Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 56




Được cậu ôm vào lòng, trái tim Tang Lê đập thình thịch, dây mạch trong đầu như muốn đứt tung, cô đột nhiên cảm thấy trở nên trống rỗng.

Căn phòng yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của cậu.

Trong khán phòng, vở kịch vẫn tiếp tục được hát.

Không ai biết họ ở đây.

Tang Lê ngây người, tim đập lên xuống như một viên kẹo nổ, cả khuôn mặt đỏ bừng.

Người này…

Một lúc sau, cảm nhận được cậu không có ý định buông ra, cô cảm thấy má mình nóng bừng đến sắp bốc cháy. Cô nhẹ nhàng kéo vạt áo cậu, không nhịn được mà gọi cậu: “Quảng Dã…”

Cậu còn tiếp tục ôm bao lâu nữa…

Sau đó chàng trai cười đến mức lồng ngực rung lên, buông tay ra, nhìn xuống mặt cô: “Ôm tôi xong mặt lại đỏ như vậy à?”

Tang Lê đè nén xấu hổ: “Cậu thậm chí còn không xin phép mình.”

“Thật xin lỗi,” Quảng Dã bất đắc dĩ cười nói, “Vậy tôi cho cậu ôm trả lại nhé? Hơn nữa trước đó làm gì xảy ra chuyện gì?”

“…”

Nếu biết sớm hơn, cô đã để cậu ngồi một mình ngoài khán phòng.

Tang Lê vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Mình đi lấy đồ.”

Cô chạy trốn khỏi cậu, Quảng Dã dựa vào cửa và mỉm cười.

Ba phút sau, Quảng Dã đứng ở sân sau cũng nhìn thấy cô đi ra: “Sao đi lâu vậy?”

“Mình đi thay một đôi ủng đi tuyết, cầm thêm một bình nước nóng, cho cậu một cái.”

Cậu giúp cô choàng lại khăn quàng cổ, “Tôi không lạnh, cậu có thể tự chăm sóc bản thân trước được không hả?”

Tang Lê nghĩ tới cái ôm vừa rồi, thiếu niên quả thực giống như một cái bếp lò lớn, ấm áp hơn cô rất nhiều…

Sau khi đi ra khỏi sân sau, hai người đi dọc theo bãi cỏ, cuối cùng ngồi xuống một không gian rộng mở trên một con dốc nhỏ. Họ nhìn về phía xa là những ngọn núi mờ ảo trong đêm tối, còn có thể nhìn thấy những ánh đèn neon giống như một dải ngân hà, đó là thị trấn Đài Thông.

Tang Lê khoanh chân ôm bình nước nóng: “Ngọn đồi ở chỗ mình không có cảnh đẹp gì, cho nên khi còn bé, mình thường thích ngồi đây ngắm thị trấn về đêm. Mình cảm thấy thị trấn này rất đẹp, và mình muốn đến thị trấn mỗi ngày.”

Quảng Dã duỗi hai tay chống ra sau, nhìn qua, ánh mắt đen láy: “Nhưng tôi vẫn cảm thấy ở trong núi còn tốt hơn.”

Cô thở ra một hơi trắng: “Quảng Dã, sao cậu lại thích núi?”

Sau vài giây im lặng, cậu lên tiếng:

“Yên tĩnh và bình dị, cậu không phải nghe thấy bất cứ điều gì trên núi. Chỉ cần cậu thích nó, nó sẽ đáp lại cậu bằng sự tự do và yên bình.”

Tang Lê giật mình, gật đầu tán thành: “Ừm, lớn lên ở trên núi, mình cũng cảm thấy nơi đây cho mình cảm giác an toàn nhất.”

Quảng Dã nói khi mới bị thương ở tai, cậu ghét ở cùng mọi người và nghe người ta nói chuyện. Cậu thích ở một mình nên Quảng Minh Huy đã xây cho cậu một sơn trang và nuôi nhiều loài động vật để tạo ra một thế giới của riêng cậu.

Cho nên Quảng Dã thích thiên nhiên và động vật, bởi vì cậu không cần phải đề phòng trước mặt chúng.

“Vì vậy, tôi cảm thấy thật thoải mái khi được về quê với cậu trong hai ngày này.” Cậu nói.

Tang Lê nghĩ tới hai ngày qua trải qua, nhẹ nhàng cong môi hướng về phía cậu nói: “Quảng Dã, cảm ơn lần này đã cùng mình về quê, cậu đã giúp bà ngoại mình làm rất nhiều việc, còn cùng bà trò chuyện tâm sự, bà mình rất thích cậu đấy.”

Cậu nhìn vào ánh mắt cô và mỉm cười: “Bà ngoại rất quan trọng với cậu, không phải là tôi nên đối xử tốt với bà sao?”

Tang Lê nghe được lời này, trong lòng trở nên ấm áp lạ thường.

Khi hai người đang trò chuyện, điện thoại di động của Quảng Dã đột nhiên reo lên, cậu nhấc máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nói trẻ trung ôn hòa tươi cười: “A Dã, năm mới vui vẻ.”

Quảng Dã nhẹ nhàng mở mắt, mỉm cười: “Năm mới vui vẻ.”

“Tối nay tôi mới nhận được tin nhắn, cậu đã đặt vé máy bay cho tôi và Nhiên Nhiên rồi à?”

Quảng Dã ậm ừ, “Mùng bốn tôi mới đi học, các cậu không muốn đến chơi sao? Tới Vân Lăng vui vẻ mấy ngày đi.”

“Chuyện này quá đột ngột…”

“Không muốn tới?”

“Đương nhiên là có, đã lâu chúng ta không gặp rồi.” Giản Thư Niên cười nói, “Vậy cậu xem xem vé cậu mua có thể hoàn lại được không? Tôi sẽ đưa Nhiên Nhiên tới đó bằng tàu hỏa.”

Quảng Dã bất đắc dĩ nói: “Không thể đâu, cậu đừng để Nhiên Nhiên chịu khổ.”

“Vậy được rồi, tôi đã làm món xúc xích và thịt xông khói mà cậu thích nhất, đến lúc đó tôi sẽ mang đến cho cậu. Nhiên Nhiên cũng nói là sẽ đến nhà cậu làm bánh bao cho cậu, không biết cậu có đồng ý hay không.” 

Ở đầu bên kia điện thoại, cô em gái Giản Thư Nhiên cười tinh nghịch: “Anh A Dã, anh đừng tỏ ra ghét bỏ kỹ năng của em đấy nhé.”

Quảng Dã cong môi, “Nhớ mang bài tập nghỉ đông theo nhé.”

“Em đã làm xong hết rồi, em sẽ bảo anh trai em mang đi.”

Nói chuyện xong, Quảng Dã cúp điện thoại, Tang Lê tò mò hỏi: “Có người tới Vân Lăng chơi với cậu à?”

“À, cậu có nhớ người tôi đã nói với cậu trước đây không, cặp anh em đã cứu tôi khi tôi bị bắt cóc ấy?”

Tang Lê ngạc nhiên: “Là bọn họ à?”

“Đúng vậy.”

Hai anh em, anh trai là Giản Thư Niên, em gái là Giản Thư Nhiên, một người đang học cấp ba và một người đang học cấp hai.

Quảng Dã kể, sau khi được cứu, cậu đã trở thành bạn trí cốt của hai anh em. Họ sống trong cảnh nghèo khó và bố mẹ họ đã mất khi họ còn nhỏ.

Nhiều năm như vậy, Tống Thịnh Lan muốn bảo lãnh cho hai anh em đi Vân Lăng học tập, nhưng bọn họ không muốn rời quê hương, muốn ở lại trong núi, cho nên mỗi năm Quảng Dã đều đến thăm bọn họ vài lần, còn thường xuyên hỗ trợ vật chất.

Lúc trước Tang Lê nghe thấy Quảng Dã nói chuyện điện thoại với một cô gái rất nhẹ nhàng, thì ra đối phương là em gái Giản Thư Nhiên, Tang Lê chợt nhớ ra: “Vậy cho nên mỗi lần chép vở đều là để gửi cho bọn họ à?”

Quảng Dã gật đầu, “Điều kiện trường học vùng núi chỉ ở mức trung bình, nhưng Giản Niên học rất chăm chỉ, thành tích cũng cao.”

Tang Lê nghe xong cũng cảm thấy khâm phục, đột nhiên cô cảm thấy, so với bọn họ thì cô sung sướng hơn nhiều. Quảng Dã nhìn cô: “Mấy ngày nữa bọn họ tới Vân Lăng, các cậu có thể làm quen.”

“Được thôi,” Tang Lê khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, “À đúng rồi, bọn họ có biết mình không…”

Quảng Dã nhìn cô chằm chằm với ý cười trong đôi mắt đen, trầm giọng nói:

“Cậu muốn tôi nói với họ về cậu như thế nào?”

Hai má Tang Lê đỏ bừng: “Cứ nói là chúng ta là bạn bè bình thường đi…”

Quảng Dã nhướng mày: “Bạn bè bình thường?”

“…”

Cô xấu hổ đến vùi nửa mặt vào khăn quàng cổ, “Dù sao thì đừng nói nhảm là được.”

“Được rồi, dù sao thì cho dù là bạn bè bình thường, họ cũng có thể nhanh chóng phát hiện ra ở chúng ta có điều gì đó bất thường.”

“…”

Người này không thể kiềm chế bản thân à?

Quảng Dã: “Cậu đi với tôi lâu như vậy mà không sợ bị nghi ngờ à?”

Tang Lê liếc nhìn điện thoại: “Mình vừa nói với bà ngoại rằng bụng mình hơi khó chịu, muốn về nhà mặc thêm quần áo.”

Cậu mỉm cười: “Cháu gái ngoan cũng biết nói dối à?”

Không phải là vì cậu à…

Tang Lê hơi rối rắm: “Có phải chúng ta không nên ra ngoài lâu như vậy không?”

Quảng Dã liếc nhìn điện thoại, đột nhiên nói: “Không cần vội.”

“Tại sao?”

“Nhiếp Văn hỏi chúng ta có đi cùng nhau không, cậu ta nói là sẽ bao che cho chúng ta. Bây giờ bọn họ đều đã ra ngoài, đang chơi mạt chược ở cạnh khán phòng.”

Cô đứng dậy: “Vậy chúng ta đi tìm họ đi?”

Cậu nắm tay cô nói: “Không muốn ở một mình tôi một lát nữa à? Ngày mai tôi đi rồi đấy.”

Cậu kéo Tang Lê ngồi xuống, trong lòng cô tràn ngập ngọt ngào: “Được rồi, vậy ngồi thêm một lát nữa.”

“Kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của cậu đi.” Cậu nói.

“Cậu muốn nghe gì?”

Cậu cười: “Miễn là liên quan đến cậu là được.”

“Được……”



Hai người trò chuyện đến hơn chín giờ, không dám ở riêng thêm nữa nên lên đường đến khán phòng tìm mọi người.

Mấy người nhìn thấy hai người đều cười ha hả, Dụ Niệm Niệm nói:

“Lê Lê, buổi hẹn hò của cậu cuối cùng cũng kết thúc rồi à?”

Hẹn hò gì cơ chứ…

Nhiếp Văn vòng tay qua bả vai Quảng Dã, nói: “A Dã, cậu nên quấn lấy Tang Lê thêm chút nữa, hai giờ liệu có đủ không?”

Mọi người bật cười, Quảng Dã đá cậu ra, Tang Lê thì đỏ mặt. Từ Hiểu nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra cảm xúc.

Cuối cùng, vở kịch kết thúc và dân làng giải tán. Cả đám cùng Liên Vũ Châu trở về nhà.

Về đến nhà, mọi người ngồi ở phòng khách ăn đồ ăn vặt và xem TV. Tang Lê về phòng một mình, một lúc sau, Từ Hiểu bước vào:

“Điềm Điềm, cậu đang làm gì vậy?”

“Mình đang phân loại quần áo cũ.”

Từ Hiểu đi vào, tựa vào tủ quần áo nhìn cô, do dự hỏi: “Điềm Điềm, tối nay cậu không có mặt ở khán phòng là vì đi nơi khác cùng Quảng Dã à?”

Tang Lê giật mình, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”

“Cậu……”

Tang Lê làm bộ im lặng, đi tới, đóng cửa lại, quay lại với Từ Hiểu: “Hiểu Hiểu, mình vẫn luôn muốn nói cho cậu biết, mình và Quảng Dã…”

“Hai người ở bên nhau rồi à?!”

“Không, cậu ấy mới tỏ tình mình cách đây không lâu thôi.”

Từ Hiểu sửng sốt: “Hả, trước kia không phải mối quan hệ giữa hai cậu rất…”

Tang Lê kể cho Từ Hiểu nghe mọi chuyện đã xảy ra trước đó, lượng thông tin quá nhiều, Từ Hiểu cảm thấy bối rối sau khi nghe xong toàn bộ: “Vậy là bây giờ Quảng Dã đang đuổi theo cậu?”

“Ừm.”

Từ Hiểu đột nhiên hiểu ra tại sao Quảng Dã lại tốt với Tang Lê như vậy, cô nàng thảng thốt: “Trời ơi, thì ra là Quảng Dã thích cậu…”

Tang Lê cũng không ngờ, Từ Hiểu nghĩ đến suy nghĩ của mình hai ngày nay lại đột nhiên xấu hổ, tức giận trách mắng: “Sao chuyện lớn như vậy mà cậu lại không nói cho mình biết? Hại mình ngu ngơ suốt hai hôm nay mà chẳng hay biết gì.”

“Thật xin lỗi Hiểu Hiểu, trước đây lúc gọi điện thoại mình không biết nên nói cái gì, mình định lần này trở về sẽ nói cho cậu biết, nhưng hai ngày nay mình bận quá không tìm được cơ hội.”

Từ Hiểu kìm nén sự phấn khích, nhìn Tang Lê rồi nói: “Được rồi, mình tha thứ cho cậu. Mình cảm thấy Quảng Dã thực sự tốt với cậu. Làm sao mà cậu thu hút được cậu ấy vậy, hẳn là mị lực của cậu lớn vô cùng.”

Tang Lê ngượng chín mặt, Từ Hiểu hỏi cô: “Vậy cậu nghĩ thế nào? Cậu có muốn ở bên cậu ấy không?”

Tang Lê cúi đầu: “Mình không dám nghĩ tới, giữa mình và cậu ấy có khoảng cách rất lớn, bọn mình phải chăm chỉ học tập trước đã.”

“Nếu thích thì đừng chần chừ. Tại sao lại phải suy nghĩ nhiều như vậy? Hơn nữa, điều kiện gia đình của Quảng Dạ tốt như vậy.”

Nếu có thể ở bên nhau, hai cậu sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc suốt đời.

Từ Hiểu chống cằm thở dài: “Lê Lê, có lúc mình vô cùng hâm mộ cậu.”

Từ Hiểu đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đè nén lời nói, lắc đầu, mỉm cười nắm tay cô: “Yên tâm, chuyện này mình nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không nói cho bà ngoại biết đâu.”

Tang Lê mỉm cười gật đầu.



Ngày hôm sau, Quảng Dã và năm người còn lại đã sẵn sàng về nhà.

Vé máy bay của họ đã được ấn định vào buổi trưa. Khoảng chín giờ sáng, Liên Vũ Châu tặng họ rất nhiều sản vật nơi đây. Cả đám ríu rít cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của bà trong mấy ngày qua, rồi còn nói không nỡ rời xa bà: “Bà ơi, nếu sau này có cơ hội, chúng cháu sẽ theo Lê Lê đến thăm bà.”

Liên Vũ Châu mỉm cười hiền hậu và gật đầu: “Được rồi, bà hoan nghênh các cháu tới.”

Trước khi đi, Quảng Dã cũng để lại số cho Liên Vũ Châu và nói rằng thỉnh thoảng cậu sẽ gọi điện cho bà để trò chuyện:

“Bà ngoại, bà phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé, nếu cần gì thì bà có thể đến tìm cháu và Tang Lê. Bà cứ yên tâm để Tang Lê ở Vân Lăng.”

Liên Vũ Châu gật đầu, bà thích nhất thằng nhóc Quảng Dã này, bà nhìn về phía cậu với ý cười trong mắt: “Được rồi, Tiểu Dã, không sao đâu. Bà ở đây rất thoải mái.”

Quảng Dã đồng ý, bọn họ cũng không phiền Liên Vũ Châu đưa bọn họ ra ngoài, chính Tang Lê đưa bọn họ đến cổng làng, nơi xe đón bọn họ đã đợi sẵn.

Tang Lê tạm biệt các bạn, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mắt của Quảng Dã, nhẹ nhàng mỉm cười với cậu. Thiếu niên thấp giọng nói: “Ở bên bà ngoại ăn tết vui vẻ, mùng hai gặp lại.”

“Được rồi, cậu trở về cũng nên dành thời gian cho chú dì đi.”

Trương Bác Dương chứng kiến ​​cảnh tượng này mà tỏ ra bất lực: “Hai người các cậu chỉ là… xa nhau có ba ngày thôi mà cứ làm như chia tay ba… ba năm không bằng.”

Nhiếp Văn: “Đúng vậy, A Dã này, nếu như cậu không muốn buông tay thì cậu ở lại đi, ha ha ha.”

Tang Lê bị các bạn trêu đến đỏ ửng mặt, bèn vội vàng tiễn họ lên xe rời đi.

Sau đó, cô trở về nhà, sắp xếp đồ Tết đã mua mấy ngày trước và cùng làm bánh gạo với Liên Vũ Châu. Dù chỉ còn lại hai bà cháu nhưng bởi vì các bạn đã tới chơi một chuyến nên bầu không khí trong nhà trở nên ấm áp hơn rất nhiều.

Vào buổi trưa, Tang Lê nhận được một cuộc gọi chuyển phát nhanh nói rằng cô có đồ gia dụng được ship đến, nhưng cô đâu có mua bất kỳ thứ gì. Sau nhiều lần xác nhận thông tin người nhận là mình, cô mới lái chiếc xe ba bánh của gia đình đến cổng làng để lấy. Cả cô và người giao hàng phải tốn rất nhiều công sức mới chất được hai hộp một lớn một nhỏ lên xe để về nhà.

Cô và Liên Vũ Châu tò mò mở ra và phát hiện ra đó là một chiếc máy làm sữa đậu nành và một chiếc máy giặt.

“Điềm Điềm, cháu mua cái này à?” Liên Vũ Châu hỏi.

“Không phải cháu…”

Tâm trí của Tang Lê quay cuồng và cô không thể nghĩ đến ai khác ngoài Quảng Dã.

Cô lập tức gọi điện hỏi thì được biết quả nhiên là cậu, Quảng Dã nói rằng hôm qua cậu đã đặt mua cho họ ở cửa hàng đồ gia dụng trong thị trấn.

Sáng hôm qua, cậu nhìn thấy Liên Vũ Châu xay sữa đậu nành bằng cối xay bằng đá. Thật vất vả và tốn nhiều công sức. Cậu muốn mua một chiếc máy làm sữa đậu nành để Liên Vũ Châu làm bữa sáng ở nhà thuận tiện hơn. Mà máy giặt ở nhà cũng bị hỏng, mùa đông phải giặt quần áo bằng tay, cậu sợ người già dễ bị cảm lạnh nên mua luôn cả máy giặt.

Tang Lê sửng sốt: “Sao hôm qua cậu không nói cho mình biết…”

Quảng Dã cười: “Cứ coi như là quà năm mới cho cậu và bà ngoại cũng được.”

Tang Lê cảm động trước sự quan tâm của cậu đến mức không thể giãi bày được. Sau khi Liên Vũ Châu biết chuyện, bà muốn trả tiền cho Quảng Dã, nhưng cậu đã nói dối và nói rằng cậu đã liên lạc trước với Tống Thịnh Lan và đây là ý định của Tống Thịnh Lan. Cậu hy vọng bà sẽ vui vẻ nhận lấy.

Sau khi cúp điện thoại, Liên Vũ Châu thở dài: “Gia đình họ Quảng đối xử với chúng ta tốt quá đi mất thôi, không những cho cháu ăn học rồi mà còn quan tâm chúng ta như thế này…”

Tang Lê cảm động nói: “Bà ơi, sau này cháu sẽ chăm chỉ học tập và báo đáp dì Tống thật tốt.”

“Đúng vậy, phải báo đáp thật tốt.” Liên Vũ Châu nói: “Ngày mai bà cũng phải mang một ít đồ Tết đến cho cậu của cháu, dù sao thì chúng ta cũng là một nhà.”

Cho dù bà không hài lòng với Quế Tú Viện, nhưng Tang Thành Nghiệp là con duy nhất của Liên Vũ Châu, Khải Khải cũng là cháu trai của bà, bà cũng có nỗi lòng riêng.

Tang Lê gật đầu, Liên Vũ Châu nói rằng hai ngày nay Quế Tú Viện đến nịnh nọt Quảng Dã, chắc mụ ta muốn hỏi Quảng Dã vay tiền nhà họ Quảng để chu cấp tiền ăn học cho Khải Khải. Ai ngờ lại bị Quảng Dã phản công, bây giờ mụ ta đã hoàn toàn từ bỏ: “Bà thấy hôm đó Tiểu Dã rất bảo vệ cháu, ở ngay trên bàn cơm mà cũng dám ra mặt bênh vực cho cháu.”

Liên Vũ Châu đương nhiên biết vì sao Quảng Dã lại đối xử với cô tốt như vậy, bà lão nhìn Tang Lê, cười nhưng không nói thẳng ra: “Có một số việc bà không quan tâm, nhưng sắp đến kỳ thi đại học rồi, cố gắng học tập trước đi. Cháu biết chưa?”

Tang Lê nghe được ý tứ trong lời nói, vành tai đỏ lựng lên, cô nhẹ nhàng cong môi:

“Cháu biết rồi, bà ngoại.”



Tang Lê và Liên Vũ Châu chuẩn bị đón năm mới.

Ở phía bên kia, máy bay hạ cánh ở Vân Lăng vào buổi chiều.

Sau khi ra khỏi sân bay, năm người tạm biệt nhau, Quảng Dã bước ra khỏi sân bay, Lão Trương đón cậu: “Tiểu Dã, Tống tổng nhờ tôi đưa cậu đến thẳng thành phố Hồ Tuy đón năm mới.”

Quảng Dã tựa vào ghế sau bấm điện thoại: “Bọn họ tới đó khi nào?”

“Quảng tổng và những người khác đã đến Hồ Tuy từ ngày hôm qua.”

Năm nay, gia đình ba người không đến Melbourne để đón năm mới, cuối cùng thì bà cụ Phạm Mạn Chi đã chọn về Trung Quốc và đón năm mới cùng họ ở nhà cũ.

Hai người họ đều bận rộn quanh năm, chỉ có Tết đến xuân sang mới có dịp để chăm sóc bà. Hơn nữa, bà yêu thương Quảng Dã nhất nên đương nhiên hy vọng đêm 30 sẽ được ở bên cạnh cậu.

Chạng vạng, trong ngôi nhà cũ, các giúp việc sắp xếp hoa và đồ trang trí năm mới, trong bếp đang chuẩn bị bữa tối. Sau khi Tống Thịnh Lan nhận được cuộc gọi của Lão Trương, bà đi đến phòng đọc sách và nói với Phạm Mạn Chi, người đang luyện viết thư pháp:

“Mẹ, tầm mười phút nữa Tiểu Dã sẽ tới đây. Thằng bé nhớ mẹ nên vừa đáp máy bay ở Vân Lăng đã vội vã chạy tới đây.”

Phạm Mạn Chi cầm bút viết nên từng nét mực đen, bình tĩnh nói: “Đáng lẽ tối qua mẹ được gặp thằng bé rồi, nhưng nó lại đến nhà người khác đón năm mới.”

Tống Thịnh Lan mỉm cười: “Trong khoảng thời gian này Tiểu Dã luôn học thêm trên lớp, hiếm khi được nghỉ nên con để nó và các bạn cùng lớp ra ngoài thư giãn hai ngày.”

Phạm Mạn Chi đặt bút xuống và nhìn Tống Thịnh Lan:

“Đôi khi đừng nuông chiều thằng bé đến vô pháp vô thiên như vậy.”

Nụ cười của Tống Thịnh Lan thoáng nhạt đi, bà chỉ có thể cung kính gật đầu. Phạm Mạn Chi đặt tách trà lên bàn, bảo mẫu cúi đầu rót trà, bà lại hỏi: “Con nói Tiểu Dã đến quê hương của con bé đang sống nhờ ở trong nhà chúng ta phải không?” 

“Vâng ạ, quê của Tang Lê ở Đài Thông.”

“Thôi được rồi, thằng bé cùng mấy bạn trong lớp đi ra ngoài nhìn ngắm thế giới là tốt. Dù sao thì nó cũng chưa từng tới mấy chỗ đó. Còn con bé kia thì sao?”

“Con bé sẽ ở lại để đón năm mới với bà ngoại.”

Phạm Mạn Chi gật đầu: “Gần đây mẹ thường xuyên nghe con và Minh Huy nhắc tới nó. Đứa bé này thế nào rồi?”

Tống Thịnh Lan cười: “Ngoan ngoãn hiếu thảo, chăm chỉ học tập, thành tích học tập rất nổi bật.”

“Bây giờ nó được đưa đến nhà con để học tập, sao không chăm chỉ cho được.”

“Nhưng Lê Lê thực sự rất dễ thương. Mẹ mà gặp được con bé, chắc chắn mẹ cũng sẽ rất yêu mến con bé.”

Phạm Mạn Chi không cam tâm, có vẻ hơi dè dặt: “Thật ra lúc đầu mẹ không có vấn đề gì với việc con chu cấp cho con bé này, nhưng không nhất thiết phải đưa nó về nhà. Mẹ quá hiểu Tiểu Dã rồi, về tính tình và tính cách của Tiểu Dã, dù con bé này là loại người như thế nào, chắc chắn thằng bé sẽ không thể hòa hợp với nó, trong nhà có thêm một người sẽ khiến thằng bé không được thoải mái.”

Tống Thịnh Lan nghe vậy, cười gượng hai tiếng.

Có vẻ như bà không biết rõ về cháu trai mình cho lắm…

Tống Thịnh Lan còn chưa kịp nói chuyện, Quảng Minh Huy từ trên tầng đi xuống, Tống Thịnh Lan nhìn thấy ông, hỏi: “Xong chưa?”

“Rồi, anh vừa hẹn Tôn tổng từ Hưng Thịnh đến thăm nhà máy vào ngày 8 tháng giêng âm lịch.”

“Gần đây anh chăm sóc bản thân cho tốt vào, đừng nên cật lực làm việc quá.”

Quảng Minh Huy cười nói không sao, nói đoạn, ông ôm lấy Tống Thịnh Lan: “Vừa rồi em và mẹ nói chuyện gì vậy?”

Tống Thịnh Lan cười: “Không có gì, em và mẹ nói chuyện phiếm, vừa lúc nói về Lê Lê.”

“Lê Lê làm sao à?”

Phạm Mạn Chi dùng vải lau sạch vết bút và mực trên tay bà, “Ý mẹ là, việc hai đứa thu xếp cho con bé đó ở nhà sẽ khiến Tiểu Dã khó chịu.”

Quảng Minh Huy bật cười: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi. Hai đứa nhỏ rất hợp nhau.”

Phạm Mạn Chi hơi sửng sốt: “Hợp lắm à?”

“Vâng, nếu không thì tại sao Tiểu Dã lại đến quê của Lê Lê chơi?”

Điều này cũng đúng…

Phạm Mạn Chi đang định nói gì đó, thì có tiếng quản gia vui vẻ đi vào thông báo: “Cậu chủ Quảng đã về.”

Phạm Mạn Chi lập tức mỉm cười đi ra ngoài: “Cuối cùng thì thằng bé cũng về rồi.”

Rất nhanh, Quảng Dã đã đi vào đại sảnh: “Bà nội——”

Phạm Mạn Chi nắm tay cậu nói: “Tiểu Dã, cuối cùng cháu cũng về rồi, cháu sau rồi? Xuống máy bay vội vã tới đây có mệt không…”

Mấy người ngồi trong phòng khách trò chuyện. Phạm Mạn Chi lo lắng hỏi han mấy ngày nay Quảng Dã ăn uống thế nào.

Bà lão có tính cách mạnh mẽ, ngay cả Tống Thịnh Lan, một người mạnh mẽ cũng phải tỏ ra kính nể trước mặt bà, nhưng bà lại vô cùng yêu thương Quảng Dã, cháu trai duy nhất của bà, làm gì cũng ưu tiên cậu trước.

Quảng Dã cũng lo lắng cho Phạm Mạn Chi, sau đó bảo lão Trương mang mấy hộp quà tới, đây là đồ cậu mua ở Đài Thông: “Bà nội, quà năm mới cho bà.”

Quảng Dã biết Phạm Mạn Cho thích viết bút lông, nên lần này cậu đã mua một chiếc bút lông bằng ngọc bích sưu tầm có hình lưu ly và hoa văn rồng, rồi cậu tặng cho Tống Thịnh Lan một chiếc túi xách, cuối cùng đưa một hộp quà cho Quảng Minh Huy, giả vờ mỉm cười: “Tặng bố này, không thích thì trả lại cho con.”

Quảng Minh Huy mở ra thì thấy đó là một chiếc đồng hồ nam. Đây là lần đầu tiên Quảng Dã tặng quà cho ông sau nhiều năm như vậy. Quảng Minh Huy cảm thấy vô cùng ấm lòng, vội vàng mỉm cười: “Thích chứ, sao mà không thích cho được.”

Quảng Minh Huy tháo chiếc đồng hồ cũ của mình ra và đeo cái mới vào, khen ngợi nó trông rất đẹp. Sau khi trò chuyện một lúc, Quảng Dã trở về phòng thu dọn. Đợi đến lúc cậu rời đi, Phạm Mạn Chi ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ là mối quan hệ giữa hai bố con là sao…”

Trước kia Quảng Dã thường xuyên mỉa mai Quảng Minh Huy. Tại sao bây giờ Quảng Dã lại hay cười thoải mái vậy, quan hệ hai bố con lại trở nên hòa thuận như vậy từ khi nào?

Tống Thịnh Lan cười nói: “Mẹ, mẹ không biết đâu, bây giờ mối quan hệ giữa A Dã và Minh Huy đã tốt hơn rất nhiều. Thằng bé đã ngoan ngoãn hơn và bắt đầu học tập chăm chỉ. Lần này nó đã đạt được điểm 150 trong kỳ thi cuối kỳ đó.”

Phạm Mạn Chi không thể tưởng tượng được: “Sao Tiểu Dã lại thay đổi nhiều như vậy?”

Quảng Minh Huy: “Là Lê Lê đã khiến A Dã thay đổi.”

“Là con bé đó à?”

Quảng Minh Huy khen Tang Lê rất hiền lành và tốt bụng, gia cảnh tuy nghèo khó nhưng lạc quan yêu đời, điều đó có ảnh hưởng tích cực rất lớn đến Quảng Dã, tính cách của cậu cũng cải thiện hơn: “Lần mà con phát hiện ra một khối u, Tiểu Dã mới biết được sự thật về vụ bắt cóc, hiểu lầm giữa con với thằng bé cũng tiêu tan hết.”

Nghe vậy, Phạm Mạn Chi nói: “Mẹ vừa cho rằng đưa con bé đế vè ở trong nhà là không tốt, nhưng là do mẹ chủ quan đưa ra nhận định, xem ra đứa trẻ này khá tốt đấy.”

“Vâng, khi con và Tiểu Dã cãi nhau, Lê Lê đã khai sáng cho Tiểu Dã rất nhiều.”

Phạm Mạn Chi ngạc nhiên vì cuối cùng cũng có người có thể thuyết phục được Quảng Dã.

Phạm Mạn Chi càng thêm tò mò, cuối cùng cười nhạt nói: “Sau này có thời gian mẹ sẽ mời con bé đến nhà ăn tối. Mẹ cũng muốn xem xem nó là một cô bé như thế nào.”

Quảng Minh Huy cười: “Được ạ.”



Ngày hôm sau Quảng Dã về Hồ Tuy là đêm giao thừa.

Hôm nay chỉ có ba thành viên gia đình họ Quảng và Phạm Mạn Chi đón tất niên cùng nhau. Ngày mai, mùng một tháng Giêng âm lịch, bà cụ sẽ được các con đón đi nghỉ ở nước ngoài.

Bữa cơm tối tất niên tuy có ít người nhưng bầu không khí vô cùng ấm áp vì Quảng Dã và Quảng Minh Huy đã hòa giải.

Sau bữa tối, Quảng Dã đi cùng Phạm Mạn Chi đến phòng khách để trò chuyện. Gia đình Thiều Tuyết Âm cũng gọi điện đến để chúc mừng năm mới. Hai gia đình mối thân giao vô cùng tốt.

Cuối cùng, đầu dây bên kia đưa điện thoại cho con gái Thiều Tuyết Âm. Thiều Tuyết Âm nghe máy, dịu dàng cười với Quảng Dã rồi nói: “A Dã, năm mới vui vẻ.”

Quảng Dã thờ ơ đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”

“Cậu sẽ ở với bà nội ở Hồ Tuy bao nhiêu ngày vậy? Mùng 4 tháng Giêng âm lịch, mình sẽ về Trung Quốc. Vậy chúng ta cùng ăn tối được không?”

“Tôi bắt đầu đi học vào mùng 4 Tết rồi.”

“Sớm vậy… lâu lắm rồi không được gặp nhau, mình định mời cậu cùng chú dì cùng nhau ăn cơm.”

“Nói sau đi.” Cậu làm ra vẻ không muốn đi.

“Ừm,” Thiều Tuyết Âm mỉm cười, “Hai ngày nay mình thi đấu ở Ý, không thể về được, mình rất muốn về Trung Quốc ăn mừng năm mới…”

Thiều Tuyết Âm kể cho cậu nghe những câu chuyện thú vị mà cô ta trải qua, Quảng Dã nghe cho có, chỉ đáp lại vài lời.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Quảng Dã trả lại điện thoại cho Phạm Mạn Chi, bà cụ mắng cậu: “Sao cháu không nói chuyện với Âm Âu nhiều hơn chút? Mới nói có hai câu là cháu đã cúp máy con bé rồi.” 

Quảng Dã mệt mỏi: “Cháu chẳng có gì để nói với cậu ấy cả.”

“Ý bà là hai đứa đã quen nhau từ nhỏ và bằng tuổi nhau. Nếu nói nhiều hơn, hai đứa vẫn sẽ có nhiều chủ đề chung.”

Quảng Dã uể oải đáp lại, không biết có để trong lòng hay không.

Chẳng bao lâu Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan đã đến uống trà với Phạm Mạn Chi. Trong khi ở Đài Thông, Tang Lê đang cùng Liên Vũ Châu làm bánh bao và xem xuân vãn.

Quế Tú Viện không muốn ăn mừng năm mới cùng hai người, sáng nay chỉ có Tang Thành Nghiệp và Khải Khải đến nhà ăn trưa. Còn buổi chiều, gia đình ba người trở về thị trấn.

Chẳng qua là vì những năm trước mỗi lần Quế Tú Viện ở lại đón giao thừa đều không ngừng phàn nàn và gây chuyện với Liên Vũ Châu, vì vậy năm nay bà ta vắng mặt, trong nhà yên tĩnh và thoải mái hơn rất nhiều.

Tang Lê làm bánh bao một lúc rồi đi nghỉ. Khi thấy mọi người trong nhóm ‘Cùng nhau phát tài’ chia sẻ niềm vui đêm giao thừa, cô cũng vào trò chuyện và gửi lời chúc mừng năm mới đến một số bạn cùng lớp và giáo viên ở trường.

Sau khi gửi tin nhắn cho mọi người, cô gọi điện cho Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy để chúc mừng năm mới. Cuối cùng, cô bấm vào box chat với Quảng Dã, sau khi do dự một lúc, cô gõ vài chữ:

[Quảng Dã, chúc mừng năm mới.]

Có vẻ như hôm nay cô chưa nói lời chúc mừng năm mới với cậu.

Cô xem TV được một lúc thì điện thoại rung lên. Cô nhấc máy xem, đầu bên kia trả lời: [Muốn có thành ý thì phải gọi điên.]

“…”

Cô ôm lấy cặp má đang đỏ bừng của mình, một lúc sau cô lẻn vào phòng ngủ một mình, đóng cửa lại, kìm nén nhịp tim đập loạn xạ rồi gọi điện cho cậu.

Khi cuộc gọi được kết nối, cô nhẹ nhàng nói: “Alo…”

Ở đầu bên kia, Quảng Dã đang đi một mình nghe thấy lời này thì khóe môi nhếch lên: “Chờ mãi mới nhận được cuộc gọi này.”

Tang Lê nhướng mày: “Hôm nay mình bận quá, mình vừa cùng bà làm bánh bao xong. Chúc mừng năm mới, Quảng Dã.”

Cậu dựa vào lan can, cụp mắt xuống, trầm giọng cười nói:

“Ừ, chúc mừng năm mới.”

“Vừa rồi cậu đang làm gì vậy? Nhà cậu ăn tất niên có vui không?”

“Về cơ bản thì có. Cậu và bà ngoại ăn cùng nhau à?”

“Đúng vậy.”

Cậu quan tâm đến cô, hai người trò chuyện rất lâu, Tang Lê sực nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, Quảng Dã, mình đã chuẩn bị quà năm mới cho cậu rồi.”

“Ừm?”

“Nhưng hôm nay cậu không thể nhìn thấy đâu. Buổi sáng trước khi về quê mình đã đặt quà trên bàn trong phòng làm việc, đợi trở về Vân Lăng cậu mới có thể nhìn thấy.”

Cậu hơi giật mình: “Quà gì?”

“Cậu tự về mà xem đi…”

“Cậu không thể nói trước được à?”

Tang Lê chưa từng thấy ai ép người như cậu, không khỏi cong môi: “Thật ra chỉ là một món quà rất bình thường thôi, cậu tự mình về mở ra thì tốt hơn.”

Quảng Dã áp đầu lưỡi lên vòm miệng, “Cậu sẽ không mua cho tôi một bộ bài ôn tập đấy chứ?”

Tang Lê cười nói: “Nếu cậu muốn thì mình có thể cho cậu.”

Sau khi nói chuyện xong thì cúp điện thoại, Tang Lê trở lại phòng khách, bỏ bánh bao vào nồi. Không ngờ, ba phút sau, điện thoại của cô hiện lên hình ảnh do Quảng Dã gửi, đó là quà của cô.

Đầu bên kia gọi đến, cô bắt máy, cậu khàn giọng nói:

“Tôi thấy rồi.”

Quảng Dã nói dì Triệu không về nhà nên cậu đã nhờ dì vào phòng làm việc để chụp ảnh. Khi nhìn thấy bức ảnh món quà, cậu đã bị sốc.

Món quà Tang Lê tặng cậu là bức tranh cô tự vẽ.

Trong bức tranh, một chàng trai đang ngồi trên đài quan sát của biệt thự, trước đài quan sát, một cô gái đang đứng bên hồ với đường nét khuôn mặt mềm mại. Giống bức tranh của Quảng Dã mà cô được xem lúc trước.

Cảnh tượng này là do Tang Lê tưởng tượng, nhưng nó giống như quay ngược thời gian về ngày hôm đó, ghi lại khoảnh khắc đó từ góc nhìn của Chúa.

Lúc đầu cô không biết mình là chủ đề trong bức tranh của Quảng Dã.

Giờ đây, cậu đã trở thành chủ đề cho bức tranh của cô.

Bức tranh được vẽ dưới ánh sáng vàng ấm áp và rực rỡ của hoàng hôn. Ở góc trên bên phải, cô cũng viết câu tương tự——

“Đôi khi, cuộc đời một người chỉ dành cho một cuộc gặp gỡ đặc biệt.”

Hóa ra cô đã biết cậu đang nghĩ gì.

Trong người Quảng Dã như đang trào dâng một luồng nhiệt, cảm xúc quay cuồng: “Cậu nhìn thấy bức tranh đó khi nào?”

Tang Lê nói chính là cái hôm trước hôm khai giảng và cô đã dùng điện thoại để chụp lại. Khoảng thời gian trước, cô đã nghĩ đến việc tặng cậu món quà này nên cô bắt đầu vẽ mỗi tối sau khi làm xong bài tập về nhà.

Tang Lê ngượng ngùng: “Tài hội họa của mình không bằng cậu, món quà này so với món mà cậu tặng cho mình chẳng đáng là bao, nhưng mình hy vọng cậu đừng ghét bỏ.”

Quảng Dã khàn giọng nói: “Tang Lê, tôi rất thích.”

Lại bổ sung thêm một câu: “Thích vô cùng.”

Cậu đã nhận được nhiều món quà đắt tiền nhưng cậu không quan tâm đến giá cả. Tâm ý của cô quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Nghe vậy, Tang Lê hơi nhướng mày, Quảng Dã cười thành tiếng: “Bỗng nhiên muốn bay đến Đài Thông tìm cậu.”

Bây giờ tất cả những gì cậu muốn là được gặp cô.

Tang Lê cảm động, vành tai đỏ bừng: “Đừng nóng vội, mùng hai là mình về Vân Lăng rồi…”

Họ sẽ gặp lại nhau sớm thôi.



Kim giờ vượt qua số 0 vào đêm giao thừa và năm mới chính thức bắt đầu.

Rạng sáng mùng một Tết, mọi nhà trong làng đốt pháo tạm biệt năm cũ đón năm mới. Đường phố tràn ngập sắc đỏ, mặt đất rực rỡ như gấm. Giữa trưa, mọi người đổ xô ra đường đến nhà nhau chúc mừng năm mới.

Ở lại trong thôn thêm một ngày nữa, trưa ngày mùng hai âm lịch Tang Lê thu dọn hành lý, miễn cưỡng từ biệt Liên Vũ Châu rồi rời khỏi núi.

Chạng vạng, máy bay đáp sân bay Vân Lăng.

Sau khi rời khỏi sân bay, cô cúi đầu đang gửi tin nhắn cho Lão Trương, đột nhiên bên tai cô vang lên một giọng nam cười lười biếng: “Cậu đang tìm ai vậy?”

Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô vội ngước lên và nhìn thấy Quảng Dã, cậu mặc một chiếc áo khoác mỏng rộng màu đen và quần jean, dáng người cao gầy đứng trước mặt cô, nhìn cô bằng đôi lông mày đen.

Đôi mắt mơ màng của Tang Lê sáng lên: “Quảng Dã…”

Bọn họ quả thật là gặp lại nhau rất sớm.

Cậu đi tới, cầm hết hành lý trên tay cô, cong môi nói: “Đi thôi.”

Không ngờ, Quảng Dã lại tranh Lão Trương đến đón cô. Tang Lê đi theo cậu đến bãi đậu xe rồi lên chiếc siêu xe màu xanh của cậu. Đây là lần đầu tiên Tang Lê ngồi trên xe ô tô do cậu lái, sau khi lên xe, cạnh chỗ ngồi của cô có đồ uống và đồ ăn nhẹ mà cậu đã chuẩn bị từ trước.

Tang Lê là người đầu tiên có thể khiến Quảng đại thiếu gia hạ mình phục vụ như vậy.

Khi đang lái xe, Quảng Dã hỏi cô hai ngày vừa rồi trải qua như thế nào, Tang Lê vui vẻ chia sẻ với cậu như một chú chim sẻ nhỏ hót líu lo trên đường đi, thể hiện sự vui vẻ mà chỉ những người thân thiết mới nhận được.

Quảng Dã luôn thích im lặng và không thích người khác ồn ào trước mặt mình, nhưng Tang Lê là ngoại lệ duy nhất, sự hoạt bát và dễ thương của cô là liều thuốc tốt để làm dịu đi chứng ù tai hoặc những cảm xúc phức tạp của cậu.

Về đến nhà, tối nay Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy cũng có mặt ở nhà. Bốn người cùng nhau ăn tối ăn mừng năm mới, đoàn tụ vui vẻ.

Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy còn đưa cho Tang Lê một phong bì lớn màu đỏ đựng tiền lì xì. Ngoài ra, bà cụ cũng nhờ hai người đưa cho Tang Lê một ít tiền mừng tuổi, đây là biểu hiện tấm lòng của những người lớn tuổi. Tống Thịnh Lan mỉm cười nói với Tang Lê: “Chờ đến khi nào cháu rảnh rỗi, hoặc sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chúng ta cùng nhau đến nhà cũ ăn tối nhé.”

Tang Lê gật đầu, nhẹ nhàng cười để lộ ra lúm đồng tiền.

Sau bữa tối, Tang Lê và Quảng Dã vào phòng học làm bài tập. Trước khi làm bài tập về nhà, Quảng Dã dẫn cô vào phòng ngủ, lấy ra hai khung tranh và bảo cô cùng đóng khung hai bức tranh.

Tang Lê ngạc nhiên: “Sao cậu lại mua cái này…”

Cậu uể oải nói. “Để bảo quản tốt thì phải đóng khung chứ.”

Cô không ngờ cậu lại trân trọng nó đến vậy, trong lòng cô gợn sóng, cô cùng cậu đóng lại, cuối cùng hỏi cậu muốn đặt nó ở đâu.

“Đương nhiên là treo ở trong phòng, nếu không thì treo ở đâu?”

Thấy cậu muốn treo lên, Tang Lê lập tức chạy tới, ngượng ngùng ngăn cậu lại: “Không được, cậu không thể treo. Chú và dì sẽ thấy đó…”

Cậu nhướng mày: “Không phải là bọn họ đã biết rồi sao?”

“Kể cả vậy cũng không được.”

Người này có thể ngừng trắng trợn như vậy được không?

Quảng Dã hỏi cô muốn để ở đâu, Tang Lê nói cứ cất đi và giữ gìn cho tốt. Quảng Dã nhìn đôi má ửng hồng của cô rồi cười thầm.

Tang Lê cầm bức tranh cậu vẽ cô: “Cậu có thể cho mình bức tranh này được không?”

“Cái này vốn là dành cho cậu mà.”

Mỗi người mỗi bức, giữ làm kỷ niệm.

Quảng Dã dựa vào tường, rũ mắt nhìn cô dứng trước mặt, khàn giọng nói:

“Còn một trăm mười sáu ngày.”

“Cái gì?”

Cậu mỉm cười, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo và bối rối của cô. Đôi mắt cậu như lửa đang rực cháy:

“Còn có một trăm mười sáu ngày nữa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học.”

“Tang Lê, tôi có thể chờ được.”

Đến lúc đó cậu nhất định sẽ bắt được cô.



Ngày 4 tháng giêng âm lịch, học sinh cuối cấp lại lê bước đến trường và bắt đầu cuộc chạy nước rút cho học kỳ cuối.

Học kỳ này, mọi người đều cảm thấy kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, cơ bản là họ đã bắt đầu chăm chỉ hơn.

Trước tiết tự đọc sách buổi sáng, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đến hỏi Tang Lê đề, Nhiếp Văn ngồi giữa Quảng Dã và Trương Bác Dương, chống đầu lắng nghe. Có vài bạn hỏi cậu đã làm bài tập vật lý chưa, cậu bất lực hét lên: “Chưa làm, tôi bị đau đầu, mãi đến 12 giờ mới học xong hóa học, không chịu nổi nữa nên lăn ra giường ngủ đến sáng.”

Lữ Nguyệt trêu chọc: “Nhiếp Văn, hiếm khi thấy cậu yêu việc học như vậy đấy. Bình thường không phải cậu chơi game đến mười hai giờ sao?”

“Thôi đi, bây giờ bố mẹ tôi đều giám sát tôi mỗi ngày. Tôi thậm chí còn không thể chạm vào con chuột. Gần đây tôi đều đọc sách, nhưng cứ đọc được tí là tôi lại cảm thấy buồn ngủ, điều này khiến tôi càng ngày càng lo lắng.”

Dụ Niệm Niệm an ủi cậu bằng những lời chân thành: “Nhiếp Văn, cậu đã học rất vất vả rồi, không cần phải lo lắng như vậy. Cậu đã từng nghe triết gia người Nga nói: ‘Đừng cảm thấy có lỗi khi ngủ, bởi vì ngay cả khi bạn tỉnh táo cũng sẽ không tạo ra giá trị’ chưa?”

Nhiếp Văn: “…”

Mấy người cười ha hả, Nhiếp Văn lại không nói nên lời: “Có thật là các cậu quan tâm tôi không đấy…”

Nhiếp Văn thở dài, thảm thương quay đầu nhìn Quảng Dã: “A Dã, cậu nghĩ tôi nên làm gì bây giờ? Tại sao tôi đăng ký lớp dạy kèm giống cậu mà vẫn không làm được?”

Quảng Dã làm đề: “Nếu cậu coi tiết học như khúc hát ru thì nó chỉ có tác dụng đưa cậu vào giấc ngủ thôi.”

“Biến biến biến…”

Cuối cùng, Tang Lê thấy cậu đau khổ như vậy, bèn chỉ cho cậu cách nâng cao hiệu quả học tập, đồng thời giúp Nhiếp Văn lập kế hoạch. Nhiếp Văn nghe xong thì lòng tràn đầy ý chí chiến đấu:

“Mấy cậu nhìn xem, vẫn là Tang Lê dịu dàng, ân cần và chu đáo nhất! Tang Lê, nếu không phải A Dã thích cậu thì tôi đã theo đuổi cậu rồi!”

Quảng Dã buông bút, quay đầu lạnh lùng nhìn cậu. Mấy người bên cạnh cười lớn: “Nhiếp Văn, cậu đang tìm đường chết sao? Ha ha ha…”

Nhiếp Văn: “Đùa thôi, tôi vẫn muốn sống, tôi không dám nữa.”

“…”

Tang Lê đỏ mặt, quay người nằm bò lên bàn đọc sách.

Bây giờ mọi người đã đặt ra mục tiêu cho kỳ thi tuyển sinh đại học và chăm chỉ để đạt được mục tiêu của mình. Sau khi làm xong bài tập trong phòng học vào buổi tối, cô trò chuyện với Quảng Dã và đề cập rằng cô muốn học chuyên ngành khoa học máy tính tại Đại học Vân Lăng.

Thứ nhất, cô thích thành phố Vân Lăng, thứ hai, Đại học Vân Lăng cũng là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước.

“Quảng Dã, mục tiêu của cậu là gì?”

Chàng trai mỉm cười: “Cậu thích Đại học Vân Lăng thì tôi còn có mục tiêu gì nữa?”

Tang Lê sửng sốt: “Cậu muốn thi vào cùng một trường với mình á? Nhưng điểm của đại học Vân Lăng khá cao…”

“Tôi không muốn yêu xa.”

Lý do của đại thiếu gia chỉ đơn giản như vậy.

“…”

Mặt Tang Lê đỏ bừng, cô bắt gặp ánh mắt kiên định của cậu nhìn cô:

“Tang Lê, cậu không cần phải quay đầu lại nhìn tôi, chỉ cần cậu vững bước hướng về mục tiêu của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức để theo kịp cậu.”