Edit: Nguyễn Dương
Beta: Mai Nhi
Ôn Nhuận cảm thấy Diệp Hàn Thanh có chút kỳ lạ, không hiểu mục đích của hắn khi xuất hiện ở tổ tiết mục là gì, nghĩ một lúc cũng không tìm được lý do nên đành mặc kệ, tìm cho hắn một vị trí để ngồi vào.
Bầu không khí đang vui vẻ bỗng nhiên bị chậm lại vài nhịp vì sự xuất hiện của Diệp Hàn Thanh, nhưng những người có mặt ở đây đều là người biết ý và biết đối nhân xử thế nên ngay lập tức tiếp tục như không có chuyện gì, nhiệt tình đón tiếp ba vị khách từ xa đến.
Ôn Nhuận vì quen biết Hàn Diệp Thanh nên đành ngồi phía bên phải của hắn, thấy vậy Hoàng Tử Ngọc ngay lập tức ngồi vào phía bên trái.
Vị trí đấy vốn dĩ là để trống cho Thẩm Mục Tuân, nhưng Hoàng Tử Ngọc muốn tự mình tiếp đón ông chủ của mình, như vậy người ngoài nhìn vào cũng không thấy xấu hổ.
Dù sao nghe nói vị Diệp tổng này tính tình có chút nóng nảy, buồn vui thất thường, ai cũng muốn tránh xa để khỏi rước họa vào thân, nhưng ai ngờ Hoàng Tử Ngọc lại tự mình ngồi vào chỗ đó.
Những người khác thấy vậy cũng không nói gì, chỉ im lặng ngồi cạnh Thẩm Mục Tuân.
Đồ ăn đã bày biện xong xuôi, nhưng vốn dĩ trong thôn không có những loại rượu vang đắt đỏ, hay những loại nước trái cây đa dạng nên mọi người đành lấy trà thay rượu mà nâng ly chúc mừng, bầu không khí cũng trở nên vui vẻ hơn.
Hôm nay tâm trạng Diệp Hàn Thanh tốt hơn mọi ngày, mặt mày dễ chịu nên cũng vui vẻ nâng ly.
Trong bữa tiệc thi thoảng hắn cũng đáp trả một vài lời hỏi han của mọi người nhưng tuyệt nhiên không động đũa.
Dù là vậy Diệp Hàn Thanh đang ngồi đây cũng không đáng sợ như là lời đồn đại, nên mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái hơn nhiều.
“Diệp tổng, ngài muốn ăn gì để tôi gắp cho ngài?” Ôn Nhuận thấy hắn không động đũa, cứ tưởng hắn ngồi xa bất tiện nên nói nhỏ vào tai hắn.
Diệp Hàn Thanh không đẩy Ôn Nhuận ra mà quay sang mỉm cười nói nhỏ vào tai cậu: “Tôi muốn uống canh gà”.
Hắn thì thầm chỉ đủ cho mình Ôn Nhuận nghe thấy, nhưng Ôn Nhuận nghe xong liền cảm thấy khó hiểu vì đồ ăn hôm nay vốn dĩ không có canh gà.
Cậu đột nhiên nhớ lại lúc trước có mang canh gà đến bệnh viện cho hắn và đã được hắn uống hết, nên nghĩ rằng Diệp tổng thích uống canh gà.
Ôn Nhuận nhìn sang gương mặt với biểu cảm lạnh như băng của hắn, cố đoán xem ý định của hắn là gì nên nói với hắn: “Hôm nay không có canh gà, đợi khi nào về tôi hầm cho ngài một nồi được không?”.
Diệp Hàn Thanh nhìn cậu, vẻ mặt lạnh lùng bỗng chốc dịu lại, nghĩ bụng tâm tư của tên nhóc này tất cả đều được hiện hết lên mặt thật là dễ đoán.
Có phải hôm nay không có canh gà nên sau khi về sẽ hầm cho hắn một nồi canh gà để bù lại cho hắn?
“Được”.
Diệp Hàn Thanh trả lời, hắn cảm thấy chuyến đi hôm nay không tốn công vô ích rồi.
Cơm no rượu say xong, bọn họ có nhã ý muốn dẫn khách quý đi tham quan một vòng phong cảnh của làng.
Trần Uẩn và Thẩm Mục Tuân trong bữa tiệc đều đã quen được với những vị khác kia trong bữa ăn nên tất cả mọi người đều có hướng dẫn viên du lịch của mình.
Riêng chỉ có Diệp Hàn Thanh là không có ai dám đảm nhận, mọi người nhìn nhau không nói gì.
Bất ngờ Hoàng Tử Ngọc lên tiếng, nhìn Diệp Hàn Thanh với đôi mắt đầy mong chờ: “Tôi đưa Diệp tổng đi dạo chơi quanh thôn nhé”.
Diệp Hàn Thanh liếc nhẹ một cái tỏ vẻ không quan tâm, mà chỉ tay về phía Ôn Nhuận nói: “Cậu chẳng phải là nghệ sĩ của Tinh Vực hay sao? Cậu dẫn tôi đi xem”.
Hoàng Tử Ngọc có chút xấu hổ vì trực tiếp bị Diệp Hàn Thanh từ chối.
“Tôi đưa Diệp tổng vào trong thôn đi dạo”.
Ôn Nhuận tiến lên giúp Diệp Hàn Thanh đẩy xe lăn.
Trần Uẩn cùng Thẩm Mục Tuân được dẫn bốn người còn lại đến đầu thôn xem sông, Diệp Hàn Thanh thì lại cố tình chỉ hướng ngược lại với bọn họ nên Ôn Nhuận đành giúp hắn đi đến cuối thôn.
Vốn dĩ thầy Phách muốn cầm theo camera đi lên theo dõi, nhưng đạo diễn lại nói gì đó nên hắn chỉ giả bộ đi theo sau vài bước, sau đó ba chân bốn cẳng mà chuồn mất.
Bây giờ chỉ còn lại Ôn Nhuận giúp Diệp Hàn Thanh đi lên đường bê tông.
Phong cảnh ở thôn phải nói là không có gì đặc sắc, hơn nữa bây giờ đang là mùa thu nên cây cỏ bắt đầu khô héo, không còn nhiều màu xanh.
Ôn Nhuận đành phải chỉ cho Diệp Hàn Thanh xem cánh đồng phía trước trồng cái gì và trông như thế nào.
Ôn Nhuận giới thiệu một cách chăm chú, nhưng Diệp Hàn Thanh lại không thèm để tâm.
Cậu nói: “Bên kia là nhà của bà Vương, lúc trước khi mà tổ đạo diễn khiến chúng tôi đang bị bế tắc trong việc tìm ra câu trả lời, chính bà ấy đã âm thầm giúp tôi nhanh chóng tìm ra đáp án.”
Diệp Hàn Thanh liền hỏi: “Nhà của cậu ở huyện Viễn Sơn sao?”
Hắn hỏi một câu không liên quan, Ôn Nhuận dừng lại một giây sau đó “Ừ” một tiếng, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi cái này.
“Cậu học trường Trung học số 1 Viễn Sơn?” Diệp Hàn Thanh mơ hồ nói tiếp: “Năm sáu năm trước hình như tôi đã từng tới chỗ đó”.
Ôn Nhuận nhẹ nhàng “A” một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn hắn: “Ngài còn nhớ sao?”
Diệp Hàn Thanh nhướn lông mày.
Ôn Nhuận có chút ngại ngùng cười nói: “Có lẽ ngài không còn nhớ rõ, khi đó tôi học cấp 2, chính ngài đã trao giải thưởng cho tôi với tư cách học sinh nghèo vượt khó”.
“Lúc đó gia đình tôi gặp khó khăn, nếu không nhờ có học bổng của ngài có lẽ tôi đã phải thôi học.
Tôi còn tưởng việc xảy ra lâu như vậy rồi chắc ngài không còn nhớ rõ nữa nên chưa có dịp để nói lời cảm ơn với ngài”.
Diệp Hàn Thanh vốn chỉ định thăm dò một chút, nhưng bây giờ có thể chắc chắn rằng Ôn Nhuận còn nhớ tới hắn.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì gương mặt lại có chút thương cảm khi nghe cậu ấy nói về quá khứ: “Cậu trước kia…đã phải trải qua rất nhiều đau khổ sao?”.
Ôn Nhuận lại cười: “Kỳ thực bây giờ nghĩ lại tôi cũng không có nhiều khổ cực cho lắm, ngược lại còn cảm thấy mình rất may mắn là đằng khác”.
“Hả?” Diệp Hàn Thanh tỏ vẻ ngạc nhiên.
Ôn Nhuận không đẩy hắn lên phía trước nữa, mà dừng lại dưới gốc một cây đại thụ, chậm rãi giải thích cho hắn nghe: “Hồi đó gia đình tôi rất đông người, nhưng mọi người đều ủng hộ việc tôi đến trường, không như những đứa trẻ khác bỏ học để đi làm từ rất sớm.”
“Hết cấp hai thì mẹ tôi bệnh nặng nên tôi đã xin thầy giáo tạm nghỉ học, nhưng lại gặp được nhà hảo tâm là ngài, giúp đỡ học bổng để tôi có thể học hết cấp ba”.
“Sau này khi thi đại học, tôi ôn trúng đề nên có thể dễ dàng trở thành thủ khoa của thành phố với cách biệt 5 điểm so với người đứng thứ hai.
Tôi nhận được rất nhiều tiền thưởng và dùng số tiền đó đến học ở thành phố B.
Nếu không nhờ vậy thì với điều kiện của gia đình mình, tôi không thể nào chi trả được chi phí sinh hoạt đắt đỏ ở đó.
“Và cuối cùng là được ký hợp đồng với Tinh Vực.
Tuy hơn nửa năm không có chút tiếng tăm nào nhưng lương của tôi cũng đủ để giúp đỡ gia đình, hiện tại lại còn được anh Trịnh dẫn dắt nữa.
Những thứ này cộng lại, tôi cảm thấy là mình đã rất may mắn rồi.”
“Con người ta phải luôn nhìn và tiến về phía trước, sau này khi nhìn lại, những đắng cay đã phải chịu đựng rồi cũng thành ngọt bùi mà thôi”.
Ôn Nhuận nói những điều này, ánh mắt cậu sáng lên, nhớ lại chuyện lúc trước cậu không những không cảm thấy đau khổ mà trái lại còn cảm thấy mình rất may mắn.
Diệp Hàn Thanh không ngờ rằng cậu lại nói ra những lời này, hắn trầm tư hồi lâu sau đó đột nhiên nở nụ cười: “Hóa ra do tôi nghĩ sai rồi”, giọng hắn trầm xuống mà lẩm bẩm.
Ôn Nhuận nghe không hiểu, nghi hoặc nhìn hắn.
Nhưng cậu thấy Diệp Hàn Thanh như vừa tháo bỏ được một gánh nặng trên vai, sắc mặt hắn cậu trông tươi tỉnh hơn rất nhiều.
Giống như kẻ lữ hành sau bao ngày trèo đèo lội suối cuối cùng cũng tìm được điểm dừng chân.
“Cậu nói rất đúng, con người ta nên tiến về phía trước, không thể sa chân mãi vào quá khứ được”.
Diệp Hàn Thanh mỉm cười nhìn cậu, không phải nụ cười thoáng qua mà là một nụ cười tươi.
Nó làm cho Ôn Nhuận nhớ đến cơn gió xuân tháng hai, cũng nhớ đến khuôn mặt ấm áp của Diệp Hàn Thanh ở tuổi 24.
Trái tim cậu bỗng chốc đập mạnh, tai có chút đỏ lên.
Nhưng Diệp Hàn Thanh không chú ý đến vành tai đỏ ửng kia của cậu, hắn chuyển động xe lăn và nhẹ nhàng nhìn Ôn Nhuận: “Lại đây đẩy giúp tôi một chút”.
Ôn Nhuận lén hít thật sâu để trấn tĩnh lại trái tim đang loạn nhịp của mình, đưa tay nhéo hai bên tai đang nóng dần lên rồi mới tiến lên hai bước đuổi theo Diệp Hàn Thanh và giúp hắn tiếp tục đi dạo quanh thôn.
Thôn nhỏ xa xôi hẻo lánh này không có cảnh đẹp, nhưng trên đường thi thoảng lại có mấy con gà vịt tự do đi lại.
Người dân trong thôn ngồi tám chuyện trước cửa, trẻ con thì cùng nhau chơi trò đuổi bắt.
Khung cảnh rất bình yên và an nhàn, khác xa với sự ồn ào náo nhiệt nơi thành phố.
Ôn Nhuận giúp Diệp Hàn Thanh đi dạo một vòng, chào hỏi người dân trong thôn, đến hơn bốn giờ chiều thì những vị khách này chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi họ phải chấm điểm cho việc tiếp đãi khách quý của năm vị khách kia, nếu như họ cảm thấy hài lòng thì sẽ để lại một lễ vật nhỏ.
Cuối cùng ba vị khách đều đánh giá 5 sao.
Trần Uẩn cùng Thẩm Mộc Tuân đã để lại một túi đồ ăn vặt to đùng, đủ cho năm người ăn trong hai ngày.
Diệp Hàn Thanh không để lại lễ vật, nhưng cũng không ai dám đòi.
Ba vị khách cứ thế rời đi.
Mãi cho đến khi tập thứ hai phát sóng và tập thứ ba bắt đầu ghi hình, từ tổ đạo diễn bọn hắn mới biết được Diệp tổng đã tự mình cung cấp tài trợ, cải tạo lại trường học, sân trang trại và lắp đặt hệ thống lò sưởi cho từng nhà.
Không lễ vật nào có thể sánh bằng với những điều này.
Dĩ nhiên mãi sau này họ mới biết những điều đó.
Mà lúc này, khi ba vị khách rời đi thì năm vị khách còn lại muốn tiếp tục sống “cuộc đời làm ruộng”.
Nhờ có đồ ăn vặt, cuộc sống của họ được cải thiện hơn rất nhiều.
Gạo đổi được nhờ việc hái bông mấy ngày trước đã ăn hết.
Còn lại hai ngày, mấy người bọn họ chia nhau đi làm việc cho hàng xóm để đổi lấy chút rau và thịt để đổi bữa.
Áp lực về việc sót qua ngày đã không còn, nên đám khách quý bọn họ vừa làm việc vừa trò chuyện vui vẻ với dân làng, chung sống rất hòa thuận.
Đương nhiên là trừ Hoàng Tử Ngọc.
Vị Hoàng tiểu thư này nổi lên nhờ cover một đoạn nhạc ngắn trên mạng xã hội mà được ký hợp đồng với một công ty.
Sau này nhanh chóng thay đổi hình tượng bản thân và bắt đầu dấn thân vào showbiz.
Đây vốn dĩ là một chuyện tốt, nhưng công ty của cô ta ký hợp đồng lại là một công ty không có nhân tính.
Bản thân cô ta cũng muốn được nổi tiếng nên suốt ngày tạo drama.
Hôm nay viết bài lăng xê bản thân, ngày mai lại đào bới scandal, vì để muốn được chú ý mà không từ thủ đoạn nào.
Bốn người ở tổ tiết mục đối với cô ta có chút phòng bị, nhưng thấy tập hai đã ghi hình xong mà không có chuyện gì xảy ra nên nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn.
Kết quả vào ngày cuối cùng, khi mọi người đã hoàn thành chương trình và chuẩn bị rời đi thì trên mạng bỗng xuất hiện một loạt ảnh thân mật của cô ta cùng với Ôn Nhuận.
Trong ảnh, Hoàng Tử Ngọc ngồi trên con ngựa trong sân còn Ôn Nhuận ngồi bên cạnh, hai người rất thân thiết đang nói gì đó với nhau.
Ôn Nhuận nghiêng người qua nhìn Hoàng Tử Ngọc cười rất ấm áp, Hoàng Tử Ngọc cũng nghiêng mặt nhìn qua cậu, ánh mắt có chút ngượng ngùng.
Cảnh vật trong ảnh nhìn rất đẹp và thơ mộng.
Tiêu đề cũng rất thu hút người đọc: “Hít hà drama tình cảm lãng mạn của hotboy trong sáng: nghi vấn yêu đương của võng hồng Hoàng Tử Ngọc”.
Tác giả muốn chỉ cách dỗ dành trẻ con:
Ôn Nhuận: Bây giờ không có canh gà, về nhà tôi hầm cho ngài được không?
Diệp tổng (nghe lời): Được.