Đối với nhiều dịp như lễ hội lớn như thế này thì ai ai cũng được nghĩ lễ nhưng riêng nghề bác sĩ hay cảnh sát công an thì không, họ luôn luôn túc trực để bảo vệ an ninh trật tự cũng như......nếu có sự cố xảy ra.
Cụ thể như đêm tất niên, mọi người đang ăn cơm vui vẻ thì Rick có điện thoại và khi nghe xong anh chạy vào.
- Win....bệnh viện báo có bệnh nhân bị tai nạn giao thông rất nặng cần chúng ta đến bệnh viện gấp. - Anh nói với vẻ gấp gáp, nó nghe thế cũng bật dậy.
- Xin lỗi ông cùng mọi người, chúng con phải đến bệnh viện. - nó trước khi đi quay lại nói rồi Rick nắm tay nó chạy ra ngoài, cả hai cùng đến bệnh viện.
- Minh Hy.....- ông gọi nó, nhưng vì nó chạy quá nhanh nên cũng chẳng đoái hoài với tiếng gọi vừa rồi cũng chẳng thấy được vẻ mặt buồn bã của hắn. Hắn đứng lên và xin phép về phòng trước làm tất cả mọi người phải nhìn hắn mà thở dài. Bởi vì sao? Cảnh tượng vừa rồi hắn thấy đúng là Rick và nó một cặp, rất ăn ý cũng rất xứng đôi. Không lẽ, hắn nên rút lui sao?
Tại bệnh viện........................
Xe vẫn chưa dừng hẳn nó đã bước xuống và chạy nhanh vào sảnh lớn của bệnh viện. Rick cũng chẳng khác gì nó.
- Bệnh nhân thế nào? - nó hỏi trong khi thấy bệnh nhân là một bé trai khoảng 15t, trong bộ đồng phục trường, người bê bết máu, và đang trong tình trạng bất tỉnh.
- Đưa bệnh chụp CT. Có thể bệnh nhân đã bị chấn thương sọ não. - anh phán đoán
- Khoan đã...- anh vừa bảo y tá đưa bệnh nhân đi chụp CT thì nó lại ngăn cản, cả anh và cô y tá đều nhìn sang nó, ngạc nhiên hết cỡ, trong tình trạng thế này, lời của anh nói là cô cùng chính xác, chỉ có thể chụp CT trước mới biết rõ, tình trạng bệnh nhân thế nào mới có hướng điều trị thích hợp.
Nó không màng đến ánh nhìn của 2 người kia, chỉ trực tiếp nhìn thẳng vào cậu bé, sau đó dùng JETBeam SE-A02 có sẵn trong người và rọi vào mắt cậu bé, cô y tá khó hiểu, lúc nãy chẳng phải anh đã làm rồi sao.
"Khối máu tụ nội sọ? "
- Mau chuẩn bị phòng phẫu thuật, bệnh nhân cần phẫu thuật gấp. - giọng nó vô cùng bình tĩnh.
- Nhưng.....
- Win...không phải em không biết quy tắc....
- Khối máu tụ đã chèn ép não...nếu không làm phẫu thuật cứu giải tỏa não, cậu bé sẽ mất mạng...- Mạng người, là một mạng người đó. Nó vội vàng nói.
- Trưởng khoa..vậy ai là người phẫu thuật...
- Tôi....- giọng nó lạnh dần quả thật nãy giờ tốn rất nhiều thời gian.
- Em chắc thành công chứ....
- Em sẽ chịu mọi trách nhiệm, phiền anh liên lạc với người nhà của bệnh nhân. - nó nói sau đó về phòng thay đồ chuẩn bị mọi thứ để thực hiện ca phẫu thuật này. Nó biết nó đã vi phạm quy tắc của bệnh viện nhưng đối với nó mạng người là quan trọng hơn hết, mọi hậu quả sau cuộc phẫu thuật nó sẽ gánh vác.
- Làm theo lời của bs Trần đi. - anh nói sau đó cũng rời đi giúp nó liên lạc với người nhà của bệnh nhân. Trong khi cô y tá đang thắc mắc tại sao nó lại chẩn đoán bừa như vậy thậm chí cãi lời của trưởng khoa. Nhưng cô cũng nhanh chóng thông báo người trong tổ chuẩn bị, cô không nên suy nghĩ nhiều.
"Win...em đã quá liều lĩnh rồi..." anh vừa về phòng vừa suy nghĩ, trường hợp vừa rồi anh rất hiếm gặp và thậm chí nếu anh có làm phẫu thuật thì những trường hợp như thế chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Nào ngờ hôm nay, nó chẳng cần máy móc gì hết mà đã phán ngay đó là bệnh gì mà đòi làm phẫu thuật.
...............
Nhận được thông báo, nó sẽ thực hiện ca phẫu thuật khó này thì tất cả các phẫu thuật đều tranh thủ làm xong việc để đến phòng phẫu thuật xem thế nào.
Mọi thứ đã xong, mọi người cũng đã có mặt ở tầng trên để quan sát phía dưới. Mọi thứ đã sẵn sàng, đồng hồ đã điểm 21h00, một thân hình mảnh khảnh khoác bộ áo blouse màu xanh bước vào, được bác sĩ phụ giúp mang bao tay.
- Mọi người đã sẵn sàng chưa? - nó nhẹ giọng hỏi. Bản thân nó cùng mọi người đều biết, mỗi khi vào phòng phẫu thuật là một áp lực lớn hơn nữa hôm nay, đây lại là một ca phẫu thuật khó, và thời gian phẫu thuật cũng khá lâu. Nhận được cái gật đầu của tất cả thành viên còn lại trong phòng nó cũng gật đầu và thế là mọi việc đều tiến hành theo sự chỉ thị của nó.
Chẵng bao lâu đồng hổ đã điểm 23h00, trán nó đã lấm tấm mồ hôi. Mọi người phía trên nhìn nó mà lắc đầu...
- Bác sĩ Trần đúng thật quá kiêu ngạo...dù sao thì khả năng chỉ thế thôi...ai gặp ca này cũng ngán. - một nữ bác sĩ gần đó quan sát nói, thấy nó đã đổ mồ hôi nên nói, thật ra từ lúc nó mới chuyển đến đây công tác cô đã không thích nó rồi.
- Lau mồ hôi cho tôi...- phụ tá vừa lau mồ hôi cho nó xong liền nghe tiếng tic...tic...từ máy đo nhịp tim bên cạnh. Đồng thời huyết áp của bệnh nhân cũng giảm liên tục.
- Cô ta muốn giết người hay sao vậy....? - nữ bác sĩ đó lại lên tiếng.
- Cô im cho tôi......bác sĩ Trần, bình tĩnh....tiến độ chậm lại...mau thêm túi máu..- Rick ở phía trên này nói vào micro được thông với phòng phẫu thuật, phụ tá trong phòng vừa nghe anh nói liền quay sang hỏi nó.
- Bác sĩ Trần, tôi sẽ lấy thêm túi máu.
- Không cần...- thái độ nó vô cùng bình tĩnh, làm mọi người trong phòng phẫu thuật lẫn mọi người đang quan sát trên tầng trệt ngạc nhiên. "Em đang làm gì vậy Win...." anh vẫn không biết nó đang làm gì.
Lúc này nó chỉ nhắm mắt, nó luôn tin vào trực giác của mình. Máy chỉ huyết áp đang dần...
- Bcá sĩ Trần....nếu không...
- Tất cả dừng mọi hoạt động lại cho tôi...- nó lạnh giọng hét lớn. Mọi người đều nghe nó, mà ngưng mọi hoạt động lại, hai tay buông thõng.
- Muốn giết người hay sao vậy? ///Đúng đó...tôi chưa thấy bác sĩ nào mà lúc hoản loạn như vầy mà bình thản như cô ta vậy? - các bs còn lại bàn tán xôn xao, nhiều người đả cất bước bỏ đi vì biết ca phẫu thuật đã thất bại. Riêng anh, anh vẫn không tin vào điều đó, anh biết khả năng của nó không tầm thường nhưng...
ting......ting.......ting......
- Bác sĩ Trần, tim bệnh nhân đã đập lại và dần ổn định rồi ạ..
- Huyết áp cũng đã ổn định...- hai phụ tá nói và mọi người trong ph2ong đều thở phào, đúng thật nó tài thật. Nó gật đầu.
- Làm phần còn lại được chứ. - nó nói xong và nhận được cái gật đầu của phụ tá số 1 nên ra ngoài, vì giai đoạn sau ất đơn giản, mọi bác sĩ bình thường đều có thể làm được. Mọi người phía trên đã bỏ đi một lúc đều nghe tiếng ting...ting...vừa rồi rõ mồn một và liền quay trở lại, rất tiếc họ chỉ thấy được 6 người còn lại và bác sĩ chính đã ra ngoài. Họ vô cùng ngạc nhiên.Đây là kì tích hay là do khả năng của nó vô cùng tài giỏi??
- Thấy chưa...tôi đã nói bác sĩ Trần không thế đâu...
- Cha...cha....chuyển công tác từ LUân Đôn về mà lại....- hai vị bác sĩ Khưu và bác sĩ Khắc trò cuyện với nhau....đến khi nghe được tiếng ho khan của anh liền tìm cớ cáo lui. Anh cũng rời đi đến trước cửa phòng phẫu thuật chờ nó.
- Chúc mừng em....ca phẫu thuật vô cùng thành công.....- anh thấy nó bước ra, tháo chiếc khẩu trang cùng ca lô (mũ bác sĩ) xuống để cho mái tóc màu hạt dẻ xõa ra tự nhiên, có lẽ nó đã mệt mỏi.
- Không có gì..
- Nhưng...
- Em biết...em sẽ giải thích ở cuộc họp tổng, phần người nhà bệnh nhân phiền anh...em đi trước đây...- giọng nói nó đầy lạnh nhạt và mang vẻ miễn cưỡng, anh thấy nó đi đôi mắt anh liền sầm xuống, nó lạnh nhạt với anh vì mệt mỏi hay vì hắn, người có tên giống hệt với anh của anh đã về...??
.................................
Về phần nó, nó thay áo blouse thành chiếc áo sơ mi và bắt taxi về lại EL và nghĩ ngơi tại đó. Nhưng nó vẫn không thể chợp mắt bởi ánh mắt của hắn khi thấy nó cùng Rick về nhà. Nó thực sự không biết hắn trở về, nó biết hắn đã hiểu lầm nó vì thế hắn mới có vẻ buồn bã đến thế. Nhưng nó chỉ biết im lặng, giờ phúc này nó không thể nói ra tình cảm của mình, nhiệm vụ vẫn là chính về phần tình cảm nó đều gạt sang một bên cũng như 5 nă trước. Nhưng 5 năm sau, nó không muốn vì công việc mà ích kỉ như vậy, cũng vì sự ích kỉ của nó chỉ biết công việc mà nó đã đánh mất hắn để hắn rời xa nó mãi mãi, 5 năm sau nó không thể như thế, công việc thì công việc nhưng tình cảm vẫn là tình cảm, một lần đã quá đủ.
"Flynn, xin lỗi...đã làm tổn thương anh rồi." lời hứa thời gian là tất cả mà nó dành cho hắn của 5 năm trước, nó vẫn còn nhớ. Từng khoảnh khắc hắn cùng nó hợp tác phá án, cùng nhau hợp tác bắt cướp rất ăn ý, từng xông pha bắt tội phạm, từng bất đồng ý kiến nhưng cũng từng lo lắng cho nhau, nó cũng biết hai ông cùng người nhà của nó đã coi hắn như cháu rể, nó cũng không ý kiến vì bản thân nó đã cho hắn một cơ hội và những khoảnh khắc tự nhiên ấy làm tim nó xao động, nếu không có cái nhiệm vụ qiau1 ác và sự hiểu lầm trớ trêu kia thì giờ có lẽ nó và hắn đã không xa cách như thế này. Nhưng giờ biết làm sao khi một người đã nằm vùng, nó biết Rick cũng không đơn giản vi2the61 nó lo rằng hắn sẽ phải chịu nhiều tổn thương mà không đáng có.