Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 77




Cả cơ thể Tang Lê bị anh ghì sâu vào lồng ngực, người đàn ông không trả lời câu hỏi của cô, hơi thở dồn dập mãnh liệt mang theo cơn bão tố thay cho câu trả lời rõ ràng.

Tình yêu bị phong bế sáu năm nay đã được khai phá.

Hơi thở mang theo men say lan tràn, nổ tung trong không khí, hun nóng nhiệt độ của căn phòng tối tăm.

Quảng Dã hôn mãnh liệt, thân thể mảnh mai của Tang Lê như một đóa sen trắng thuần khiết, bị giữ chặt trong vòng tay rắn chắc của anh.

Cô bị đẩy mạnh vào tường, anh nhìn chằm chằm vào cô, hơi thở nặng nề, đáy mắt đỏ bừng: “Tang Lê, có phải em lại muốn lừa anh thêm lần nữa không?”

Nghĩ đến những lời cô từng nói, mắt anh đỏ rực như lửa, giọng khàn khàn: “Ngày đó em nói em chưa từng thích anh, là em khiến anh tin điều đó.”

Ngày đó, cô nói cô chỉ là cảm động vì anh, nếu là người khác đối xử tốt với cô như vậy, cô cũng sẽ cảm động. Những lời đó mỗi lần anh nhớ lại, đều như lưỡi dao đâm vào tim, vết thương khô rồi lại nứt ra, mãi không thể lành.

Anh giữ chặt lấy gáy cô, đoạt đi từng chút hơi thở của cô, giọng khàn đặc: “Nói với anh, em có yêu anh không.”

Anh liên tục hỏi, như muốn xác nhận lại với cô lần nữa.

Mỗi câu đều là câu hỏi anh kìm nén tự sâu trong đáy lòng sáu năm nay, rốt cuộc cô có yêu anh không.

Tang Lê bị nụ hôn của anh làm cho mụ mị đầu óc, cô nhón mũi chân, ôm anh chặt hơn, chỉ có thể phản ứng theo bản năng mà đáp lại: “Yêu…”

Yêu anh là bản năng khắc sâu vào xương tủy.

Cô dựa vào hồi ức, sáu năm vẫn yêu anh như ngày đầu, chỉ tăng không giảm.

Anh bế cô lên, đi vào trong phòng.

Dọc đường cứ đi rồi lại dừng, Tang Lê bị đè lên tường, chủ động đáp trả anh trong những nụ hôn khó rời, tình cảm càng trở nên mãnh liệt.

Chân trời phía xa vang lên vài tiếng sấm rền, trong phòng không bật đèn, chỉ còn lại ánh đèn neon từ bên ngoài chiếu vào, ánh sáng giao thoa.

Đi vào phòng ngủ, cô được anh đặt xuống giường, lưng ngã vào sự mềm mại.

Quảng Dã giữ lấy mắt cá chân cô, cởi giày ra.

Cô như cố gắng tranh giành từng hơi dưỡng khí, rất nhanh anh lại cúi người, cô lại bị kéo vào biển sâu, như chiếc thuyền nhỏ trôi nổi.

“Quảng Dã…”

Giọng Tang Lê như dính một nắm cơm nếp, nghiêng đầu hôn nhẹ lên tai trái của anh.

Đây là nơi cô thích nhất.

Cô ở bên tai gọi tên anh như lời tình tự trong mơ, đôi má ửng đỏ thì thầm:

“Quảng Dã, em tưởng anh đã quên em rồi…”

Đôi mắt thâm sâu của Quảng Dã cay xót ửng đỏ, hôn cô đứt quãng, hơi thở khàn khàn thoát ra: “Quên ư? Em nói xem anh phải quên thế nào đây?”

Cô tủi thân: “Nhưng anh đã nói với người khác, anh đã quên những chuyện trước kia rồi, anh nói anh đã sớm quên, anh đã không còn ấn tượng gì về em nữa…”

“Em cảm thấy lời anh nói là thật sao?”

Những lời khẩu thị tâm phi rất dễ bị lộ tẩy, anh cố gắng tỏ ra bình thản, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài, anh biết tất cả đều là giả.

Anh dán một nụ hôn lên tai cô: “Tang Lê, em có biết anh nhớ em đến nhường nào không.”

Sáu năm này, dù bề ngoài có thể giả vờ, nhưng thực lòng anh nhớ cô đến phát điên.

Dòng suy nghĩ của Tang Lê cũng rối bời, nhẹ nhàng đáp lại.

Bên trên cửa sổ, từng cánh hoa hồng rơi xuống, ngón tay mảnh mai của cô cũng mân mê trên người anh, rồi cũng thật nhanh để đến bên cạnh đôi giày.

Khi cổ tay cô bị anh giữ chặt trên gối, anh nhìn thấy chiếc vòng tay hình quả lê trên cổ tay cô.

Đó là món quà sinh nhật anh tặng cô năm mười tám tuổi.

Cô vẫn đeo trên tay.

Đáy mắt anh càng thêm sâu hun hút, anh lại hôn cô, đường gân trên cánh tay giữ chặt sau tấm lưng trắng nõn của cô, mắt cô rung rinh như cánh bướm, bám chặt vào cơ bắp trên bả vai anh, lưu lại những vết hằn đỏ.

Bên ngoài, một tia chớp lóe lên, mưa lớn rơi ào như trút nước, mờ mịt một vùng.

Cuối cùng, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Quảng Dã khó khăn lắm mới dừng lại ngay trước cơn mưa lớn trong phòng.

Mồ hôi chảy từ đường viền hàm của anh xuống người cô, anh nhìn vào mắt cô mơ màng, mắt anh nhuốm đỏ, không tiếp tục nữa.

Trong phòng không có thứ kia.

Hơn nữa cô đã uống say, anh không dám chắc những gì xảy ra tiếp theo khi cô tỉnh táo có phải là điều cô muốn hay không, anh vẫn sợ, sợ đó chỉ là lời nói trong cơn say. Dù anh đã khó chịu đến phát điên, hận không thể đem cô khắc vào tận xương tủy.

“Ưm…”

Thanh âm của cô rất nhẹ, thúc giục anh.

Anh biết cô say, kiềm chế mà hôn lên trán cô, dỗ dành cô, dần dần trở nên dịu dàng, Tang Lê như bước trên đám mây bông xốp, mềm mại dựa vào lồng ngực anh.

Một lúc sau, anh giơ tay vén tóc mái cô, lau mồ hôi trên trán cô, thấp giọng hỏi: “Có thấy khó chịu không?”

Uống nhiều như vậy, anh sợ cô khó chịu.

Tang Lê lầm bầm: “Chóng mặt, em không nhìn rõ anh…”

“Em nằm nghỉ trước đi.”

Một lúc sau, anh đứng dậy, mặc quần áo bên cạnh vào, đi bật lò sưởi trong phòng lên rồi pha một ly nước mật ong.

Quay lại phòng ngủ, anh thấy cô nằm nghiêng người trên giường, tấm lưng trắng như phát sáng, mái tóc đen xõa xuống.

Trong phòng đều là hơi thở ngọt ngào của cô.

Nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa còn chưa kịp dập tắt trong anh lại lần nữa cháy bừng lên.

Anh đi tới bế cô ngồi dậy, cho cô uống nước mật ong, cô mơ màng muốn ngủ, cuối cùng bị anh giữ chặt cằm, cạy mở hàm răng, hơi thở của anh và mật ong hòa quyện chảy xuống.

Hầu kết Quảng Dã di chuyển lên xuống, không dám động vào cô nữa, anh sợ cô bị lạnh, tìm một chiếc áo mặc vào cho cô.

Tang Lê trong cơn say vẫn cảm thấy rất an toàn khi bên cạnh anh, cứ như một con mèo nhỏ, để anh mặc sức làm gì thì làm.

Anh dọn dẹp lại một chút, để cô nằm ngủ.

Anh nhặt quần áo cạnh giường đặt sang một bên, rồi đi ra ngoài, nhặt áo khoác rơi ngoài cửa cùng với túi của cô đem vào.

Đồ trong túi rơi ra ngoài, anh giúp cô bỏ lại, tình cờ thấy vài hộp thuốc.

Anh nhìn qua vài cái, rồi bỏ lại.

Quay lại phòng khách, điện thoại reo lên, anh thấy là Tống Thịnh Lan, “Alo, mẹ.”

Đầu dây bên kia gọi đến hỏi thăm, “Tiểu Dã, khuya vậy vẫn còn bận à? Không phải vẫn còn ở công ty chứ? Bên ngoài mưa to lắm.”

“Không, con về rồi.”

“Vậy thì tốt, mẹ và bố con chuẩn bị nghỉ ngơi, vừa nghĩ đến việc con đã hai tuần không về nhà ăn cơm, muốn hỏi thăm tình hình của con.”

Quảng Dã ngồi xuống sofa, “Hỏi gì ạ?”

“Công việc của con mẹ không lo, chỉ lo về vấn đề tình cảm của con thôi,” Tống Thịnh Lan ra hiệu cho Quảng Minh Huy thử hỏi, “Tiểu Dã, dạo này con và Lê Lê thế nào rồi? Hai đứa còn liên lạc không?”

Tống Thịnh Lan vội vàng nói, “Dạo này bố mẹ cũng không liên lạc với con bé, chắc là Lê Lê cũng rất bận, chúng ta định hôm nào đó mời con bé về ăn bữa cơm, rồi cùng nói chuyện.”

“Không cần đâu.”

“Hả?”

Quảng Dã liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, giọng trầm trầm:

“Bất kể trước đây thế nào, lần này cô ấy trở về, con nhất định sẽ giành lại cô ấy.”

Đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói kiên định của anh:???

“Tiểu Dã, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Advertisement



Quảng Dã cười, “Không phải bố mẹ thừa biết trong lòng con nghĩ gì sao?”

“Bố mẹ nghĩ rằng sau chuyện lúc trước, con sẽ trách Lê Lê…”

Anh trách, nhưng không thắng nổi tình yêu dành cho cô.

Anh sẽ tìm hiểu chuyện năm đó, sẽ tìm hiểu rốt cuộc tại sao cô lại rời đi, cho dù những điều cô nói năm ấy là thật, cũng không sao cả, chỉ cần hiện tại cô nguyện ý ở bên anh là đủ rồi.

Cuộc đời này anh có thể kiêu ngạo với bất kì ai, nhưng anh sẵn lòng vì cô mà cúi đầu.

Chỉ cần cô tiến một bước về phía anh, anh sẽ nguyện ý vì cô mà đi hết chín mươi chín bước còn lại.

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy nghe xong cũng ủng hộ, “Tốt lắm, bố mẹ cũng thấy Lê Lê có tình cảm với con, chỉ cần hai đứa hạnh phúc, vậy là đủ rồi.”

Cúp điện thoại, bên kia biệt thự nhà họ Quảng, Tống Thịnh Lan nhìn Quảng Minh Huy, vẻ mặt như đã sớm đoán trước được:

“Em đã nói rồi, Tiểu Dã sẽ không từ bỏ, ah nhìn xem, sáu năm rồi nó vẫn không quên Lê Lê, điều đó chứng tỏ hai đứa yêu nhau thật lòng.”

Quảng Minh Huy thở dài, “Trước đây anh luôn nghĩ chúng chỉ là trẻ con yêu đương, lúc đó chúng ta nên giúp Tiểu Dã giữ Lê Lê lại.”

Tống Thịnh Lan bất lực, “Lúc đó mẹ mạnh mẽ như vậy, chúng ta có ích gì?”

“Hôm nay mẹ lại gọi điện cho anh, nói lâu lắm Tiểu Dã không liên lạc với bà, bà buồn lắm, quyết định sẽ không đòi tác hợp nó với Âm Âm nữa.”

“Sao mẹ không chịu hiểu ra sớm hơn? Cũng đã làm lỡ mất của Âm Âm nhiều năm như vậy, mẹ căn bản không hề hiểu tính cách của Tiểu Dã, tưởng rằng sắp xếp là nó sẽ nghe, còn liên hôn cho nó nữa, ngẫm lại đều thấy điều đó là không thể, nếu Tiểu Dã đã nhận định Lê Lê thì đuổi Lê Lê đi cũng có ích gì? Em nghĩ chuyện này Tiểu Dã sớm muộn cũng sẽ biết, đến lúc đó nó biết Lê Lê chịu uất ức lớn thế nào, lúc đó mới gọi là núi lửa phun trào.”

Quảng Minh Huy đau đầu, Tống Thịnh Lan cũng bất lực, “Dù sao lần này nếu mẹ không đồng ý, để bà tự đến nói chuyện với Tiểu Dã, chắc chắn em sẽ đứng về phía hai đứa trẻ.”

Quảng Minh Huy nắm tay bà, an ủi, “Anh biết, lần này anh cũng sẽ không để mẹ can thiệp vào như trước nữa.”

Mưa ngoài trời đã ngớt, thế giới lại trở về một màu xanh thẫm.

Ở đầu dây bên này, Quảng Dã nói chuyện xong, đặt điện thoại xuống, ngồi trên sofa một lúc, rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy Tang Lê ngoan ngoãn nằm trên giường, cô đã mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, yên tĩnh cuộn tròn mình lại.

Anh ngồi xuống cạnh giường, ánh mắt nhìn cô đầy lưu luyến.

Giờ phút này, ước nguyện duy nhất của anh là mỗi đêm đều có thể như vậy mà nhìn cô, cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh nữa.

Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má cô, Tang Lê như cảm nhận được sự hiện diện của anh, mơ màng trở mình ôm lấy tay anh, mềm mại cất tiếng nỉ non:

“Quảng Dã, đừng đi…”

Trái tim anh như rơi xuống, mềm nhũn, “Anh không đi.”

“Đừng đi mà…” Cô ngốc nghếch lặp lại.

Anh nằm lên giường, coi cô như viên ngọc vừa vớt lên mà ôm trọn trong lồng ngực, Tang Lê nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được anh đang bên cạnh, càng trốn sâu vào lòng anh, đầu dựa vào vai cổ anh. Cô như đang trôi dạt trên biển, muốn nắm chặt lấy chiếc phao cứu sinh.

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô ru cô ngủ, dịu dàng nói:

“Không sao, anh ở đây.” Từ giờ anh sẽ luôn ở đây.

– 

Cơn mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh.

Bầu trời đen kịt chậm rãi phai màu.

Nắng ban mai chậm rãi ghé tới.

Sáng hôm sau, khoảng năm giờ, đồng hồ sinh học của Quảng Dã đánh thức anh.

Trong căn phòng tối, anh nằm ở trên giường, khẽ cử động tay, không thấy có ai bên cạnh.

Anh lập tức mở mắt, phát hiện cô gái nhỏ trong lòng đã biến mất, trên giường chỉ còn mình anh, trong phòng trống rỗng.

Anh nhìn đồng hồ, lập tức đứng dậy:

“Tang Lê – “

Anh nhíu chặt lông mày, xuống giường đẩy cửa phòng tắm, phát hiện không có ai bên trong.

“Tang Lê, Tang Lê…”

Anh bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện bên ngoài cũng không có ai.

Sáng sớm cô lại đi đâu…

Anh nhìn quanh, thấy trên sofa có một vali đầy đồ, bên cạnh bàn trà có một vé máy bay.

Trên vé hiển thị, sáng nay hơn tám giờ, từ Vân Lăng bay tới London.

Quảng Dã không khỏi chấn động.

Ngay lúc đó, cửa phòng tắm bên ngoài bị đẩy ra, Tang Lê bước ra.

Cô vừa tắm xong, mặc váy ngủ, tóc đen ướt sũng nhỏ giọt, thấy anh, cô ngây người: “Quảng Dã…”

Sao anh lại dậy sớm như vậy…

Cô chưa kịp nói xong, Quảng Dã đã đi đến, nắm chặt cổ tay cô, cô bị ép lùi lại, lưng dựa vào tường, ánh mắt anh đỏ rực:

“Em lại định ra nước ngoài?”

“Em…”

“Em lại không định nói với anh? Vẫn như trước đây một lời cũng không nói? Tang Lê, lần này em lại có lý do gì để chơi đùa anh đây?”

“Quảng Dã…”

Anh trầm giọng truy hỏi: “Vậy đêm qua là gì? Có phải em định nói rằng em uống say quá, không nhớ gì cả?”

Tang Lê ngơ ngác chớp mắt: “Quảng Dã, em không đi đâu cả, em chỉ về London tham gia lễ hội vũ đạo, chủ nhật em sẽ về…”

Ánh mắt Quảng Dã thoáng thay đổi.

“Em thấy anh đang ngủ, không muốn đánh thức anh, nên mới ra ngoài sắp xếp hành lý trước, định lát nữa nói với anh.”

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng nói:

“Quảng Dã, em không đi đâu cả, anh đừng lo mà…”

Trái tim anh như được thả lỏng, Quảng Dã đưa tay ôm chặt cô vào lòng, hốc mắt nóng lên.

Cảm nhận sự hoảng loạn của anh, Tang Lê biết anh sợ cô lại rời đi mà không nói lời nào, cô đau lòng ôm lấy anh thật chặt.

Advertisement



Yên lặng ôm nhau một lúc, anh buông tay, cúi xuống nhìn cô, cau mày: “Đi London sao không nói sớm? Hù dọa anh vui lắm hả?”

Tang Lê nhẹ nhàng cong cong môi: “Chủ yếu là trước đây anh không để ý em đi đâu làm gì, nên em nghĩ không quan trọng…”

“Không để ý lắm?”

“Bây giờ biết là rất để ý rồi.”

Cô mỉm cười, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.

“…” 

Quảng Dã tức giận quay mặt đi.

Tang Lê nói cô đi thay đồ, Quảng Dã hỏi cô muốn ăn gì, cô nói gì cũng được. Anh đi mở tủ lạnh, giúp cô hâm nóng sữa và nướng chút bánh mì.

Thay đồ xong, Tang Lê từ phòng ngủ bước ra, Quảng Dã tìm thấy máy sấy tóc trong phòng khách, nhìn cô đang loay hoay: “Còn không lại đây, muốn bị lạnh phải không?”

“Ồ…”

Cô đi tới, giờ đây đối với khuôn mặt đang hung dữ của anh cô cũng dám sai bảo, “Anh sấy giúp em đi.”

“Em quen thói nhỉ.”

Anh để cô ngồi xuống, giúp cô sấy tóc, động tác rất tỉ mỉ.

Trước đây khi còn học trung học, anh cũng đã giúp cô sấy tóc. Khi đó cô rất muốn nhanh chóng viết bài tập, anh nhất quyết kéo cô lại, sấy tóc cho cô để cô có thể tiếp tục viết bài.

Anh luôn thích quản lý cô, cô cũng thích được anh quản lý.

Sấy tóc xong, cô đi ăn sáng, Quảng Dã hỏi: “Đầu còn đau không?”

Cô lắc đầu, Quảng Dã tựa vào bàn ăn cạnh cô, giọng lạnh lùng: “Lần sau mà còn uống nhiều rượu như thế, đợi xem anh xử lý em thế nào.”

Cô ngước mắt nhìn anh: “Xử lý thế nào?”

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt đầy ẩn ý:

“Muốn biết không?”

Tang Lê không ngốc, hai giây sau hiểu ra ý nghĩa sâu xa trong giọng điệu này, tức thì những hình ảnh ngọt ngào diễm lệ nào đó của đêm qua hiện lên trong đầu cô.

Đó là khoảng cách còn gần gũi hơn cả thời trung học.

Chỉ cần thêm một bước cuối là sẽ phá vỡ giới hạn.

Cô biết rằng Quảng Dã dành nhiều tình cảm cho cô hơn trước, nếu đêm qua xảy ra chuyện gì thật, cô chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Tim cô đập thình thịch, hai tai đỏ bừng, cúi đầu giả vờ như không nghe thấy, không dám đùa nữa, nhét bánh mì vào miệng.

Quảng Dã nhìn cô đang e thẹn, cười khẽ, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp ngọt ngào.

Ăn sáng xong, ngoài kia sắc trời cũng đã sáng lên.

Cô thu dọn xong hành lý, Quảng Dã kéo cô lại, “Có muốn quàng khăn không?”

“Hả?”

Anh hờ hững nói: “Cổ em có dấu đấy.”

??!

Tang Lê ngẩn người, nhìn vào gương, phát hiện trên cổ thực sự có một dấu hôn mà cô không để ý, mặt cô lập tức đỏ bừng.

Người này rốt cuộc đã lưu lại bao nhiêu dấu vết trên người cô…

Da cô vốn mỏng manh, chỉ cần ấn nhẹ cũng sẽ có vết, sáng nay khi tắm, cô đã phát hiện ra vài chỗ…

Quảng Dã đưa khăn quàng cho cô, cô vội vàng quàng vào, có chút không hài lòng mà khẽ nhíu mày, anh cười khẽ: “Không hài lòng gì chứ? Vai anh còn có dấu răng của em, anh còn chưa tính sổ với em đâu.”

“…”

Tối qua cô ôm lấy anh, mềm mại như bông mà cất tiếng nỉ non, làm nũng quấn lấy anh, cuối cùng khi thấy anh dừng lại, cô còn cố tình cắn anh mấy cái, say rồi y như con mèo nhỏ tác oai tác quái.

Hai má mèo nhỏ ửng đỏ, hoàn toàn không muốn để ý đến anh nữa.

Mọi thứ đã được thu xếp xong, cũng đã đến lúc xuất phát, Quảng Dã giúp cô cầm hành lý, nói sẽ đưa cô ra sân bay.

Tối qua Dung Vũ đã để xe lại dưới nhà, Quảng Dã lái xe đưa cô đi.

Sáng sớm, bên ngoài sương giăng mù mịt, dưới khu nhà còn khá yên tĩnh.

Lên xe, Quảng Dã điều chỉnh ghế ngồi của cô, “Buồn ngủ không, ngủ thêm chút nữa đi.”

“Ừm…”

Cô nhắm mắt lại, nhưng trong lòng như đang ôm một hũ mật, từng dòng ngọt ngào xoáy quanh tâm trí, khiến người ta khó mà ngủ được.

Thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn anh một cái, vẫn luôn cảm thấy không nhìn đủ. Rất nhanh, anh đã phát hiện, cười nói: “Tang Lê, em thật sự không buồn ngủ phải không.”

“Ưm…”

Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, giả vờ ngoan ngoãn.

Nửa giờ sau, xe vào hầm giữ xe của sân bay Vân Lăng, cuối cùng dừng lại ở một góc.

“Đến rồi.” Anh mở dây an toàn, nói.

“Ừ.”

Cô điều chỉnh ghế ngồi, nhìn vào điện thoại thấy cũng sắp đến lúc, quay sang nhìn anh: “Vậy em đi trước nhé?”

“Đưa em lên kiểm tra an ninh, gửi cho anh thông tin chuyến bay về.”

“Được.”

Tang Lê cảm nhận ánh mắt chăm chú của anh, mím môi, vài giây sau nhẹ giọng nói: “Quảng Dã, đêm qua không phải em say quá mà quên hết đâu, những chuyện đó em đều nhớ rõ.”

Lớn như vậy rồi, Tang Lê rất hiếm khi uống nhiều như thế, tối qua hiếm khi uống nhiều, càng uống đầu óc càng lâng lâng mơ màng, ý thức tỉnh táo nhưng hành động không kiểm soát được.

Giống như, cô không thể kìm lòng mà bày tỏ tình cảm với anh.

Men say khiến cô rốt cuộc cũng không cần phải kiềm chế nữa.

Những lời anh nói đêm qua, cô đều nghe rõ.

Cô nhìn anh: “Những lời đó, cũng không phải là lời nói lúc say.”

Ngay sau đó, cô thấy anh nghiêng người qua, tay giữ lấy gáy cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Nụ hôn này còn rõ ràng hơn so với khi say đêm qua.

Hai trái tim đập rộn ràng, tháo bỏ lớp vỏ bọc, chân thành mà đối diện.

Xung quanh không có ai, cô nắm chặt lấy áo anh, tim đập thình thịch, nhắm đôi mắt lại, một lúc sau anh dừng lại, đối diện ánh mắt của cô, giọng khàn khàn:

“Vậy em nói rằng em yêu anh, có phải cũng là thật không?”

Cô hơi cay cay chóp mũi, trong mắt chỉ có anh:

“Tất cả đều là thật, em không lừa anh đâu.”

Cô nói, cô yêu anh.

Cô nói, cô cũng nhớ anh.

Từ đầu đến cuối, đều là thật, chưa từng lừa dối.