Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 54




Tang Lê phồng má lên như hai quả cà chua bi: “Cậu không được phép nói như vậy!”

Cái cậu này sao lại dám to gan như vậy cơ chứ!!

Quảng Dã cười nói: “Sao vậy, căng thẳng à?”

Tang Lê chưa từng thấy ai ngang ngược như cậu, cô tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Cậu cứ nói đi. Dù sao nếu cậu mà nói ra thì cậu sẽ bị đuổi ra ngoài cho mà xem.”

Cô quay mặt ra cửa sổ, chỉ chừa cho cậu một bóng lưng:

“Ngủ đây.”

Quảng Dã nhìn cô đơn phương kết thúc cuộc trò chuyện, trong mắt hiện lên ý cười.



Sau hai giờ bay, máy bay thuận lợi hạ cánh xuống sân bay Đài Thông.

Sau khi ra khỏi sân bay, sáu người được đón bằng một chiếc ô tô đã liên hệ trước và đi đến huyện núi ở thành phố Đài Thông.

Tang Lê nhìn khung cảnh xưa, trong lòng bỗng trào dâng có một cảm giác thân thuộc mãnh liệt.

Cô không hề nhận ra rằng mình đã xa quê hương hơn nửa năm rồi.

Đài Thông nằm ở Trung Bộ. Không giống như Vân Lăng, thảm thực vật quanh năm chủ yếu là rừng lá rộng rụng lá. Nhiệt độ lạnh hơn một chút so với Vân Lăng, nhưng không quá buốt giá như Vân Lăng. 

“Làng của mình ngự ở trên ngọn núi có tên là “Hoài Đường”, mùa đông khi tuyết rơi thì rất lạnh, toàn bộ ngọn núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa, trông đẹp vô ngần.”

Hai mắt Trương Bác Dương sáng rực lên: “Bây giờ… Trên núi có tuyết không? Tôi chưa thấy tuyết bao giờ cả.”

Dụ Niệm Niệm: “Mình cũng vậy! Mình cũng muốn nhìn thấy tuyết!”

Tuyết có sức hấp dẫn mạnh mẽ đối với hầu hết người miền Nam.

Tang Lê mỉm cười: “Chắc năm nay vẫn có đâu, trên TV chưa thấy đưa tin gì cả.”

Lữ Nguyệt nhớ lại: “Lê Lê, bạn thân thuở nhỏ của cậu là cô gái tên Từ Hiểu phải không?”

Bình thường khi Tang Lê nhắc đến quê hương của mình với bọn họ, đương nhiên cô cũng sẽ nhắc đến Từ Hiểu. Cô gật đầu: “Cậu ấy biết chúng ta sẽ đến, còn nói lát nữa sẽ đón chúng ta ở cổng làng. Hơn nữa, không có tuyết cũng tốt, chiều nay chúng ta có thể đi bắt cá dưới suối.”

Dụ Niệm Niệm: “Lê Lê, cậu có thể bắt được cá sao?”

“Đương nhiên, đến lúc đó mình sẽ nướng cá cho cậu. Kỹ năng của mình tốt lắm đó.”

“Được thôi!”

Tang Lê vừa nói, cô vừa chú ý đến Quảng Dã đang dựa vào ghế nhìn điện thoại di động, khóe môi nở nụ cười, trong lòng thắc mắc: “Cậu cười cái gì vậy?”

“Không, chỉ là tôi bị lây nhiễm bởi sự nhiệt tình của chủ nhân thôi.”

“…”

Nhiếp Văn khinh thường cười nói: “Tang Lê, loại người này đáng đánh đòn. Đến lúc đó, cậu chỉ cần chiêu đãi tụi tôi thôi đừng để ý đến cậu ấy.”

Tang Lê gật đầu: “Riêng cái này thì mình làm được.”

Quảng Dã lạnh lùng nhìn Nhiếp Văn, mọi người cười hả hê.

Cười nói vui vẻ một hồi, cuối cùng xe cũng chạy đến núi Hoài Đường.

Mây trên núi trôi mênh mang, rời xa chốn thành thì, từng hơi thở đều trở nên trong lành. Những ngọn núi vô tận hiện ra phía xa, cảnh vật trập trùng, mây trắng trôi hững hờ, đỉnh núi được mây bao phủ giống như một quần đảo, tuy cảnh vật không được hùng vĩ tráng lệ nhưng lại rất trong lành và tự nhiên.

Tang Lê giới thiệu cho nhiều người, cả đám đều bị khung cảnh trước mặt thu hút.

Cuối cùng, xe dừng lại trước cổng làng trên sườn núi. Sáu người xuống xe và đi đến cốp xe để lấy hành lý.

Tang Lê muốn xách vali lên nhưng Quảng Dã ngăn cô lại: “Cậu đi dẫn đường đi.”

Nam sinh đang ở độ tuổi sinh lực tràn trề, giúp đỡ cô bê một đống đồ rồi đi thanh toán tiền đi đường với tài xế.

Tang Lê vừa bê đồ xuống thì đột nhiên có một giọng nữ vui vẻ từ xa truyền đến: “Điềm Điềm——”

Tang Lê quay đầu lại, nhìn thấy Từ Hiểu chạy về phía mình, vui mừng ôm lấy cô nàng: “A a a, Điềm Điềm, cuối cùng thì cậu cũng về rồi!”

Tam Lê vừa cười vừa ôm trầm lấy cô nàng, Từ Hiểu bóp mặt cô: “Mặt cậu có da có thịt hơn trước rồi, giống như một chú lợn trắng con!”

“Đáng ghét, cậu mới là một con lợn trắng con á.”

Từ Hiểu ôm chặt lấy cô, làm điệu làm bộ: “Huhuhu, mình nhớ cậu quá. Cậu có bao nhiêu ngày để nghỉ đông?”

“Trường mình vẫn còn đi học, chỉ được nghỉ một tuần thôi.”

“Được rồi, dù sao thì nửa năm nữa là được giải thoát rồi…”

Những người khác xách hành lý đi tới, Tang Lê nhiệt tình giới thiệu với Từ Hiểu: “Mấy cậu ấy đều là bạn tốt của mình, bọn mình học cùng lớp. Đây là bạn cùng bàn của mình, mình đã nói với cậu rồi đó, tên Niệm Niệm, bạn này tên Nguyệt Nguyệt, còn đây là Trương Bác Dương và Nhiếp Văn…”

Bốn người chào hỏi Từ Hiểu. Từ Hiểu thấy họ ăn mặc thời trang và xinh đẹp, nhìn cái là biết dân thành phố. Cô nàng nén sự ghen tị trong mắt, cũng nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền của mình, nhiệt tình giúp mọi người cầm hành lý: “Mấy cậu là bạn của Điềm Điềm thì cũng là bạn của mình. Tết sắp đến rồi, làng chúng mình dạo này rất sôi động. Đến lúc đó mình sẽ dẫn các cậu đi chơi nhé.”

Dụ Niệm Niệm chưa chơi đã quen, gật đầu cười: “Trên đường tới đây mình có nghe Lê Lê nói rồi, cậu ấy còn nói chiều nay sẽ dẫn tụi mình đi câu cá. Vậy đến lúc đó chúng ta tụ tập nhé.”

Từ Hiểu cười: “Được thôi, Điềm Điềm là cao thủ bắt cá đấy, có cậu ấy ở đây, các cậu sẽ không lo hết cá ăn đâu.”

Chiếc xe chở họ rời đi, Quảng Dã xách hành lý đi tới, Tang Lê giới thiệu với cô nàng: “Nhân tiện, đây là Quảng Dã.”

Từ Hiểu nhìn sang và thấy chàng thiếu niên này rất cao, mặc áo khoác màu xám đậm phối với quần túi hộp, đeo ba lô màu đen, khí chất ngang ngược.

Một đại thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có.

Từ Hiểu sửng sốt trong giây lát. Cô nàng không ngờ Quảng Dã lại đẹp trai như vậy, nở nụ cười câu nệ mà chào hỏi: “Chào cậu…”

Quảng Dã nhìn cô nàng, đáp lại một cách qua loa.

Sau đó Từ Hiểu và Tang Lê dẫn đầu, cả nhóm bước vào làng. Năm nay làng mới làm đường, tương đối bằng phẳng. Mỗi nhà đều xây dựng ngôi nhà thấp của mình. Ngôi làng được xây dựng xuôi theo một dòng suối với những ngọn núi.

Tang Lê nhìn thấy các trưởng lão và các cô trong làng ra chào đón họ. Mọi người sống cùng làng đều quen biết nhau, họ cũng rất vui khi nhìn thấy cô và khen ngợi cô đã cao lên và trở nên xinh đẹp hơn trước rồi.

Tang Lê giới thiệu đám người Quảng Dã với cả thôn. Đi ngang qua cửa một ngôi nhà, Dụ Niệm Niệm nhìn qua rồi nói: “Ngôi nhà này được xây dựng khá đẹp, giống như một biệt thự nhỏ vậy.”

Tang Lê nhìn qua và nói: “Đây là nhà của dì mình.”

Quế Tú Viện ghét núi và không thích sống cùng Liên Vũ Châu, vì vậy bà ta xây nhà chỉ để cho có chứ cả năm cũng chẳng về được mấy lần.

Từ Hiểu nói: “Điềm Điềm, hình như dì của cậu đã trở về từ hai hôm trước rồi đấy.”

Tang Lê hơi giật mình: “Cậu nhìn thấy bọn họ à?”

“Hôm qua mình nhìn thấy Bành Khải ở quầy tạp hóa.”

Tang Lê gật đầu tỏ ra đã hiểu và không nói gì thêm.

Việc cô trở về nhà và chạm phải mặt Quế Tú Viện là điều không tránh khỏi. Lúc gọi điện thoại về cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, cần gì phải sợ nữa.

Vài phút sau, cả đám đến trước cửa một căn nhà một tầng, Tang Lê nói:

“Chúng ta tới nơi rồi, đây là nhà của mình.”

Ngôi nhà có tầm nhìn thoáng đãng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy được toàn bộ, chính diện là một căn nhà gỗ lớn rất bình thường, có hai gian trái phải, hơi giống phòng cánh đông và cánh tây thời xưa, sân trước có mái hiên che, chất đống những bó củi, còn có đủ các loại nông cụ linh tinh nằm hỗn độn trên sân, còn gà vịt thì được quây nhốt lại.

Bởi vì Từ Hiểu phải về nhà nấu ăn nên mạn phép về trước rồi hứa chiều sẽ ghé qua đây tìm các bạn. Tang Lê dẫn các bạn vào sân trước, “Bà ngoại——”

Cô gọi lớn, Liên Vũ Châu đang nấu ăn ở sân sau nghe thấy tiếng động bèn đi ra, khi trông nhìn thấy họ thì sửng sốt: “Sao mấy đứa về mà không gọi điện cho bà, nếu biết trước bà đã ra cổng làng đón rồi…”

“Không cần đâu ạ, Hiểu Hiểu vừa đi đón tụi cháu rồi ạ.”

Hai bên thái dương của Liên Vũ Châu chỉ còn một màu trắng muối tiêu, khuôn mặt nhăn nheo đầy ý cười. Bà giục đám trẻ mang hành lí vào trong nhà, Tang Lê thì giới thiệu từng người với bà, rồi cả đám đồng thanh gọi bà ngoại. Cuối cùng Tang Lê mới điểm danh Quảng Dã:

“Đây là con trai của dì Tống, tên Quảng Dã ạ.”

Quảng Dã bỏ đi thái độ ngang ngược và thờ ơ thường ngày của mình: “Cháu chào bà ngoại, bà cứ gọi cháu là Tiểu Dã là được ạ.”

Liên Vũ Châu ngạc nhiên mỉm cười: “Tiểu Dã, trước đây bà chỉ nghe người ta kể, bây giờ bà mới được nhìn thấy cháu đấy, thanh niên đẹp trai sáng lán ghê…”

Quảng Dã đáp lại một cách lịch sự, như thể cậu đã thay đổi từ một đại thiếu gia thành một cậu bé ngoan ngoãn, khiến mấy đứa còn lại phải cười thầm.

Quả nhiên, người thứ hai có thể chữa khỏi bệnh cho Quảng Dã đã xuất hiện.

Liên Vũ Châu dẫn cả đám đi cất hành lý trước, Tang Lê đi phía sau, quay đầu nhìn Quảng Dã, cười nhẹ gọi cậu: “Quảng Dã, mình nói cho cậu nghe một chuyện.”

“Ừm?”

“Thật ra mình nói dối cậu đấy. Mình chưa bao giờ kể xấu cậu với bà ngoại.”

Quảng Dã đang xây dựng hình tượng của bản thân: “…”

Đôi mắt cô cong lên: “Cậu thử ngẫm lại xem, bà ngoại mình là người tốt như vậy, sao có thể không chào đón cậu cơ chứ?”

Bây giờ cô giống như một con cáo nhỏ ở trước mặt cậu, thậm chí còn dám trêu chọc cậu. Quảng Dã cong môi nhéo gáy cô: “Cậu cứ chờ đấy.”

Đợi đến lúc cậu có thời gian sẽ dạy dỗ lại cô sau.

Hai phòng bên trái và bên phải sân đều để trống để cho cả đám ngủ, một phòng dành cho nam và một phòng dành cho nữ. Hai ngày trước, khi Liên Vũ Châu nghe tin mấy đứa sẽ đến chơi nên nhanh chóng dọn dẹp phòng, bà còn trải cả khăn trải giường mới và đồ dùng sinh hoạt đã được chuẩn bị sẵn, thoạt nhìn rất sạch sẽ tinh tươm và ngăn nắp. Liên Vũ Châu mỉm cười: “Điều kiện ở nhà chỉ ở mức trung bình, mấy đứa thông cảm cho bà nhé.”

Cả đám vội vàng nói không sao, sau khi cất hành lý, mọi người trở lại căn phòng lớn ở giữa, Quảng Dã lấy ra rất nhiều đồ Tết mua cho Liên Vũ Châu nhưng Liên Vũ Châu từ chối nhận. Bấy giờ Quảng Dã mới nói đây đều là quà do Tống Thịnh Lan và Quảng Minh Huy gửi đến, đây là chút tâm ý từ gia đình họ, vì vậy Liên Vũ Châu không còn cách nào khác ngoài việc cảm ơn cậu rồi nhận lấy và yêu cầu cậu sau này không cần chi tiêu cho mấy việc này.

Bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn, trên bàn bày đầy thức ăn, Liên Vũ Châu nói: “Những loại rau này đều được trồng ở nhà, không dùng thuốc trừ sâu hay thuốc bảo quản đâu, gà vịt cũng do chính tay bà nuôi đấy.”

Ngồi vào bàn ăn, Dụ Niệm Niệm mỉm cười: “Lúc trước Lê Lê nói đồ ăn bà ngoại nấu rất ngon, chỉ nghĩ đến thôi là đã cháu đã chảy nước miếng rồi, cháu rất mong được nếm thử đấy ạ.”

Nhiếp Văn: “Đâu phải mỗi cậu, tôi cũng muốn ăn thử lắm rồi, hai đêm trước tôi đã bắt đầu chảy nước miếng rồi.”

Liên Vũ Châu bị những đứa nhóc lém lỉnh này chọc cười: “Vậy mấy đứa nhanh nếm thử đi.”

Mọi người nhấc đũa lên ăn. Tang Lê nhìn Quảng Dã bên cạnh: “Ăn có ngon không?”

Cậu gật đầu nói rất ngon, Tang Lê mỉm cười, mọi người náo nhiệt ăn uống. Một lúc sau, cửa trước sân bị đẩy ra, một giọng nữ trung niên tươi cười truyền tới:

“Ồ, ở nhà náo nhiệt quá——”

Tang Lê nghe thấy giọng nói quen thuộc, lúc quay đầu lại thì nhìn thấy gia đình ba người nhà Quế Tú Viện, cô thoáng giật mình.

Quế Tú Viện mặc một chiếc áo khoác len màu hồng đào, tóc uốn gợn sóng. Theo sau bà ta là Tang Thành Nghiệp, một người đàn ông có khuôn mặt giản dị, mặc áo sơ mi và con trai là Tang Bành Khải vẫn luôn cúi đầu chơi game.

Liên Vũ Châu nhìn thấy Quế Tú Viện thì giật mình, nụ cười nhạt đi. Bà cụ không ngờ bọn họ lại đến vào lúc này. Bầu không khí hài hòa ban đầu đã bị phá vỡ.

Ba người bước vào nhà, Liên Vũ Châu sửng sốt: “Không phải con nói hôm nay đi lên thị trấn mua đồ sao?”

Quế Tú Viện cười nói: “Đúng vậy, bọn con vừa từ thị trấn trở về, tối hôm qua không phải nói Điềm Điềm sẽ dẫn các bạn cùng lớp về chơi hai ngày sao? Thế là con vội vàng đi mua đồ ăn uống cho bọn trẻ, không ngờ lại có nhiều bạn như vậy.”

Tang Lê nhìn về phía đám bạn Dụ Niệm Niệm đang tỏ ra khó hiểu, trong lòng thắt lại, giấu đi khuôn mặt cứng ngắc giới thiệu: “Đây là cậu mợ của mình.”

Những người còn lại không biết sự tình, đều ngoan ngoãn chào hỏi, Quế Tú Viện mỉm cười đáp lại, sau đó nhìn về phía Quảng Dã đang ngồi bên cạnh Tang Lê từ nãy không nói năng gì:

“Ôi chao, đây là con trai nhà họ Quảng phải không?”

Tang Lê chợt ý thức được điều gì đó, cô cảm thấy xấu hổ và chỉ có thể gật đầu, Quế Tú Viện lập tức nở một nụ cười và nhiệt tình bước đến chỗ cậu:

“Ôi chao, hóa ra đây là cậu chủ Quảng. Lúc trước dì rất tò mò về cháu, cuối cùng dì cũng tận mắt thấy cháu rồi!”

Quế Tú Viện nhìn cậu, khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai, bà ta không khỏi khen ngợi: “Dì vẫn luôn nghe nói ngài Tống có một đứa con trai vô cùng ưu tú, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Trông cháu xem, vừa cao dáo lại vừa đẹp trai, đẹp hơn Khải Khải nhiều!

Hai giây sau, Quảng Dã lười biếng ngước đôi mắt đen láy lên nhìn bà ta. Quế Tú Viện vội vàng kéo con trai mình lại: “Không được chơi điện thoại di động nữa, lại đây chào anh trai Tiểu Quảng của con một tiếng đi.”

Tang Bành Khải bực bội nói: “Con đang chơi game, không rảnh.”

“Thái độ của con như vậy là sao?! Lát nữa về mẹ sẽ tịch thu điện thoại của con!” Bà tôi cười xin lỗi Quảng Dã, “Thằng nhóc này đang xấu hổ. Thực ra hôm qua biết cháu đến, thằng bé còn nói rất muốn gặp anh Tiểu Quảng, nó rất trông ngóng cháu đến đó, hahaha.”

Tang Bành Khải: “Con không có nói vậy, mẹ đừng nói điêu.”

“…”

Quế Tú Viện tức giận đánh thằng bé, cười gượng rồi nhanh chóng bưng những thứ lớn nhỏ vừa mua đến trước mặt: “Cậu chủ Tiểu Quảng, sáng nay biết cháu sẽ tới nên dì đã lên siêu thị ở trên huyện để mua rất nhiều đồ ăn văn, dì biết hẳn mấy đứa nhóc sẽ thích cho mà xem.”

Đại thiếu giau Quảng chậm rãi ăn cơm: “Tôi đã lớn rồi, không ăn đồ ăn vặt.”

“…”

Quế Tú Viện mỉm cười: “Không sao, dì cũng mua đồ uống các loại, ở đây có Coca với Sprite, hẳn mấy đứa đều thích.”

Quảng Dã thản nhiên nói: “Tôi đang giảm cân, không uống đồ uống có ga.”

Quế Tú Viện: “…”

Bà ta nhìn về cái người không hề béo chút nào, vẫn mỉm cười: “Không sao đâu, à đúng rồi, tối nay mấy đứa sẽ ở đâu? Hay là lên nhà của dì ở thị trấn thì thế nào? Điều kiện trên núi tệ lắm.”

Quảng Dã vẫn thản nhiên đáp trả: “Không cần, tôi không quen ở trong huyện, tôi chỉ thích sống trên núi. Điều quan trọng là ở đây yên tĩnh, không bị người khác làm phiền.”

Quế Tú Viện biết mình bị đâm chọc: “…”

Sắc mặt bà ta trở nên tối sầm, Tang Thành Nghiệp lúng túng kéo bà ta đi: “Về nhà, về nhà ăn cơm, để bọn trẻ ăn trước đi đã.”

Quế Tú Viện không hài lòng trừng mắt nhìn ông: “Anh giục em cái gì?! Đây không phải nhà em à? Em chỉ nói vài câu thôi cũng không được à?”

Liên Vũ Châu đã quen rồi, bất đắc dĩ nói với Tang Thành Nghiệp: “Mấy đứa còn chưa ăn cơm à, ngồi xuống ăn cùng đi.”

“Không sao đâu mẹ, ở nhà chúng con đã nấu đồ ăn rồi.”

Quế Tú Viện: “Mẹ bảo chúng ta ngồi xuống ăn, anh lải nhải cái gì vậy?”

Quế Tú Viện lôi Khải Khải ngồi xuống ăn cơm, Tang Thành Nghiệp đành phải ngồi xuống, ông nhìn Tang Lê và mỉm cười: “Điềm Điềm đến ở Vân Lăng xong càng ngày càng xinh đẹp hơn rồi, hình như cũng tăng cân hơn một chút, không để bản thân gầy nhom, ốm yếu.”

Tang Lê thích cậu của mình, cho nên cô nhẹ nhàng đáp lại, Quế Tú Viện nghe vậy bèn hướng ánh mắt về phía Tang Lê và tấm tắc:

“Điều này chứng tỏ nhà họ Quảng đã chăm sóc rất tốt cho cháu. Với tư cách là trưởng bối, mợ cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm khi thấy Điềm Điềm sống rất tốt ở Vân Lăng. Điềm Điềm, gia đình họ Quảng rất tốt với cháu đấy. Cháu nên biết ơn khi cháu sống trong nhà của họ, gia đình họ Quảng chính là đại ân nhân của chúng ta.”

Tang Lê nhắm mắt lại, cổ họng khô khốc, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy thiếu niên bên cạnh lạnh lùng nói: “Đại ân nhân cái nỗi gì, bố mẹ tôi rất thích Tang Lê, họ coi cậu ấy như con ruột vậy, chỉ mong cậu ấy sống thật tốt.”

“Đúng đúng đúng……”

Quảng Dã giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Quế Tú Viện:

“Nếu có người bắt nạt cậu ấy lần nữa, chúng tôi nhất định sẽ xử lý.”

Lời nói của Quảng Dã rõ ràng là đang chống lưng cho Tang Lê.

Tang Lê ngơ ngác nhìn cậu, trái tim cô mềm nhũn và muốn tan chảy ra.

Quế Tú Viện đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Quảng Dã, trong lòng run lên. Nghĩ đến lời mắng nhiếc Tang Lê trước đây, bà ta vội vàng mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, là người nhà của Điềm Điềm, chúng ta cũng đều muốn bảo vệ và yêu thương con bé, đều ngóng trông con bé sẽ quay trở về.”

Liên Vũ Châu lanh nhạt nói: “Ngón trông Điềm Điềm trở về cơ à. Thế nhưng từ lúc chị bước chân vào cái nhà này tới giờ, tôi chưa thấy chị mở miệng hỏi thăm con bé câu nào đâu.”

Mặt Quế Tự Viện cứng đờ, xấu hổ: “Con…”

Liên Vũ Châu mất kiên nhẫn và kết thúc cuộc trò chuyện:

“Được rồi, ăn đi, đồ ăn nguội rồi.”

Liên Vũ Châu gặp thức ăn cho đám trẻ, Quế Tú Viện nhận thấy còn người ngoài ở đây nên chỉ có thể giữ nụ cười gượng gạo trên môi, không dám nói gì thêm.



Suốt bữa ăn, lần đầu tiên Quế Tú Viện cảm nhận được cảm giác nuốt không trôi.

Ban đầu khi biết Quảng Dã sắp đến, bà ta đã nghĩ đến việc cố gắng lấy lòng cậu, nhưng bà ta không ngờ rằng Quảng Dã không hề tôn trọng bà ta, thậm chí còn đáp trả khiến bà ta phải câm nín, điều này khiến bà ta rất xấu hổ.

Sau đó, Quế Tú Viện không nói gì, Liên Vũ Châu trò chuyện với đám trẻ, bầu không khí lại trở nên vui vẻ. Quế Tú Viện muốn xen vào vài lời, nhưng Quảng Dã có vẻ lười nói chuyện với bà ta và không thèm để ý bà ta vào mắt, bà ta muốn tức cũng không tìm được cách nào để xả ra.

Đại thiếu gia này đúng là kiêu ngạo…

Quế Tú Viện tức đến mức mũi không phải mũi, mắt không phải mắt. Ăn xong, bà ta kiếm cớ rời đi, trút giận lên người Tang Thành Nghiệp và Tang Bành Khải. Phải mất một thời gian dài lời chửi rủa của bà ta mới nguôi dần.

Ăn tối xong, Tang Lê giúp Liên Vũ Châu dọn dẹp bát đĩa, để những người khác nghỉ ngơi. Mấy đứa đến phòng khách ngồi, Dụ Niệm Niệm nhỏ giọng hỏi: “Mợ Lê Lê bị gì vậy?”

Nhiếp Văn nói đùa: “Thoạt nhìn thì bà ta như là một người họ hàng xa lạ. Từ đầu đến cuối không quan tâm đến Tang Lê mà chỉ bận xu nịnh A Dã. Nhưng A Dã đã giáng cho bà ta một cú vả mặt đau điếng khiến bà ta bị nội thương, thật quá là hả hê.”

“Quảng Dã độc miệng xuất trận. Ha ha ha ha... “

Bọn họ nhìn thấy khuôn mặt của Quế Tú Viện hết đỏ lại trắng thì chỉ muốn phá lên cười.

Làm xong công việc, Tang Lê bưng trà đến cho bọn họ, nói chuyện được dăm ba câu rồi cô đi ra ngoài nhà. Nhìn thấy Quảng Dã đang ngồi xổm ở bậc thang quan sát chậu cây, cô nghĩ tới chuyện vừa xảy ra: “Quảng Dã, bữa cơm ban nãy có hơi mất mặt, làm cậu không thoải mái…”

Quảng Dã đứng dậy, dựa vào cửa nhìn cô, cười nói: “Tâm tình của tôi rất tốt, trong lòng có khó chịu chút nào đâu.”

Người cảm thấy khó chịu nhất đương nhiên chính là Quế Tú Viện.

Tong lòng Tang Lê vẫn cảm thấy áy náy: “Thật ra cậu không cần để ý đến mợ của mình, bà ấy chính là loại người như vậy.”

“Tôi rất có ác cảm.”

“Lần đó ở Châu Khê, cậu cũng vì bà ta mà khóc nức nở.”

Tang Lê hơi giật mình.

Quảng Dã nhìn cô: “Cho nên từ nay chỉ cần có tôi ở đây, bà ta đừng hòng giương oai diễu võ trước mặt cậu.”

Tim Tang Lê đập rộn ràng, tràn ngập sự ấm áp.

Cô ngước nhìn bầu trời trong xanh, chợt nghĩ đến điều gì đó, nhướng mày: “Đột ​​nhiên mình nghĩ đến con vẹt mà chúng ta đã cứu được ở Châu Khê ngày đó.”

“Ừm?”

“Lúc đó cậu nói, mặc dù bị thương, nhưng chỉ cần vết thương được chăm sóc và chữa lành, nó có thể bay trở lại.”

Cô quay lại nhìn cậu: “Mình nghĩ chắc bây giờ vết thương đã lành hẳn và nó có thể bay trên trời rồi phải không?”

Quảng Dã bắt gặp ánh mắt lấp lánh của cô, nhếch môi sờ đầu cô:

“Ừ, chú vẹt nhỏ.”

Tang Lê mỉm cười rồi hất tay cậu ra.

Một lúc sau, Liên Vũ Châu bưng một đĩa táo cắt lát từ trong bếp ra cho bọn họ ăn, cười nói: “Mấy đứa, buổi chiều để Điềm Điềm đưa các cháu đi dạo trong núi đi. Điềm Điềm đưa các bạn đi chơi vui vẻ nhé.”

“Vâng ạ.”

Sau đó, Tang Lê dẫn các bạn đi thăm quan nhà cổ ở khu vực lân cận, Nhiếp Văn hào hứng được xuất phát: “Chúng ta chỉ ở lại hai ngày, sao không nhanh chân đi chơi đi?”

Mọi người đều đồng tình, Tang Lê gật đầu: “Được, để mình đi lấy dụng cụ câu cá. Nhớ mặc thêm quần áo nhé, trên núi lạnh lắm đấy.”

Tang Lê đi đến sân sau, Từ Hiểu cũng nhanh chóng xuất hiện, cô nàng diện một chiếc váy cotton màu trắng xinh đẹp, buộc tóc thành hai bím nhỏ, trên môi còn điểm chút sắc đỏ. Tang Lê ngắm nghía rồi cười: “Trang điểm đẹp như vậy làm gì vậy nè?”

Từ Hiểu ngượng ngùng: “Các cậu ăn mặc đẹp như vậy, đương nhiên là mình cũng muốn đẹp rồi.”

Sau khi mấy người đang thu dọn xong, Từ Hiểu nhìn về phía phòng khách, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Quảng Dã thêm một lát nữa. Cô nàng nhẹ giọng thì thầm bên tai Tang Lê: “Điềm Điềm, mình cảm thấy Quảng Dã rất đẹp trai, mình thậm chí còn chưa từng trông thấy ai ở trường mình đẹp trai được như vậy.”

Tang Lê mỉm cười, Từ Hiểu nghi hoặc: “Nhưng mình còn tưởng rằng một công tử bột như vậy ấy sẽ không thích nơi có thâm sơn cốc địa như nơi đây. Tại sao lần này cậu ấy lại đi cùng vậy?”

Tang Lê cũng không che giấu Từ Hiểu chuyện xảy ra giữa cô và Quảng Dã, cô muốn tìm cơ hội để giãi bày nhưng bây vẫn chưa phải lúc nên cô đành phải kiếm một cái cớ khác: “Cậu ấy thích núi nên muốn đi một chuyến.”

“Lúc trước cậu còn nói cậu ấy khó gần, mình công nhận cậu ấy khó gần thật, cậu ấy đối xử với mọi người đều như vậy sao?”

“Chơi thân với nhau lâu rồi thì cảm thấy bình thương. Lần đầu tiên gặp cậu ấy, mình cũng muốn tránh xa cậu ấy.”

Từ Hiểu mỉm cười, không khỏi nhìn thêm lần nữa rồi quay đầu lại.

Cuối cùng, họ ôm dụng cụ của mình lên và bảy người cùng đi ra ngoài.

Đi giữa đường làng, Từ Hiểu giới thiệu phong cảnh núi non cho họ, mọi người nhanh chóng làm quen.

Cười nói suốt dọc đường, mọi người bước tới con suối rộng chừng năm mét, nước chảy chậm và trong vắt. Nếu là mùa hè, đi chân trần bước xuống nước sẽ rất mát mẻ.

Tang Lê hướng dẫn các bạn các bước bắt cá: “Đầu tiên hãy xé bánh mì thành từng miếng nhỏ rồi ném xuống để thu hút cá, sau đó dùng lưới này để nhanh chóng bắt cá. Việc này khá khó khăn.”

Mọi người nín thở chờ đợi Tang Lê thử một lần, nhưng đều không thành.

Lần thứ hai, vẫn trống rỗng.

Lần thứ ba, con cá bỏ chạy.

Năm phút sau, không một con cá nào lọt vào lưới.

“Tang Lê, cậu không thể làm được, ha ha ha…”

Tang Lê xấu hổ: “Không phải, trước đây vẫn ok mà, có lẽ là do mình lâu rồi không câu cá nên tay nghề của mình kém đi rồi.”

Tang Lê yêu cầu những người khác thử. Quảng Dã cầm lưới, căn chuẩn thời cơ, cậu  căng lưới xuống và bắt được con cá.

“Cậu siêu vậy?”

“Là do cậu ngốc thôi.”

“Cậu ngốc mới ngốc ý…”

Thực ra, Quảng Dã đã từng thử qua ở sơn trang của chính mình. Sau đó, mọi người đều vui vẻ bắt thử. Đến lượt Dụ Niệm Niệm, cô nàng bỗng nảy ra ý đồ xấu, cô hất nước tung tóe khắp lên trời. Chẳng bao lâu sau, Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đứng cạnh cô nàng đều bị dính nước, khuôn mặt trở nên tối sầm:

“…Cậu đang câu cá hay đang rửa mặt cho tụi tôi vậy?”

Dụ Niệm Niệm: “Ha ha ha ha, xin lỗi ha ha ha…”

Mọi người lần lượt thử, Tang Lê không phục, một lúc sau, Quảng Dã đi vào bờ uống nước và ngắm nhìn Tang Lê.

Cô gái mặc bộ đồ cotton màu xám, búi tóc trên đầu, đôi mắt hạnh trong trẻo hơn cả dòng nước đang hào hứng tranh tài với mọi người.

Cậu cười thầm.

Có phải cô ấy luôn dễ thương thế này từ khi còn nhỏ không?

Một lúc lâu, Nhiếp Văn và những người khác hét lên rằng bánh mì đã hết và ai đó hãy đi mua đi. Quảng Dã thấy Tang Lê đang vui vẻ nên tự nhận đi, Từ Hiểu thấy vậy bèn nói: “Cậu không biết địa chỉ đâu, để mình dẫn cậu đi.”

Thế là hai người cùng nhau đi đến quầy tạp hóa, Quảng Dã lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, châm một điếu. Từ Hiểu bình tĩnh nhìn cậu, chủ động nói: “Quảng Dã, các cậu định ở đây chơi mấy ngày?”

“Trưa mai bọn tôi về.”

“À? Vậy tại sao Điềm Điềm lại nói cậu ấy sẽ rời đi vào ngày mùng hai tháng giêng âm lịch?”

“Cậu ấy sẽ ở lại thêm vài ngày nữa.”

“Ồ ồ……”

Khi đến một tiệm tạp hóa, Từ Hiểu đi chọn bánh mì, mua đồ uống và đồ ăn vặt. Quảng Dã cũng mua thêm vài chai đồ uống. Cậu dụi tàn thuốc, đi tính tiền rồi ra hiệu cho ông chủ tính tiền cả đồ trong tay Từ Hiểu: “Tính chung đi.”

“Được, tổng cộng là 25 tệ.”

Quảng Dã mở ví, lấy ra mấy tờ tiền, sau đó đi ra khỏi tiệm tạp hóa, Từ Hiểu sửng sốt một chút, mỉm cười nhìn cậu: “Cảm ơn.”

Cậu bình tĩnh đáp lại rồi bước đi. Mọi người lấy bánh và tiếp tục chiến đấu. Khoảng bốn giờ chiều, cả đám bắt được sáu con cá, khá tốt.

Mấy đứa xách xô rời khỏi suối, dự định chụp ảnh tại rừng hoa mận phía sau núi làm điểm dừng chân tiếp theo. Tang Lê xoa xoa cái mũi đỏ bừng của mình, Quảng Dã chú ý tới: “Sao vậy?”

Cô lắc đầu, “Không sao đâu, chỉ hơi lạnh thôi…”

Vừa rồi gió thổi qua, mũi cô bỗng nhiên hơi ngứa ngáy.

Đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ trong làng, mọi người nói muốn vào mua thứ gì đó để bổ sung sức lực. Tang Lê bảo họ vào trước còn cô mang cá về nhà trước giao cho Liên Vũ Châu xử lý, kẻo đợi thêm chốc nữa là chúng ngoẻo hết.

Sau khi Tang Lê rời đi, những người khác bước vào cửa hàng, Quảng Dã nhìn tờ thực đơn dán trên tường. Sau khi Từ Hiểu giới thiệu với mọi người, cô nhìn cậu không nói gì mà đi tới hỏi: “Quảng Dã, cậu đang làm gì vậy? Thích ăn không? Đây đều là món ăn nhẹ địa phương của tụi mình, cậu có thể thử.”

Quảng Dã nhìn xem, thờ ơ hỏi: “Có đồ uống nóng nào có thể giải cảm không?”

Ông chủ nghe vậy bèn vội vàng đáp: “Có chứ, nhà chúng tôi pha trà gừng rất ngon, có thể xua tan cái lạnh vào mùa đông.”

Quảng Dã gọi một cốc và nhờ ông chủ tính tiền chung:

“Ông gói trà gừng cho tôi.”

Ông chủ đồng ý, một lúc sau, đồ ăn vặt mọi người gọi lần lượt được bưng ra. Từ Hiểu mời vài người ngồi xuống ăn, nhưng Quảng Dã lại mang trà gừng đi: “Các cậu ăn trước đi.”

“Này, này, cậu đi đâu vậy…”

Quảng Dã bước ra khỏi cửa hàng và đi về hướng đi ban đầu.

Vài phút sau, Tang Lê nhìn thấy cậu thì sửng sốt không thôi:

“Cậu mua gì vậy?”

Đi tới trước mặt cô, Quảng Dã nhìn cô, nhướng mày: “Về đến nhà mà cũng không mặc thêm quần áo à?”

Cô sửng sốt: “Mình quên mất…”

“Ngày qua ngày cậu có thể nhớ được gì nữa không?”

“…”

Cái người này thật ác mồm mà.

Cô rũ lông mày xuống, nhưng ngay sau đó, một tách trà gừng ấm được nhét vào tay cô, cô sửng sốt một lúc, sau đó nhìn thấy Quảng Dã cởi khăn quàng cổ, quàng qua cổ cô, kéo cô lại gần về phía cậu.

Được chiếc khăn quấn kín, hơi ấm ùa đến, xua tan mọi lạnh lẽo.

Tang Lê ngây người, Quảng Dã choàng khăn quàng cổ cho cô xong, ngước mắt lên, đôi mắt đen phản chiếu bóng hình cô:

“Còn lạnh không?”