Tối qua do phải suy nghĩ mãi về cái vụ hiểu lầm đau thương lần trước khiến tôi gần như mất ngủ toàn tập, thật vi diệu......tại sao tôi lại đi gọi anh nàng Thư là em cơ chứ???? Trời ạ anh ta cao như cái sào vậy cơ mà, à.....thôi thì chuyện đã qua cũng không nên nhắc lại nữa.
Nhưng còn tức hơn đó là mới sáng sớm tinh mơ còn bị tên Hoàng Nhật đáng chém ngàn lần kia gọi điện đến làm phiền, tôi mắt nhắm tịt, phải mất tầm vài phút lục tìm vô phương mãi mới sờ thấy được chiếc máy điện thoại yêu thương, lúc mới bắt máy Nhật đã nhanh mồm cười với tôi,chào hỏi
-' hello Linh yêu quái, lâu rồi mới thấy được cái bản mặt đáng ghét của cậu....'
tiếp đó có vẻ như cậu ta đang định hỏi tôi thêm vài câu nữa, nhưng khi nhìn thấy hai con mắt nhắm không một khe hở của tôi, cậu ta cau mày lại, tiếp đó quát to
-' Này...! '
Khiến tôi giật mình tỉnh giấc, ôi thiên linh linh địa linh linh, hết cả hồn, hỏi loạn hết lên
-' hả???? Có chuyện gì thế, động đất, núi lửa hay lốc xoáy vòi rồng....???? '
Cậu ta thở dài, nhìn kẻ đối diện bên trong màn hình điện thoại là tôi với vẻ mặt không thể quen thuộc hơn, Nhật đáp
-' lâu vậy mà cậu cũng chẳng thay đổi được, bản tính ham sống sợ chết đã đi xâu vào con người rồi chứ gì,....Haizzz....! Chuẩn luôn đứa bạn tôi đây mà '
-' hừ, cậu gọi điện cho tôi làm gì sớm vậy???'
Thật là cái đồ phá hoại, ôi giấc mơ thần tiên của tôi, đang bay bổng vậy mà bị cậu làm phiền, T.T đáng thương cho kiếp tình mơ mộng của tôi, tự nhiên soái ca đi mất,còn tôi lại đi nhảy lầu thức giấc,....ác mộng....'
Nhật trợn trừng mắt nhìn tôi, như thể cậu vừa nghe phải một cậu chuyện cười hư cấu vậy, thật đáng tức, cậu ta ngạc nhiên hỏi
-' cậu nên xem lại giờ giấc đi, 6 giờ tối mà cậu còn nói sớm,ngủ đến chết như cậu thật quá nhàn dỗi rồi, à này nếu cậu rảnh sao không đi mà cập nhập tin tức đi '
Tên này thật biết cách chêu người, thử hỏi
-' cả ngày có biết bao nhiêu tin tức như vậy, cập nhập cho đến khi nào mới hết đây???? Haizzz tính tôi chỉ được cái hoàn hảo, không làm thì thôi, chứ làm là phải làm hết, còn tin tức không biết được hết thì thà không biết gì còn hơn:))))'
chẳng hiểu nổi Hoàng Nhật cậu ta bắt đầu cái tính mập mờ ấy từ lúc nào không biết nữa, thẳng thắn giống hồi trước có phải hay hơn không???? Tôi nói tiếp
-' thế dốt cuộc cậu muốn tôi biết tin tức gì nào,.....nói thẳng luôn đi, mạnh mẽ lên em:D '
Nhật lườm tôi với con mắt yêu thương thầm kín ( thù hận a:D), hằn giọng nói -' em cái đầu khỉ gió nhà cậu '
thấy tôi cười hì hì cho qua, Nhật cũng chẳng thèm chấp vặt với tôi làm gì, cậu ta nói
-' Minh lại được lên báo quốc tế rồi, cậu còn không biết gì hay sao???? Bạn bè vô tâm quá vậy '
Tôi gật gù qua loa,trả lời
-' cậu ta đẹp cậu ta có quyền, lên báo lạ gì chứ '
-' nói chuyện với người mù thông tin như cậu thật sự rất muốn bùng cháy '
-' ơ lạ, cậu là người gọi đến cho tôi, đòi tôi nói chuyện cùng cơ mà, giờ lại kêu than cái gì, tôi đây còn chưa phàn nàn với cậu cái vụ phá hủy giấc mơ là may cho cậu lắm rồi'
Nhật chịu thua, kiên nhẫn giải thích
-' cậu biết cô nguời mẫu Mĩ mới nổi được vài tháng nay không????'
Tôi tỉnh bơ trả lời
-' biết '
Cậu ta nghi ngờ hỏi lại
-'vậy cô ta tên gì '
-' không nhớ '
-' biết ngay là vậy, Minh nói đầu óc cậu rất vô dụng, giờ tôi lại càng thấm thía câu nói đó hơn =]]]* '
-' vô dụng hay không tôi tự biết, còn cần các cậu phàn nàn chắc, nói gì nói tiếp đi '
Nhật chỉ cười, kể tiếp
-' công ty ông của Minh dạo này kí hợp đồng, mời cô ta về làm người mẫu giới thiệu cho dự án bất động sản sắp tới, nghe nói là họ làm một thành phố thu nhỏ, đầy đủ tiện nghi '
Nhật đang thuyết trình thì tôi chen ngang vào
-' thật đáng ngưỡng mộ, vậy cậu ta có ý định giữ lại vài căn cho những người bạn tri kỉ như chúng ta không???? '
Nhật quát
-' im mồm ' không nhớ thì thôi,chứ nhớ lại vụ đó lại càng thấy tức, Hoàng Nhật có lần cũng từng hỏi như vậy,và đã bị Minh từ chối không thương tiếc, Rất tổn thương .
Tôi biết điều im thin thít, nằm tựa đầu vào gối, chờ đợi nghe cậu ta kể tiếp
Nhật nói
-' do cái vụ mời cô ta làm đại sứ quảng bá hộ, nên hai người Minh với nàng được làm việc chung, lâu ngày nảy sinh tình cảm, mà cũng không biết được Minh có thích cô ấy hay không, chỉ biết là cô ấy ngày ngày dùng tay ngọc ngà vào bếp nấu đồ ăn tình yêu cho Minh '
Tôi không cười đùa giỡn như lúc nãy nữa,nghiêm mặt hỏi
-' vậy Minh khi ấy thế nào '
Nhật không để tâm đến thái độ thay đổi của tôi, đáp
-' ờ.....hình như là có chút chút khác lạ.... '
-' như thế nào '
-' cậu ta chưa từng từ chối đồ ăn cô ta làm, trái lại còn tấm tắc khen ngon, cũng chưa từng bỏ thừa đồ ăn của cô ta, với lại hai người họ mỗi lần ăn đều cười nói rất vui vẻ, ôi thật khiến tôi ghen tị ' Nghe Nhật nói tôi hơi khựng lại một chút, cũng không hiểu nổi cảm xúc của tôi lúc này thế nào nữa, chỉ cảm nhận như là có một điều gì mất mát, Rất bức bối, đầu óc hơi rối loạn. Hoàng Nhật thấy tôi không đáp lại, cậu ta hỏi
-' Linh, cậu sao vậy????'
Tôi giật mình, * trời ạ, tôi vừa bị ma ám hay sao mà nghĩ lung tung mãi như vậy, cảm xúc này thật lạ, hắn có người mình thích, tôi nên vui mới đúng chứ, ừ đúng nên vui cho hắn * lấy lại tinh thần, tôi cười tươi nói
-' vừa nãy cậu nói chỗ cậu bao nhiêu giờ????
Nhật tỉnh bơ, thản nhiên nhìn tôi đáp
-'thì 6 giờ tối '
Tôi trợn mắt, quát to
-' cái tên chết tiệt nhà cậu, cái gì chứ 6 giờ tối?????? Cậu muốn xuống nghĩa địa tìm bạn gái lắm rồi đúng không???? Vậy là ở Việt Nam mới có 6 giờ sáng....., cậu dám gọi cho tôi sớm như thế, một lần nào nữa thì chúng ta tuyệt dao,nhớ đấy '
Sau đó tôi hầm hực tắt máy. Thấy tôi chuyển chủ đề rồi nhanh tay tắt máy, Nhật nhếch khóe môi, cười tươi huýt sao, =]]]]* cậu cố tình gọi vậy, để tôi có đường để lui, Nhật cũng cố tình nói với tôi những điều như vậy thực ra là có mục đích cả.....
Lúc tắt máy,tôi tỉnh bơ,không còn khóe mắt nặng chịu lúc nãy nữa, tự nhiên cảm thấy không vui nổi,chỉ chăm chú nhìn lên trần nhà,.... thì ra hắn cũng biết yêu rồi đấy ư???? Trước đây tôi cũng chưa từng thấy hắn ăn đồ các cô nàng kia nấu bao giờ chứ đừng nói là ăn cùng họ,....nếu hắn không có tình cảm với cô nàng nguời mẫu kia, thì làm gì có chuyện vừa ăn cơm vừa cười nói được chứ.....!, tự nhiên cảm thấy không vui vẻ cho lắm, chẳng lẽ tại tôi không muốn mất đi một người bạn thân ư????.
Nghĩ miên man một hồi, tôi lại hướng con mắt lên trần nhà , không nhớ được sau đó tôi đã nghĩ những gì, chỉ biết khoé môi tôi đã cười không dứt......
Hôm đó tôi đến trường, chắc hẳn hôm nay là ngày tôi thong thả nhất từ trước đến nay, đến trường cũng chỉ lác đác vài người đang đi phía trước.
Tôi lang thang qua từng lớp học, dừng lại trước lớp mình, bước vào đó nằm gục xuống bàn nhắm mắt ngủ, đến khi nàng Thư đến, nàng ta gọi mãi tôi mới tỉnh.
Trong cả năm tiết học tôi đã suy nghĩ rất nhiều thứ, ánh mắt vô thức nhìn lên bảng,khiến nàng Thư nhìn vào còn tưởng rằng tôi đang chăm chú nghe giảng, Thư kinh ngạc cho tay lên chán xem tôi có sốt hay không mà ngoan đột xuất vậy, haizzz.....mặc kệ nàng ta làm loạn, tôi cũng chẳng than phiền, hay nói xoắn điều gì cả . Thư thấy vậy, ngồi đờ ra một chút....Rồi để tôi yên lặng cho đến khi đi về.
Tôi với nàng ta cùng nhau đứng đợi chuyến xe buýt về nhà,hai đứa im lặng chờ đợi, tầm 10 phút sau có xe đến tôi đi lên, tìm ngang ngó dọc một chỗ không người,tôi ngồi xuống, bất chợt kế bên có người đến ngồi cạnh, nhìn sang bên thấy Mộc Thư đang tươi cười nhìn, Ôi....! Hết hồn, tim ngừng đập mất thôi, cô nàng này cứ như âm hồn không tan như vậy, xuất hiện bất chợt như thế có ngày tôi cũng đột quỵ mất thôi, còn hại tôi suýt nữa làm rơi chiếc máy nghe nhạc,là quà anh trai tôi tặng vào mấy hôm sinh nhật trước....Hừ...Mà lạ nhỉ, nhà Thư phải đợi chuyến xe buýt kế tiếp cơ , chuyến này đâu có đến Cầu Giấy, suy nghĩ vận não một chút, tôi bắt đầu khó hiểu, cau mày nhìn Thư, hỏi
-' cậu lên nhầm xe rồi,....này cậu bắt đầu bị ngớ ngẩn từ khi nào thế???? bọn mình đâu có về cùng đường '
Thư chống tay vào một bên hông, nghiêm giọng nhìn tôi,nói
-' cậu mới là nguời bị ngớ ngẩn đấy, cả sáng hôm nay tớ đã thấy cậu khác thường rồi...., có chuyện gì, chuyên gia tâm lý trước mắt, tùy cậu đặt câu hỏi đấy '
-'à....cũng không có gì, chỉ là tớ mất thời gian suy nghĩ chút việc thôi, thế chỉ vì thắc mắc mà cậu mất công theo tận đây để hỏi ư???? Hoá ra cậu bị mắc bệnh rảnh lâu năm, giờ biết lý do rồi về đi chứ, thiệt tình hà.....! Cứ thấy mị đẹp là nàng cứ đi theo không rời, này nói cho mà nghe nhé, mị chỉ thích soái ca thôi chứ không thích soái tỷ đâu...hứ... '
Thư thấy vẻ mặt đóng kịch của tôi, nàng cũng phải bật cười, đùa lại
-' chị đây cũng ứ thèm cưng đâu nhé, muốn chị theo á....kiếp sau đi em ơi, xời xời...tầm thường '
Thư vừa dứt câu, tôi cho hai tay lên ôm ngực, ra vẻ cực tổn thương, mặt mày mếu máo, khiến nàng ta bật cười, mà tôi cũng cười theo =]]]* làm người xung quanh bao nhiêu con mắt ngước nhìn, ha ha ha....chúng tôi mặt dày lever max rồi, họ nhìn thì tôi nhìn lại thôi:D.....
Vui vẻ một lúc, tôi mới biết được lý do, thì ra Mộc Thư muốn đến nhà tôi di cư một hôm, hiện tại nhà nàng ta không khí hiu hắt, không một bóng người:))) bố mẹ với em trai nàng ta đều đi du lịch hưởng thụ, còn anh nàng đến nhà bạn thân trú nhờ, nên nàng ta hiện cứ dính chặt lấy tôi đây, ôi...mệt mỏi quá, đuổi cũng không đi, tôi đành hết cách. * mật mí nhé, bề ngoài vậy thôi, chứ bên trong thì vui mừng hân hoan biết mấy, có người đến ngủ cùng nhộn nhịp, tôi thì nhát như thỏ đế, ngủ một mình....T.T rất đáng sợ, lâu lâu còn bị anh tôi hù doạ lại càng đáng sợ hơn, Thư đến làm tôi như thỏ thêm cánh:))))'
Nàng Thư ăn cơm xong lại chủ động dọn sạch sẽ bát đũa,khiến mẹ tôi càng mở rộng tấm lòng, yêu quý nàng hơn đứa con đẻ này luôn...T.T....
Lúc đi ngủ nàng Thư bắt đầu tra hỏi
-' nói đi, cậu đang bận lòng chuyện gì '
Nghe Thư hỏi tôi cũng Khá băn khoăn không biết nói hay không,.....cuối cùng lại dựa vào tiểu thuyết kể lại
-' thư, giả dụ nhé......, nếu khi cậu nghe một ai đó nói tớ có người yêu, thì cậu có tức giận không????'
Nàng ta thản nhiên đáp lại
-' không, sao phải tức.....tớ có thích con gái đâu, cậu có người yêu hay không thì liên quan gì đến tớ đâu '
-'haizzz, nếu tớ là con trai...., mà còn là bạn thân nhất luôn bên cạnh cậu, cậu có tức không '
-' thế lại càng không,khi ấy tớ sẽ đi tìm một thằng bạn thân khác, quan điểm của tớ rất rõ ràng, không chơi với bọn có gấu:))))'
Thật sự tôi chắc điên rồi mới đi tâm sự với nàng ta, nói bằng thừa, nhìn bản mặt ngu ngơ của Thư,tôi thở dài một cái, với chăn đắp lên người, nói
-' thôi, tớ đi ngủ trước đây, nàng ngủ sau nhớ tắt điện...'
Ấy vậy Thư lại không buông tha, dùng tay mở to mắt đang nhắm tịt của tôi ra,nàng ta nói
-' cậu không thể tả chi tiết hơn một chút sao, nói mập mờ thế ai mà hiểu được '
-' thôi được rồi, thế cậu thử nói xem yêu là gì?????'
-' đó là cảm giác nhớ nhung khi xa cách, vui khi gần gũi, cảm thấy nguời mình yêu mọi thứ đều thật hoàn hảo, tim đập loạn nhịp khi người đó đối sử dịu dàng với cậu '
Thấy nàng ta dứt lời,tôi hỏi tiếp
-'nếu cậu biết người cậu yêu lại yêu một người con gái khác, cậu sẽ cảm thấy thế nào???'
-' tớ nhất định rất đau lòng, trái tim đau nhức, cảm thấy tiếc nuối, đầu óc trống rỗng, nếu có lúc vô tình nhớ lại những kỉ niệm trước kia tớ vô thức cười và nụ cười vụt tắt khi tớ trở lại với hiện thực, cũng chán ghét cái cảm giác phải chấp nhận mình là người yêu đơn phương '
Nhưng cảm giác nàng Thư nói tôi đều có, tôi nói
-' hình như tớ đã yêu Minh thật rồi , nực cười.....đó lại là tình yêu đơn phương, hoá ra rung động đầu đời của tớ lại chỉ đến từ một phía.... hahaha...buồn cười lắm đúng không '
-'cậu,không lẽ.....!'
-'ừ....., tớ cũng không biết bản thân thích hắn từ khi nào nữa, từ hồi cấp hai tớ suốt ngày nghĩ đủ thứ trò nghịch ngợm, phải nói rằng tớ là tiểu qủy rất thích chêu người, nên những cô nàng tớ muốn kết bạn lại là những người hay bị tớ chêu nhiều nhất, nhưng họ lại xa lánh tớ,khi ấy tớ không hề thích học hành gì hết,nhưng từ khi gặp được hắn, người tớ coi như một kẻ thù truyền kiếp, có lần nghe mấy thằng bạn nói Minh với Nhật bọn hắn chơi rất thân từ nhỏ, khi ấy tớ cảm thấy ghen tị, tớ cũng muốn có những người bạn thân, và tớ quyết tâm làm bạn với Minh, hắn là người đầu tiên mà tớ quyết tâm theo đuổi, cho đến khi được hắn coi là bạn, tớ lại trở thành người hạnh phúc nhất, những cô nàng khác luôn nhìn tớ bằng con mắt ghen tị, tớ cũng bắt đầu hòa đồng hơn với lớp, luôn được hắn che trở, ở bên cạnh hắn tớ chưa hề có cảm giác nhàm chán, tớ không biết nấu ăn nhưng không biết từ lúc nào hắn lại nấu nướng rất tốt, hắn là đầu bếp riêng của tớ, hồi trước lúc tớ bắt đầu thích đọc tiểu thuyết như những cô nàng khác, hay lui tới quán tĩnh lặng, có lần tớ rủ Minh cùng đi hắn còn càu nhàu rất lâu, nhưng sau này lại chủ động ra đó ngồi trước đợi tớ, hắn nói là vô tình gặp, nhưng tớ biết hắn là sợ tớ một mình buồn chán, mỗi lần ra đấy hắn luôn nằm ngủ, người như hắn sao có thể thích mấy chỗ bọn con gái hay đến, với lại hắn còn được coi là idol cơ mà, bọn con gái trong quán đều nhìn hắn thâm tình đó là điều hắn ghét nhất, thì làm sao có chuyện vô tình mà gặp,...... tớ buồn hắn ở bên cạnh an ủi, hắn còn luôn là nguời duy nhất kiên nhẫn đợi tớ.......hoá ra đó chỉ là đối với bạn thân......thì ra tớ là tự mình đa tình lâu như vậy '
-' Linh, cậu không sao chứ?????'
-'ừ, tớ không sao....nói ra như vậy cảm thấy thoải mái hơn rồi, nếu hắn đã có người hắn yêu, tớ sẽ từ bỏ, để hắn không còn ảnh hưởng đến cảm xúc của tớ thêm nữa, thôi ngủ đi '
-'ừ....'