Edit: Minh Thư
Beta: Dê
Mặc dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng vì cuộc sống hòa thuận sau này, Diệp Hàn Thanh vẫn nói với Ôn Nhuận việc mua nhà.
Ôn Nhuận đã sớm có suy nghĩ đổi sang một căn nhà có sân nhỏ.
Tùng Hải Hào Đình mặc dù không tệ, nhưng hiện tại đã có chút nhỏ so với Hạch Đào.
Lúc trước cậu cũng đã chọn hai, ba khu vực, bây giờ đúng lúc Diệp Hàn Thanh nói ra, cậu tranh thủ thời gian, hai người cùng đi đến tiểu khu nhìn một chút.
Ôn Nhuận đặc biệt vừa lòng với biệt thự có vườn hoa phía trước.
Ở bên ngoài còn xây một ngôi nhà cho chó, cũng đủ để Hạch Đào phát tiết tinh thần và thể lực dồi dào của nó, tránh nó tủi thân than khóc trong nhà mỗi ngày.
Diệp Hàn Thanh thấy cậu vừa lòng, lập tức quyết định mua nhà.
Biệt thự tinh tế, phong cách trang trí cực kỳ tráng lệ nhưng không phù hợp với sinh hoạt hàng ngày lắm, Ôn Nhuận không quá thích, nên chuẩn bị trang trí lại.
Vì vậy, sẽ mất một khoảng thời gian nữa mới có thể chuyển đến.
Trịnh Tuyên vẫn có tâm, đã sớm chuẩn bị tốt, dưới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hàn Thanh đưa vợ trở về nhà.
Có lẽ là vì chặn miệng của Diệp Hàn Thanh, nên sau khi đưa người về nhà.
Chưa tới hai ngày, Trịnh Tuyên đã sắp xếp cho ba mẹ của hắn ta và Diệp Hàn Thanh cùng ăn một bữa cơm, bàn bạc chuyện đính hôn.
Thân thể Diệp Gia còn chưa hồi phục hoàn toàn, cô muốn đợi sau khi hoàn toàn hồi phục tốt mới tổ chức đám cưới, Trịnh Tuyên theo ý của cô, chỉ chuẩn bị làm một bữa tiệc đính hôn trước, mời người thân bạn bè thân thiết đến chung vui một chút, làm nhân chứng.
Diệp Hàn Thanh đương nhiên không có ý kiến, mấy năm nay ba mẹ Trịnh luôn chờ mong con trai kết hôn, làm việc càng thêm nhanh chóng, ngay sau khi hai bên gia đình quyết định đính hôn, hai ông bà liền chọn ngày lành tháng tốt, bắt đầu chuẩn bị cho lễ đính hôn.
Ngày hai người đính hôn là ngày mười tháng ba.
Thời tiết đầu mùa xuân, gió xuân dịu dàng, ánh mặt trời ấm áp, là lúc vạn vật sinh sôi.
Lễ đường khách sạn vang lên tiếng nhạc du dương, Diệp Gia mặc một chiếc váy dài màu trắng tao nhã được Trịnh Tuyên ôm tới đài chứng hôn.
Người làm chứng đặt trên đài một chiếc xe lăn đầy hoa tươi, Trịnh Tuyên đặt cô ngồi trên xe lăn, quỳ một chân, dưới sự chứng kiến của mọi người, cầm nhẫn đính hôn bằng kim cương từ từ đeo lên ngón giữa của cô.
Khách mời dưới đài vỗ tay như sấm.
Tên Quách Tùng Phi dẫn đầu đùa giỡn, lớn tiếng yêu cầu bọn họ hôn một cái.
Trịnh Tuyên da mặt dày, hắn ta chờ giây phút này đã rất nhiều năm, lúc này đương nhiên sẽ không từ chối, hơi híp mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười, nâng khuôn mặt của Diệp Gia lên, nghiêng người hôn xuống.
……
Sau bữa tiệc đính hôn, Trịnh Tuyên dẫn Diệp Gia quay về Tùng Hải Hào Đình thu dọn hành lý.
Có lẽ là đã đính hôn, đã có danh phận.
Trịnh Tuyên vô cùng kiêu ngạo, dọc đường đi dính chặt và thể hiện tình cảm nồng nhiệt với Diệp Gia, không còn giả bộ làm chính nhân quân tử trước mặt Diệp Hàn Thanh nữa.
Diệp Hàn Thanh ghét bỏ quay qua một bên, khoanh tay ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm nhẩm bọn họ đã đính hôn…Cuối cùng cũng kiềm chế được tâm trạng muốn đánh người.
Tới Tùng Hải Hào Đình, khi thu dọn hành lý xong, Diệp Gia có chút không nỡ ôm đầu Hạch Đào.
Hàng ngày cô đều cùng Hạch Đào đi xuống lầu, tình cảm tốt ngoài mong đợi.
Hạch Đào hay làm ồn tới người khác, nhưng mà thông minh, hiểu được thân thể Diệp Gia không tốt, rất ít khi làm phiền cô.
Hạch Đào cắn váy Diệp Gia rên ư ử, dường như cũng biết cô sắp phải đi.
“Nếu không con cũng đi theo luôn đi.” Ôn Nhuận buồn cười, đẩy cái mông lông xù của Hạch Đào một phen.
Lỗ tai Hạch Đào hơi giật, ra sức cọ cọ Diệp Gia.
Cuối cùng vẫn chạy về bên chân Ôn Nhuận, xem ra là không nỡ quay về, nhưng vẫn muốn đi theo ba ruột.
Trịnh Tuyên ở một bên nói: “Chờ quay về, chúng ta cũng sẽ nuôi một con chó, có thể làm bạn với Hạch Đào.”
Diệp Gia cũng nghĩ như vậy, hơn nữa chờ sau khi bọn cô dọn về, vẫn có thể thường xuyên gặp mặt, nên nói lời tạm biệt với bọn họ, rời đi cùng với Trịnh Tuyên.
Sau tiệc đính hôn, chớp mắt đã tới cuối tháng ba.
Nhà mới đã bắt đầu trang hoàng, Ôn Nhuận thỉnh thoảng sẽ đi xem tiến độ một chút, sau đó lại quay một chương trình tạp kỹ.
Sau đó thì chuẩn bị vào tổ, An Lục Sinh cuối cùng quyết định đặt tên phim là .
Sau khi Weibo của bộ phim thành lập, thì lập tức bắt đầu tạo xu thế tuyên truyền.
Bộ phim sau khi Ôn Nhuận trở lại, thật ra hấp dẫn không ít sự chú ý tò mò của mọi người.
Chẳng qua sau khi biết được đó là bộ phim khoa học viễn tưởng, thì thái độ còn phân thành hai mặt đối lập.
Nhóm người hâm mộ đương nhiên là ủng hộ thần tượng vô điều kiện.
Nhưng thật ra không ít người qua đường cảm thấy Ôn Nhuận chọn sai kịch bản, bùng nổ khiến cho cậu ở giới điện ảnh cũng hot một phen, nếu như theo kịp, thì lên một tầm cao mới cũng không phải việc gì khó.
Nhưng cậu cố tình chọn phim khoa học viễn tưởng dở tệ.
Nghe cái tên này một chút!.