Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 76




Lời thân mật của Tang Lê như chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt bên tai Quảng Dã, giống như khi họ ở bên nhau trước đây, cô cũng thường làm nũng với anh như vậy, sự tê dại từ bên tai lan đến tận đáy lòng anh.

Trái tim Quảng Dã đập loạn xạ, quay mặt đi, giọng nói cũng trở nên cứng nhắc:

“Phiền phức.”

Trong bóng tối, biểu cảm trên gương mặt hai người không rõ ràng, sự mờ ám như dây leo tùy ý sinh trưởng, quấn quanh người từng vòng từng vòng một.

Tang Lê nhẹ nhàng nắm lấy áo anh, khẽ mỉm cười thì thầm: “Vậy anh thả em xuống, em có thể tự đi được.”

Cô giả vờ giãy giụa muốn xuống, nhưng eo mềm lại bị siết chặt hơn, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Em có thể ngoan ngoãn chút không? Còn chưa đủ phiền sao?”

Cánh tay của Quảng Dã bị ngọn lửa trong cơ thể thiêu đến nóng bỏng.

Tang Lê áp sát vào anh, nghĩ đến những lần trước đây cô cũng thường bị anh ôm chặt trong vòng tay để hôn, tai cô bị hun nóng đến đỏ bừng, không thể động đậy.

Nếu họ vẫn còn bên nhau, có lẽ lúc này anh sẽ trực tiếp ép cô vào cầu thang mà hôn cô, dạy dỗ cô thật nghiêm khắc, hay có khi là những hành động quá đáng hơn.

Xuống đến tầng một, Tang Lê nói muốn đến văn phòng, Quảng Dã dưới sự chỉ dẫn của cô, giúp cô lấy áo khoác và túi xách, giống như đang chăm sóc một bạn nhỏ.

Trước đây khi mới quen anh, anh đưa cô đến dưới tầng hành chính để đăng ký mà mặt mày cau có chẳng có lấy một chút vui vẻ, vậy mà cũng có ngày hôm nay.

Ra khỏi phòng làm việc, anh đặt cô lên ghế phụ, đóng cửa lại.

Quảng Dã lên xe rồi khởi động,Tang Lê quay sang nhìn anh: “Lúc nãy anh đang bận sao? Có làm lỡ công việc của anh không?”

Anh cười nhẹ, “Lỡ rồi, hay là tôi đưa em quay trở lại nhé?”

“…”

Thôi được, cô cũng không muốn giả vờ khách sáo nữa.

Xe chạy thẳng về phía trước, Quảng Dã lo lắng cho vết thương của cô, tốc độ lái xe hơi nhanh, nửa tiếng sau cuối cùng cũng đến khu Gia Lăng.

Dừng dưới tầng, anh xuống xe, mở cửa ghế phụ, bế Tang Lê xuống xe, vừa quay người chuẩn bị lên tầng thì thấy Quý Hoài đang mang theo ít đồ đi đến.

Quý Hoài thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tang Lê đang được bế bế trên tay, vì khoảng cách gần với Quảng Dã, mặt đỏ ửng ngượng ngùng nói:

“Chuyện là, chân em bị trật…”

Quý Hoài ngẩn ra một lúc, rồi nở nụ cười đầy sâu xa:

“Thật tình cờ, vừa hay anh mang chút trái cây đến cho em.”

Nhìn thấy ánh mắt đầy tò mò như sắp phun trào ra của anh, Tang Lê: “…”

Quảng Dã thấy Quý Hoài, sắc mặt hơi trầm xuống, giây tiếp theo, anh làm như không thấy mà quay mặt đi, trực tiếp bế Tang Lê đi đến thang máy, như không muốn cho họ có thêm cơ hội nói chuyện.

Mùi dấm chua này Tang Lê cảm nhận được.

Quý Hoài cũng cảm nhận được, anh cười nhẹ, bước đến:

“Tang Lê, để anh mang trái cây lên cho em.”

Người này lại định làm gì nữa đây…

Tang Lê lén lườm anh ta một cái, Quý Hoài chỉ cười không nói.

Ba người vào căn hộ, Quảng Dã đặt Tang Lê lên ghế sofa, cô giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Quý Hoài, bạn học đại học của e,, cũng là giám đốc nghệ thuật của đoàn múa, còn đây là Quảng Dã.”

Quý Hoài mỉm cười đưa tay ra: “Nghe danh đã lâu, Quảng tổng.”

Quảng Dã cũng đưa tay ra lạnh lùng đáp lại.

Quý Hoài ngay lập tức cảm nhận được khí thế mãnh liệt khó gần, cùng với vẻ mặt lạnh lùng đó, không ngạc nhiên khi Tang Lê nói lúc mới quen Quảng Dã, cô rất ghét anh.

“Trong tủ lạnh có đá không?” Quảng Dã hỏi.

Tang Lê gật đầu, anh đi lấy, quay đầu lại thấy Quý Hoài đang rửa trái cây ở bể, như đang ở nhà mình.

Bạn học đại học, quen biết lâu hơn cả thời gian họ ở bên nhau.

Lúc bọn họ ở nước ngoài cũng như vậy sao?

Quảng Dã kìm nén sự lạnh lùng trong ánh mắt, lấy túi đá mang đến cho Tang Lê, cô đắp lên, một lát sau Quý Hoài bước đến:

“Quảng tổng, mời anh ăn trái cây.”

Giọng điệu này giống như chủ nhân ngôi nhà.

Quảng Dã lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái.

Bầu không khí quá đỗi kì quái, Tang Lê không chịu nổi nữa: “Em đi thay quần áo đây, vừa nhảy xong người toàn mồ hôi…”

Cô tự đi nhảy lò cò về phòng ngủ mà không cần ai giúp.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.

Quý Hoài thấy Quảng Dã thu lại ánh mắt lo lắng, giọng nói thản nhiên: “Tang Lê ở nước ngoài luyện múa thường xuyên bị thương, những vết thương như vậy không phải là chuyện lớn, anh không cần lo lắng quá.”

Ánh mắt Quảng Dã thoáng động: “Cô ấy ở nước ngoài có vất vả không?”

Quý Hoài cười, “Dùng từ vất vả để hình dung thì nhẹ quá, phải nói gần như là liều mạng, hầu như mỗi ngày cô ấy đều múa hơn sáu tiếng, đầu gối đã từng phẫu thuật hai lần, cổ chân thường xuyên sưng tấy, từng có lần vì luyện múa mà ngã từ sân khấu cao hai mét xuống, chịu đau mà biểu diễn, sau khi kết thúc cả đầu gối đều bị rách, máu chảy đầm đìa, khắp người đầy vết thương.”

Quảng Dã nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại.

“Tang Lê vừa ra nước ngoài tiếng Anh không tốt lắm, cuộc sống lại khó khăn, mỗi ngày cô ấy đều phải học tiếng Anh, ngoài múa ra, thời gian còn lại đều đi làm thêm, làm gia sư, làm phục vụ nhà hàng, có khi mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, cơ thể cô ấy yếu là do thời gian dài ở trong môi trường căng thẳng và mệt mỏi, tất cả đều tự mình chịu đựng.”

Quý Hoài kể lại những khó khăn mà Tang Lê từng trải qua, lúc đó cô một mình ở nước ngoài, từng bước từ diễn viên nhỏ trong đoàn múa dần dần leo lên vị trí chính, những nỗi khổ của cô không phải ai cũng chịu đựng được.

Quảng Dã nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Tang Lê khi bị đau dạ dày, có lẽ ở nước ngoài cô còn phải chịu nhiều đau đớn hơn gấp nhiều lần.

Những điều này, anh đều không biết.

Quý Hoài cười nhẹ cảm thán: “May mà bây giờ, cuối cùng cũng có người quản được cô ấy, để cô ấy không có cơ hội tự hành hạ mình nữa.”

Quảng Dã quay sang nhìn anh ta, Quý Hoài thản nhiên: “Là bạn thân của Tang Lê, tôi thấy mấy ngày nay trạng thái của cô ấy dần trở nên tốt hơn, nguyên nhân trong đó, tôi nghĩ anh cũng hiểu.”

Ý trong lời nói, rõ ràng không cần nói cũng hiểu.

Quảng Dã nhìn một lát rồi thu lại ánh mắt.

Tang Lê thay quần áo xong bước ra, Quý Hoài hỏi thăm vài câu, không muốn làm bóng đèn nữa, nói có việc phải đi trước.

Trong căn hộ chỉ còn lại hai người, Quảng Dã ngồi xuống ghế sofa đối diện Tang Lê, cầm lấy túi đá: “Cảm giác đỡ hơn chút nào chưa.”

“Đỡ hơn rồi…”

Quảng Dã nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân cô, đắp túi đá lên, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay anh tương phản rõ rệt với cái lạnh của túi đá, Tang Lê ôm gối ôm trong lồng ngực, tim đập như từng trống bỏi.

Quảng Dã nhìn thấy trên đầu gối cô có vài vết sẹo mờ, nhớ lại lời của Quý Hoài, trong lòng đau nhói:

“Ngốc thật, múa sáu năm, trở về với một cơ thể đầy vết thương.”

“…”

“Vừa nãy tên Quý Hoài kia vừa nói em ở nước ngoài không màng sức khỏe mà tập luyện, rốt cuộc là vì cái gì?”

Tang Lê giọng lẩm bẩm: “Em muốn trở nên xuất sắc hơn…”

“Em vẫn chưa đủ xuất sắc sao?”

Tang Lê sững sờ, cô cúi mặt.

Nhưng trong mắt người khác, cô vẫn chưa đủ giỏi.

Cô muốn trở nên ưu tú hơn nữa để có thể sánh vai với anh.

Giọng Quảng Dã khàn khàn: “Ước mơ dù quan trọng, có quan trọng hơn bản thân mình không?”

Muốn theo đuổi ước mơ, phải yêu thương bản thân mình trước.

Đôi mắt hạnh của Tang Lê long lanh như nước, vài giây sau nhẹ nhàng đáp lời.

Sau khi đắp xong túi đá, bụng cô kêu lên một tiếng. Buổi tối cô không ăn no, cô ngước mắt nhìn anh ấy có vẻ như đang giận, nhỏ giọng ngập ngừng:

“Quảng Dã, em đói rồi, anh nấu cho em chút gì được không?”

Người đàn ông cười nhạt một tiếng, “Tôi không rảnh mà chăm sóc em.”

“Được rồi.”

Cô cúi mặt xuống, Quảng Dã không chịu nổi chiêu khổ nhục kế của cô, “Muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.”

Người có thể sai khiến anh ấy chỉ có Tang Lê, Quảng Dã đi vào bếp, Tang Lê im lặng cong môi cười, bị bộ dạng ngoài miệng cứng rắn mà trong lòng thì mềm của anh làm cho vui vẻ.

Cuối cùng Quảng Dã nấu cho Tang Lê một tô mì, cô ăn ngon lành, hiếm khi thấy mì ngon như vậy, “Sau này nếu được ăn thường xuyên thì tốt quá.”

Quảng Dã cười, “Tôi trở thành bảo mẫu của em rồi sao?”

Cô cười không nói gì.

Ăn xong mì, cô đi rửa mặt, ra phòng khách thấy Quảng Dã đang cầm tuýp thuốc mỡ. Cô bước tới, anh bôi thuốc cho cô, lạnh lùng dặn cô mấy ngày này không được nhảy múa, cô ngoan ngoãn vâng lời.

Bôi thuốc xong, Quảng Dã như đã quen thuộc, bế cô vào phòng ngủ, Tang Lê dựa vào ngực anh, mặt đỏ bừng vì hơi ấm từ anh truyền sang, xấu hổ muốn trốn tránh nhưng lại không nỡ xa anh.

Quảng Dã đặt cô xuống giường, hai người gần sát nhau, hơi thở hòa quyện vào nhau, bao quanh hơi thở của anh đều là mùi hoa lê từ người cô.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của cô.

“Ngủ sớm đi.”

Giọng anh khàn khàn.

Trong phòng tối không bật đèn, sự ám muội như ánh trăng từ từ lan tỏa.

Tai cô hơi đỏ, “Ừm…”

Quảng Dã nuốt nước bọt, vài giây sau đứng dậy.

Anh ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Xuống tầng, Quảng Dã trở lại xe.

Anh mở cửa sổ xe, để gió lạnh thổi vào, cố gắng làm nguội đi ngọn lửa khô nóng trong lòng.

Cảm giác mềm mại từ thân thể Tang Lê vẫn còn lưu lại trên tay anh.

Một người đàn ông ở độ tuổi này, làm sao có thể không nghĩ đến chuyện đó, huống chi là Quảng Dã, ham muốn còn mãnh liệt hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng đối với những cô gái khác anh chưa bao giờ như vậy, chỉ cần gần Tang Lê, trong cơ thể anh như có bản năng, ngọn lửa bùng cháy, mãnh liệt hơn cả hồi trung học.

So với thời kỳ non nớt trước đây, bây giờ Tang Lê càng thướt tha yểu điệu, từng nét mày, nét mắt đều nhuốm phong tình, khiến lòng người mê mẩn.

Nếu họ không chia tay, vừa rồi Quảng Dã chắc chắn sẽ không rời đi.

Giờ họ đang làm gì, không cần đoán cũng biết.

Quảng Dã châm một điếu thuốc, lại nghĩ đến những lời Quý Hoài nói, trái tim như đầu thuốc lá bị lửa quẹt trúng, bùng cháy mãnh liệt hơn.



Sau tình huống phát sinh ngoài ý muốn này, Tang Lê cảm giác mối quan hệ giữa mình và Quảng Dã cũng chợt kéo lại gần hơn.

Hai người như chỉ còn cách một tầng giấy mỏng, chỉ một chút nữa là có thể đâm thủng.

Tang Lê ngày càng cảm nhận rõ ràng rằng Quảng Dã dường như vẫn còn tình cảm với cô, vì vậy cô chủ động tiếp cận anh, cũng muốn anh cảm nhận được điều tương tự.

Lần này, cô không muốn suy xét đến hậu quả hay gì khác nữa, cô không còn sợ bất cứ ai cản trở, chỉ muốn dốc toàn lực tiến gần anh hơn.

Ngày thứ hai sau khi cô bị thương, Quảng Dã đi công tác ở tỉnh bên cạnh, những ngày tiếp theo, Tang Lê không đến studio, chỉ ở nhà nghỉ ngơi.

Một buổi chiều, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đến thăm cô, mang theo đồ ăn ngon, ba người cùng nhau nấu bữa tối.

Lữ Nguyệt nấu canh, Dụ Niệm Niệm ngồi trước đảo bếp nhặt rau, Tang Lê vừa đặt điện thoại xuống sau khi đặt vé máy bay, Dụ Niệm Niệm hỏi cô: “Khi nào cậu đi?”

“Sáng ngày kia.”

“Bao giờ cậu về?”

“Chủ nhật sẽ về.”

Hôm nay Tang Lê nhận được lời mời từ đoàn múa của trường cao học của cô, mời cô làm khách mời tham gia một lễ hội múa, vì vậy cô phải trở về Anh vài ngày.

Dụ Niệm Niệm cười gian: “Cậu đã nói với Quảng Dã chưa? Nếu cậu ấy không biết, còn tưởng cậu lại về Anh rồi, chắc sẽ sợ chết khiếp.”

Tang Lê cười: “Mình sẽ nói với anh ấy sau.”

Dụ Niệm Niệm thái cà rốt: “Gần đây cậu bị đau dạ dày, rồi lại bị trật chân, hai cú liên hoàn này chắc chắn làm Quảng Dã không thể giả vờ được nữa, nhìn cái dáng vẻ lo lắng ấy, giống hệt như trước kia.”

Tang Lê cười gượng: “Mình không cố ý mà, mấy ngày nay mình đau lắm, suốt ngày nằm mốc meo ở trong nhà thôi.”

“Thế thì gọi Quảng Dã đến làm hộ lý đi, đảm bảo cậu ấy không lấy cậu một xu, còn chủ động giúp cậu, chỉ cần có giường để ngủ là được.”

Lữ Nguyệt cười, Tang Lê bị hai người chọc đến đỏ mặt, Dụ Niệm Niệm nhàn nhã nói: “Dù sao những năm cậu ra nước ngoài, Quảng Dã đối xử với những cô gái muốn tiếp cận cậu ấy như núi băng, ngay cả cô Thiều Tuyết Âm gì gì đó, Quảng Dã cũng không thèm để mắt tới.”

Tang Lê ngỡ ngàng: “Thiều Tuyết Âm…”

“Đúng vậy, cô gái mà trước đây bọn mình từng kể qua, người mà bà nội Quảng Dã ưng ý nhất, là ứng cử viên tốt nhất cho cháu dâu tương lai. Hôm cậu đến Vân Chiêm ký hợp đồng cô ta cũng đến, biết cậu ký hợp đồng rồi, chạy đi chất vấn Quảng Dã có phải đã mở đường cho cậu không, nói rằng cậu ra nước ngoài rồi quên Quảng Dã, mình tức lắm mà không thể nói ra sự thật, nếu không mình đã mắng cô ta rồi.”

Lữ Nguyệt hôm đó không ở công ty, nghe chuyện này cũng tức giận: “Cô Thiều Tuyết Âm này đúng là trà xanh! Cô ta rõ ràng biết Tang Lê bị bà nội Quảng Dã ép đi, giả vờ không biết thì thôi, còn ở đó bôi nhọ ác ý, người như vậy bảo sao Quảng Dã không thích, nhân phẩm có vấn đề, bà nội Quảng Dã nhìn người kiểu gì thế.”

“Đúng vậy, may mà Quảng Dã không thích cô ta,” Dụ Niệm Niệm nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn Tang Lê: “Hôm qua Trương Bác Dương nói với mình một chuyện, là Nhiếp Văn nói với cậu ấy, bây giờ Quảng Dã đang chiến tranh lạnh với bà nội, lâu rồi không về nhà cũ.”

Tang Lê đang đánh trứng dừng lại: “Tại sao?”

“Nghe nói khi Quảng Dã tốt nghiệp đại học, bà nội cậu ấy muốn ghép đôi cậu ấy với Thiều Tuyết Âm. Nhưng Quảng Dã kiên quyết không đồng ý, nói nếu còn ép buộc, cậu ấy sẽ cắt đứt quan hệ với gia đình. Bà nội cậu ấy cứ nghĩ đuổi cậu ra khỏi cuộc sống của Quảng Dã thì cậu ấy sẽ đồng ý kết hôn với Thiều Tuyết Âm. Giờ thì ngạc nhiên thật, bà ấy cũng không dám ép buộc nữa rồi.”

Tang Lê kinh ngạc.

Thái độ của Quảng Dã kiên quyết như vậy sao…

Lúc trước Phạm Mạn Chi nói rằng Quảng Dã không thể nào từ bỏ danh phận thiếu gia của gia đình vì cô. Nhưng thực tế, suốt sáu năm qua, anh chưa từng nhượng bộ…

Tang Lê nắm chặt đũa: “Mình nghĩ Thiều Tuyết Âm xuất sắc như vậy, sẽ rất hợp với anh ấy. Khoảng cách giữa mình và Quảng Dã quá lớn…”

Dụ Niệm Niệm: “Nhưng Lê Lê, cậu có bao giờ nghĩ rằng khoảng cách giữa hai người chỉ tồn tại trong mắt cậu, không tồn tại trong mắt Quảng Dã không, người tốt nhất trong lòng cậu ấy chỉ có cậu thôi.”

Từ tận đáy lòng Tang Lê dấy lên một nỗi xúc động.

Lữ Nguyệt: “Đúng vậy, Lê Lê, ngoài cậu ra, có lẽ cả đời này Quảng Dã cũng sẽ không cưới ai khác, trong lòng cậu ấy không chứa nổi người khác. Thiều Tuyết Âm quen biết Quảng Dã từ nhỏ, nếu có thể khiến cậu ấy động lòng thì đã động lòng từ lâu rồi, cần gì bà nội Quảng Dã phải bày trăm phương ngàn kế tác hợp đâu?”

Dụ Niệm Niệm gật đầu, vỗ vai Tang Lê: “Chuyện tình cảm thật ra rất đơn giản, chỉ cần là anh thích em, em cũng thích anh. Nếu cậu và Quảng Dã là định mệnh của nhau, dù chia xa bao lâu, cuối cùng vẫn sẽ trở về bên nhau thôi.”

Trời cao đã an bài, không ai có thể tách rời họ.

Tang Lê nghe vậy, lòng thấy ấm áp, lâu sau mắt rưng rưng:

“Hy vọng mình và Quảng Dã chính là định mệnh của nhau.”

Đó là mong ước thuần khiết nhất của cô, cũng là hy vọng xa vời duy nhất.



Tối đó, ba chị em họ ăn tối ở nhà, sau bữa ăn Tang Lê cùng hai người kia đi dạo phố và xem phim ở trung tâm thương mại gần đó.

Trở về Vân Lăng, Tang Lê hầu như chỉ bận rộn với công việc, chưa kịp thư giãn.

Cô chụp một tấm ảnh, gửi cho Quảng Dã, bên kia trả lời: “Chú ý chân đấy.”

Tang Lê: “Em đỡ rồi, anh đang làm gì thế?”

Quảng Dã: “Dọn gạch.”

Tang Lê không nhịn được cười, ông chủ lớn như anh mà còn giả vờ tội nghiệp.

Xem xong phim, ba người bước ra khỏi rạp, Dụ Niệm Niệm trả lời tin nhắn của Trương Bác Dương, nói với hai người bạn: “Ngày mai là sinh nhật Trương Bác Dương, hôm nay Nhiếp Văn nói muốn tổ chức tiệc thật linh đình, đặt ở hội quán Côi Viên, Lê Lê cậu phải đến nhé, Trương Bác Dương nhờ mình nhất định phải gọi cậu.”

Tang Lê gật đầu, “Có nhiều người đến không?”

“Chỉ mời một nhóm bạn học cấp ba và đại học thôi, Quảng Dã đến tối mai mới về, có lẽ sẽ đến trễ.”

“Được rồi.”

Vậy ngày mai cô sẽ mua một món quà.

Ngày hôm sau, cổ chân Tang Lê không sao nữa, cô đến studio và hướng dẫn tập luyện.

Hơn sáu giờ tối, Lữ Nguyệt đến đón Tang Lê đến hội quán, Trương Bác Dương và Dụ Niệm Niệm đã đến trước.

Hai người vừa đến, khi Lữ Nguyệt kéo Tang Lê vào phòng riêng, mọi người bên trong đang trò chuyện rôm rả, nghe thấy tiếng, nhiều ánh mắt hướng về bên này.

Tang Lê hôm nay mặc một chiếc váy dài nhung màu rượu vang, tóc đen môi đỏ, vẻ đẹp rạng ngời, khiến người ta mê đắm.

Nhiều bạn học cấp ba lần thứ hai gặp lại cô kể từ sau sự kiện ở trang viên suối nước nóng, đều hít một hơi kinh ngạc—

Lần trước cô đến đã ngượng ngùng như vậy, lần này lại dám đến?!

Tang Lê và Lữ Nguyệt vào, chào Trương Bác Dương, Trương Bác Dương thấy cô rất vui: “Tang Lê, tốt quá, cậu đến rồi.”

Tang Lê cười: “Sinh nhật vui vẻ.”

Cô đưa quà, tối nay Giản Thư Nhiên cũng có mặt, hai bên đùa giỡn vài câu, cô quay lại bắt gặp ánh mắt của Nhiếp Văn, Nhiếp Văn cảm nhận được ánh mắt của Giản Thư Nhiên, ho nhẹ vài tiếng, nói: “Tối nay Nhiên Nhiên luôn muốn gặp cậu, cứ tưởng cậu có việc không đến.”

Tang Lê mỉm cười: “Studio có chút việc nên hơi trễ.”

Dụ Niệm Niệm trêu chọc: “Nếu Tang Lê có một lý do để không đến, thì đó là không muốn gặp người cực kì đáng ghét nào đó.”

Mọi người cười, người đáng ghét Nhiếp Văn: “……”

Tang Lê cười, vội vàng giải thích không phải, có người hỏi: “A Dã đâu rồi, sao cậu ấy chưa đến?”

Trương Bác Dương: “Cậu ấy đang trên máy bay, chắc sắp… sắp đến rồi, mọi người đến đông đủ rồi, chúng ta ngồi xuống trước, có thể lên… lên món ăn rồi.”

Mọi người ngồi vào bàn tròn lớn, tối nay có hơn ba mươi người tham gia, phần lớn là bạn học cấp ba, trong đó có cả Ốc Thiệu Huy và các bạn từ lớp khác, Trương Bác Dương hào phóng, gọi một tiếng trong nhóm, ai thân quen hay biết sơ sơ đều đến đông đủ.

Ốc Thiệu Huy và Nhiếp Văn là tổ trưởng tổ khuấy động không khí, bàn tiệc có họ sẽ không bao giờ tẻ nhạt. Sau đó mọi người bắt đầu đoán trò chơi uống rượu, Tang Lê bị kéo vào, cô không biết chơi, thua nhiều, bị ép uống nhiều rượu.

Tửu lượng của cô rất bình thường, cuối cùng bị Lữ Nguyệt cản lại, Tang Lê muốn đi vệ sinh, hai người liền rời khỏi phòng riêng.

“Lê Lê, sao cậu uống nhiều thế? Tối nay Quảng Dã dặn mình phải chú ý cậu, lát nữa cậu ấy đến mình biết giải thích sao.”

Lữ Nguyệt dìu cô, Tang Lê lắc đầu: “Không sao, mình còn chịu được.”

Cô chỉ cảm thấy đầu hơi choáng, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.

Ra khỏi nhà vệ sinh, hai người quay về, thấy phía trước có vài bạn nam nữ từ lớp khác cũng say, đang tán chuyện:

“Các cậu nghĩ lần trước Quảng Dã không thèm để ý đến Tang Lê, sao hôm nay cậu ta còn dám đến?”

“Cậu không thấy Trương Bác Dương vẫn rất hoan nghênh cậu ta sao, không hiểu nổi, Tang Lê lúc đó đối xử tuyệt tình với Quảng Dã vậy mà họ còn tử tế với cậu ta.”

“Hôm nay Quảng Dã không có ở đây, chắc cậu ta thất vọng lắm, ngóng mãi mà không gặp được người ta.”

“Các cậu nghĩ xem cậu ta ra nước ngoài rồi, giờ lại về làm gì?”

“Không phải vì ở nước ngoài không thành công, vẫn thấy Quảng Dã có tiền nên muốn quay lại bám theo chứ?”

“Ha ha ha có thể lắm, ban đầu mình nghĩ Quảng Dã không thể thích cậu ta được, có thể khiến Quảng Dã theo đuổi lâu vậy, chắc chắn có thủ đoạn, quả nhiên cuối cùng cũng nắm được cậu ấy, gặp cơ hội tốt hơn, liền ra nước ngoài bỏ rơi Quảng Dã, thật là…”

Những lời nói chói tai đâm vào tai Tang Lê, sóng mắt cô run run, giọng nói giận dữ của Lữ Nguyệt vang lên:

“Mấy cậu nói đủ chưa?!”

Vài người đột ngột quay đầu, không ngờ đối tượng bị lôi ra bàn tán lại ở ngay sau lưng, liền sửng sốt: “Tang Lê…”

Lữ Nguyệt mắng họ: “Ai cho các cậu không biết gì mà nói xấu sau lưng người khác vậy?! Tang Lê hoàn toàn không phải như các cậu nói, từ cấp ba các cậu đã ở sau lưng người khác ác ý đoán mò, không tự thấy ghê tởm sao?!”

Trước đây là Tang Lê che chở Lữ Nguyệt, bây giờ là Lữ Nguyệt đứng trước bảo vệ cô.

Lữ Nguyệt thay Tang Lê bất bình mắng họ, rất nhanh, Trương Bác Dương, Nhiếp Văn và Dụ Niệm Niệm cùng những người khác trong phòng riêng đi ra. Sau khi biết chuyện này, cả đám đều thay Tang Lê tức giận, Nhiếp Văn hiếm khi mặt mày bực bội: “Có vài lời nói mãi không hết phải không? Không muốn mừng sinh nhật Trương Bác Dương thì biến đi.”

Mấy người nói lời không hay đã tỉnh rượu, tỏ vẻ xấu hổ, những người khác vội vàng giảng hòa, nói là do uống nhiều nên bàn luận, mấy người kia cũng sợ hãi, vội xin lỗi Tang Lê: “Xin lỗi Tang Lê, bọn mình nói bậy thôi…”

Tang Lê thu lại thần sắc, lắc đầu không muốn chấp nhặt.

Chuyện này được dẹp yên, mọi người an ủi Tang Lê, hoặc là bề ngoài, hoặc là thật lòng, không ai biết được.

Trở lại phòng riêng, mọi người tiếp tục uống rượu, có người sang phòng bên cạnh hát, hoặc là phòng đánh bài chơi bài, Tang Lê cảm thấy đầu óc hơi rối, muốn ra ngoài hóng gió nên đi ra ngoài.

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt tới quan tâm cô: “Lê Lê, cậu ổn không? Mấy đứa kia miệng thối, nói năng không chừng mực, cậu đừng giận.”

Tang Lê lắc đầu, “Mình ổn mà, không sao đâu.”

Thực ra những lời khó nghe này từ thời cấp ba đã có rồi, sau khi cô ra nước ngoài chắc chắn càng nhiều hơn, mỗi người đều có một cái miệng, cô cũng không cấm được.

Dù đoán được sẽ có những bàn luận này, nhưng chuyện liên quan đến Quảng Dã, vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng cô, không thể nào hoàn toàn không để ý được.

Trong phòng có người gọi họ vào chơi trò chơi, Tang Lê không có hứng chơi, để hai người vào trong, “Các cậu vào đi, mình tự hóng gió là được rồi.”

“Thôi được rồi…”

Hai người thấy vậy bèn đi trước, gió lạnh thổi qua, Tang Lê ngẩng đầu uống một ngụm rượu, nhìn về cảnh sông, mặt nước lấp lánh.

Cô ở một mình, rượu trong đầu không ngừng lên men, cảm thấy đầu óc nhẹ bẫng, cô bèn ngồi xuống ghế dài bên cạnh uống rượu.

Một lát sau, cửa phòng riêng bị đẩy ra.

Cuối cùng Quảng Dã cũng đến.

Người đàn ông có dáng người cao lớn, tự do tự tại, áo khoác đen bám theo gió bụi và hơi lạnh.

Vừa ra khỏi sân bay, anh liền tới đây, chỉ là buổi tụ tập của họ cũng sắp kết thúc rồi.

Nhiều người thấy Quảng Dã bèn nhiệt tình đón tiếp: “A Dã, cậu cuối cùng cũng tới, chúng tôi đợi cậu cả đêm rồi…”

Quảng Dã đáp lại, lại trò chuyện với Trương Bác Dương vài câu, mọi người muốn gọi Quảng Dã ngồi xuống ăn chút gì đó, nhưng người đàn ông nói không đói, ánh mắt đảo qua một vòng, không thấy người kia, không kiêng dè hỏi:

“Tang Lê đâu?”

Mọi người nghe vậy sửng sốt, không ngờ Quảng Dã sẽ hỏi Tang Lê, Lữ Nguyệt bèn dẫn anh ra ngoài, đi ra ngoài, Quảng Dã thấy Tang Lê, sắc mặt lập tức trầm xuống —

Bên ngoài gió lạnh thấu xương, Tang Lê mặc đồ mỏng manh, ngồi trên ghế, bên cạnh đặt một chai rượu trống không, gương mặt đỏ bừng, say đến hai mắt mơ màng, đang ngân nga bài hát.

Điều anh lo nhất chính là cô uống rượu, lông mày nhíu chặt:

“Không phải tôi nhờ cậu trông chừng cô ấy sao?”

Lữ Nguyệt ngẩn ra, cô mới rời Tang Lê có năm phút mà đã thành thế này: “Tối nay chơi trò chơi, mình không cản được Lê Lê, cậu ấy uống nhiều quá…”

Quảng Dã tức giận, mặt nặng mày nhẹ bước tới trước mặt cô, Tang Lê ngước mắt thấy anh, mắt hạnh sáng lên: “Quảng Dã anh đến rồi…”

“Em điên rồi à Tang Lê? Bị đau dạ dày còn dám uống rượu thế này?!”

“Em không sao, tối nay chỉ uống chút chút thôi…”

“Say thành thế này gọi là chút?”

“Em không say mà, em nhận ra anh là Quảng Dã, đúng không?”

Tang Lê ngước mắt nhìn anh, “Em đợi anh cả đêm rồi.”

“Đợi tôi làm gì?”

“Đợi anh… đưa em về nhà.”

“Tôi mặc kệ em đấy.”

Tang Lê ngẩng đầu chăm chú nhìn anh, đưa tay bắt lấy ống tay áo anh, ngọt ngào nũng nịu: “Quảng Dã, anh từng nói nếu em uống rượu thì anh sẽ chăm sóc em mà, giờ anh không chăm sóc nữa sao…”

Lần đó tốt nghiệp trung học ở sơn trang, anh nói lên đại học nhất định sẽ quản lý cô, nhưng sau đó cô rời đi.

Quảng Dã cúi mắt nhìn cô, đáy mắt cảm xúc dậy lên như từng đợt sóng, giây tiếp theo anh cởi áo khoác, kéo cô lên, ôm vào lòng, khoác áo lên cho cô, giọng khàn đầy tức giận:

“Tang Lê, đời này ông đây đúng là mắc nợ em.”

Anh thật sự bại dưới tay cô rồi.

Tang Lê cảm nhận được hơi ấm từ anh, như mèo con chủ động dựa sát, Quảng Dã ôm cô đi vào trong, Lữ Nguyệt nói: “Lúc nãy tâm trạng Tang Lê không tốt lắm.”

“Vì sao?”

Thế là Lữ Nguyệt kể lại chuyện lúc nãy những người kia bàn luận về Tang Lê.

Người đàn ông nghe xong, mặt mày tối đen như mực.

Đi vào trong, mọi người thấy Quảng Dã ôm Tang Lê, nhất thời kinh ngạc đến há hốc mồm, trong đầu ong ong một tiếng —

Ôi trời chuyện gì thế này?!!!!!!

Quảng Dã với Tang Lê sao lại…?!!!!!!

Ánh mắt lạnh lùng của Quảng Dã quét qua mọi người, trong con ngươi như chứa băng:

“Vừa nãy ai bàn luận về cô ấy?”

Trong phòng đột nhiên im lặng, mấy người lúc nãy nhiều lời giờ sợ chết khiếp, biết tính Quảng Dã, không dám hó hé một lời.

Quảng Dã lạnh lùng nói: “Chuyện giữa tôi và Tang Lê là chuyện riêng của chúng tôi, ai mẹ nó dám bàn luận về cô ấy, tôi nhất định không khách khí.”

Lời này của Quảng Dã rõ ràng là bảo vệ Tang Lê.

Mọi người đều sợ đến không dám nói một tiếng, giờ đã hiểu rõ thái độ của Quảng Dã, vừa khiếp sợ lại vừa khó hiểu.

Nhiều năm như vậy rồi, Quảng Dã vẫn thích Tang Lê sao?!

Quảng Dã giải thích nhanh với mấy người Trương Bác Dương, nói dẫn Tang Lê đi trước, mọi người cũng nhanh chóng đồng ý.

Ra khỏi quán, Dung Vũ đã lái xe chờ ở cửa, sắc trời âm u, dường như sắp mưa.

Thấy cảnh này, Dung Vũ đã hoàn toàn ngơ ngác, ông chủ và Tang Lê còn có quan hệ này?!!

Tang Lê được Quảng Dã mang theo ra ghế sau, Dung Vũ hỏi: “Anh Dã, đi đâu ạ?”

Quảng Dã lên tiếng: “Khu dân cư Gia Lăng.”

Dung Vũ đáp lời, lập tức khởi động xe, ở hàng ghế sau, Quảng Dã mở chai nước đưa cho Tang Lê, ra lệnh: “Uống nước.”

Tang Lê ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy uống vài ngụm rồi trả lại cho anh:

“Uống đủ rồi.”

Anh không ngờ cô say rượu lại ngoan như một đứa trẻ.

Tang Lê chớp đôi mắt hạnh, đối diện ánh mắt Quảng Dã nhìn cô, nhớ lại vừa rồi, cười cười, giọng ngọt nũng nịu: “Quảng Dã, em không sao, họ nói gì về em em cũng quên rồi, anh đừng giận.”

Quảng Dã đối diện ánh mắt giấu đi ý cười của cô, không biết tối nay cô vì anh mà chịu ấm ức gì, anh lại không ở bên, “Lần sau có chuyện nói cho tôi biết, nghe rõ không? Họ nói về em không phải cũng chính là nói về tôi sao?”

Tang Lê mỉm cười: “Có anh bảo vệ em, không sao đâu.”

Phải, anh sẽ bảo vệ cô.

Quảng Dã nghe vậy, trong lòng nhói đau, nhịn không được ôm cô vào lòng.

Mười phút sau, xe chạy vào khu dân cư, cuối cùng dừng lại, Tang Lê xuống xe, Quảng Dã giữ lấy cô, giúp cô đi vững.

Hai người vào thang máy, Tang Lê dù say nhưng ý thức vẫn rõ ràng, cô nhìn Quảng Dã, trong đầu quẩn quanh rất nhiều hình ảnh trước đây với anh.

Ra khỏi thang máy, đến cửa căn hộ, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh:

“Quảng Dã…”

“Ừ.”

Đầu cô nhẹ bẫng, môi đỏ nhẹ nhàng hé mở:

“Em yêu anh.”

Quảng Dã sững sờ, không phản ứng, Tang Lê nghiêng nghiêng đầu, ngước đôi mắt đang say sưa nhìn anh: “Quảng Dã, em nói anh có nghe không?”

Giây tiếp theo cửa vừa mở, anh đi vào, Tang Lê theo sau, vừa vào cửa, cô đột nhiên bị kéo mạnh.

Anh đóng cửa lại, đẩy Tang Lê ép chặt vào cửa, cúi người sát gần.

Áo khoác của cô rơi trên mặt đất.

“Quảng Dã…”

Quảng Dã cúi mắt nhìn cô, mắt sâu như có sóng lớn cuộn trào, nghe câu nói này sau sáu năm, lập tức đỏ mắt hỏi:

“Tang Lê, em biết em đang nói gì không?”

Tang Lê nhìn anh: “Em nói em yêu anh mà.”

“Say thành thế này?”

Giọng anh khàn đục: “Em còn biết tôi là ai không? Em say rồi sẽ nói những lời này với người khác sao?”

Tang Lê giơ tay quàng cổ anh: “Em không nói bừa, không phải anh là Quảng Dã sao, em chỉ thích anh, em không nói thế này với người khác…”

Mắt cô say mơ màng ướt át, nhìn về phía anh:

“Quảng Dã, anh có yêu em không?”

Thấy anh không nói gì, cô lại hỏi: “Quảng Dã, anh có yêu em…”

Lời Tang Lê chưa dứt, giây tiếp theo, cả cơ thể đã bị ôm chặt vào lòng, nụ hôn của người đàn ông áp xuống đầy mãnh liệt.