Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 16: Được đi




Lúc anh về,có hai người làm trong nhà đã chờ anh sẵn, trên tay của người sau còn có khay thức ăn. Anh nhìn sang vẻ mặt của hai người làm như đang bối rối k biết thế nào.

- Thôi, hai người vào trong đi. - anh nói xong cũng đi lên lầu, đến phòng của nó.

Anh vừa lên đến, mở cửa ra thì đã thấy bên trong như 1 mớ hỗn độn. Phía dưới sàn toàn là những mảnh thủy tinh đã vỡ vụn, thứ anh hoảng nhất chính là con người nằm trên giường trắng kia, tấm gra giường đã nhuộm một mảng đỏ, nó thì đã bất tỉnh.Ở cổ tay bên trái của nó k ngừng chảy máu. Anh vội lấy hộp sơ cứu ở gần đó, lấy gạc và băng băng lại thật nhanh kín vết thương. Sau đó Anh vội vàng bế nó chạy xuống nhà.

- Win...Win...- Anh vừa bế nó vừa chạy nhanh xuống lầu. Vì anh chạy nhanh mắt nó mở ra một cách mơ hồ, nó lờ đờ nhìn thấy trước mắt nó là hắn đang bế nó, nhưng thực chất k phải. "Chỉ có cách này mới thoát khỏi căn phòng đó thôi." Nó nghĩ sau đó mắt lại khép lại như phó mặt tất cả.

- Mau đến bệnh viện...NHANH. - anh lạnh lùng lên tiếng, anh k ngờ nó lại dùng cách này để thoát khỏi anh, nhưng k dễ đâu.

.......................................................................................................

Tại PIH Health Hospital

Phía trước phòng cấp cứu đã tập trung đông đủ tất cả mọi người trừ nó. Từ ba mẹ hắn, Kyo, Bi và cả những đồng nghiệp cấp dưới hắn Alice, Jane, Mark và Mary. Ngay cả hai ông của nó vừa hay tin cũng bắt chuyến bay sang.

- Con bé Minh Hy vẫn chưa đến sao Bi? - Ông nội nó sốt ruột hỏi Bi khi thấy tất cả hầu như có mặt đông đủ trừ nó.

- Đến giờ con vẫn chưa liên lạc được với Win, không biết Win đang làm gì nữa.

- Hay con gọi cho Duy Ân thử xem, lỡ con bé nó đang ở trong phòng phẫu thuật để giải phẫu cho bệnh nhân thì sao? - Ông ngoại nó lại hối thúc Bi.

- Không bắt máy, thôi để lát nữa con gọi lại. - Bi nói sao đó đi tới đi lui, thực sự thì anh rất mến hắn, cũng rất muốn hắn làm em rễ mình nhưng lại không được. Nhưng dù sao anh vẫn ủng hộ quyết định của nó.

- Nhưng nguyên nhân do đâu mà thằng Flynn nhà tôi nó bị tai nạn thế này? - ba và mẹ hắn lo lắng nhưng cũng muốn biết nguyên nhân tại sao hắn lại như vậy?

- Về việc này hai bác cứ yên tâm, cảnh sát sẽ điều tra và con sẽ cho 2 bác câu trả lời sớm nhất. - bản thân cũng là một cảnh sát, Kyo khá tự tin khi an ủi ba mẹ hắn.

.........................................................

2 ngày sau, tại phòng của anh và nó. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dù là căn phòng có tông trắng sáng màu và cửa sổ vẫn mở như trường, từng cơn gió thổi vào phòng làm những tấm rèm cửa cùng màu tung bay. Đáng chú ý nhất là hình ảnh cô gái mỏng manh, đơn độc trong bộ váy trắng voan đang đứng ở ban công ngoài cửa sổ, ở cổ tay phía bên trái vẫn còn băng gạc trắng. Sắc mặt nhợt nhạt k nên hóng gió nhưng nó vẫn muốn tận hưởng cảm giác này.

- Win, sao em lại ra đó, gió rất lạnh. - anh vào phòng thì đã thấy những hình ảnh đẹp làm anh muốn rụng tim vì nó. Dù đơn giản nhưng nó vẫn rất đẹp và quyến rũ.

-Win, anh xin lỗi vì đã có thái độ đó với em, nhưng việc em đột ngột bỏ dở công việc như vậy là không đúng. Em trả lời anh được không? - từ lúc anh đưa nó từ bệnh viện về nhà nó vẫn im lặng, không nói 1 lời dù là vẫn cho anh xem vết thương nhưng nó vẫn im lặng và giờ cũng thế.

- Thôi được, anh sẽ cho em nghĩ phép để sang Mỹ thăm Flynn - vừa nghe đến hắn nó đã quay sang anh nhưng vẫn k trả lời.

- Em k tin sao? Lời anh nói là thật, anh xin lỗi vì có chút ích kỉ. Flynn là bạn thân của em thì cũng là bạn của anh.- nó đã chủ động ôm anh.

- Xin lỗi. // Anh mới là người xin lỗi, thôi em chuẩn bị bay đi, anh đã giúp em mua vé máy bay rồi. Anh có việc ở bệnh viện nên không đi cùng em được. À quên, đây là điện thoại mới của em, xin lỗi vì hôm trước anh.....// Cảm ơn anh, Rick. - anh để điện thoại mới của nó trên bàn. Anh nghe được thanh âm của nó rất vui mừng.

- Nhưng em phải đảm bảo sức khỏe của mình và nhớ gọi về cho anh biết, nghe không? - anh vuốt tóc nó như dặn dò, nó gật đầu trong mắt hiện ý cười, vì cuối cùng nó cũng được sang thăm hắn.

- Thôi, em chuẩn bị đi, anh phải đến bệnh viện rồi. Bye. - anh nói xong liền rời cái ôm từ nó và xoay người cho tay vào túi nở nụ cười nửa miệng khi ra ngoài. Anh vui khi nó chịu nói chuyện với anh nhưng cũng khá bực tức vì vừa đề cập đến chuyện thăm hắn nó liền có biểu hiện. Nhưng anh là người thế nào? Anh cũng giống như những nhà kinh doanh, kinh doanh thì phải có lời. Mà cái "lời" ở đây chỉ có duy nhất bản thân anh mới biết.

Quay lại với nó, nó vui mừng thật sự, nhìn chiếc vé máy bay và chiếc điện thoại trên bàn nó thầm cảm ơn Rick và suy nghĩ về anh, anh cũng rất chu đáo. Nhìn lại vết thương ở cỗ tay, nó cười nhẹ "nhờ mày mới có thể thăm được Flynn". Nó k suy nghĩ sâu sa, bởi việc của hắn giờ đây là việc quan trọng nhất đối với nó. Cầm chiếc vé trên tay mà lòng đầy lo lắng, "Flynn, xin hãy chờ" nó nói mà lòng nhói đau. Thật sự từ khi nó hay tin hắn bị tai nạn, tim của nó như có những mảnh vỡ đâm vào rất đau, tâm lý và suy nghĩ của nó cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.