Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 69




Vài ngày sau, máy bay khởi hành từ Anh và hạ cánh xuống Vân Lăng.

Vân Lăng đang trong thời điểm giao mùa, chuyển từ mùa thu sang mùa đông. Khi Tang Lê bước ra khỏi cabin, một cơn gió mát mang theo cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo, áp vào da thịt cô, se se lạnh.

Chiều tối, bầu trời nhuộm một màu cam sáng, từng lớp mây vảy rồng trải dài về phía xa, làm mờ đường chân trời.

Sau khi lấy hành lý, Tang Lê bước ra khỏi sân bay.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, đường may tinh tế tôn lên phần eo thon của cô. Cô mặc thêm một chiếc áo gió dài mỏng bên ngoài, đi giày cao gót nhọn, cổ và vai gầy mà thanh tú, cổ áo chữ V để lộ làn da trắng như tuyết. Trong ánh hoàng hôn, cả người cô giống như được phủ một lớp sa-tanh vàng.

Ngoài dáng người, khuôn mặt của cô càng đẹp đến xiêu lòng người.

Đôi má trắng hồng, chiếc mũi cao, đôi mắt sáng tựa vì sao kết hợp với suối tóc đen bồng bềnh, cô trông như mỹ nhân dịu dàng, thướt tha từ trong tranh bước ra. Người không biết còn tưởng cô là diễn viên nổi tiếng nào đó. 

Trên đường đi, cô thu hút rất nhiều ánh mắt.

Sau khi đi ra khỏi sân bay, Tang Lê và các thành viên trong đoàn múa được người đến đón và đi vào trung tâm thành phố.

Xe chậm rãi tiến về phía trước, Tang Lê nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thảm thực vật ở Vân Lăng quanh năm vẫn xanh tốt, ngày càng có nhiều tòa nhà cao tầng mọc lên từ mặt đất, san sát nối tiếp nhau, phồn hơn hơn, làm người xa quê lâu ngày trở về thấy vừa quen thuộc mà lại xa lạ.

Quý Hoài ngồi bên cạnh chú ý tới ánh mắt của cô, tò mò hỏi: “Đã lâu rồi em không về à?”

Tang Lê định thần lại: “Ừ, đã sáu năm rồi.”

Sáu năm trước, khi Tang Lê, một cô gái đến từ vùng núi nghèo còn chưa hiểu sự đời, đã ngồi tàu biến đến Vân Lăng cũng là vào một buổi chiều tà như vậy, 

Trong sáu năm qua, mỗi lần Tang Lê về nước, cô chỉ đến Đài Thông, chưa từng quay trở về Vân Lăng.

Vân Lăng, nơi tràn ngập tình yêu và nước mắt của những năm tháng còn niên thiếu, cô vừa sợ hãi bước vào thành phố này, lại muốn quay lại nơi đây hàng ngàn hàng vạn lần trong giấc mơ.

Quý Hoài cười nói: “Anh mới đến đây có một năm, thật ra anh chắc chắn không có cảm xúc gì, nhưng cảm giác khi xuống máy bay, trạng thái của em có vẻ khác hẳn, không phải vì thành phố mà là vì người ở trong thành phố này.”

Đương nhiên, cái tên gắn liền nhất với Vân Lăng trong lòng cô chính là cái tên đó.

Lần đầu tiên đến Vân Lăng, cuộc gặp gỡ giữa hai người đã rất đặc biệt.

Tang Lê nghe vậy, trong lòng như bị nhét một cục bông gòn nặng trĩu nước, cô siết chặt điện thoại không nói nên lời.

Hai mươi phút sau, xe lái vào một khu dân cư cao cấp.

Lần này về nước, Tang Lê đã đặt thuê phòng trên mạng trước để lúc đến cô chỉ cần xách hành lý vào ở. Đoàn vũ công của họ cũng thuê một studio lớn, ở đó cũng đủ để sau này Trừng Vũ mở các lớp học.

Căn hộ rộng 100 mét vuông, cửa sổ nhìn ra biển, vị trí và môi trường rất tốt. Sau khi hoàn tất các thủ tục với chủ nhà, Tang Lê gửi địa chỉ cho Dụ Niệm Niệm, sau đó gọi cho Liên Vũ Châu để báo rằng cô đã đến nơi an toàn: “Bà ơi, khi nào xong việc cháu sẽ đến Đài Thông gặp bà. Hai hôm nay cháu sẽ gửi mấy đồ cháu vừa mua cho bà về, còn có canxi lần trước cháu gửi bà nhớ uống nhé.” 

Liên Vũ Châu mỉm cười: “Được, cháu cứ yên tâm làm việc đi, không cần lo cho bà.”

Nửa tiếng sau, Lữ Nguyệt gửi tin nhắn cho Tang Lê:

[Lê Lê, bọn mình đến rồi.]

Bữa cơm đầu tiên sau khi về nước đương nhiên phải ăn cùng các cô bạn rồi.

Tang Lê đi xuống đến cổng khu chung cư thì thấy hai người bước ra từ chiếc SUV màu trắng, Dụ Niệm Niệm mặc một vest công sở, trông rất chuyên nghiệp và giỏi giang. Lữ Nguyệt thì trông gầy hơn nhiều, cô bạn đeo một cái kính to bản, mặt hơi béo một chút, nhìn qua cũng rất tốt.

Hai người nhìn thấy cô liền hưng phấn bước tới:

“Lê Lê–“

Dù bây giờ họ đều đã trưởng thành nhưng trước mặt nhau họ vẫn là bộ ba chị em trẻ con, dễ thương thời trung học.

Hai năm trước Lữ Nguyệt và Dụ Niệm Niệm đến Anh thăm Tang Lê, nhân tiện đi du lịch ở đó. Còn bình thường ba người chủ yếu gọi video nói chuyện, hiếm khi được gặp nhau.

Ba người vui vẻ ôm nhau, Dụ Niệm Niệm kích động đến mức hai mắt đỏ hoe: “Lê Lê mình rất nhớ cậu. Nghe nói cậu sẽ quay lại trong vài ngày tới, bọn mình đều đã rất vui.”

Tang Lê nắm tay họ, mắt cô hơi ươn ướt:

“Mình cũng nhớ các cậu.”

Dụ Niệm Niệm khóc nói: “Sau này bọn mình phải tụ họp nhiều hơn, mình sẽ thường xuyên đến chơi với cậu, cậu không được chê mình phiền đâu đấy.”

Tang Lê mỉm cười: “Sao mình lại chê cậu chứ…”

Ba người lên xe đi đến nhà hàng.

Sau khi gọi đồ ăn xong, Dụ Niệm Niệm nhìn về phía Tang Lê ngồi đối diện. Cô đang mặc một chiếc váy nhung khoét sâu cổ. Dụ Niệm Niệm chống cằm cười rạng rỡ: “Lê Lê, bây giờ cậu xinh thật đấy, dáng người cũng rất đẹp. Lúc đầu tí nữa thì mình không nhận ra cậu luôn ấy.”

Nếu như Tang Lê trước đây được miêu tả tựa bông hoa nhài thì giờ đây cô giống như một bông hồng nhỏ đang nở rộ, mang vẻ nữ tính quyến rũ. Trong mấy năm qua kể từ khi ra nước ngoài, Tang Lê đã thay đổi rất nhiều.

Lữ Nguyệt cười tà ác: “Đúng vậy, đệ nhất mỹ nhân eo thon.”

“Vòng eo thon gọn nhất” là lời khen ngợi của người hâm mộ trong nước dành cho Tang Lê, ngoài kỹ năng vũ đạo điêu luyện, thân hình và khuôn mặt xinh đẹp của Tang Lê cũng vô cùng bắt mắt.

Trước đó, cô đã từng xuất hiện trên một số trang bìa tạp chí. Cô gầy nhưng dáng người lại mềm mại, thanh tú và duyên dáng, đường cong gợi cảm. Nhiều fans cho rằng nếu người nào được ôm eo Tang Lê thì người ấy sẽ hạnh phúc đến bay lên mất.

Tang Lê bị hai cô nàng trêu chọc đến đỏ bừng cả hai má, kêu bọn họ đừng chọc cô nữa.

Dụ Niệm Niệm hỏi lần này cô quay lại có biểu diễn không, Tang Lê gật đầu và đưa vé cho họ. Ba ngày sau, Trừng Vũ có buổi biểu diễn tại Nhà hát lớn Vân Lăng, cũng là buổi biểu diễn đầu tiên sau khi về nước của Tang Lê. Hai người vui mừng nhận lấy vé, hứa chắc chắn sẽ đi xem.

Tang Lê hỏi thăm tình hình hiện tại của hai người. Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương lãnh đạo bộ phận chịu trách nhiệm vận hành ứng dụng Vân Chiêm, Lữ Nguyệt đang là phó giám đốc tài chính của Vân Chiệm. Hai người đều rất bận rộn.

Dụ Niệm Niệm không khỏi có chút tiếc nuối: “Lê Lê, nếu như cậu không rời đi thì bây giờ chắc chắn chúng ta đang làm cùng nhau rồi.”

Trong mắt Tang Lê lướt qua một tia cô đơn, cô cười nhẹ:

“Mình cũng rất hâm mộ các cậu có thể khởi nghiệp thành công cùng nhau.”

Bây giờ cô không còn cách nào để trở lại đội ‘Cùng nhau phát tài’ lúc trước nữa.

Lữ Nguyệt an ủi cô: “Không sao đâu Lê Lê, bây giờ cậu có thể nhảy trên sân khấu lớn vậy mà. Cậu xem mình này, ngày trước mình thích hát nhất, lại không có cơ hội trở thành ca sĩ, cho nên bây giờ cậu đã rất giỏi rồi.”

May mắn thay, Tang Lê đã không để sáu năm này trôi qua một cách vô ích.

Điện thoại của Dụ Niệm Niệm vang lên: “Alo, có chuyện gì thế?”

“Tối nay em ăn ở đâu?” Trương Bác Dương dịu dàng hỏi.

“Lê Lê tối nay mới bay về đến, em với Lữ Nguyệt đang ăn tối với cậu ấy. Anh ăn gì chưa? Lát em sẽ gói đồ mang về cho anh để anh không bị đói.” Dụ Niệm Niệm nói với giọng điệu thân mật.

Trương Bác Dương nói được rồi cúp điện thoại. Tang Lê chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón giữa của Dụ Niệm Niệm, ngạc nhiên hỏi: “Nhẫn này…”

Dụ Niệm Niệm cười thẹn thùng: “Hai hôm trước Trương Bác Dương đã cầu hôn mình, mình muốn đợi cậu trở về mới trực tiếp nói cho cậu biết.”

Dụ Niệm Niệm và Trương Bác Dương bắt đầu yêu nhau không lâu sau khi lên đại học, mãi cho đến bây giờ, tình cảm giữa hai người vẫn luôn rất tốt. Trương Bác Dương đang là phó chủ tịch của Vân Chiêm và có một sự nghiệp thành công. Năm nay sau khi mua xe và mua nhà ở Vân Lăng, Trương Bác Dương lập tức cầu hôn Dụ Niệm Niệm. Hai người dự định sắp tới sẽ đính hôn, và tổ chức đám cưới vào năm sau.

Lữ Nguyệt cười nói: “Bát cơm chó này đã rải trước mặt mình hai ngày nay rồi. Lê Lê, may mà cậu về rồi, cùng ăn chung với mình nha.”

Tang Lê cảm thấy mừng cho bọn họ, chúc phúc cho hai người. Dụ Niệm Niệm mời cô lúc nào rảnh thì đến nhà họ ăn cơm: “Trương Bác Dương cũng muốn gặp cậu.”

Tang Lê hơi sửng sốt, Dụ Niệm Niệm vội vàng giải thích: “Yên tâm, mình không kể với anh ấy chuyện đó. Thật ra anh ấy cũng cảm thấy cậu có điều khó nói, chủ yếu tại Nhiếp Văn rất giận cậu…”

“Nhiếp Văn, cậu ấy không biết mình về phải không?”

“Mình không nói. Trước đây…” Dụ Niệm Niệm mấp máy môi, “Trước đây Quảng Dã không cho bọn mình nhắc đến cậu, cho nên bọn mình cũng hiếm khi nói về cậu.”

Trong mắt Tang Lêi hiện lên sự buồn bã, cô hiểu ý Dụ Niệm Niệm.

Cũng bình thường, sao anh còn muốn nhớ đến cô nữa.

Lữ Nguyệt thăm dò hỏi: “Lê Lê, lần này về nước, cậu có muốn gặp Quảng Dã không?”

Tang Lê đột nhiên không nói nên lời.

Muốn gặp sao…

Sao có thể không muốn chứ?

Nhưng cô không dám gặp anh, bây giờ cô không biết phải đối mặt với anh và đối mặt với quá khứ đã phủ bụi từ lâu của bọn họ như thế nào nữa.

Dụ Niệm Niệm nói thêm: “Dù có muốn gặp nhau hay không thì Vân Lăng cũng chỉ có vậy, mình cảm thấy chắc sẽ đụng mặt nhau thôi. Dù gì cũng là bạn học cấp ba với nhau.”

Lữ Nguyệt nhớ ra điều gì đó: “Lê Lê, lần này cậu về nước, bà nội Quảng Dã có làm khó cậu không? Bà ấy đồng ý để cậu về nước à?”

“Bây giờ bà ấy không kiểm soát được mình đi đâu về đâu nữa rồi.”

Mấy năm nay ở nước ngoài, thỉnh thoảng Lục Lệ tới thăm cô, mục đích cũng không phải là đến thăm, mà là một loại giám sát để hiểu rõ tình hình hiện tại của cô. Tuy rằng Tang Lê không thích, nhưng cô cũng không xé rách mặt với bên đó. Hai năm trước không biết vì sao, Phạm Mạn Chi bắt đầu mặc kệ cô. Lần này cô về nước, Lục Lệ cũng biết nhưng không nói gì.

Nhưng dù cô có nói gì đi chăng nữa, tay của Phạm Mạn Chi cũng không thể vươn tới trước mặt cô nữa, không giống như khi cô còn đang học, cô không có khả năng phản kháng, chỉ có thể tuân theo, hơn nữa bọn họ có quyền gì mà nhốt cô ở nước ngoài.

Dụ Niệm Niệm cười: “Quên đi, không nói chuyện này nữa. Lê Lê, kể chuyện dạo gần đây của cậu đi…”

Ba người trò chuyện rất nhiều, trở nên quen thuộc như trước. Sau bữa tối, vì Dụ Niệm Niệm phải về công ty đưa đồ ăn cho Trương Bác Dương, Lữ Nguyệt cũng phải tăng ca nên ba người thống nhất hẹn nhau vào cuối tuần.

Tang Lê không muốn phiền họ đưa về, cô tự bắt taxi về nhà.

Ở đầu bên kia, nửa giờ sau, cả hai đã đến CBD.

Khi hai người đến công ty, vẫn còn một vài người đang tăng ca, Dụ Niệm Niệm bưng cơm cho Trương Bác Dương, làm nũng mà ôm chặt lấy anh: “Anh đã vất vả rồi, Dương Dương.”

Trương Bá Dương cười nói: “Không vất vả.”

“Chương trình sẽ thay đổi sau, em cứ ăn trước đi…”

Nhiếp Văn ngồi ở bên cạnh sô pha, khoanh chân xem báo cáo số liệu, khinh thường nói: “Tôi nghĩ Vân Chiêm nên có quy định cấm chuyện tình công sở, ngày nào cũng thấy, cay hết cả mắt.” 

Dụ Niệm Niệm cười nhẹ: “Người độc thân như cậu đương nhiên là ghen tị với người khác rồi. Nhiếp Văn, nhiều người theo đuổi cậu thế, sao không thấy cậu yêu ai?”

“Đó là do mắt nhìn của tôi cao, cậu có hiểu không?”

“Ha……”

Giản Thư Nhiên gọi điện cho Nhiếp Văn, anh nhấc máy, đầu bên kia nói vài câu. Anh cầm áo khoác đứng dậy, trong giọng điệu mang theo bất đắc dĩ nhưng môi vẫn mỉm cười:

“Gấp gì chứ? Chuyện này có gì đâu mà anh không giải quyết được. Em cứ đợi anh ở ký túc xá đi, anh đón em đi ăn tối, em muốn ăn gì…”

Nhiếp Văn đi ra ngoài, Dụ Niệm Niệm nhìn bóng lưng anh ta, lắc đầu cười nói: “Hôm nào cậu ta cũng chạy đến Vân Nam, còn chăm chỉ hơn cả Quảng Dã. Thư Nhiên như là em gái ruột của cậu ta vậy.”

“Chăm sóc sáu năm, cậu ấy không muốn chỉ…làm anh trai của người ta đâu.”

Trương Bác Dương đặt chiếc hamburger xuống, nói rằng muốn đưa tài liệu cho Quảng Dã trước. Anh đi đến phòng tổng giám đốc, mở cửa ra. Phòng được thiết kế với tông màu đen, có một cửa sổ sát đất lớn nhìn ra toàn cảnh núi non bên ngoài.

Trong văn phòng, Quảng Dã đang xem tài liệu, đôi chân dài hơi mở ra, lông mày đen lười biếng, nhìn bề ngoài giống như một phú nhị đại phá của, nhưng thực ra anh cực kỳ có năng lực, chính là loại người cà lơ phất phơ cũng có thể dễ dàng kiếm ra tiền.

Trương Bác Dương nhận đồ, nói: “A Dã, cậu…cậu không đi ăn sao? Cẩn thận đau dạ dày đấy.”

“Bây giờ đi.” Quảng Dã ném tài liệu trong tay lên bàn, “Trả bản kế hoạch này cho Đội A chỉnh sửa. Phân tích thị trường mà viết cái gì không biết.”

“Được.”

Quảng Dã liếc cậu một cái: “Cậu không về trước sao?” 

“Tôi đang chuẩn bị về thì Niệm Niệm bảo đưa cơm đến, chờ cô ấy một lát.” Trương Bác Dương cười ngây ngốc.

Quảng Dã nhìn xuống bàn.

Sến sẩm.

Trương Bác Dương nghĩ đến điều gì đó, do dự một chút, giả vờ tùy ý nhắc tới: “Niệm Niệm nói, Tang Lê đã trở về… về nước, tối nay bọn họ… ăn cơm với nhau.”

Sau đó anh chỉ thấy Quảng Dã yên lặng lấy tài liệu, không phản ứng gì.

Trương Bác Dương cũng đoán được anh sẽ có phản ứng như vậy, không dám nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Bên ngoài, ánh đèn và bóng đêm đan xen, nối tiếp nhau.

Ánh mắt Quảng Dã rơi vào tập tài liệu, đôi mắt đen tối không rõ ràng.



Ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà đã được thắp sáng, vầng trăng lưỡi liềm nhô lên trên bầu trời xanh thẫm mờ ảo.

Tang Lê đi mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày trước.

Đã lâu cô không về, nhiều thứ khác với ở nước ngoài. Cô mua rất nhiều thứ, khi đang tính tiền, cô vô tình nói vài câu bằng tiếng Anh.

Dù có chút khó khăn để thích nghi trong một thời gian ngắn nhưng khi đứng trên mảnh đất quê hương, cô vẫn cảm nhận được cảm giác an bình mà đã lâu không thấy.

Trở về căn hộ, cô dọn dẹp phòng, tắm rửa rồi ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ nghỉ ngơi.

Cô lướt vòng bạn bè thấy một tiếng trước Dụ Niệm Niệm đăng một tin về Trương Bác Dương. Đó là bức ảnh hai người nắm tay nhau về nhà vào buổi tối, tràn ngập hạnh phúc.

Tang Lê cảm thấy hâm mộ hai người, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ

Nếu cô không rời đi, cô và Quảng Dã sẽ ở bên nhau sáu năm, liệu bây giờ họ có bắt đầu tính đến chuyện kết hôn không…

Trong lòng cô cay đắng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến lời Dụ Niệm Niệm nói tối nay, bây giờ Quảng Dã không dựa dẫm vào tập đoàn Sáng Huy, sự nghiệp riêng của anh rất thành công. Anh có tham vọng, có năng lực, được rất nhiều người kính nể.

May mắn thay, dù cô không có ở đây nhưng anh vẫn tỏa sáng rực rỡ.

Tang Lê tải ứng dụng Vân Chiêm về điện thoại, lướt xem ứng dụng, cuối cùng tầm mắt lại rơi vào chiếc vòng tay quả lê trên cổ tay. 

Khi ra nước ngoài, cô không mang theo bất cứ thứ gì mà Quảng Dã tặng, ngoại trừ chiếc vòng tay này, cô thực sự không nỡ bỏ.

Anh từng nói chiếc vòng tay này đại diện cho việc anh sẽ luôn ở bên cạnh để bảo vệ cô.

Cô cũng từng ước điều ước sinh nhật của cô là sinh nhật năm nào cũng sẽ có anh cạnh bên.

Có lẽ, điều ước nói ra thì không linh nữa.

Cô đã đánh mất anh từ sớm rồi.

Cô cởi chiếc vòng tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve, đè nén sự cô đơn trong mắt.



Vào ngày thứ hai sau khi trở về Vân Lăng, Tang Lê và các thành viên trong đoàn múa đã đến studio họ thuê. Studio này nằm trong một không gian văn hóa sáng tạo ở Vân Lăng. Họ đã mất gần nguyên ngày để dọn dẹp nơi này.

Người đứng đầu đoàn múa đi giải quyết các việc trong đoàn múa, với tư cách là biên đạo đoàn múa, Tang Lê dẫn mọi người đi tập trước.

Trong cuộc họp vào buổi tối, Sài Hoằng thông báo đoàn sắp tới sẽ tổ chức một buổi biểu quy mô lớn ở Vân Lăng. Sài Hoằng đã nhờ người liên hệ với bạn bè ở sở Văn hóa thành phố để giúp họ liên lạc với công ty tổ chức sự kiện, mấy ngày nữa bọn họ sẽ đến.

Lần này về nước, họ có một số buổi biểu diễn thương mại và phi thương mại. Ngoài ra, họ còn được mời giao lưu và học hỏi với một số đoàn múa khác nên Tang Lê rất bận rộn, cô gần như ngâm mình trong phòng tập suốt cả ngày.

……

Thời gian trôi qua trong chớp mắt.

Vài ngày sau, vào tối thứ Sáu, Nhà hát lớn Vân Lăng được thắp sáng rực rỡ trong đêm.

Buổi biểu diễn sẽ diễn ra lúc tám giờ tối, bây giờ đã bảy giờ hơn, các thành viên của đoàn múa đang tập dượt lần cuối cùng trong phòng luyện tập. Tang Lê nhận được tin nhắn thì đi đến hội trường gặp Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt. Hai người tặng cô một bó hoa lớn. Tang Lê mỉm cười nhận lấy:

“Cảm ơn hai cậu đã tới.”

“Đây là buổi biểu diễn trong nước đầu tiên của Tang vũ công, đương nhiên bọn mình phải đến cổ vũ rồi. Cố lên, cố lên! Bọn mình rất mong chờ đó.”

Tang Lê cười thẹn thùng, trò chuyện vài câu rồi quay về.

Thấy đã gần đến giờ, đoàn trưởng cũng dẫn các vũ công đợi ở hậu trường.

Rạp đã gần kín chỗ, khán giả rất đông, không khí náo nhiệt. Khi người dẫn chương trình đọc xong lời khai mạc, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu. Tất cả các chùm ánh sáng hội tụ trên sân khấu, âm nhạc bắt đầu và các vũ công bước lên sân khấu.

Vũ khúc êm tai, điệu nhảy tuyệt diệu. Từng câu chuyện đều được thể hiện rõ ràng qua điệu nhảy, cuốn cảm xúc của người xem theo từng nốt nhạc. Buổi biểu diễn đã đem lại cho khán giả một bữa tiệc thịnh soạn về thị giác và thính giác.

Điệu nhảy áp trục, cũng là phần cuối của buổi biểu diễn, “Giang vũ nghe thường”, là phần biểu diễn múa đơn của Tang Lê.

Đây là điệu múa do chính Tang Lê biên đạo năm ngoái, đã giành được nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, trở thành một trong những kiệt tác của cô.

Người phụ nữ xuất hiện trong chiếc váy dài với những bước đi nhẹ nhàng, nước da trắng như ngọc, nét mặt tươi tắn, vòng eo thon gọn như bàn tay có thể ôm trọn, dáng người mềm mại như không có xương.

Khi tay áo nhẹ nhàng xòe ra, cô tựa tiên nữ nhẹ nhàng giáng trần, cánh hoa tung bay khắp sân khấu.

Tang Lê là một vũ công bẩm sinh, mỗi cử động và nụ cười của cô đều có sức lan tỏa. Cô đưa mọi người vào câu chuyện về cô đào hát Giang Nam, khiến toàn bộ khán đài kinh ngạc trước vẻ đẹp ấy.

Khi điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên từ phía khán giả.

Sau khi tất cả các tiết mục biểu diễn kết thúc, tất cả các diễn viên đều bước lên sân khấu để chào hạ màn.

Gần chín giờ, buổi biểu diễn kết thúc, khán giả lần lượt rời đi. Tang Lê vừa bước xuống sân khấu mọi người đã vây quanh cô để tặng hoa và quà, muốn được cô ký tặng và chụp ảnh cùng. Tang Lê phối hợp với từng người một, cô dịu dàng đến say lòng người.

Có rất nhiều người ở trong nước thích Tang Lê. Lần này, một số người thậm chí còn đến từ nơi khác chỉ để xem cô ấy biểu diễn.

Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt thấy Tang Lê vẫn đang bận nên gửi tin nhắn rồi rời đi trước. Khi Tang Lê đi đến cửa rạp hát, lại có người hâm mộ chạy đến, phóng viên cũng vây quanh, muốn chụp ảnh cô.

Tang Lê cầm hoa đứng trước ánh đèn sân khấu với nụ cười rạng rỡ xinh đẹp.

Cô đang chụp ảnh thì đột nhiên có giọng của vài người đàn ông đang nói chuyện từ phía bên phải cửa rạp:

“Quảng tổng, ngài nói như vậy là đề cao tôi quá rồi. Dù sao hôm nay ngài cũng đến đây để đích thân kiểm tra, có vấn đề gì thì ngài cứ nói ạ…”

Tang Lê vô thức quay sang nhìn thì thấy ba bốn người đàn ông đang tiến lại gần, như thể họ vừa bàn chuyện làm ăn xong.

Khi nhìn thấy người đi ở giữa, ánh mắt cô chợt cứng đờ——

Là Quảng Dã.

Người đàn ông có vóc dáng nổi bật nhất trong số họ, mặc đồ đen, một tay đút trong túi áo gió dài màu xám đen. Anh vẫn cắt tóc ngắn, lông mày đen dày, mũi cao thẳng, ngũ quan thiếu đi vài phần cảm giác thiếu niên của trước kia nhưng vẫn mang nét kiêu ngạo, ngang ngược.

Dù ở thời điểm nào, anh vẫn luôn là người chói mắt nhất trong đám đông.

Trong trí nhớ của Tang Lê, lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là ở lối vào khách sạn tổ chức sinh nhật của Phạm Mạn Chi. Anh cười và vẫy tay chào cô đang ngồi trong xe, nói rằng lúc nào tan tiệc sẽ về nhà tìm cô.

Thời gian mới sáu năm nhưng lại tựa như đã qua mấy kiếp.

Dường như anh đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như vẫn là người trong ký ức.

Xung quanh có người đến người đi.

Tất cả đều nhạt nhòa và mất đi âm thanh trong thế giới của Tang Lê.

Trong đầu cô đã tưởng tượng ra vô số cảnh về Vân Lăng gặp anh, nhưng không ngờ lại trong tình huống bất ngờ như này.

Đầu óc cô như ngừng hoạt động trong giây lát, ánh mắt cô không kiềm được mà dừng ở hình bóng ấy.

Quảng Dã đang trò chuyện với những người bên cạnh, khuôn mặt và đôi mắt tràn ngập ánh sáng, khí chất mạnh mẽ hơn hồi cấp ba, khiến những người muốn bám lấy e dè, sợ hãi.

Mấy người đi về phía cô. Ngay sau đó, Quảng Dã liếc nhìn xung quanh và chợt thấy cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung.

Cảm xúc trong mắt cô dâng trào, trong lòng cô lúc này tựa như có núi lửa phun trào, từng đợt sóng nhiệt nối tiếp nhau ập đến.

Tuy nhiên, hai giây sau, Tang Lê nhìn thấy Quảng Dã vẫn tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh như cũ, thản nhiên nhìn sang chỗ khác, không thể hiện cảm xúc gì.

Từng bước một.

Anh đến gần cô.

Một bên là Quảng Dã được người khác kính nể, khí chất mạnh mẽ.

Một bên là cô cầm hoa, vây quanh là người hâm mộ, đứng dưới ánh đèn sân khấu.

Hai người đều đạt được thành công lớn nhưng dường như lại cách xa nhau hàng nghìn dặm.

Sau đó, anh đi ngang qua cô.

Như thể anh chưa từng quen biết cô.

Đáy mắt Tang Lê như bị ai đó dùng kim đâm vào, sắc mặt cứng đờ, sau đó cô lấy lại tinh thần

Một giây.

Hai giây.

Sự chua xót và bối rối lấp đầy trong tâm trí cô.

Cô kìm nén cảm xúc, máy móc mà chụp ảnh. Đúng lúc này, đoàn trưởng Liễu Hà và giám đốc Sài Hoằng đi về phía cô, “Tang Lê——”

Cô hồi thần lại, trả lời. Sài Hồng cúp điện thoại, vội gọi cô vốn là tổng giám đốc của đoàn: “Tôi vừa nhận được cuộc gọi nói rằng chủ đầu tư “Thủy trấn Minh Nguyệt” sẽ có mặt ở rạp hát tối nay. Chúng ta không phải muốn tổ chức ở đó sao, bây giờ qua đó gặp ngài ấy, coi như là chào hỏi trước.”

“Được……”

Tang Lê đi theo Liễu Hà và Sài Hồng đi về phía trước. Ra đến ngoài rạp hát, từng gió lạnh thấu xương ập đến. Sài Hồng nhìn thấy mấy người đang trò chuyện ở phía trước, hét lên:

“Trần Thần——”

Tang Lê nhìn theo tầm mắt của Sài Hồng, không ngờ lại là nhóm người Quảng Dã, cõi lòng vừa bình tĩnh lại, trong nháy mắt lại trào dâng cảm xúc.

Bọn họ đi về phía những người đó, Trần Thần, giám đốc nhà hát, mỉm cười giới thiệu với Quảng Dã:

“Quảng tổng, đây là người tôi vừa mới nhắc. Người quản lý của đoàn múa Trừng Vũ, tình cờ là bạn của tôi. Tối nay là buổi biểu diễn đầu tiên của đoàn múa của họ ở Trung Quốc.”

Trần Thần mỉm cười với Sài Hoằng: “Đây là ông chủ của Vân Chiêm, Quảng tổng. Thủy trấn Minh Nguyệt là do công ty của ngài ấy đầu tư và phát triển.”

Sài Hoằng kinh ngạc nhìn Quảng Dã, gật đầu bắt tay với anh: “Xin chào Quảng tổng. Nghe danh ngài đã lâu, nay mới được gặp mặt. Không ngờ ngài còn trẻ như vậy.”

Quảng Dã rút tay lại, nhàn nhạt trả lời.

Liễu Hà cũng chào Quảng Dã, sau đó Sài Hoằng nhìn Tang Lê bên cạnh, vội vàng giới thiệu: “Đây là Tang Lê, tổng giám đốc kiêm diễn viên múa chính của Trừng Vũ, trụ cột của chúng tôi.”

Những người trong giới này đương nhiên biết thân phận của Tang Lê, một số người xung quanh cũng sôi nổi chào cô.

Khi nhìn sang Tang Lê, họ ngay lập tức bị thu hút bởi vẻ đẹp của cô. Người phụ nữ mặc váy múa, dáng người yểu điệu, mái tóc búi cao, tóc mai hai bên bay bay trong gió, ánh đèn cam vàng bên ngoài nhà hát càng làm nổi bật làn da trắng mịn của cô.

“Xin chào Trần tổng, Chương tổng…”

Tang Lê lần lượt chào hỏi từng người, cuối cùng ngước mắt nhìn Quảng Dã, người nãy giờ chưa nói lời nào, trong lòng cảm xúc đan xen, sau vài giây cô nhẹ nhàng nói:

“Chào Quảng tổng.”