Suốt cả đêm, mưa to kèm theo gió mạnh, những chiếc lá bị mưa rền gió dữ thổi bay, những giọt nước cứ tí tách rơi như những viên pha lê trong suốt.
Sau vài ngày âm u, cuối cùng trời cũng đổ cơn mưa.
Sau nửa đêm, mưa nặng hạt mới dần ngớt.
Kim đồng hồ đung đưa trong đêm, từng giây từng phút trôi qua trong êm đềm, cùng với bầu không khí tình yêu dịu dàng, trở nên dài và ngọt ngào đến lạ thường.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiên Vách Vân Lăng trắng xóa như bụng cá, mây trong vắt, mưa lất phất.
Thành phố vẫn chưa hoàn toàn thức giấc, sương mù bên ngoài dày đặc, có vài làn gió mát thổi qua.
Lúc này đã gần tám giờ, Quảng Dã thức dậy, tắm rửa xong xuôi, anh đi vào phòng làm việc giải quyết một số công việc.
Một lúc sau, điện thoại reo, là Dụ Niệm Niệm gọi, đối phương đang thông báo cho anh về công việc ở công ty, cuối cùng còn thuận tiện hỏi nhẹ một câu: “Nhân tiện, Lê Lê có đang ở cùng cậu không? Cậu ấy đã không trả lời điện thoại của mình từ tối hôm qua đến giờ.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, có chút từ tính: “Cô ấy còn đang ngủ, điện thoại di động còn ở trong phòng ngủ.”
Dụ Niệm Niệm sửng sốt, lập tức hiểu ra mọi chuyện, cười tà ác: “Quả nhiên, mình nói cậu nhất định là người đã bắt cóc Lê Lê. Hai ngày trước, cậu ấy hỏi mình có muốn đi mua sắm vào cuối tuần không, mình thậm chí còn chưa nói lại với cậu ấy.”
“Hôm nay cô ấy không đi được. Đêm qua cô ấy ngủ rất muộn.”
Dụ Niệm Niệm lập tức hiểu ra: “Mình hiểu, mình hiểu. Có lẽ cậu ấy không còn sức đi mua sắm với mình nữa đâu. Vậy để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt đi, mình sẽ không quấy rầy thế giới của hai người nữa. Hehehe.”
Sau khi cúp điện thoại, Quảng Dã kìm nén cảm xúc trong đôi mắt đen láy và tiếp tục làm việc.
Ở nơi khác, trong phòng ngủ dành cho khách, rèm cửa được đóng chặt, một tia nắng hiếm hoi lọt qua khe hở và bụi bay theo đường ánh sáng.
Trong bóng tối, người đẹp vẫn đang ngủ say trên giường, nằm nghiêng, đắp một chiếc chăn màu xám trên làn da trắng nõn như sữa bò, ngũ quan xinh đẹp thuần khiết đến quyến rũ lòng người, lông mi cong dài che đi mí mắt của cô, mái tóc dài của cô dính vào lưng, hô hấp thì yếu ớt.
Đêm qua không thể ngủ được trong phòng ngủ chính nên Tang Lê được người đàn ông bế sang phòng ngủ thứ hai.
Xương của cô dường như đã bị nghiền nát bởi từng tấc tình yêu, sau đó như bị nhào nặt thành bùn, rồi được chắp vá lại với nhau, cuối cùng thì không còn chút sức lực nào.
Cô thường xuyên bị mất ngủ và hiếm khi ngủ được.
Mãi đến hơn chín giờ, Quảng Dã họp trực tuyến xong quay lại thì thấy cô vẫn chưa dậy.
Tang Lê đã tỉnh, nhưng cô vẫn đang nằm trên giường nheo mắt, nhất thời cảm giác như được ôm vào lòng, ngửi thấy mùi không khí trong lành quen thuộc, bèn nhướng mày nói nhỏ: “Quảng Dã…”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lọt vào tai cô:
“Buồn ngủ quá à? Mệt quá à?”
Cô tựa vào vai Quảng Dã ậm ừ, giọng nói ngọt ngào như kẹo: “Buồn ngủ…”
Bị anh tra tấn đến gần hai giờ, làm sao có thể không buồn ngủ cho nổi.
Cô mỏng manh như thế này.
Quảng Dã hôn lên cái tai nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, giọng khàn khàn: “Tối qua em thấy thoải mái không?”
Hai má cô ửng đỏ, cô nhẹ nhàng đáp lại.
Không có lời nói dối nào cả. Lớn như vậy, cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng trên đời lại có niềm sung sướng và thỏa mãn như vậy.
Một mặt là ở bên người mình yêu, mặt khác là vì bản thân Quảng Dã, cả điều kiện lẫn năng lực của anh đều không chê vào đâu được, khiến người ta nhất thời cảm thấy vui vẻ.
Cô nghĩ đến những lời tàn nhẫn mà anh đã nói với cô vài ngày trước.
Đêm qua mấy lần, đầu óc cô dường như trống rỗng, nước mắt không kìm được rơi xuống, như giẫm phải bông.
Cô bắt gặp ánh mắt anh, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Còn anh thì sao…”
“Em không cảm nhận được sao?”
Hai má cô đỏ bừng, Quảng Dã ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Đêm qua làm ông đây vui sướng phát điên. Sao em lại lợi hại như vậy hả, Tang Lê?”
Cảm giác đó lớn hơn gấp ngàn lần anh tưởng tượng.
Cô gái mà anh yêu thương tận đáy lòng cuối cùng cũng đã quay về với anh và thực sự thuộc về anh. Về mặt tâm lý, anh vô cùng hài lòng.
Hơn nữa, Tang Lê múa quanh năm nên thể lực đương nhiên không tệ, hơn nữa thân thể mềm mại, có thể tùy ý gập lại, có thể thích ứng với bất cứ điều gì.
Anh quá mạnh mẽ và quá nóng bỏng, người bình thường đều không thể cưỡng lại được anh, còn cô lại quá mềm mại và quyến rũ, thật sự là một sự kết hợp hoàn hảo.
Khuôn mặt Tang Lê bị câu nói không hề nao núng của anh ép thành nước cà chua, cô ngượng đến mức không dám tiếp tục chủ đề nữa. Quảng Dã gạt sợi tóc dính trên mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Em đau à?”
“Vẫn ổn.”
“Đầu gối có đau không?”
Hình ảnh quỳ trên thảm hiện lên trước mắt cô, mặt Tang Lê càng đỏ hơn: “Không đau…”
Anh kiểm tra cho cô. Anh làm hăng cho lắm rồi bây tỏ ra lo lắng, nhưng vẫn có điều vẫn không rút kinh nghiệm.
Kiểm tra đi kiểm tra lại, cuối cùng anh lấy váy ngủ mặc cho cô, bế cô lên rồi đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
Bên trong, mặt bàn chậu rửa rất bừa bộn và đó cũng là nơi hai người đã dành thời gian ở đó.
Đặt cô xuống, đôi môi đỏ mọng của cô lại bị cắn một lúc lâu, má cô đỏ lên, “Quảng Dã…”
Anh dừng lại, bật cười rồi mới tha cho cô.
Sau khi anh ra ngoài, Tang Lê lau khuôn mặt đỏ lựng của mình và nhìn thấy những gói vuông nhỏ bị xé toạc nằm trên mặt bàn.
Đêm qua, người này lúc đầu có hơi kiềm chế, nhưng rất nhanh sau đó đã không nhịn được.
Đôi khi như dòng suối êm dịu, đôi khi như dòng nước chảy xiết, đôi khi như dòng thác chảy ầm ầm, cô bị cuốn vào mạng lưới tình yêu mà anh đã dệt nên, cô không thể thoát ra được.
Ấn tượng sâu sắc nhất là khi cuối cùng anh ôm cô thật chặt và khiến cô nói rằng cô sẽ không bao giờ rời đi nữa, đôi mắt Tang Lê cũng đỏ hoe, cô dịu dàng nhìn vào đôi mắt đen láy của anh:
“Quảng Dã, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.”
Anh thực sự sợ mất cô một lần nữa, và cô cũng vậy.
Trong lòng Tang Lê mềm như mật, cô thu suy nghĩ lại rồi đi tắm rửa.
Sau khi thu dọn gọn gàng, cô bước ra khỏi phòng tắm, đi đến phòng ngủ chính, thấy căn phòng càng bừa bộn hơn. Chiếc hộp trên cái tủ thấp bên cạnh được mở ra, mấy gói nhỏ rơi xuống đất, đã bị xé toạc.
Sau khi đếm, kể cả cái trong phòng tắm, hóa ra đúng như cô nhớ, năm cái.
Không phải là đàn ông sẽ không làm nhiều như vậy vào lần đầu tiên sao…
Khuôn mặt cô như bị ngâm trong nước nóng, vội vàng thu dọn khăn trải giường. Ngay sau đó Quảng Dã đi vào: “Em đang làm gì vậy?”
“Em đang dọn…”
“Anh sẽ lo việc đó. Em động vào làm gì?”
Anh ngồi ở mép giường, ôm cô vào lòng, cô ngượng ngùng cắn đôi môi đỏ mọng, “Em làm hết rồi…”
Anh mỉm cười: “Không phải anh được làm sao?”
“…”
Thôi kệ, để anh xử lý vậy.
Quảng Dã vừa ôm cô vừa thu dọn tủ: “Anh mua ít quá, hai hộp sắp dùng hết rồi, anh phải mua một thùng mới được.”
Tim cô đập thình thịch: “Nếu tích trữ quá nhiều sẽ hết hạn…”
Anh uể oải cười, “Dùng cho em, lo gì hết hạn?”
Đánh giá từ đêm qua, quả thực là như vậy, cô đỏ mặt nắm chặt cổ áo anh. Hơi thở không đều của anh chạm vào đôi môi đỏ mọng của cô: “Nhu cầu của ông đây rất lớn, em phải thông cảm.”
Nếu không phải anh lo lắng cô ăn quá nhiều một lúc sẽ không tiêu hóa được, anh sẽ không cho cô ra khỏi phòng ngủ vào buổi sáng nay. Hơn nữa, anh tập thể dục quanh năm nên anh nhu cầu của anh mới nhiều hơn người đàn ông bình thường.
Quảng Dã để cô ra ngoài trước và đi dọn phòng. Tang Lê đứng ở bên cạnh nhìn anh, cảm thấy xấu hổ nhưng cũng rất ngọt ngào khi được trở về Trung Quốc. Ai mà ngờ rằng cô và Quảng Dã sẽ có ngày này.
Sau khi xong việc, anh đưa cô đi ăn sáng, cô nói muốn anh ôm cô, thế là anh bế cô lên, cười nói: “Chiều em hết.”
Cô nhướng mày nhìn khuôn mặt đang bừng sáng bởi ánh nắng bên ngoài của anh, “Kể từ bây giờ anh sẽ phục vụ em như thế này mỗi ngày chứ?”
“Miễn là em muốn.”
“Muốn, em rất muốn.”
Anh mỉm cười nghiêng ngả, khi đến phòng ăn, cô nói cô đi đến tủ lạnh tìm thứ gì đó để ăn, “Quảng Dã, đồ trong tủ lạnh của anh ít quá, anh hiếm khi ăn ở nhà à…”
“Hôm nay chúng ta đi siêu thị, em có thể xem thiếu cái gì trước khi mua, ở nhà có gì không hài lòng thì có thể đổi, anh sẽ để thẻ cho em, em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn.”
Quảng Dã nghiêng người nhìn cô: “Bà chủ, em có nghe thấy không?”
Tim cô đập thình thịch: “Nghe thấy…”
Cô vào bếp làm bữa sáng, Quảng Dã chợt nhớ ra điều gì đó, “Sáng nay Dụ Niệm Niệm đến tìm anh, nói không gọi điện được cho em, hẹn lần sau đi mua sắm với em.”
Tang Lê ngẫm nghĩ: “Hai ngày nay em bận quá, quên béng mất…”
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, đang ngồi trong vòng tay của Quảng Dã, cô nhìn thấy tin nhắn của Dụ Niệm Niệm: [Mình biết ngay là Quảng Dã nhất định sẽ đưa cậu đến sống ở đây mà, Lê Lê, thế nào? Được sống trong cuộc sống ngập tràn tình yêu sướng lắm đúng không [cười nham hiểm]]
[Vậy lúc khác chúng ta gặp nhau đi mua sắm nhé. Sau một ngày cuối tuần vất vả, có lẽ Quảng Dã sẽ không nỡ để cậu đi đâu.]
[Chú ý nghỉ ngơi, đừng lãng phí sức lực để khiêu vũ vào tối mai.]
Mặt Tang Lê đỏ bừng vì tin nhắn của cô nàng.
Dụ Niệm Niệm đúng là…
Quảng Dã cũng nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của cô, mỉm cười: “Anh không đành lòng để em đi.”
Tang Lê quay đầu nhìn anh: “Hôm khác chúng ta đi siêu thị nhé, buổi chiều em phải đi diễn tập, ngày mai sẽ có buổi thương diễn.”
Quảng Dã không trì hoãn công việc của cô, còn nói sẽ đưa cô đến đó rồi đón cô về. Anh không quên trêu chọc cô và hỏi: “Em còn sức nhảy không?”
“Không phải việc của anh……”
Tang Lê thoát khỏi vòng tay của anh, ngồi đối diện với anh, Quảng Dã cười thầm.
Ăn sáng xong, Quảng Dã đi thu dọn đồ đạc, Tang Lê đang thu dọn hành lý, bỗng nhiên có cuộc gọi từ di động từ Tống Thịnh Lan.
Cô sửng sốt một lúc rồi nhấc máy, “Dì——”
“Ôi chao, Tang Lê, cháu tỉnh rồi à?”
“Dạ……”
Sau khi trò chuyện một lúc, Tống Thịnh Lan đề cập đến chuyện xảy ra tối qua. Bà và Quảng Minh Huy đã nghe Quảng Dã nói về thời gian ở nước ngoài và tình trạng thể chất của cô. Họ cảm thấy đau lòng và áy náy, “Lê Lê, chú và dì rất xin lỗi cháu. Bọn dì đã không giải quyết tốt chuyện xảy ra năm đó, khiến cháu chịu đau khổ nhiều như vậy, dì có lỗi với mẹ và bà của cháu vì đã không chăm sóc tốt cho cháu…”
Cả đêm qua, Tống Thịnh Lan không ngủ được, nghĩ đến con gái mình bị đối xử như vậy thì đã tức giận biết bao.
Tang Lê không mấy thoải mái khi nghe lời xin lỗi của Tống Thịnh Lan, cô bảo hai người đừng tự trách mình. Dù sao những chuyện đó cũng không phải do họ trực tiếp gây ra, “Dì ạ, dì và chú Quảng đã đối xử với cháu rất tốt rồi ạ.”
Tống Thịnh Lan thở dài, tinh tế quan tâm đến tình trạng thể chất hiện tại của Tang Lê, sau đó đề cập: “Sau khi cháu và Tiểu Dã rời đi tối hôm qua, bà nội Quảng Dã không ngừng nói xin lỗi với cháu. Lời nói của Tiểu Dã đã hoàn toàn thức tỉnh bà ấy, bà ấy cũng biết bản thân quá mạnh mẽ và cố chấp, và điều này đã khiến Tiểu Dã bị tổn thương.”
Tang Lê nheo mắt lại: “Quảng Dã vì cháu mà tức giận.”
Thực ra cô không hề vui khi thấy mối quan hệ giữa Quảng Dã và Phạm Mạn Chi trở nên như thế này. Cô đã từng rất ấm ức nhưng cô yêu Quảng Dã và cô cũng mong anh và gia đình có thể chung sống hòa thuận.
Tang Lê nhẹ nhàng nói: “Cháu cần một ít thời gian, có lẽ Quảng Dã cũng cần ạ.”
“Dì biết.”
Tống Thịnh Lan nói với cô không nên có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, cô chỉ cần ở bên cạnh Quảng Dã, không cần nghĩ đến những chuyện khác, Tang Lê đồng ý.
Cúp điện thoại xong, Quảng Dã mở cửa bước vào: “Em ở trong này làm gì vậy? Sao không ra xem tranh của chúng ta?”
Cô thu lại suy nghĩ của mình và cong môi, “Em đến đây.”
–
Vào buổi sáng, Quảng Dã và Tang Lê lại ở trong căn hộ hết nửa ngày.
Hai người thu dọn hành lý của Tang Lê, sắp xếp đồ trang trí trong căn hộ và treo hai bức tranh lên, nhu yếu phẩm hàng ngày được chuyển từ một người dùng sang hai người, tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Nơi này vốn là một nơi ở đơn giản, nhưng khi Tang Lê tới, nó đã trở thành nhà. Khi Quảng Dã nhìn thấy nụ cười của người phụ nữ ở đây, trong lòng anh có một cảm giác bình yên khó tả.
Sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời cuối cùng đã được bù đắp.
Có cô, Quảng Dã mới chính là Quảng Dã.
Vào thứ bảy, sau buổi diễn tập của lễ hội nghệ thuật, Thủy Trấn Minh Nguyệt đã chính thức mở cửa cho công chúng vào ngày hôm sau.
Vào buổi sáng, Quảng Dã, với tư cách là tổng giám đốc của Vân Chiêm, đã tham dự lễ khai trương danh lam thắng cảnh. Hôm đó, buổi lễ rất hoành tráng, hàng chục nghìn khách du lịch đã vào tham quan Thủy Trấn Minh Nguyệt, nơi đây cũng tổ chức rất nhiều hoạt động, còn cung cấp cho du khách những món ăn ngon đặc trưng của địa phương.
Quảng Dã có kế hoạch tạo ra một khung cảnh cổ trấn nguyên bản và tự nhiên, không bị thương mại hóa để du khách có thể cảm nhận được lịch sử phát triển hàng nghìn năm của Vân Lăng.
Vào ban đêm, khi màn đêm buông xuống và đèn rọi sáng, Thủy Trấn thực sự bắt đầu tỏa sáng. Toàn bộ thủy trấn cổ đẹp như Trường An thời nhà Đại Đường, và màn trình diễn của Trừng Vũ cũng diễn ra ở trung tâm.
Sau khi tin tức về buổi thương diễn này của Trừng Vũ được công bố rộng rãi, vì mức độ nổi tiếng cao nên vé nhanh chóng được bán hết, và chỗ ngồi chật cứng vào ngày biểu diễn, điều này thực sự đã mang lại sự nổi tiếng lớn cho Thủy Trấn.
Những người phụ nữ ăn mặc sang trọng nhảy múa nhẹ nhàng trên sân khấu, hoàn toàn phù hợp với khung cảnh Thủy Trấn, tất cả hòa làm một, khiến khán giả có cảm giác như đang ở trong một bức tranh phong cảnh cổ xưa vô cùng đẹp đẽ.
Tang Lê là tâm điểm của các vũ công. Cô nhảy siêu chuyên nghiệp và có thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng, ở dưới khán dài, ánh mắt của Quảng Dã hoàn toàn bị thu hút bởi cô.
Đột nhiên, anh cảm thấy nhẹ nhõm sau sáu năm họ xa nhau.
Ở một góc độ khác, nếu Tang Lê không ra nước ngoài mà học ngành khoa học máy tính ở Trung Quốc, cô đã bỏ lỡ cơ hội trở thành một vũ công chuyên nghiệp. Có lẽ sáu năm đó là sự an bài của Chúa để cô thực hiện được ước mơ của mình.
Màn trình diễn của Trừng Vũ đã kết thúc một cách hoàn hảo.
Sau khi kết thúc, Tang Lê chụp ảnh cùng người hâm mộ, đợi mọi việc đã xong xuôi, cô nhìn thấy Quảng Dã cầm một bó hoa đi về phía mình: “Chúc mừng vũ công Tang đã biểu diễn thành công”.
Cô mỉm cười nhận lấy, “Em chưa phải là vũ công, hôm nay em nhảy tốt chứ?”
“Tốt lắm.” Anh nghiêng người sờ đầu cô, “Tang Lê, em rất xuất sắc, đừng nghi ngờ chính mình.”
Cô cong đôi mắt hạnh chứa đầy những vì tinh tú.
Tối nay rất nhiều lãnh đạo có liên quan của Thủy Trấn đều có mặt ở đây. Mọi người đều đến chào Quảng Dã, một số người ban đầu cảm thấy mối quan hệ giữa hai người rất kì ảo, họ đánh giá Tang Lê, nhưng Quảng Dã đã ôm lấy cô và giới thiệu cô một cách hào phóng với vẻ mặt nuông chiều kiêu ngạo, ai có con mắt tinh tường sẽ cảm nhận ngay được sếp lớn rất thích cô, làm sao dám nghị luận cái gì.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Tang Lê và Quảng Dã trở về nhà, người đàn ông bế cô thẳng vào phòng. Hôm nay là buổi biểu diễn, nhưng đêm qua anh không muốn hành hạ cô nên đành chịu đựng đến tối nay.
Bây giờ một thế giới mới đã mở ra, chứng nghiện này dù thế nào đi nữa cũng không thể loại bỏ được.
Mặc dù Tang Lê ngượng ngùng, nhưng đúng như anh nói, khẩu vị của cô đã tăng lên, cô đã thích nghi, không nhịn được mà muốn đến gần anh hơn.
Khoảng một giờ sáng, anh bế cô bé trông như vừa tắm hơi đi tắm rửa, cô gái nhẹ như bông ghé đầu vào vai anh, không buồn cử động.
Ngày hôm sau, Quảng Dã dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Tang Lê rồi đến công ty, trong khi Tang Lê ngủ đến tám giờ.
Hiện nay, chất lượng giấc ngủ của cô đã dần được cải thiện.
Khi tỉnh dậy, cả người thư thái, cô lật người nằm sấp, trong không khí tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu của Quảng Dã, đây là hậu quả từ cảnh tượng tối qua, má cô đỏ bừng, trong lòng hóa kẹo bông gòn.
Cô thấy hộp mười hai gói trên bàn trống rỗng.
Dùng hết một hộp trong một ngày cuối tuần sẽ có trải nghiệm gì…
Cô đã tiêu tốn thể chất trong việc này không thua kém gì việc khiêu vũ…
Khi vào phòng tắm, Quảng Dã đã ôm quần áo cũ đi giặt, trong thùng rác tối qua có chiếc váy bị rách của cô, Quảng Dã nói rằng anh sẽ mua cho cô một bộ mới, may mắn thay đó không phải là loại vải đắt tiền, nếu không còn lâu cô mới tha cho anh.
Tắm rửa và ăn sáng xong, Tang Lê đi đến studio.
Cô đăng ký học lái xe và chuẩn bị thi bằng lái xe trong nước, ban đầu Quảng Dã muốn sắp xếp một tài xế cho cô trong vài ngày qua, nhưng cô nói không cần tốn nhiều công sức như vậy và cô có thể tự tới đó trong khoảng mười phút bằng xe buýt.
Bây giờ mọi người đã hoàn thành phần thương diễn của mình nên đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tang Lê đang biên đạo vũ đạo mới, chuẩn bị mở lớp học.
Buổi chiều, Quảng Dã gửi cho cô một tin nhắn, nói hôm nay có một cuộc họp định kỳ, khoảng năm giờ sẽ kết thúc. Tình cờ có cuộc hẹn với Giản Thư Nhiên, cô bảo anh cứ làm việc đi, cô sẽ đợi anh cùng nhau về nhà.
Tang Lê và Giản Thư Nhiên hẹn gặp nhau tại một quán cà phê ở khu trung tâm thành phố. Giản Thư Nhiên đang bận viết luận văn tốt nghiệp và cô nàng đã không gặp Tang Lê kể từ sau sinh nhật của Trương Bác Dương. Bây nhờ cô mới biết rằng Tang Lê và Quảng Dã đã tái hợp, cô cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ:
“Chị Tang Lê, chuyện lớn như vậy mà chị cũng có thể giấu được suốt sáu năm. Cũng may là cuối cùng anh A Dã cũng phát hiện ra, nếu không chị sẽ oan uổng biết bao. Nói em nghe đi, ngay từ đầu chắc chắc chị đã rất thích anh A Dã đúng không? “
Tang Lê nheo mắt cười, nói: “Lúc đó quả thật có rất nhiều chuyện chị không phải cố ý.”
“Dì Tống nói bây giờ bà nội Quảng Dã không còn phản đối việc hai người ở bên nhau nữa, cũng không ai có thể ngăn cản được.” Giản Thư Nhiên cũng mừng cho bọn họ, “Chị Tang Lê, hi vọng chị và anh A Dã có thể tiếp tục hạnh phúc. Nếu chị không ở đây, anh ấy sẽ cô đơn cả đời, chị quá quan trọng với anh ấy.”
Tang Lê mỉm cười: “Đối với chị, anh ấy cũng quan trọng không kém.”
Sau khi uống một ngụm cà phê, cô hỏi Giản Thư Nhiên: “Còn em thì sao? Nghe nói mối quan hệ của em và Nhiếp Văn vẫn rất tốt chứ?”
“Ai nói……”
“Anh A Dã của em nói, chị cũng cảm nhận được. Có vẻ như chỉ có em mới có thể điều khiển được cậu ấy.”
Giản Thư Nhiên nhớ tới mấy đêm trước Nhiếp Văn say rượu nhốt cô trong xe rồi tỏ tình cô, cô nàng cúi đầu sờ mũi: “Em còn chưa nghĩ tới…”
“Em không thích cậu ấy à?”
“Em……”
Giản Thư Nhiên bối rối nói: “Sau khi anh trai em qua đời, em đã đến Vân Lăng, Ngoài anh A Dã, anh Nhiếp Văn quan tâm đến em nhất, anh ấy rất yêu quý em. Trước đây em còn tưởng rằng anh ấy đối xử với em như anh trai đối xử với em gái mình.”
Tang Lê nghĩ tới chuyện cũ, gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: “Khi Quảng Dã thích chị, lúc đầu chị còn tưởng rằng anh ấy đối tốt với chị là vì dì Tống, chị cũng hiểu lầm anh ấy, nên chị cho rằng anh ấy đối với chị là ba phút nhiệt độ. Lần đó, thật ra chị cũng có tình cảm với anh ấy, nhưng chính chị cũng không nhận ra, nếu có cũng không dám thừa nhận.
Bây giờ nghĩ lại, chị nghĩ em không cần phải phức tạp hóa cảm xúc của mình quá mức, em sẽ vì đối phương mà suy nghĩ lung tung và nhịp tim đập thình thịch, chỉ cần ở bên cạnh cậu ấy mà em cảm thấy hạnh phúc và thư thái là đủ rồi, đừng kháng cự rung cảm từ trái tim. “
Tang Lê: “Hơn nữa Nhiếp Văn là một người rất tốt, đối với quan hệ nam nữ, cậu ấy rất nghiêm túc và có trách nhiệm, em hẳn là quen thuộc với cậu ấy còn hơn chị. Chị tin Thư Niên cũng hy vọng có người có thể quan tâm đến em.”
Khuôn mặt Giản Thư Nhiên dịu lại, cô gật đầu: “Em sẽ nghiêm túc suy nghĩ.”
Sau khi uống cà phê xong, hoàng hôn bên ngoài đã dần lặn, Giản Thư Nhiên nhận được tin nhắn của Nhiếp Văn, nói rằng anh đã rời công ty, sẽ đón cô nàng đi ăn tối. Giản Thư Nhiên nói tạm biệt với Tang Lê, mà Tang Lê cũng nhận được tin nhắn của Quảng Dã, nói rằng anh sẽ đến sau mười phút nữa.
Tang Lê ngồi trên ghế sofa đợi người. Một lúc sau, cửa quán cà phê bị đẩy ra, có vài người phụ nữ bước vào.
Người đứng đầu mặc một chiếc váy chữ A màu đen thanh lịch. Cô ta cao và mảnh khảnh, nếu nhìn kỹ vào khuôn mặt hơn thì, đó không phải là Thiều Tuyết Âm sao?
Tang Lê sửng sốt một lát, còn chưa kịp quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt của Thiều Tuyết Âm.
Khi đối phương nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, ánh mắt cũng giật mình không kém.
Thiều Tuyết Âm cùng bạn bè đến đây, nhưng cô ta không ngờ lại gặp lại Tang Lê ở đây. Nghĩ đến rất nhiều báo cáo trên Internet về buổi thương diễn của Trừng Vũ ở Thủy Trấn đêm qua và có rất nhiều lời khen ngợi dành cho Tang Lê từ cư dân mạng, cô ta cảm thấy thầm buồn bực trong lòng.
Sau khi gọi cà phê, Thiều Tuyết Âm lại liếc nhìn Tang Lê, suy nghĩ vài giây rồi bảo bạn mình đi gặp một người bạn.
Tang Lê hoàn toàn không để ý tới Thiều Tuyết Âm, cô đang định rời đi, không ngờ lại nhìn thấy Thiều Tuyết Âm đang đi về phía mình, trong giọng nói ẩn chứa vẻ kiêu ngạo:
“Tang Lê, lại gặp lại nhau rồi.”
Tang Lê ngước mắt nhìn cô ta và nhẹ nhàng đáp lại.
“Cô tới đây một mình sao?” Thiều Tuyết Âm thăm dò.
Mối quan hệ giữa Tang Lê và Thiều Tuyết Âm luôn rất tế nhị. Họ là tình địch nhưng chưa bao giờ công khai đối đầu ăn miếng trả miếng, Tang Lê thì không thèm so đo, Thiều Tuyết Âm thì đạo đức giả.
Tang Lê nghe vậy gật đầu: “Chờ Quảng Dã.”
Tang Lê dường như luôn chọc đúng điểm yếu của cô ta, phá vỡ nụ cười trên môi cô ta chỉ bằng một câu, “Đợi A Dã? Các người…”
“Chúng tôi đã quay lại với nhau rồi.”
Tang Lê không hề che giấu.
Lời nói thẳng thắn như vậy khiến tay cầm chiếc túi đắt tiền của Thiều Tuyết Âm run lên, ánh sáng trong mắt cô ta cũng run lên, “Cô và A Dã lại ở bên nhau?!”
“Ừ, chúng tôi đều thích nhau, ở bên nhau không phải là chuyện bình thường sao?”
Thiều Tuyết Âm lập tức sửng sốt:
“Vậy lần này cô quay lại Trung Quốc là để ở bên A Dã một lần nữa à? Cô vẫn chưa từ bỏ, đợi sáu năm rồi quay lại quấy rầy anh ấy ư?”
Lúc đầu Tang Lê rời khỏi nước một cách dứt khoát, rời đi không có một thông báo nào, Thiều Tuyết Âm tưởng rằng cô đã biết điều, nhưng không ngờ rằng sáu năm sau cô lại quay trở lại, cố tình làm Quảng Dã động tâm, như thể không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra. Thiều Tuyết Âm cảm thấy hai người này quá kỳ lạ:
“Quảng Dã điên rồi sao? Cậu ấy không ghét cô sao? Làm sao cậu ấy còn có thể tiếp chấp nhận cô?”
“Anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó.”
Lời này vừa nói ra, Thiều Tuyết Âm liền sửng sốt.
Sau đó, sắc mặt của cô ta dần dần trở nên khó coi, cô ta tức giận đến bật cười, nhìn Tang Lê với ánh mắt chán ghét: “Lúc trước thì lợi dụng nguồn lực của nhà họ Quảng để ra nước ngoài học thêm, sau khi về nước lại kể cho A Dã biết sự thật, sau đó chiếm được thiện cảm của cậu ấy, quay lại với cậu ấy và có được mọi thứ. Tang Lê, tôi không ngờ cô thủ đoạn vậy đấy.”
Thiều Tuyết Âm nâng cằm lên, cô ta không còn có thể giả vờ đoan trang dịu dàng nữa, lời nói gai góc: “Tang Lê, nếu không nhờ có ân tình của nhà họ Quảng, cô cũng không có cơ hội gặp mặt A Dã đâu, bây giờ còn dám quay lại tìm cậu ấy? Tôi khuyên cô nên tỉnh lại đi, cho dù tôi không thể ở bên A Dã, bà của cậu ấy cũng sẽ không đồng ý thành toàn cho hai người đâu. Sáu năm đã trôi qua, cô vẫn không đủ tư cách lọt vào tầm mắt của bà ấy đâu. Cô cho rằng cô có thể thành công ư?”
Tang Lê nhìn Thiều Tuyết Âm mất bình tĩnh, mấy giây sau cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tôi thành công hay không không quan trọng, chỉ là cô Thiều à, trước tiên cô có thể tự hỏi tại sao tôi đã đi sáu năm rồi mà vẫn không thể khiến anh ấy yêu cô không?”
Chỉ một câu nói giống như một con dao đâm vào trái tim Thiều Tuyết Âm, sắc mặt cô ta lập tức cứng đờ.
Tang Lê không buồn hơn thua, cô bèn đứng lên, bình tĩnh nhìn cô ta, khuôn mặt trắng nõn vẫn ôn hòa bình tĩnh: “Ngay từ đầu rõ ràng là tôi bị buộc phải rời đi, nhưng cô lại nói là tôi lợi dụng nguồn lực của nhà họ Quảng để đi du học. Chính là các người tự tạo nên, bây giờ lại quay lại đổ hết lỗi lên đầu tôi. Đây là logic gì vậy?”
Thiều Tuyết Âm nghẹn họng, Tang Lê nói tiếp: “Hơn nữa, ngay từ đầu cô đã biết rõ lý do tại sao tôi rời đi, nhưng cô lại nói với Quảng Dã rằng tôi vì tương lai của mình mà từ bỏ anh ấy, đồng thời vu khống tôi trước mặt anh ấy, rốt cuộc là ai mới dùng thủ đoạn đây?”
“Tôi……”
“Tôi có thể đến Vân Lăng học tập vì lòng tốt của gia đình Quảng Dã. Tôi rất biết ơn. Dù tôi may mắn hay không có tư cách, nhưng tôi đã xuất hiện trước mặt Quảng Dã, tôi và Quảng Dã đã ở bên nhau, còn cô đã làm được gì?
Tang Lê vẫn giữ cốt cách ôn hòa: “Tôi không cần cô phán xét tôi có tư cách hay không. Chúng ta không quen biết nhau, cũng không phải bạn bè, cô không có tư cách, không có địa vị mà xông tới trước mặt tôi và giáo dục tôi, xin hỏi con gái lớn của nhà họ Thiều lại không biết tôn trọng người khác vậy sao?
Thiều Tuyết Âm chưa từng thấy Tang Lê cãi nhau với người khác, cổ họng như bị bóp nghẹn, sắc mặt đen đến mức không nói được.
Tang Lê quay đầu lại, nhìn thấy xe thể thao của Quảng Dã dừng ở cửa, cô cầm túi xách lên, nhìn Thiều Tuyết Âm rồi nói với cô ta một điều nữa:
“Bà nội Quảng Dã biết tôi và Quảng Dã đã quay lại với nhau rồi. Bà ấy không phản đối gì cả. Bây giờ tôi xin lỗi vì không thể tiếp chuyện với cô Thiều nữa rồi.”
Sắc mặt Thiều Tuyết Âm hoàn toàn cứng đờ.
Phạm Mạn Chi không phản đối, sao có thể…
Thiều Tuyết Âm quay lại thì thấy Tang Lê bước ra khỏi quán cà phê, Quảng Dã xuống xe, đi tới xoa đầu cô, mở cửa xe cho cô, hai người rời đi.
Bọn họ……
Sắc mặt Thiều Tuyết Âm tái nhợt, tức giận đến phát điên.
……
Chạng vạng, ánh nắng vàng vẽ lên những gợn sóng biển xanh, hoàng hôn màu cam trải dài trên bầu trời.
Bên kia xe, Quảng Dã hỏi Tang Lê: “Vừa rồi em và Thiều Tuyết Âm trò chuyện à? Hai người vô tình chạm mặt nhau à?”
“Ừm……”
“Cô ta nói gì với em?”
“Không có gì.”
Quảng Dã cau mày nói: “Nói anh nghe đi, cô ta lại tới tìm em nói láo đúng không?”
Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh, Tang Lê lắc đầu cười: “Không, em chỉ giáo huấn cô ta một trận thôi.”
Xe trong nháy mắt lái vào thành phố Hải Thành, cuối cùng đỗ ở bãi đậu xe ngầm.
Hai người vừa đi lên tàng, sau khi nói chuyện xong với Thiều Tuyết Âm, Tang Lê không khỏi thở dài: “Em cảm thấy mình giống như một nữ phụ kiêu ngạo và độc ác, có phải mỗi lời nói của em rất thâm thúy không?”
Thường ngày cô vô cùng ngoan ngoãn và không muốn gây gổ với người khác, nhưng cô không phải là người dễ dãi để người khác bắt nạt mình ở trường trung học, cô đã chiến đấu chống lại Trạm Thiến Tuyết, Lư Hạ Dương và cô thậm chí còn không sợ Quảng Dã.
Vừa rồi ở trước mặt Thiều Tuyết Âm, cô không còn giả vờ nữa, lời nói của cô ta quá khó chịu, cô không nhịn được.
Quảng Dã nghe vậy, lông mày càng nhíu sâu: “Em nói hay lắm. Việc gì phải tỏ ra khách khí với cô ta.”
Người đàn ông ôm chặt lấy cô nói: “Sau này nếu gặp phải chuyện như vậy thì cứ đánh trả, đừng để trong lòng.”
“Ừm, em thực sự không để trong lòng…”
Bước vào cửa căn hộ, cô ngước nhìn anh:
“Dù sao, miễn là anh là của em.”
Giọng nói của Quảng Dã khàn khàn: “Ừ, là của em.”
Cô được bế lên, ngồi trong vòng tay của Quảng Dã trên ghế sofa. Anh như một con chó săn đánh hơi được con mồi của mình, hơi thở của anh gần gũi với cô.
Tang Lê nhắm mắt lại, ôm lấy eo anh.
Trong không khí, mùi thơm ngọt ngào của hoa lê hòa quyện với mùi thơm lạnh lẽo của người đàn ông. Một lúc sau, cơ thể cô bay lên không trung, cô được bế vào phòng ngủ.
Quảng Dã ấn vào công tắc điện trên rèm, ánh nắng bên ngoài bị chặn lại một chút. Tang Lê đỏ mặt: “Quảng Dã…”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt rực lửa:
“Ừm.”
Mái tóc đen mượt như rong biển xõa xuống che đi đôi vai trắng nõn của cô, Quảng Dã cắn môi, thấp giọng hỏi cô: “Ăn cơm sau nhé? Làm việc khác trước.”
Khuôn mặt Tang Lê giống như lá phong bị gió thu đêm nhuộm màu, làn da như thủy tinh trong suốt ửng đỏ, giọng nói dịu dàng đáp lại.
Ai ngờ rằng, trong khi đèn ngoài kia vẫn sáng, họ không thể chờ đợi được nữa và giờ họ không thể kiềm chế được nữa.
Sau khi quay lại với nhau, cô ngày càng dính anh hơn.
Quảng Dã đứng thẳng dậy, khảy cúc áo trên cổ áo, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, anh đột nhiên tìm được số của Thiều Tuyết Âm và bấm gọi.
Tang Lê sửng sốt:??
Rất nhanh đầu bên kia nhanh chóng bắt máy, trong giọng nói tựa hồ có chút mong đợi:
“A Dã…”
Quảng Dã bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của Tang Lê, anh nghiêng người về phía trước, dùng cánh tay săn chắc của mình ôm lấy cô, lạnh lùng nói với đầu bên kia điện thoại:
“Thiều Tuyết Âm, ai cho cậu lá gan kiếm chuyện với Tang Lê vậy?”
Đầu dây bên kia, Thiều Tuyết Âm bị mắng đến chết lặng. Cô ta không ngờ Tang Lê lại đi cáo trạng:
“A Dã, dù sao thì chúng ta cũng là bạn từ nhỏ. Cậu lại vì tang Lê…”
“Bạn bè gì? Cậu cho rằng cậu rất thân thiết với ông đây à?”
Quảng Dã nhìn vào đôi mắt ầng ậng nước của Tang Lê, đôi mắt đen láy quay cuồng, nặng nề nói với Thiều Tuyết Âm: “Cậu nghe cho rõ đây, tôi là người nhớ cô ấy mãi không quên, và cũng chính tôi là cứ quấn lấy cô ấy, cậu hiểu không?”
Lời nói Quảng Dã đanh thép, nhưng động tác lại vô cùng mạnh bạo, hai má Tang Lê dường như nhuốm máu, cô không nhịn được mà khẽ rên lên: “Ưm…”
Giọng nói mềm như bông của cô truyền đến đầu bên kia điện thoại.
Đầu bên kia giật mình, sau đó nghe Quảng Dã nói:
“Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, nếu cậu còn dám làm càn trước mặt Tang Lê, tôi nhất định sẽ không nương tay, đến lúc đó cậu đừng hối hận.”
Tang Lê bỗng nhiên bị nhấc lên, lông mi run rẩy, hoảng sợ ôm lấy anh, không nhịn được kêu lên: “Quảng Dã…”
Giọng nói của người phụ nữ quá quyến rũ.
Làm cho mọi người biết họ đang làm gì ngay lập tức.
Giống như một loại lời tuyên bố trắng trợn nào đó, Thiều Tuyết Âm sửng sốt, đôi mắt đỏ bừng vì tức giận.
Quảng Dã mất kiên nhẫn, cắt đứt cuộc gọi và ném điện thoại sang một bên.
Sangli chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã hôn cô say đắm, khiến cô khó thở.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh và mưa ập đến, Sangli lại bị đánh ngã. Dòng điện chạy qua khiến nước mắt lập tức rơi xuống.
“Quảng Dạ…”
Anh thấy Tang Lê khóc, đôi mắt sôi sục, anh thì thầm vào tai cô:
“Mới thế đã không chịu nổi rồi?”