Dù sao đây cũng là lần thứ nhất Astoria sử dụng nhiều bùa chú như vậy, cô đã bắt đầu thở hồng hộc rồi.
Bỏ đũa phép xuống, lý trí của của cô tràn về như thủy triều lên.
Cứ việc Draco ngồi đối diện vẫn nỗ lực duy trì phong độ, nhưng mấy sợi tóc ngổn ngang đã bán đứng anh.
Trong lòng cô kêu to không ổn.
Cô hình như đã làm chuyện chẳng biết trời cao đất dày rồi…
Draco thả mình trên ghế sô pha, dùng tay tùy tiện xử lý mái tóc một hồi, nói rất bất đắc dĩ: “Anh cứ tưởng em đang huấn luyện Thần Sáng đấy. Nếu anh nhớ không lầm, năm hai chỉ cần biến động vật thành ly rượu là được rồi…”
Astoria tràn đầy áy náy dâng hiến khăn tay sạch sẽ. Phòng theo yêu cầu không thể làm ra đồ ăn, cô không có cách nào đưa trà biểu hiện thành ý.
“Anh nói này, không phải em cố ý đấy chứ?”
Anh liếc mắt nhìn cô.
Astoria vội vã lắc đầu.
“Hừ!” Draco phát tiếng cảm khái không rõ nghĩa: “Được rồi, ít ra anh xác nhận được thực lực của em xuất sắc như tri thức lý luận vậy.”
Anh nâng một chân đặt lên một chân khác, hai tay lười nhác vịn trên thành ghế, nhàn nhã tự đắc thưởng thức khăn của Astoria trong tay anh.
Mà chủ nhân khăn tay ngoan ngoãn ngồi một bên, nói chuyện cùng Draco câu được câu không.
Chờ hai người nhớ tới thời gian, chuẩn bị trở về phòng sinh hoạt chung Slytherin, đã sắp đến giờ ăn tối rồi.
Do vậy, Draco đơn giản trực tiếp mang Astoria cùng đi đại sảnh đường.
Trên đường gặp bọn Blaise mới trở về từ làng Hogsmeade.
Biết được Astoria chính thức xuất viện, tất cả mọi người đều vui vẻ. Daphne ôm lấy em gái lẩm bẩm buổi tối phải viết thư cho cha.
Cocoa vẫn được Daphne chăm sóc thay kích động vọt tới bả vai Astoria như viên đạn, mổ tai cô thân thiết.
Blasie lợi dụng ưu thế chiều cao dùng sức xoa tóc Astoria: “Ai nha, Nia giống như cao lên này?”
“Ồ? Làm sao anh biết?” Astoria xác thực giật mình. Bà Pomfrey nói ma lực tăng trưởng khiến cơ thể cô cũng bắt đầu dậy thì. Trước khi rời bệnh xá cô đặc biệt đo một lần, cao thêm 3 centimet. Đây cũng là nguyên nhân xương cô hay đau, dài quá nhanh.
Draco nhìn “móng vuốt” của Blaise một chút, nói không nhanh không chậm: “Vì gần đây cậu ta chẳng cao thêm được, không giống mấy người chúng ta vẫn đang phát triển. Tự nhiên cậu ta mẫn cảm vô cùng.”
Blaise khoát tay lên vai Draco, gia tăng trọng lượng: “Draco thân ái, tôi chỉ là cao nhiều mệt mỏi nên nghỉ ngơi chút.”
“Hy vọng đừng giải lao lâu quá.” Draco nhún vai, ra hiệu mọi người cùng đi vào đại sảnh đường.
Ngoài dự đoán của Astoria, anh cũng không làm hành động khác người gì, ví như lúc nãy đi cùng nhau nắm tay vậy — lẽ nào cô hiểu sai rồi?
Kỳ thực Draco đang cân nhắc vấn đề liên quan đến Pansy.
Lấy sự hiểu biết của anh về Pansy, cô ta chắc chắn sẽ có phản ứng rất lớn với những động tác này, thậm chí có thể trở mặt trực tiếp với Astoria. Anh cần làm biện pháp phòng bị Pansy trước lễ Giáng sinh, mà không phải công bố ngay bây giờ, miễn cho mấy ngày nghỉ cuối mọi người cùng khó ở.
Rất nhanh, kỳ nghỉ Giáng sinh đã đến. Draco trở lại trang viên Malfoy lập tức đi thẳng vấn đề với cha mình, anh muốn hẹn con gái nhỏ nhà Greengrass ra ngoài chơi.
Lucius Malfoy ngắm nghía chiếc gậy đầu rắn bằng bạc của mình, nhớ lại dung mạo Astoria. Gia thế Greengrass cũng coi như xứng với họ Malfoy này. Con trai ông từ trước đến này đều hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không hành động mù quáng gì. Thế nhưng liên quan đến ứng cử viên cho vợ tương lai của con ông, ông không thể không thận trọng.
“Tiểu thư nhà Greengrass sao? Nghe nói không lâu trước, cô bé có hơi ốm…”
Draco hiểu rõ nở nụ cười thầm. Cha của anh xem ra đã dự tuyển vợ cho anh từ lâu rồi. Bằng không chủ nhà Malfoy, làm sao sẽ quan tâm tình hình khỏe mạnh của một bé gái?
“Con nghĩ cha cũng nên nghe nói, đó chỉ là một bước chuyển ngặt để em ấy khôi phục. Con đã có vinh hạnh được kiến thức thực lực của em ấy.” Có cha đỡ đầu của anh ở đó, cha anh nhất định có tin tức lưu thông.
Lucius lộ nụ cười công thức hóa: “Vậy thì chúc mừng cô bé!”
Dừng lại mấy giây, Lucius nói: “Cha cho rằng tiểu thư Parkinson mới là quý cô con thân nhất.”
“Điều này rõ ràng thôi, bọn con chỉ vừa vặn bằng tuổi.” Ai nói hay đụng mặt nhau là thanh mai trúc mã rồi hả?
“Đúng vậy.” Lucius cho con trai một cái mỉm cười, nụ cười của người cha: “Cha tin ánh mắt của con, Draco.”
Draco gật đầu.
Nếu Astoria không có khôi phục ma lực, anh sẽ không nói thẳng thắn với cha. Dựa trên điểm thực lực này, là có thể giết tất cả điều kiện khác. Nhà Malfoy không thể có nữ chủ nhân gần như “pháo xịt”.
Biểu hiện thật xu lợi thực dụng, nhưng là hành vi rất thực tế.
Tình yêu không thể ăn như bánh mì, tình yêu chỉ là gia vị cuộc sống.
Nếu như anh không có kinh nghiệm trước đó, vững tin cuối cùng ma lực Astoria sẽ bình thường. Như vậy dù Astoria có không giống mọi người, lại hấp dẫn ánh mắt của anh, anh cũng sẽ cân nhắc có nên từ bỏ.
Bởi vì anh không thể không xem xét thân phận chủ nhà Malfoy trong tương lai.
Cũng may hết thảy đều rất thuận lợi, anh được cha đồng ý.
Về phần mẹ của anh…. Vẫn là giao cho cha giải thích đi!
Buổi tối một ngày trước Giáng sinh, Astoria mặc áo choàng nhỏ lông dê đỏ thắm, bên trong là váy dài qua đầu gối, trên đầu có mũ dạ cùng màu đội nghiêng, trên cổ mang khăn nhung thêu chỉ vàng, lẳng lặng chờ Draco đến.
Cô vốn định hẹn gặp nhau ở nơi nào đó. Như vậy dù Daphne có ở, cô có thể giờ trò qua mắt các thứ. Nhưng trong thư mời, Draco viết rõ ràng rành mạch, bởi Sirius Black vẫn chưa bị bắt, cân nhắc đến vấn đề an toàn, anh sẽ tới đón cô.
Astoria chỉ có thể ngoan ngoãn giải thích rõ với người nhà.
Vẻ mặt Daphne biến hóa nhiều lần, cuối cùng thở dài, chấp chận quan hệ của em gái và Draco.
Antonio cuối cùng cũng biết tại sao con trai quý hóa nhà Malfoy lại tốt bụng như vậy pha chế thuốc giúp con mình, âm thậm hận đến chân răng ngứa. Nhưng không thừa nhận không được, cậu trai đi xuống từ xe ngựa kia và con gái nhỏ của ông rất xứng.
Tuy rằng phù thủy có cách thức đi lại rất nhanh và tiện lợi, nhưng cũng không phù hợp phong độ tao nhã quý tộc. Vì lẽ đó, nếu không phải không có thời gian, bọn họ vẫn nghiêng về lựa chọn xe ngựa xa hoa, đương nhiên chúng Muggle không nhìn thấy.
Draco mặc áo bành tô đen không cổ, mang mũ da chồn nước xa hoa, thong thả xuống ngựa, đưa đẩy nói chuyện vô cùng khéo léo với chủ nhà Greengrass nửa ngày. Dưới ánh mắt lom lom của lão Greengrass, nhìn rất phóng khoáng tự nhiên mang đi con gái bảo bối của ông.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
Draco đã sớm đặt trước phòng ăn.
Gia tinh trực tiếp đánh xe đến chỗ cần đến.
Draco biết Astoria kiêng ăn, tuyển chọn tỉ mỉ một nhà ăn nghe nói đầu bếp gia truyền lâu đời.
Astoria cũng rất nể tình ăn hơn nửa khối sườn bò. Hiện tại cô không cần uống thuốc cả ngày, tuy rằng còn chưa từ bỏ đồ ngọt, nhưng sức ăn lớn hơn trước một chút.
Có điều hạng mục sau bữa tối không phải rạp hát như Astoria nghĩ, mà là một công viên phù thủy vùng ngoại ô.
Astoria hơi rùng mình run rẩy, đáng tiếc không thể sử dụng thần chú ngoài trường học. Cô thật muốn dùng pháp thuật sưởi ấm.
“Lạnh à?” Draco thấy thế, mở cái tủ trong xe ngựa, lấy ra một lò sưởi nhỏ tinh xảo đưa cho cô.
Astoria nhận lấy lò sưởi nhỏ nóng hừng hực, nhét vào trong ngực, cảm giác tốt hơn nhiều: “Tại sao phải đến công viên?”
Nhìn rừng cây rậm rạp tối tăm ngoài xe, cô thậm chí có ảo giác mình sắp bị Draco đem bán.
“Chờ chút nữa em sẽ biết.” Draco giả vờ thần bí, thay cô tỉ mỉ vuốt phẳng nếp nhăn tay áo.
Astoria bất đắc dĩ hơi co lại, nhỏ giọng thầm thì: “Trông em giống sắp bị người bán còn muốn giúp người kiếm galleon hả?”
“Không. Nếu em thực sự như vậy, bán đi chỉ được mấy đồng knut. Ngu ngốc không đáng giá.” Draco không nhịn được nở nụ cười, vuốt ve lọn tóc vàng buông xuống trên vai cô: “Chúng ta đang đi hẹn hò, em quên sao?”
*1 galleon = 17 sickle, 1 sickle = 29 knut (galleon: tiền vàng, sickle: tiền bạc, knut: tiền đồng).
Astoria nghe hai chữ ‘hẹn hò’ liền đau đầu.
Hai chữ này làm cô lăn qua lộn lại suy nghĩ thật nhiều ngày.
Theo lý mà nói vì Draco thích cô mới hẹn cô. Nếu như đây là thật, vậy nói cách khác, Draco là một tên LOLICON, thích những em gái nhỏ mặt mày như búp bê, nên mới có hứng thú với cô.
Điều này làm người có tuổi tác tâm lý gấp đôi thể xác như cô làm sao chịu nổi?
Đương nhiên, không thể loại trừ anh thích tâm hồn bên trong cô…..
Vì không muốn sau này xuất hiện biến cố phức tạp, cô nên nói chuyện này rõ ràng.
Astoria do dự chốc lát, mở miệng thành khẩn: “Draco, em nghĩ có một số việc, nên nói cho anh biết…”
Tay Draco đột nhiên dừng lại một chút, lại thật giống như chưa gì xảy ra tiếp tục động tác vừa nãy.
Cô muốn nói cái gì? Bí mật của cô?
Astoria nghiêm túc cực kì nhìn mắt anh chăm chú: “Ừm… Thực ra cá nhân em càng thích những người đàn ông lớn tuổi chín chắn. Mà anh…à…. có vẻ… có vẻ quá non tươi rồi… Hay là Blaise thích hợp anh hơn?”
Draco cảm giác đoạn thần kinh nào đó tên “nhẫn nại” đứt đoạn, khu vực trong đầu phụ trách hàm dưỡng này tan vỡ rồi.
Anh cười giận dữ, bỗng nhiên nắm cằm Astoria: “Nia yêu dấu, em cố ý ư? Lẽ nào em còn nhớ chuyện cười năm ngoái? Non tươi? Anh non tươi? Cách nói này cũng mới mẻ lắm, anh nghĩ em mới là thành phần non tươi đấy.”
Astoria rất oan ức, buông mí mắt: “Em chỉ cảm thấy chúng ta còn rất nhỏ…. Em không hiểu sao anh phải tìm em hẹn hò. Nếu anh thực sự thích mấy cô bé nhỏ hơn anh, Slytherin còn có rất nhiều người phù hợp điều kiện này…”
Lực ở cằm mạnh thêm, Astoria co rúm lại. Đặc biệt dưới con mắt hung ác của Draco, lời của cô đều phải nuốt xuống.
Draco cuối cùng cũng coi như hiểu cô bé này nghĩ gì.
“Nia, anh không bị vẻ ngoài của em lừa dối. Em cũng không thể bị vẻ ngoài anh lừa.” Anh nói một cách đầy ý nghĩa sâu xa.
Astoria khẽ nhếch miệng, nhìn anh kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ ý tứ trong lời của anh, cũng không dám mở tiện tùy tiện.
Qua hồi lâu, thấy Astoria không nói lời nào. Draco cũng không định bức nữa, mà buông tay dịu dàng, chuyển thành xoa xoa khuôn mặt cô: “Anh thích, không phải bé gái vừa thấp vừa bé nhỏ. Anh thích, không phải Astoria Greengrass ấu trĩ. Nếu như đầu óc em ngây thơ như vẻ bề ngoài, anh sẽ chỉ coi em là em gái bình thường thôi.”
Anh giúp cô nhẹ nhàng vén vài sợi tóc ra sau tai, lại kiên nhẫn nói: “Nếu như anh thật sự ngây thơ như vậy, em sẽ không đồng ý hẹn hò với anh, không phải sao?”
“Chỉ có chúng ta mới phát hiện cái thực chất dưới vẻ ngoài của người kia. Nếu bỏ lỡ, chúng ta sẽ cô đơn rất lâu, thậm chí là cả đời.”
Cô đơn cả đời. Astoria thầm lặp lại câu nói này, cực kì nặng nề.
Tuy có thể sống thêm một đời, tuy có thể triển khai pháp thuật thần kỳ, mặc dù có cuộc sống giàu có, thế nhưng cô cô đơn.
Cô không có chỗ kể bí mật của mình. Cô và người xung quanh vĩnh viễn không nói được thật lòng.
Cô thậm chí từng oán giận những ký ức ấy. Nếu như không có nó, cô sẽ là một cô bé ngây thơ, cô sẽ thản nhiên hưởng thụ tình thân, cô sẽ mơ mộng tình yêu, có cuộc sống thật sự của trẻ con.
Draco từng trong nháy mắt khiến cô suýt nữa cho rằng anh cũng có một linh hồn thành thục, cô đơn bập bềnh mâu thuẫn với nhục thể.
“Em sẽ từ chối anh sao?” Draco dùng loại giọng điệu nguy hiểm mê hoặc hỏi cô.
“Không…” Astoria trả lời hoảng hốt, sau đó giống như tỉnh táo lại. Cô nắm chặt nắm đấm, làm ra quyết định: “Draco, anh vừa nói thích.”
“Đúng, anh đã nói vậy.” Draco duỗi hai tay nâng mặt cô, khẽ rặn từng chữ: “Anh thích em, Astoria.”
Astoria gật gù, sau đó nói nhẹ nhàng: “Em có vẻ cũng thích anh, nhưng em không biết thích ở mức độ nào. Anh có thể cho em thời gian nuôi dưỡng nó không?”
Draco gật đầu vui vẻ: “Chúng ta có rất nhiều thời gian.”
“Có điều….” Astoria còn nói: “Anh có thể giải quyết nợ hoa đào bên cạnh anh trước tiên không? Em không muốn tình cảm còn chưa được bồi dưỡng đã bị hao mòn hết.” Cô không muốn lúc “in relationsip” với Draco còn phải buồn phiền vì Pansy ghen tuông.
“Khụ!” Draco giả vờ ho nhẹ một tiếng: “Anh biết rồi.”