Nhiếp Văn: “Aaa, sao cậu lại tàn nhẫn như vậy…”
Rõ ràng là cậu ta đang giúp đỡ cậu mà!
Quảng Dã lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, Nhiếp Văn nhanh chóng ngậm miệng ngồi xuống.
Bên cạnh, Trương Bác Dương vốn đang cúi đầu viết bài tập, đã cười đến run lẩy bẩy.
Tang Lê bối rối quay lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhiếp Văn lại phát bệnh à?
–
Dù thế nào đi chăng nữa, sự việc của Tô Bạch Tình cuối cùng cũng lắng xuống, cuộc sống của mọi người trở lại bình thường.
Thời gian đều đặn trôi qua, Tang Lê và Quảng Dã cũng bắt đầu học thêm trong tuần.
Gần đây, Quảng Dã hầu như luôn về nhà ăn tối, ngay cả quản gia cũng thấy khó hiểu. Trước đây, cậu hiếm khi về và có khi đến nửa đêm mới về nhà. Bây giờ thì hôm nào cũng ngoan ngoãn về nhà ăn cơm, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
Tang Lê không để chuyện này trong lòng, cô chỉ cho rằng Tống Thịnh Lan đã bảo ban được cậu, khiến gần đây cậu trở nên ngoan ngoãn hơn một chút.
Tuy nhiên, Tang Lê phát hiện ra rằng mặc dù Quảng Dã vẫn lên lớp học thêm nhưng thái độ lại thờ ơ, khiến giáo viên đau đầu. Tang Lê lại nghĩ đến việc Tống Thịnh Lan dù có về muộn thế nào thì cũng phải lên kiểm tra tình hình học thêm của Quảng Dã, trong lòng không khỏi lo lắng.
Tang Lê nghĩ vậy càng lo lắng hơn.
Trong tuần thứ hai, tối thứ sáu, bọn họ học thêm văn.
Trước giờ học, Tang Lê đang ngồi viết bài trong phòng học, cô ngẩng đầu nhìn Quảng Dã ngồi đối diện đang chơi game, không kiềm được gọi cậu:
“Quảng Dã——”
Chàng trai ngước mắt lên nhìn cô.
Tang Lê đưa cho cậu xem đề thi: “Bài thi giáo viên môn văn giao cậu đã làm xong chưa? Hôm nay cô sẽ kiểm tra đấy.”
“Chưa.”
“Vậy sao giờ cậu còn không lo làm đi?”
Trước đây nếu cô quan tâm cậu như thế này thì cậu sẽ nổi giận.
Quảng Dã hít một hơi thật sâu, đặt PSV lên bàn, giẫm lên xà ngang dưới gầm bàn, hơi dang chân ra, cầm lấy nước khoáng trên bàn rồi vặn ra.
Nhìn thấy cậu như vậy, Tang Lê nghĩ tới lời Tống Thịnh Lan đã nói với cô, bất lực nói: “Quảng Dã, cậu có thể đừng như vậy nữa được không?”
Quảng Dã ngước mắt nhìn cô: “Cái gì cơ?”
“Cậu đã chủ động bảo dì Tống là muốn học thêm. Trông cậu như vậy có chút nào giống với bộ dáng muốn học thêm đâu. Sau này dì Tống biết dì sẽ lo lắm đấy.”
Ông đây đương nhiên là không muốn học thêm rồi.
Còn không phải vì cậu sao.
Quảng Dã dùng đầu lưỡi liếm liếm răng hàm, mắt nhắm mắt mở.
Tang Lê lặng lẽ nhìn cậu: “Quảng Dã, đôi lúc mình thật sự không hiểu được cậu là người thế nào nữa, mỗi ngày cậu đều giả vờ như vậy không thấy chán sao?”
Sắc mặt Quảng Dã hơi khựng lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
“Cậu muốn nói gì?”
Tang Lê không sợ cậu: “Không phải sao? Rõ ràng là cậu biết làm, nhưng lại giả vờ như không biết. Mình thấy cậu đã trả lời câu hỏi vật lý khó nhất trong bài kiểm tra chất lượng của thành phố, và những ghi chép cậu ghi không chỉ là những gì giáo viên nói trong lớp, còn bổ sung thêm những suy luận của bản thân cậu. Nếu cậu không học hoặc không nghe giảng thì làm sao cậu có thể làm được? “
Quai hàm của Quảng Dã cứng lại, cậu đột nhiên im lặng.
“Cũng giống như cậu rõ ràng là rất tốt và tử tế với người khác. Lúc trước, chuyện của Trạm Thiến Tuyết là cậu đứng ra bảo vệ mình, cậu còn giúp Lữ Nguyệt tự tin hơn, cậu cũng rất nghiêm túc và có trách nhiệm trong biểu biểu diễn lễ khai giảng. Dì Lâm từng nói với mình, cậu là một đứa trẻ ngoan và những gì dì ấy nói về cậu hoàn toàn khác với những gì mình thấy.”
Tang Lê nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Quảng Dã, mình tin rằng cậu trong lời của dì Lâm mới chính là cậu, đúng không?”
Quảng Dã ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Tang Lê.
Lời nói của cô gái nhẹ nhàng như dòng suối trong trẻo nhưng lại giống như một cơn sóng dữ dội, khuấy động mọi tâm tư thầm kín của cậu.
Căn phòng im lặng hồi lâu.
Cho đến khi giọng nói nhẹ nhàng của Tang Lê lại vang lên: “Quảng Dã, mình rất ghen tị với cậu. Cậu sinh ra trong một gia đình tốt, được bố mẹ yêu thương lại có điều kiện học tập tốt như vậy. Mình biết cậu thấy những điều này là bình thường nhưng đối với mình, mình chưa bao giờ dám mơ tới.”
Quảng Dã khẽ chớp mắt.
Tang Lê nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Quảng Dã, cậu có thể học tập chăm chỉ không? Không chỉ vì bản thân mà còn vì dì Tống. Dì ấy thực sự lo lắng cho cậu lắm.”
Thiếu niên nghe vậy, hồi lâu không nói gì, trên mặt không có cảm xúc gì, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau, lúc bảy giờ, Vu Thanh đến. Vì phải học riêng nên Tang Lê đi đến căn phòng nhỏ để làm bài tập.
Trong lúc đó, cô lặng lẽ nhìn ra ngoài, thấy thiếu niên tuy vẫn còn vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại rơi vào tờ giấy mà giáo viên đang nói.
Cậu ấy thế mà nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài…
Chàng trai ngước mắt lên, tình cờ bắt gặp cô đang nhìn mình, cậu cứng ngắc quay mắt đi chỗ khác, xoay bút, vẻ mặt vẫn bất cần.
Tang Lê ngoảnh mặt đi, lặng lẽ cười.
……
Một tiếng sau, buổi dạy kèm của Quảng Dã kết thúc, đến lượt Tang Lê.
Chín giờ tan học, Vu Thanh giao bài tập cho hai người, Tống Thịnh Lan vừa về nhà liền đi qua xem, mời giáo viên xuống tầng ngồi nói chuyện.
Vu Thanh nói về tình trạng học tập của hai đứa trẻ, Tang Lê đương nhiên không cần phải lo lắng. Nhắc đến Quảng Dã, cô cười nói: “Tôi cảm thấy thằng nhóc này tối nay hợp tác hơn nhiều, thỉnh thoảng trong lúc học em ấy sẽ tương tác với tôi, hiệu suất học cũng cao hơn.”
“Vậy sao, đúng là hiếm thấy…”
Vu Thanh: “Thực ra, Quảng Dã rất thông minh. Tôi giảng một lần em ấy đã hiểu luôn, không hề giống học sinh lười học.”
Tống Thịnh Lan cười thở dài: “Thằng bé này từ nhỏ cái gì cũng học rất nhanh, bất kể là các môn thể thao, hội họa hay đua xe, nhưng việc học tập là điều khiến tôi lo lắng nhất.”
“Hãy cho thằng bé thêm thời gian, có thể nó sẽ thay đổi.”
Tống Thịnh Lan mỉm cười gật đầu.
Bên kia, trong phòng học trên lầu, Tang Lê tiếp tục làm bài tập trong gian phòng nhỏ, trong khi đó Quảng Dã ngồi đối diện cô, xem vở ghi một cách chán nản.
Sau cuộc trò chuyện vừa rồi, cả hai đều không chủ động lên tiếng.
Trong phòng rất yên tĩnh, hai người cũng không có quấy rầy nhau.
Những chiếc kim đồng hồ trên tường vẫn tích tắc quay tròn.
Đến mười giờ, Tang Lê mới làm xong bài tập hàng tuần, đầu óc cô trống rỗng, cô cảm thấy hơi buồn ngủ.
Khi Quảng Dã đọc xong bài nhìn lên liền thấy cô gái đang ghé vào bàn, mắt nhắm lại, mái tóc đen dài rũ xuống che đi bờ vai, khuôn mặt mềm mại ngoan ngoãn lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cậu im lặng nhìn hồi lâu rồi mới bước ra khỏi phòng.
Cậu gọi quản gia đến, nói vài câu với ông, đối phương lập tức đồng ý. Hai mươi phút sau, ông bưng lên một bát mì vi cá sốt cà chua nóng hổi.
Tang Lê bừng tỉnh, chống tay đứng dậy, cô nhìn thấy Quảng Dã ngồi đối diện nghịch điện thoại, không ngẩng đầu lên, đẩy bát mì đến trước mặt cô:
“Ăn đi, người trong nhà nấu đồ ăn đêm cho cậu.”
Tang Lê ngơ ngác dụi dụi mắt: “Sao mình lại ngủ mất chứ …”
“Bản thân mình thế nào còn không hiểu nữa… Cằm cậu dán lên mặt bàn luôn đấy.”
“…”
Cô quả thực rất mệt mỏi, nhìn bát mì đậm đà thơm phức, cảm giác thèm ăn càng bị kích thích: “Chỉ có một bát thôi à? Cậu không ăn hả?”
“Cậu cứ ăn của cậu đi, nói nhiều thế làm gì.”
Mình nên mặc kệ cậu ấy…
Tang Lê cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Quảng Dã nhìn cô vui vẻ húp mì, lấy nước dừa do quản gia mang đến, mở lon, đẩy trước mặt cô, cô cảm ơn rồi nhận lấy, nhấp một ngụm, đôi mày cũng cong cong theo:
“Buổi tối học mệt quá, được ăn bát mì như thế này thật hạnh phúc.”
Quảng Dã bĩu môi nói: “Không có tiền đồ.”
Cô mím môi: “Thật mà. Khi còn học cấp hai, mình sống ở nhà dì, ngày nào mình cũng ăn không nhiều, phần lớn thịt ở nhà đều cho em họ ăn, có khi mình ăn thêm một cái đùi gà cũng sẽ bị trách mắng, cho nên lúc học buổi tối mình thường xuyên thấy đói bụng.”
Quảng Dã nghe vậy nhìn cô, ánh mắt nóng rực, Tang Lê mỉm cười tự nhiên nói: “Nhưng mà không sao, mình gầy nên cũng không cần ăn nhiều.”
“Từ giờ trở đi chỉ cần nói cho dì Triệu buổi tối muốn ăn gì, bây giờ chúng ta phải bổ sung đủ chất, nhà chúng ta không thiếu đùi gà.”
Cô không khỏi buồn cười, “Ừa, mình biết rồi.”
Cuối cùng cô cũng ăn xong hết một bát mì, bụng no căng khiến cô cảm thấy rất thỏa mãn, mệt mỏi cả ngày đều bị xua tan.
Sau khi làm xong tất cả bài tập về nhà, cô nói với Quảng Dã rồi về phòng tắm rửa.
Chàng trai bước ra khỏi phòng học, rời ánh mắt khỏi lưng cô rồi cũng về phòng.
Mở cửa ban công ra, bên ngoài rất mát mẻ.
Cậu dựa vào lan can và nhìn về phía những ngọn núi mờ ảo phía xa.
Một cơn gió đêm thổi vào từ bên ngoài, giống như mang theo lời của Tang Lê nói tối nay phát lại bên tai cậu.
“Quảng Dã, ngày nào cũng giả vờ như vậy, cậu không thấy mệt sao?”
“Quảng Dã, mình tin rằng cậu trong lời của dì Lâm mới chính là cậu.”
“Mình biết cậu có thể thấy những điều này là bình thường nhưng đối với mình, mình chưa từng dám có.”
Trong lòng cậu như đang có một cục than đang cháy, nóng rực, lan ra từng chút một nhưng cuối cùng lại hóa thành những sợi mềm mại, hòa tan vào xung quanh.
Quảng Dã cụp mắt xuống, cảm xúc trong lòng lên xuống như thủy triều.
–
Ngày hôm sau, thứ bảy, sẽ học thêm tất cả các môn.
Sau khi ăn sáng xong, Tang Lê đến phòng học sớm.
Cô sắp xếp lại sách giáo khoa, nhưng đến gần 8 giờ mà vẫn không thấy Quảng Dã đâu.
Quản gia bưng trà lên, Tang Lê nghi ngờ hỏi ông: “Quảng Dã chưa dậy ạ? Thầy cũng sắp đến rồi.”
Quản gia đau đầu mà lắc đầu: “Vừa rồi tôi đi gõ cửa, chắc cậu ấy vẫn còn ngủ nên không thấy phản ứng gì, từ trước đến nay cậu ấy chưa bao giờ dậy sớm vào thứ bảy. Không thì một lúc nữa phiền cháu lên gọi cậu ấy một câu được không?”
Tang Lê nhẹ nhàng thở dài: “Dạ, vâng…”
Hai phút sau, cửa phòng học bị đẩy ra, Tang Lê tưởng là giáo viên, không ngờ lại nhìn thấy Quảng Dã bước vào.
Chàng trai mặc chiếc quần jean ngắn màu đen như không sợ lạnh, chậm rãi bước vào. Mái tóc đen ngắn ướt đẫm nước, mặt vẫn còn vương nét buồn ngủ, đôi mắt đen láy được mặt trời chiếu sáng chuyển sang màu hổ phách nhạt.
Cậu ấy thế mà dậy rồi…
Quảng Dã kéo ghế dựa ra, uể oải ngồi xuống trước bàn như người không có xương, quản gia vội vàng dọn bữa sáng cho cậu.
Tang Lê thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi giáo viên đến vào buổi sáng, hai người tách ra tự học, ai làm việc nấy.
Buổi trưa có một chút thời gian nghỉ trưa, Quảng Dã về phòng chơi game, thấy Nhiếp Văn gửi cho cậu một tin nhắn: [Buổi chiều có rảnh không? Đến nhà cậu chơi LOL nhé?]
Trước kia Nhiếp Văn cùng mấy nam sinh khác cuối tuần thường đến nhà Quảng Dã chơi, nhưng học kỳ này, bởi vì bọn họ đang học năm cuối cấp ba nên ít đến hơn.
Quảng Dã đang chơi game, thấy vậy cầm điện thoại lên trả lời: [Sao cũng được.]
Nhiếp Văn: [Ok, tôi và Bác Dương sẽ đến.]
Mười phút sau, Nhiếp Văn cùng Trương Bác Dương nhanh chóng đến nhà Quảng Dã, quản gia biết bọn họ, dẫn bọn họ lên tầng bốn.
Khi đến phòng, Quảng Dã cũng vừa đánh xong một ván game, hai người đi đến tủ lạnh trong phòng ngủ lấy đồ uống lạnh, tự nhiên giống như ở nhà.
Hai chàng trai ngồi lên ghế sofa: “Vừa nãy cậu chơi gì thế?”
Quảng Dã dựa vào sô pha nói: “Thành phố ngầm.”
Nhiếp Văn chơi với cậu vài ván, sau đó nghĩ tới điều gì đó: “Tang Lê đâu? Vừa rồi lên tầng không thấy cậu ấy, cậu ấy ở tầng mấy?”
“Tầng hai.”
“Ồ, tôi còn tưởng cậu ấy sống cạnh phòng cậu, đang định sang chào hỏi.”
Quảng Dã nhướng mắt nhìn cậu: “Cậu tìm cậu ấy làm gì?”
“Không có gì, thế nào, bạn cùng lớp chào nhau một câu thì làm sao?” Nhiếp Văn tinh nghịch cười, “Cậu chắc không biết Ốc tử vẫn luôn muốn đến nhà cậu chơi. Cậu ấy nóng lòng muốn gặp Tang Lê, đúng không Trương Bác Dương? Hay là chúng ta gọi cậu ấy đến cho vui?”
Trương Bác Dương uống nước hoa quả, ho khan, nhịn cười:
“Vậy cậu phải hỏi… hỏi A Dã xem cậu ấy có đồng ý không.”
Quảng Dã lạnh lùng liếc nhìn Nhiếp Văn, Nhiếp Văn nén cười: “Chỉ là nói đùa mà thôi, nguyên nhân chủ yếu là Tang Lê sẽ không vui, nhưng mà tôi cũng không dám.”
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa.
“Mời vào.”
Quảng Dã lên tiếng.
Sau đó cửa bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt của Tang Lê.
Khi Tang Lê nhìn thấy Nhiếp Văn và Trương Bác Dương, trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc. Nhiếp Văn không thể nhịn cười: “Haha, trùng hợp ghê, vừa nhắc tào tháo thì tào tháo đến luôn.”
Tang Lê sửng sốt: “Cái gì Tào Tháo…”
Hai người này đến khi nào vậy…
Nhiếp Văn đứng dậy đi về phía Tang Lê: “Không có gì, tôi và Trương Bác Dương đến chơi game với A Dã. Vừa nãy bọn tôi đang bảo sang chào cậu một tiếng, vào trong ngồi đi.”
“Không, mình chỉ đến gọi Quảng Dã thôi.”
Tang Lê nhìn vào mắt Quảng Dã, nhẹ nhàng nhắc cậu: “Giáo viên đang ở dưới tầng rồi, mình đến phòng học trước nhé.”
Cô nói xong liền rời đi, Nhiếp Văn khó hiểu nhìn Quảng Dã:
“Giáo viên nào??”
“Gia sư,” Quảng Dã thản nhiên nói, “Các cậu tự chơi đi nhé.”
Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, Trương Bác Dương đi theo, Nhiếp Văn nhìn thấy Quảng Dã đi vào căn phòng mà Tang Lê vừa vào.
Hai chàng trai nhìn nhau bối rối:???!
Nhiếp Văn kéo Trương Bác Dương trở lại phòng, đóng cửa lại, cố gắng bình tĩnh lại: “Chờ một chút, chờ một chút, lượng thông tin có chút lớn, đầu óc hiện tại có chút mơ hồ, phải suy nghĩ một chút. Vừa nãy tôi không nghe nhầm chứ, A Dã muốn học thêm!”
Trương Bác Dương ngơ ngác gật đầu.
Nhiếp Văn: “Vừa rồi Tang Lê gọi cậu ấy, cậu ấy lập tức ngoan ngoãn đi theo?!”
Trương Bác Dương lại gật đầu trong sự bàng hoàng.
Nhiếp Văn: “Vãi cả, A Dã điên rồi à?!!!”
Trương Bác Dương cũng bối rối: “Đúng vậy, không phải A Dã là người…ghét …học thêm nhất sao? Sao giờ cậu ấy lại thay đổi…chóng mặt vậy?”
Hai người ngồi trên sô pha, Nhiếp Văn suy nghĩ hồi lâu, chợt nhận ra điều gì đó, nhảy dựng lên: “Yêu! Đây nhất định là yêu! Chết tiệt!”
“…”
Trương Bác Dương: “Nhỏ thôi, cậu… nếu cậu lớn tiếng như vậy, dì Tống sẽ…nghe thấy đấy.”
Nhiếp Văn vội vàng nhỏ tiếng lại, nghiêng người: “Trương Bác Dương, cậu thấy tôi nói đúng không? Trước đây A Dã sẽ không bao giờ đi học thêm, cuối tuần không ở nhà chơi game thì cũng ra ngoài chơi, nhưng mà bây giờ Tang Lê chỉ cần ngoắc tay một cái cậu ấy đi tới luôn.”
“Trước đây… tôi đã bảo cậu rồi mà, A Dã chắc chắn đối xử…đặc biệt với Tang Lê.”
“Nhưng mà cũng thay đổi như vậy cũng lớn quá!”
Nhiếp Văn vừa nói vừa ngồi phịch xuống ghế sofa, đầu óc choáng váng:
“Quả nhiên là sức mạnh của tình yêu. Ngay cả A Dã cũng không thể thoát khỏi nó.”
Trương Bác Dương dựa vào ghế sofa và lắc đầu bối rối:
“Quả thật thay đổi…nhiều quá ”
Bên kia, trong phòng làm việc, Tang Lê và Quảng Dã hoàn toàn không biết đến cuộc trò chuyện giữa hai nam sinh trong phòng, họ đang hăng say học bài mới.
Thời gian làm bài kiểm tra và ôn bài nhanh chóng qua đi.
Buổi tối, sau giờ học tiếng Anh, giáo viên rời đi.
Tang Lê cầm sách và tiếp tục luyện phát âm. Quảng Dã ngồi đối diện nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại sửa lỗi cho cô.
Tang Lê không khỏi tò mò hỏi cậu: “Quảng Dã, sao cậu nói tiếng Anh tốt vậy? Luyện như thế nào thế?”
“Cho cậu đi nước ngoài vài lần là cậu cũng làm được.”
“Hả?”
Quảng Dã cho biết cậu thường ra nước ngoài sống vài tháng trong lúc nghỉ đông và nghỉ hè, vốn tiếng anh của cậu cũng được tích lũy dần từ đây.
Cậu uể oải nói với cô: “Đừng quá căng thẳng, không phải ngày một ngày hai là luyện được.”
“Ừm…Dù sao thì, dạo này học thêm mình thấy mình cũng tiến bộ hơn một chút.”
Hai người đang trò chuyện thì có hai cái đầu từ ngoài cửa ló vào:
“Hai người học xong chưa?”
Tang Lê vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Trương Bác Dương cùng Nhiếp Văn ở ngoài cửa, cô đáp lại, hai người đi vào, mặt cười bí hiểm: “Bọn tôi không quấy rầy các cậu chứ?”
Tang Lê ngơ ngác lắc đầu: “Không đâu, giáo viên về rồi.”
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương ngồi ở cạnh Quảng Dã: “Này, hai người ôn tập cho nhau đấy à?”
Tang Lê giải thích: “Dì Tống thuê gia sư cho A Dã, còn mình nhân tiện được học ké thôi.”
“Hai người đã học cùng nhau được bao lâu rồi, sao không thấy cậu kể cho bọn tôi bao giờ?”
“Bắt đầu từ thứ sáu tuần trước.”
“Từ thứ hai đến thứ sáu cũng học à?”
Tang Lê bảo thời gian học không cố định, hai chàng trai chợt ngộ ra vì sao dạo này buổi tối không rủ được Quảng Dã đi chơi, hóa ra cậu ở nhà học với Tang Lê.
Nhiếp Văn mỉm cười, nhướng mày nhìn Tang Lê: “Cũng tốt. Tang Lê, nếu cậu rảnh thì chú ý A Dã chút nhé, cậu ấy chỉ thiếu người giám sát thôi.”
Tang Lê hơi giật mình: “Học thì phải dựa vào sự tự giác.”
“Cũng không hẳn, lời nói của cậu đôi khi cũng có ích.”
Hả?
Tang Lê sửng sốt, Quảng Dã lạnh lùng nhìn qua: “Hai người chơi game xong thấy rảnh quá à?”
“Tôi không nói nữa là được chứ gì. Hai người tiếp tục đi, tiếp tục đi.”
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương không có gì để làm, cuối cùng được sự cho phép của Quảng Dã, họ ra ngoài ban công bên ngoài thư phòng và chụp vài bức ảnh gửi vào trong nhóm Cùng nhau phát tài.
Trong nhóm Dụ Niệm Niệm Niệm và Lữ Nguyệt hỏi đây là đâu, Nhiếp Văn nói cậu với Trương Bá Dương đến nhà Quảng Dã chơi, Tang Lê cũng ở đó.
Lữ Nguyệt kinh ngạc: [Trời ơi, nhà Quảng Dã lớn vậy, chỉ cái bể bơi sau vườn thôi cũng to bằng cả nhà mình rồi…]
Dụ Niệm Niệm: [Nhà của Quảng Dã vừa đẹp môi trường sống vừa tốt, Lê Lê cuối tuần mình muốn đến học nhóm với cậu [tội nghiệp]]
Nhiếp Văn nhìn Quảng Dã: “À, hình như sau người bọn mình chưa tụ tập ở nhà cậu bảo giờ? Hôm nào bọn tôi cùng đến nhé?”
Quảng Dã nhìn điện thoại, lười biếng nói: “Tùy cậu.”
Tình cờ nhận được bức ảnh chụp các loài động vật trong biệt thự từ Lão Trương, cậu bình tĩnh nói: “Chiều mai tôi định lên núi, nếu muốn các cậu có thể đi cùng.”
Nhiếp Văn: “Cậu đến biệt thự trên núi đó của cậu à?”
“Ừm.”
“Tôi muốn đi, đã lâu không đi rồi!”
Trương Bác Dương và Nhiếp Văn đã từng đến đó hai lần và rất thích nơi đó. Sau đó Nhiếp Văn vội vàng báo cho bọn Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt biết Quảng Dã có một biệt thự riêng ngang với một khu du lịch nghỉ dưỡng, làm họ tò mò muốn đến thử.
Trương Bác Dương Nhìn Tang Lê: “Tang Lê cậu cũng chưa đến… biệt thự đó của A Dã đúng không?”
“Chú Trương đã đưa mình đến đó một lần rồi.”
Nhiếp Văn nói: “Vậy sao, có phải không khí trên đó rất tốt đúng không? Ngày mai chúng ta cùng đến đó nhé, cả sáu người luôn, không thiếu ai.”
Coca, thỏ, cây bưởi và lạc đà alpaca bí ẩn…
Ding một tiếng, những thứ này hiện ra trong đầu cô.
Tang Lê ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Quảng Dã, đè nén sự chờ mong cùng vui mừng trong lòng, bình tĩnh gật đầu: “Được.”
–
Sau khi sáu người đồng ý đi cùng nhau, buổi tối bọn họ học nốt hai môn học cuối cùng, Tang Lê cũng làm xong hết tất cả bài tập về nhà cuối tuần.
Chiều hôm sau, chú Trương chở sáu người họ đến núi Bồ Sơn trên một chiếc xe thương mại bảy chỗ.
Ánh sáng ban ngày trong trẻo, bầu trời quang đãng không một gợn mây, cái nắng của buổi chiều cuối thu không nóng cháy, mà nhẹ nhàng dịu dàng khiến cho con người ta thư giãn.
Chiếc xe rời khỏi khu đô thị sầm uất, đông đúc, đến vùng ngoại ô, cuối cùng lái vào cổng một biệt thự rồi vòng lên đường núi.
Cửa sổ xe hạ xuống, mùi thơm của núi rừng ùa vào. Dù nhiệt độ có giảm xuống, khu rừng trên núi được suối nước nóng làm ẩm vẫn được phủ một lớp xanh, toàn cảnh tựa như thế ngoại đào viên.
Dụ Niệm Niệm lần đầu tiên đến đây sửng sốt: “Toàn bộ ngọn núi này đều thuộc về Quảng Dã hả? Lớn như vậy sao?!”
Nhiếp Văn: “Sao nào? Cậu chưa từng thấy phải không?”
Lữ Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài: “Trời ơi, mình nằm mơ cũng không được như vậy nữa…”
Nhiếp Văn giống như chủ nhân của căn biệt thự, truyền đạt kiến thức thay cho Quảng Dã: “Thật ra, mua một ngọn núi vào những năm đầu không hề đắt, thứ đắt hơn chính là xây dựng căn biệt thự riêng này.”
Nhiếp Văn nói rằng núi Bồ Sơn rất rộng, nhà họ Quảng đã tốn gần chín con số để xây dựng biệt thự riêng này.
Khu vực hoạt động trong biệt thự có địa hình nhấp nhô, được nối với nhau bằng ba hồ nước nhân tạo. Có một biệt thự ven hồ ở góc đông bắc của biệt thự, được bao quanh bởi núi sông và có tầm nhìn rộng rãi, ngày thường chủ yếu dành riêng cho gia đình họ ở.
Góc phía Tây Bắc chủ yếu là ký túc xá của nhân viên, bên ngoài có bãi cỏ để chăn nuôi gia súc và cừu. Ngoài ra, còn có khu vực chăn nuôi dành riêng cho Quảng Dã, nơi này nuôi rất nhiều loại động vật nhỏ, ngoài ra có cả trang trại nuôi ngựa, bên cạnh trại ngựa là một vườn cây ăn quả.
Mặc dù nghe có vẻ đơn giản nhưng họ thực sự muốn ở đây nghỉ ngơi vui chơi mười ngày nửa tháng, nhưng mà lần này thời gian hơi ngắn nên họ chỉ có thể chơi được một phần.
Xe dừng trước cửa biệt thự, sáu người xuống xe. Đầu tiên Quảng Dã dẫn bọn họ đi thăm quan xung quanh một vòng.
Thung lũng thanh bình, tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng chim hót líu lo bên tai. Trên mặt hồ rộng lớn trong xanh, sóng nước như vạt váy khiêu vũ của thiếu nữ gợn sóng nhẹ, non xanh nước biếc như bước ra từ trong bức tranh của một danh họa nổi tiếng nào đó.
Quảng Dã bình đạm giới thiệu với họ quang cảnh xung quanh. Tang Lê phát hiện chỉ cần ở đây, Quảng Dã dường như trút đi sự kiêu ngạo ngang ngược thường ngày, trở nên bình tĩnh, nhẹ nhàng hơn.
Có thể thấy cậu rất thích ở đây.
Hôm nay Tang Lê cầm theo chiếc máy ảnh mà Quảng Minh Huy tặng cô, cô muốn chụp ảnh, Quảng Dã lại quay sang chỉ cô cách sử dụng.
Quảng Dã bảo bọn họ tự do tham quan tiếp, cậu có việc phải làm, Tang Lê thấy vậy, không nhịn được hỏi: “Cậu muốn đi xem mấy con động vật nhỏ à?”
Quảng Dã nhìn vào đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, đoán được cô đang nghĩ gì: “Muốn xem thì đi cùng tôi.”
Dụ Niệm Niệm đi tới hỏi: “Động vật nhỏ gì thế?”
Tang Lê nhướng mày nói: “Quảng Dã nuôi rất nhiều động vật nhỏ trong núi, bao gồm thỏ, ngựa, lạc đà alpaca, …. Chúng rất đáng yêu.”
“Trời ạ, mình cũng muốn xem!”
Nhiếp Văn tà ác cười: “A Dã, cậu chắc không phải định rủ một mình Tang Lê đi cùng đâu nhỉ? Vậy là không có nghĩa khí đâu đấy.”
Quảng Dã đứng dậy đi ra ngoài: “Tôi có phải không cho các cậu đi cùng đâu?”
Thế là năm người còn lại đi theo đến tận trang trại, gặp được Coca, Lữ Nguyệt rất sợ mấy con cho lớn như vậy, cũng may Coca rất ngoan ngoãn, rất nhanh đã được mọi người yêu mến.
Quảng Dã dẫn họ đi xem những con vật nhỏ. Mọi người nhìn xung quanh, khi đi ngang qua chuồng thỏ đúng lúc những nhân viên đang chuẩn bị cho thỏ ăn. Quảng Dã gọi Tang Lê đang ôm Coca: “Cậu có muốn cho con thỏ cậu thích ăn không?”
Đôi mắt mơ màng của Tang Lê sáng lên, cô gật đầu, nhân viên đưa cỏ cho cô, cô đi cho con thỏ ăn, cuối cùng được sự giúp đỡ của nhân viên, cô ôm con thỏ con ra.
Một cục kẹo dẻo trắng nõn nằm trong tay Tang Lê, cô cẩn thận dùng lòng bàn tay vuốt ve bộ lông của nó, cõi lòng vui vẻ, lẩm bẩm: “Thỏ trắng nhỏ, em có biết mình rất đáng yêu không?”
Bộ dáng ngây ngô của cô bị Quảng Dã nhìn thấy. Chàng trai dời tầm mắt đi, khóe môi hơi cong lên, cuối cùng cậu cũng biết cô ở đầu bên kia điện thoại của Lão Trương hôm đó đáng yêu đến mức nào.
Sau đó Quảng Dã cầm dụng cụ đi tỉa lông cho thỏ. Mọi người đứng xung quanh xem, Dụ Niệm Niệm vừa xem vừa nói nhỏ với Tang Lê: “Không ngờ Quảng Dã lại có mặt như vậy, mình cảm thấy cậu ấy rất kiên nhẫn với những động vật nhỏ.
Tang Lê không khỏi nhìn thiếu niên, nhẹ nhàng cười:
“Ừ, cậu ấy rất thích động vật nhỏ.”
Mọi người tản ra tự do quan sát và đi dạo quanh đó. Tang Lê đi đến một cái chuồng khác, thấy vài con vật màu nâu và màu trắng. Cô choáng váng vài giây trước khi nhận ra: “ Đây là lạc đà alpaca sao?”
Lý Thừa, người đi cùng cô, nói: “Đúng vậy, Quảng tổng đã mua con này cho tiểu Dã.”
Tang Lê tiến lại gần, nói: “Dễ thương quá. Quảng Dã rất thích phải không ạ?”
“Cậu ấy không nói gì, nhưng gần đây khi đến biệt thự cậu ấy hay ra đây.”
Lý Thừa nhờ một nhân viên đưa con alpaca nhỏ nhất ra bãi cỏ bên ngoài, dưới sự hướng dẫn của người nọ, Tang Lê dẫn nó đi dạo trên bãi cỏ. Một lúc sau, nhân viên đi đến đón lạc đà, Tang Lê mỉm cười hỏi: “Con alpaca này tên là gì vậy ạ?”
Nhân viên khó xử nói: “Cái tên này là do tiểu Dã đặt. Nó được gọi là… gọi… là Lão Quảng.”
Lão Quảng??!!
Tang Lê vừa quay lại thì nhìn thấy——
Phần lông trên mông của con alpaca tên “Lão Quảng” được tỉa cẩn thận.
Những nhân viên nói rằng Quảng Dã đã cắt lông cho lạc đà và bảo họ lần sau Quảng Minh Huy đến thì cho ông xem.
Lúc này, Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt đi đến, rất vui khi nhìn thấy con alpaca. Họ bảo Trương Bác Dương chụp ảnh cho họ với con lạc đà. Sau đó, Nhiếp Văn đến cũng muốn chụp ảnh nhưng con alpaca hình như ghét cậu nên phun nước bọt vào người cậu, khiến cho mọi người cười ầm lên.
Cuối cùng, con alpaca được đưa về chuồng, Quảng Dã cũng vừa lúc cắt tỉa lông thỏ xong. Tang Lê không nhịn được hỏi cậu: “ Cậu cố ý đặt tên cho con alpaca này là “Lão Quảng” đúng không?”
Quảng Dã chạm vào đầu con alpaca và nói với giọng nhàn nhã:
“Có vấn đề gì sao? ‘Lão Quảng’ này ngoan hơn lão Quảng kia nhiều.”
“…”
Tang Lê không khỏi buồn cười.
Cái người này đôi khi rất trẻ con…
Sau khi ra khỏi khu chăn nuôi, đám bạn bắt xe tham quan đến bãi cỏ, thăm đàn gia súc và đàn cừu thả rông, cuối cùng khi trở về biệt thự ven hồ thì trời cũng đã gần tối.
Quảng Dã: “Các cậu đi xung quanh xem một vòng xem đi, tôi lên đài quan sát chút.”
Đài quan sát nằm ở tầng cao nhất của biệt thự, có thể nhìn ra toàn bộ biệt thự và núi. Quảng Dã thường đến đây để xem tình hình chung của biệt thự.
Cậu đi lên một mình. Trên đó có một bảng vẽ và một chiếc ghế. Cậu cũng thường vẽ ở đây.
Cậu cầm kính viễn vọng nhìn xung quanh, cuối cùng lười biếng ngồi xuống chiếc ghế trước bảng vẽ, đôi mắt theo đó xung nhìn xuống.
Cách đó không xa, có ba cô gái đang đi đến bên hồ, Dụ Niệm Niệm nhìn Tang Lê đang chống lan can nhìn mặt hồ, đột nhiên bảo cô đừng cử động: “Lê Lê, đứng yên đó, mình chụp ảnh cho cậu một kiểu. Cậu bây giờ rất đẹp đó.”
Quảng Dã nghe vậy nhìn chăm chú vào cô.
Tang Lê mặc một chiếc váy dài màu trắng và áo vest cổ tròn màu vàng nhạt. Ánh nắng chiều tà dường như đã phủ lên cơ thể cô một lớp sa-tanh mỏng màu vàng. Khuôn mặt cô mềm mại như tuyết khi không trang điểm. Đặc biệt đôi mắt ấy như một bầu trời sao.
Cô đứng một mình, với bức tường bầu trời màu cam sáng phía sau và mặt hồ xanh gợn sóng trong gió.
Thời gian vào lúc này tựa như chậm lại, rồi lại cuốn theo cơn gió bay đi.
Đôi mắt đen của Quảng Dã khắc ghi cảnh tượng này. Cậu nhìn một lúc, sau đó không nhịn được cầm cây bút chì bên cạnh lên và bắt đầu phác họa trên tờ giấy trống.
Dưới đài quan sát, năm người khác đang đi dạo bên hồ, Trương Bác Dương giúp ba cô gái chụp ảnh. Hoàng hôn hôm nay tựa như có vẻ đặc biệt hơn.
Một lúc sau, mặt trời dần lặn sau núi, ba cô gái đi chèo thuyền. Nhiếp Văn muốn đi xem đường đua quanh núi, vì vậy kéo Trương Bác Dương đi tìm Quảng Dã.
“Trương Bác Dương, lát nữa anh đây sẽ dẫn cậu đi một vòng, để cậu trải nghiệm cảm giác đam mê tốc độ.”
“Hay là thôi… thôi đi, tôi sợ cái cậu cho tôi trải nghiệm lại là… bệnh viện và …xe cứu thương.”
“Không có đâu, kỹ năng của tôi mẹ nó sao mà kém như vậy được…”
Hai người vừa cười vừa nói đi lên đài quan sát. Quảng Dã nghe thấy tiếng động liền che bức tranh lại. Hai người họ nhìn thấy cậu liền nói: “A Dã cậu bận xong rồi đúng không, đưa bọn tôi đi chỗ đường đua lượn hai vòng đi, nay được dịp lên núi phải chơi cho đỡ thèm.”
Quảng Dã xoay bút vẽ, bình tĩnh nói:
“Nhờ chú Lý Thừa đưa các cậu đi đi.”
“Sao cậu không đi cùng chúng tôi? Cậu ở đây lâu như vậy làm gì? Cậu không thấy chán à?”
Trương Bác Dương nhìn thấy cậu đang cầm bút vẽ với bảng màu: “A Dã…cậu đang vẽ tranh à?”
“Cậu đang vẽ gì thế…”
Quảng Dã chưa kịp phản ứng, Nhiếp Văn đã mở bức tranh được kẹp trên bảng vẽ ra. Bức đầu tiên là một bức tranh được phác họa bằng bút chì, trong tranh có một cái hồ, bên bờ hồ là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng.
Nhiếp Văn nhìn thấy bức tranh thốt lên: “Ôi trời, đây không phải là——”
Trương Bác Dương cũng đi tới, vốn cậu bị nói lắp, giờ phút này càng kinh hãi đến mức nói không nên lời.
Cô gái trong bức tranh chính là Tang Lê.
Quảng Dã sắp xếp lại bảng vẽ, hai người đều sửng sốt như phát hiện ra người ngoài hành tinh, Nhiếp Văn lớn tiếng hỏi:
“Anh bạn tốt, A Dã, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu thích Tang Lê không?”
Âm lượng của Nhiếp Văn như đánh vào màng nhĩ của Quảng Dã.
Nhiếp Văn không cho Quảng Dã cơ hội phản bác, tiếp tục ép hỏi: “Cậu đừng có mà phủ nhận, tôi nói cho cậu biết, từ những điều cậu làm trước đây bọn tôi đã nhìn ra rồi. Hôm đó cậu nghe Tô Bạch Tình nói xấu sau lưng Tang Lê, cậu tức giận như thế, sau đó còn dạy cho cậu ta một bài học, cậu không thấy mình đối xử với Tang Lê rất đặc biệt sao?”
Trương Bác Dương lắp bắp đáp lại: “Đúng, đúng, đúng!”
“Với cả trước đây cậu có bao giờ học thêm đâu, thế mà giờ mỗi ngày cậu đều lên lớp với Tang Lê chỉ để ở bên cậu ấy!”
Trương Bác Dương: “Không…không…không sai!”
“Cậu còn ở chỗ này lâu như vậy không thấy xuống, hóa ra là đang lén lút vẽ Tang Lê, cậu mới chỉ vẽ đúng cậu ấy thôi, rõ ràng là cậu để ý đến Tang Lê. Đúng không, Trương Bác Dương?”
“Đúng…Đúng…Đúng!”
Quảng Dã không nói nên lời: “Đúng con khỉ.”
Nhiếp Văn còn đang muốn nói thêm thì giọng nói trầm thấp lười biếng của Quảng Dã lại vang lên: “Ông đây có bảo không phải đâu?”
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương:!!!!
“Mẹ kiếp!!!!”
Hai người nhìn nhau rồi lao xuống tháp quan sát.
Quảng Dã còn chưa kịp nói câu thứ hai: “…”
–
Chạng vạng, mặt trời dần lặn về phía Tây, chân trời từ màu xanh bạc chuyển sang màu hồng khói, tầm nhìn dần trở nên mờ ảo.
Trên mặt hồ, hoàng hôn buông xuống, chim chóc ve sầu khẽ kêu.
Những nhân viên chèo thuyền vào bờ, ba cô gái lên bờ.
“Oa, nơi này đẹp như tiên cảnh vậy! Cảm giác như có thể so sánh với sông Hà Châu mà chúng ta từng đến. Quan trọng là xung quanh không có ai khác, cảm giác thật thoải mái.”
Dụ Niệm Niệm vui sướng mà hú lên, nắm lấy cánh tay Tang Lê, cười đến mức khóe miệng sắp kéo đến mang tai: “Lê Lê, nếu sau này cậu có đến đây nữa nhất định phải rủ mình đấy nhé. Bọn mình xin dính chút hào quang của cậu đến đây chơi, nha nha.”
Tang Lê bất đắc dĩ cười nói: “Sao lại dính hào quang của mình chứ? Nếu muốn, sau này các cậu có thể hỏi Quảng Dã mà.”
“Quảng Dã rất hung dũ, nói thật, bình thường mình hơi sợ cậu ấy, cậu không sợ sao?”
Tang Lễ lắc đầu: “Cậu ấy có gì đâu mà phải sợ?”
Dụ Niệm Niệm thở dài: “Dù sao thì mình thấy lúc không cười Quảng Dã trông rất dữ. Trước đây ở trong lớp mình còn không dám nói chuyện với cậu ấy.”
Lữ Nguyệt cũng gật đầu: “Mình còn không cả dám nhìn cậu ấy cơ.”
Dụ Niệm Niệm: “Ha ha ha ha, Nguyệt Nguyệt cậu thật đáng yêu…”
Ba người đi về dọc theo con đường ván gỗ ven hồ, mấy phút sau, họ nhìn thấy Nhiếp Văn và Trương Bác Dương đang đi về phía bọn họ.
Nhìn thấy bọn họ, tựa như muốn nói cái gì đó, trên mặt đều tràn đầy ý cười, tốc độ đi đến cũng nhanh hơn.
“Hey, hai người đi lượn về rồi à?”
Đi tới phía trước, Dụ Niệm Niệm cười hỏi: “Đi thích lắm à, sao các cậu trông vui thế?”
“Bọn tôi không đi lượn xe máy.”
“Hả? Thế vừa nãy cậu đi đâu vậy?”
Năm người cùng nhau đi về phía trước, Nhiếp Văn liếc nhìn ai đó, thần bí nói: “Bọn tôi vừa đến đài quan sát tìm A Dã, vốn là muốn nhờ cậu ấy dẫn bọn tôi đi tới đó, không ngờ lại phát hiện được một bí mật cực lớn liên quan đến A Dã. Cả hai bọn tôi ngạc nhiên đến mức đêm nay có khi không ngủ được mất.”
Nghe Nhiếp Văn nói, Dụ Niệm Niệm cùng Lữ Nguyệt tò mò hỏi: “Bí mật gì?! Có liên quan đến A Dã luôn hả?”
Hai nam sinh nhìn nhau, kích động đến mức nhất thời không nói nên lời, Dụ Niệm Niệm gấp gáp đến mức dở khóc dở cười, vội vàng kéo Trương Bác Dương lại:
“Hai người đừng có úp úp mở mở như vậy nữa, nhanh nói cho mình biết đi!”
Tang Lê cũng tò mò nhìn hai chàng trai, Nhiếp Văn chậm rãi thở ra, vài giây sau, giả vờ bình tĩnh nói: “A Dã, muốn yêu đương.”
“Vãi cả nồi, thật không?!”
“Này, cậu nói thế này là có ý gì?! Quảng Dã có người trong lòng rồi?!”
“Điều này có nghĩa là Quảng Dã đã có crush rồi hả?”
Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt nhảy dựng lên, Tang Lê cũng giật mình.
Từ trước đến nay Quảng Dã mắt cao hơn đầu, suốt ba năm cấp ba, nữ sinh dù có xuất sắc đến đâu cũng không lọt vào mắt xanh của cậu, thậm chí xung quanh cậu cũng không có nữ sinh nào, tai tiếng mập mờ với nữ sinh thì càng không có. Nhiều người thấy vậy thì đều từ bỏ, bởi vì không ai có thể khiến Quảng Dã động lòng.
Thế mà bây giờ cậu lại có người trong lòng sao?!
Dụ Niệm Niệm không thể tin được: “Thật hay giả thế, năm nhất và năm hai cấp 3 có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy, không phải cậu ấy đều từ chối hết sao?”
Nhiếp Văn cười: “Còn không phải vì lúc chúng ta học năm nhất và năm hai trung học thì cậu ấy không xuất hiện sao?”
Dụ Niệm Niệm: “Vậy là ai?! Ở trường chúng ta hay trường khác?! Cậu ấy tên gì? Xinh không?”
Trương Bác Dương bất đắc dĩ: “Xinh hay không xinh các cậu không phải đều nhìn…nhìn thấy rồi sao?”
Dụ Niệm Niệm:??
Lữ Nguyệt phản ứng lại: “Chờ một chút, học sinh năm nhất và năm hai cấp ba đều không có mặt, ý cậu nói là…”
Cô chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tang Lê, Nhiếp Văn mỉm cười:
“Bạn học tiểu Nguyệt Nguyệt, tôi phát hiện cậu không chỉ hát hay, mà cũng rất thông minh.”
Dụ Niệm Niệm cũng kịp phản ứng lại, kinh hãi quay đầu lại.
Đầu óc Tang Lê ngừng hoạt động trong giây lát, cô vẫn không phản ứng kịp: “Cái gì?”
Sau đó cô đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Nhiếp Văn và Trương Bác Dương, Nhiếp Văn nhẹ nhàng ném một quả bom:
“Quảng Dã——”
“Quảng Dã thích cậu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Làm tốt lắm!