Lại một ngày mới nữa bắt đầu,Tôi hôm nay đột nhiên phá kỉ lục dậy sớm nhất nhà. Biết Minh hay chạy bộ vào buổi sáng, tôi gọi điện cho hắn,sau một hồi chuông Minh bắt máy,tôi liền vui vẻ nói
-'chào buổi sáng,cậu chạy bộ chưa đợi tôi đi cùng với '
Hắn nhìn vào màn hình sau đó dụi mắt tưởng mình lưu nhầm tên trong danh bạ cơ,được một lúc kiểm tra,hắn ngạc nhiên nói
-'Ồ lợn con hôm nay dậy sớm chắc mặt trời mọc đằng tây mất
'
-'cậu thấy lạ lắm à,tôi dậy sớm làm sao có thể thay đổi được hướng mọc của mặt trời'
-'không phải riêng lạ đâu,mà tôi còn kinh ngạc....xen lẫn sốc nặng luôn ấy chứ, một người yêu thương chiếc giường như cậu,mà cũng dậy sớm được,liệu trời có chuyển từ nắng sang mưa không đây,thật thắc mắc '
Trời quả thật bắt đầu âm u, nhưng là đen xám xịt trong đầu Tôi cơ, mới sáng sớm đã...bị đá xoáy, thật ám quẻ.Tôi nghiến răng kèn kẹt, bực dọc quát
-'cậu tốt nhất nên câm và nín luôn đi,đừng làm hỏng bầu không khí trong lành của nhau, có đi hay không '
Tạm hoãn chiến tranh, Minh cười nói trêu trọc
-'ờ đi, tất nhiên là đi rồi tôi không muốn mắc bệnh lười giống cậu '
Tôi với hắn Quen nhau lâu thế rồi,nhưng nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên tôi đứng đợi hắn thì phải,cảm giác đứng đợi không thú vị như tôi tưởng,nghĩ lại thì tôi vẫn thích được hắn đợi hơn.
5 phút sau Minh đi ra,hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, chân mang giầy thể thao màu đen.Thấy tôi đứng ngoài cổng đợi,hắn cười tươi, giả bộ ngạc nhiên nói
-'thật khó tin vẫn cứ ngỡ mình đang mơ,cậu thật sự có thể dậy đi chạy bộ cùng tôi???? Chắc chắn tôi vẫn chưa tỉnh ngủ,tát tôi đi:D'
-'là cậu nói đấy nhá,đừng có hối hận '
Thế mà lúc tôi đang sắn ống tay áo,định đấm vào mặt, cho hắn bớt thích nói đểu người khác,ai ngờ tay tôi gần lao trúng mặt Minh rồi,thì hắn lại nghiêng đầu tránh ra, khiến tay tôi đánh trúng khoảng không......hizzz hụt mất cơ hội,tôi đây thật sự là hận bản thân tại sao không đi được giầy đế cao, nếu có thể bằng vai phải lứa với hắn thì có phải hay hơn không??????,để giờ mất đi một cơ hội trả thù ngàn năm có một này.
Hắn cười kiểu chiến thắng,môi nhếch lên nhìn thật đáng ghét, hắn nói
-'nói tát là cậu định tát thật à,mà không đúng nhìn kiểu tay nắm chặt thành quả đấm kia thì chắc không gọi là tát,không ngờ người ăn ở hiền lành như tôi,cũng bị cậu hận thấu xương đến thế, chỉ có kiểu quái vật như cậu mới có thể nhìn ai cũng thấy hận, đáng sợ ghê '
Tôi nhìn hắn với ánh mắt tía lửa,hằn giọng nói
-'nhìn lại đi cậu mà ăn ở hiền lành cái nỗi gì,quân tử báo thù mười năm chưa muộn,hãy đợi đấy,tôi thề không đội trời chung với cậu '
Minh nhìn tôi lắc đầu nói
-'là cậu thì tôi tin tưởng mười năm là quá sớm, 100 năm cũng không sao,đừng cố cậu không vượt qua tôi được đâu '
Tôi hừ một tiếng, sau đó chạy đi trước.....hắn chạy theo sau.
Chúng tôi chạy bộ quanh dãy nhà,đầu tiên hắn chạy chậm ngang bằng nhau,thấy tốc độ quá chậm tôi nói
-'không cần nhường tôi,cậu chạy vừa sức đi tôi đây chạy kịp '
Thế mà Lúc hắn tăng tốc độ chạy,tôi mới thấy kinh ngạc,không thể tin nổi,tôi cũng là người chạy nhanh nhất lũ con gái thế mà khoảng cách giữa tôi với hắn lại xa như thế.Tôi có thể rút lại lời vừa nói không?????
Lúc về đến nhà tôi thay quần áo soạn sách vở cho vào cặp, đang định mở cửa bước ra,anh trai tôi đã hành động trước,bước vào phòng nhìn tôi đang đeo cặp,anh kinh hoàng nói
-'Ô kìa em gái tôi đây sao, tuyệt đối không đúng, này con nhóc kia vào nhầm nhà rồi,ra ngoài đi,đừng giả dạng cái Linh nhà tôi nữa,không giống nó chút nào
Tôi liếc nhìn,tiếp đó hừ một cái,nhớ lại những hôm bất lực, ngủ như chết để anh tôi lại có cơ hội làm tổn thương nhan sắc đáng qúy vàng ngọc của tôi, xời hôm nay khác rồi =]]]* , tôi cười khiêu khích
-'anh rất tốt nhưng em rất tiếc phải nói rằng,hôm nay anh không chắc chắn có cơ hội làm tổn thương bản mặt yêu quý của em như mọi hôm nữa đâu:D '
-'tát nhóc đau cả tay anh có thích thú gì,hạnh phúc khi không phải động vào cái bản mặt dày chục mét kia, anh đây rất vui '
-'bọn con trai thật nhiều người lắm mồm như nhau '
Anh tôi cười nói
-'anh là anh yêu quý nhóc nên mới thế,tưởng ai anh cũng nói thật lòng à '
Tôi đập tay lên vai anh,dùng đôi mắt thành khẩn,van xin nói
-'anh trai yêu quái làm ơn ghét em đi,em gái không muốn tiếp thu lời nói thật lòng quý báu của anh đâu '
Ấy vậy Anh tôi lại quay mặt đi ngạo mạn tuyên bố
-'anh không có hứng ghét nhóc đâu,bớt mơ tưởng đi '
-'....' Tôi thật sự không biết nên vui hay nên buồn nữa.....
Anh em tôi đi xuống giải quyết xong bữa sáng,sau đó tôi lại cùng hắn đến trường,hôm nay thật đặc biệt tôi cùng hắn bước ra khỏi nhà cùng lúc,nhưng có điều không thay đổi đó là những lời nói chêu tức của hắn trên đường đi,khiến tôi bực mình như mọi ngày