lắng.
Bà ta còn nhớ lúc Diệp Hàn Thanh cầm dao xông vào nhà cũ muốn giết người.
Cũng là bà ta mua chuộc bác sĩ, đổ cho Diệp Hàn Thanh tinh thần đau thương quá độ, gán cho hắn là mất trí.
Diệp Mậu Khai lần đó quá tức giận, theo ý bà ta thật sự đem hắn đến bệnh viện tâm thần trị liệu.
Khâu Kế Hà đến xem qua một lần, nơi đó tất cả đều là kẻ điên.
Nếu như không mắc bệnh tâm thần, đi vào ở trong một thời gian, cũng trở thành điên.
Quả nhiên.
Sau này Diệp Hàn Thanh tuy rằng được đón ra, nhưng người đã như tàn phế, nghe nói còn phải tiếp nhận tâm lý trị liệu thật lâu.
Mấy năm nay mỗi lần tới nhà cũ, tinh thần hắn đều rất gắt gỏng, bà ta lại ở bên trong châm lửa thổi gió, hai cha con vung tay đánh nhau cũng là chuyện thường.
Nhưng mà lần này, Diệp Hàn Thanh lại như bình tĩnh rất nhiều, ngay cả Diệp Mậu Khai nhắc tới cái chết của Cố Tư Ngọc, cũng không thấy hắn nổi điên.
Nhớ tới Diệp Mậu Khai nói những lời đó, Khâu Kế Hà lo lắng sợ hãi, đây không phải là cục diện bà ta muốn nhìn thấy.
Diệp Hàn Thanh từ nhà cũ đi ra, tức khắc tinh thần cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Hắn cảm thấy trước kia đều là để ý chuyện vụn vặt, rõ ràng nhìn người Diệp gia dậm chân là đủ rồi, hắn cần gì xen lẫn mình vào.
Mặt hắn mang theo nụ cười, ngón tay vịn nút trên tay vịn, nhạt giọng dặn dò, “Đem chuyện Chung Lăng nuôi người tình bên ngoài vạch trần đi.”
Chung Lăng là chồng Diệp Thu Nhuế, người không có tài cán gì, nhưng sinh ra có một túi da đẹp đẽ, lại biết dỗ dành người khác, đặc biệt là biết dỗ dành Diệp Thu Nhuế.
Diệp Thu Nhuế đối với người chồng này mười phần toàn tâm toàn ý.
Nếu cô ta biết Chung Lăng thừa nhận nuôi người tình, còn không phải nuôi một người, không biết sẽ có biểu cảm gì.