Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 36




Ăn tối xong, Tang Lê trở về phòng sớm.

Bên ngoài, mặt trời đã lặn xuống núi, bầu trời chỉ còn lại những mảng mực xanh đậm, một đêm thu yên tĩnh với những ngọn gió hiu hiu thổi.

Tang Lê ra ban công tận hưởng những cơn gió mát lành, nhìn xuống vườn hoa phía sau nhà.

Ở trong đó trồng rất nhiều loài hoa hồng, hoa sơn trà, hoa mộc lan, hoa lựu, hoa anh đào,… khi ngước nhìn lên trên lại thấy vầng trăng tròn treo ở đầu của những cành cây, ánh trăng dịu dàng phân tán làm sáng khắp cả bầu trời.

Tầm mắt của Tang Lê hướng ra bên ngoài, nhớ đến lúc hoàng hôn lên sân thượng tìm Quảng Dã.

Lúc thiếu niên nhìn thấy cô, cậu hỏi cô đến nhà Lâm Duệ chơi có vui không, Tang Lê ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu, kể lại rất nhiều chuyện vui vẻ đã gặp ngày hôm nay.

Ngoại trừ những thứ liên quan đến cuộc nói chuyện giữa cô và Lâm Duệ.

Quảng Dã có lòng tự tôn rất cao, nhất định sẽ không muốn ai đụng đến chuyện này, kể cả là an ủi, thế nên cô không hề nhắc đến mà cứ coi như không biết.

Tang Lê dựa vào lan can, giơ tay bịt một bên tai lại, muốn thử trải nghiệm cái cảm giác đó, lại phát hiện mọi thứ bên ngoài trở nên mơ mơ hồ hồ, lâu thêm chút chắc chắc rất khó chịu.

Mặc dù mất đi thính lực một bên tai sẽ không đau khổ bằng mất đi cả hai bên, nhưng trong cuộc sống thường ngày chắc chắn là không dễ dàng gì.

Đột nhiên cô nhớ lại chú Trương từng nói Quảng Dã bị vậy rồi sẽ không thể trở thành tuyển thủ đua xe mô tô nữa, có phải cũng sẽ không còn tư cách để tham gia thi đấu nữa không?

Mất đi cơ hội thực hiện ước mơ, đối với cậu mà nói nhất định sẽ rất khó chịu….

Tang Lê thở dài một hơi, tâm tình cũng theo đó mà càng thêm buồn phiền.

Đứng ngẩn người một lúc, bổng có tiếng chuông điện thoai reo, là Từ Hiểu gọi đến.

Cô thu lại tâm trạng bắt máy, một âm thanh vui vẻ truyền tới:

“Điềm Điềm, mình tìm cậu nói chuyện nè, cậu ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi, cậu ăn chưa, sao nghe tiếng gió bên chỗ cậu lớn thế?”

“Mình đang đi dạo trong núi, vừa nãy còn đến nhà bác Trương ăn quả hồng nữa, thời tiết hôm nay đúng là vô cùng tốt, hoàng hôn cũng đẹp lắm luôn.”

Tang Lê hỏi cô ấy dạo này thế nào, Từ Hiểu nói vẫn thế, sống ở trong núi rất nhàm chán, “mà gần đây còn gặp một chuyện rất phiền phức.”

“Sao vậy?”

“Cậu có biết đứa cháu trai nhà bà Lưu ở gần cổng thôn không, chính là cái người lớn hơn bọn mình hai tuổi, lúc nhỏ hay thích trêu chọc mình tên Trương Tinh đó,” Từ Hiểu càng nói càng nhỏ, “Gần đây cậu ta đang theo đuổi mình, tối qua còn tỏ tình với mình.”

Tang Lê rất kinh ngạc, “Cậu ta thích cậu sao? Vậy cậu đồng ý chưa?”

“Mình còn lâu mới đồng ý.”

“Mình nhớ hồi nhỏ cậu ta đúng là có hơi xấu tính thật, nhưng khi lớn lên lại đối xử với cậu rất tốt mà, Tết năm nay không phải còn đưa cậu đi mua pháo hoa với đi xem phim sao?”

“Thôi xin đấy, mình còn tưởng là pháo hoa ấy là bắn lên trời, ai ngờ lại là pháo cầm tay, còn rạp phim ấy vừa nhỏ vừa chật,” Từ Hiểu cả mặt tỏ ra ghét bỏ, “Một chút lãng mạn như trong phim cũng không có.”

Tang Lê cười cười: “Nếu cậu không thích thì từ chối đi.”

Từ Hiểu bị chọc trúng tim đen, âm thanh nhỏ dần: “Nhưng, nhưng cậu ta đối xử với mình quả thật rất tốt, cậu ta chơi bóng hay, lại đẹp trai, ở trường cũng có nhiều người yêu thích, được cậu ta theo đuổi cũng khá hãnh diện.”

Từ Hiểu đá đá viên đá nhỏ dưới chân, “Mình chỉ thấy cậu ta quá nghèo, chả có tí tiền đồ nào, mặc dù thời gian chơi với cậu ta không lâu, nhưng cậu ta lại hứa với mình sau này sẽ đưa mình đến thành phố sinh sống, đến lúc đó sẽ đi kiếm tiền nuôi mình…..”

Tang Lê không hiểu nổi Trương Tinh, chỉ cảm thấy mấy lời hứa tình yêu viển vông này của Trương Tinh mà nói rất không thực tế, nhưng cũng không tiện phán xét.

Từ Hiểu cũng không nói chủ đề này nữa mà chuyển sang hỏi: “Không nói về cậu ta nữa, hôm qua cậu đi chơi thế nào? Ảnh cũng chưa gửi cho mình xem đâu đó.”

Tang Lê bảo quên mất, rồi lập tức gửi qua cho cô ấy, Từ Hiểu xem hết rồi nói:

“Đẹp đó nha, phong cảnh ở đây cũng đẹp nữa…..nhưng mà đây là dùng điện thoại cậu chụp hả? Cũng nét đấy chứ.”

“Ừm…là bạn học giúp tớ chụp đấy.”

“Không phải là bạn học nam đó chứ?”

Từ Hiểu vốn chỉ thuận miệng trêu đùa, mà không ngờ lại nói trúng thật, Tang Lê ngơ ngác một chút, nhưng nghĩ lại thì cũng không có gì phải giấu cả, “Chính là Quảng Dã con trai của dì Tống chụp hộ, cậu ấy cũng đi cùng.”

Từ Hiểu kinh ngạc, không ngờ mối quan hệ của hai người họ lại thay đổi nhanh thế.

“Hai người thân vậy hả? Không phải trước đó cậu bảo phải giữ khoảng cách với cậu ta sao?”

“Trước đó…trước đó không thân, nhưng sau này mình và cậu ấy lại thường chơi cùng mấy người bạn, mình phát hiện cậu ấy cũng có lúc khá hoà hợp …” Tang Lê vuốt nhẹ mặt dậy chuyền trên cổ, “Hiện tại chúng mình xem như là bạn bè bình thường thôi.”

Có lẽ Quảng Dã cũng coi cô như bạn bè nhỉ….?

Từ Hiểu cười: “Tốt rồi, lúc đầu mình cũng khuyên cậu nên tạo quan hệ tốt với cậu ta mà, vậy Quảng Dã này xem ra cũng khá tốt đấy.”

Tang Lê không nói chuyện, quả thực cô đối với Quảng Dã vẫn còn nhiều thứ chưa hiểu rõ, cậu ấy nhiều lúc khiến cho người khác cảm thấy không thể nhìn thấu, dường như có hai mặt thật giả lẫn lộn không thể phân biệt được.

“Dù sao thêm một người bạn nữa cũng tốt mà, cậu với cậu ta chơi chung, ở trong nhà cũng dễ sống hơn.”

“Ừm”

“Điềm Điềm mình về đến nhà rồi, không nói với cậu nữa, mình phải đi thu quần áo đây.”

Tang Lê đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, thở dài một cái rồi đi vào phòng.

Bước vào tháng mười một, Vân Linh cũng bước vào cuối thu.

Qua vài trận mưa thu kéo dài, nhiệt độ giảm xuống đáng kể.

Quạt đã không cần dùng đến nữa, bên ngoài mỗi người cũng mặc thêm một chiếc áo khoác, tiếng ve kêu từ lâu đã không còn nghe thấy nữa rồi, những hàng cây vốn xanh tươi nay cũng đã bị nhuộm một ít sắc vàng, lá nhẹ nhàng rơi xuống, trên đường như được phủ thêm một bức kí họa rực rỡ ánh vàng của màu lá.

Tầm nhìn từ nhà chuyển đến trường học, hội thao trường vừa kết thúc, Bạch Nam dán giấy khen tập thể hạng nhất lên bảng đen phía bên cạnh, ở chỗ dễ nhìn thấy nhất.

Vinh dự đã giành được rồi, chuyện cũ cũng nên khép lại thôi, để mở ra một trang hoàn toàn mới.

Thầy Bạch Nam nói, giữa tháng mười một là kiểm tra khảo sát toàn thành phố, nên bây giờ cần phải quay trở lại để tập trung vào việc học hành: “Bây giờ lớp 8 chúng ta ở trong khối vô cùng nổi bật, nhưng mà cũng không thể chỉ dựa vào thành tích của hội thao mãi được nhỉ, đến lúc thành tích học tập được công bố lại xếp cuối, thì có mất mặt không?”

Bây giờ đã là lớp mười hai rồi, mấy cái hoạt động ngoại khóa không nên chiếm quá nhiều thời gian học hành và thi cử, Bạch Nam nói tiếp: “Hy vọng cả lớp có thể học tập theo mấy bạn có thành tích xuất sắc như Cao Tân Nhã, Tô Bạch Tình và còn cả Lư Hạ Dương, lớp trưởng lớp chúng ta từ trước đến nay thành tích vẫn luôn đứng top đầu, mà cũng luôn sẵn lòng giảng bài cho các bạn khác.”

Bên dưới có bạn nữ quay đầu cười: “Lớp trưởng, hy vọng lần này cậu có thể đột phá lên đứng đầu toàn khối nhé, thế thì lớp ta vẻ vang quá rồi.”

Lư Hạ Dương nghe xong ánh mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, “Hạng nhất đâu có dễ lấy vậy.”

Có người hỏi: “Này, học kì trước ai đứng nhất vậy?”

“Hình như là Lâm Minh Yên ở lớp 12 đó.”

“Không hổ là con gái cưng của nhà Lâm giáo đầu, cầm kì thi hoạ cái gì cũng biết cả, thành tích còn tốt đến mức nghịch thiên như vậy, có thể thấy bình thường chịu không ít dày vò từ Lâm giáo đầu đâu.”

“À đúng rồi lớp trưởng, cậu ta cũng trong lớp trọng điểm môn toán nhỉ?”

Lư Hạ Dương gật gật đầu, “Nhưng cậu ấy từ bỏ rồi, tham gia lớp tổng hợp rồi.”

“Vị huynh đài này trâu bò quá…”

Qua một lúc, tiếng chuông tan học vang lên.

Bạch Nam phát bài tập rồi cho cả lớp tan học.

Vị đại thiếu gia vừa được chuyển xuống bàn cuối dãy hai bây giờ cuối cùng cũng chịu tỉnh, xoa xoa gáy vài cái rồi đứng dậy, đáng vẻ cà lơ cà phất vừa bước ra khỏi lớp học, lại bị người gọi lại: “Quảng Dã_”

Nam sinh quay đầu lại, Bạch Nam đã đến ngay trước mặt, mỉm cười nhè nhẹ khịa: “Bạn học Quảng Dã, tiết học này ngủ rất ngon nhỉ?”

Quảng Dã xoay người dựa vào lan can, mạnh dạn đáp: “Tàm tạm ạ.”

Bạch Nam bất lực vô cùng: “Những lời thầy nhắc cả lớp ở tiết học vừa rồi, cũng là đặc biệt muốn nhắc nhở em đấy, em xem em đi, kĩ năng tổ chức rất giỏi, thể thao cũng khá, thầy tin là em rất thông minh, bắt đầu từ bây giờ chăm chỉ học tập là hoàn toàn có thể theo kịp, thầy hy vọng em có thể dành thời gian cho việc học…..”

Ở ngoài hành lang, Bạch Nam với Quảng Dã đang nói chuyện.

Còn ở trong lớp, bạn học ngồi bàn cuối cùng tổ hai cũng tò mò nhìn ra ngoài: “Anh Nam tìm Quảng Dã nói gì vậy nhỉ?”

Nhiếp Văn đang ngồi chỗ của Quảng Dã, ôm đầu nhai nhai kẹo: “Còn nói gì nữa chứ, chắc chắn là kêu A Dã chăm chỉ học hành thôi, ở cái lớp này người có thành tích học tập khiến người ta đau đầu nhất  không phải là A Dã sao?”

Trương Bác Dương nghi hoặc: “A Dã sẽ..sẽ nghe sao?”

“Nói thừa, đến cả mẹ cậu ấy cũng không quản nổi, anh Nam thì làm được gì chứ?”

Tang Lê không nhịn được nhìn ra bên ngoài, chỉ nhìn thấy nam sinh ấy cả người mang dáng vẻ lười nhác, không chút sợ hãi.

Trương Bác Dương lo lắng: “Hai người sẽ không cãi..cãi nhau đó chứ?”

Nhiếp Văn: “Không đến mức đấy đâu, anh Nam biết nói chuyện hơn giáo viên chủ nhiệm trước đây nhiều.”

Hồi kì một lớp mười một, Lôi Đan vẫn còn quản được Quảng Dã, nhưng có một lần vì thành tích một bài kiếm tra nhỏ của Quảng Dã không tốt, Lôi Đan phê bình cậu trước mặt cả lớp, nói cậu không thể dựa vào gia đình có tiền mà suốt ngày học hành kém cỏi, làm mất mặt bố mẹ, hàm ý châm biếm vô cùng rõ ràng, lúc đó Quảng Dã suýt ném cả quyển sách lên mặt cô ta, không nói năng gì đạp cửa ra khỏi lớp, Lôi Đan giận đến đen cả mặt.

Nhiếp Văn bảo Quảng Dã trong kì này cũng coi như tốt hơn trước nhiều rồi, trước đó cậu lên lớp không nghe giảng, bài tập không làm, là đối tượng làm cho tất cả thầy cô các môn  đều đau đầu, “Cảm giác như việc duy nhất mà A Dã biết làm đó là ghi chép bài nhỉ?”

Dụ Niệm Niệm: “Mình vẫn luôn không hiểu tại sao cậu ấy lại chép bài chăm đến vậy.”

“Đâu chỉ có vậy, cậu ấy chép xong rồi còn đi photo ra nữa, cũng không biết làm vậy để làm gì.”

Đang lúc nói chuyện thì Quảng Dã đi vào, Nhiếp Văn đứng dậy nhường chỗ cho cậu, “A Dã, anh Nam tìm cậu nói gì thế?”

Quảng Dã ngồi xuống, chân đá thanh ngang dưới bàn một cái, “Vẫn là mấy thứ cũ rích”

“Quả nhiên, vậy lần này cậu có nghe theo không?”

“Cậu nói xem.”

“…….”

Hiểu rồi.

Cuộc trò chuyện của hai người lọt vào tai cả người ngồi bàn trên,Tang Lê lặng lẽ lắng nghe.



Tuần sau nữa là thi giữa kì, trong hai tuần sắp tới đây, Tang Lê đã vạch ra cho bản thân một kế hoạch học tập rất chi tiết, cô phải bỏ thêm nhiều thời gian hơn nữa để học.

Nghe giảng, ghi chép bài, ôn tập.

Cuộc sống của cô cứ như thế diễn ra theo đúng những trật tự ấy.

Rốt cuộc đây cũng là lần thi cử lớn đầu tiên của cô kể từ lúc đến Vân Lăng,  xem như là kiểm tra kết quả học tập của khoảng thời gian này, cũng là muốn cho Tống Thịnh Lan một lời giải thích, và cũng để cho Liên Vũ Châu yên tâm.

Trong tất cả các môn học, môn duy nhất khiến Tang Lê lo lắng chính là tiếng anh.

Vì trước đây học cấp hai ở trong huyện nhỏ, trình độ giáo viên dạy tiếng anh không cao, thế nên nền tảng tiếng anh của cô rất kém, sau khi đến Vân Lăng lại càng cảm nhận rõ ràng hơn rằng so với mọi người cô còn kém xa.

Trong hay tuần này, mỗi ngày Tang Lê đều dậy sớm, dành một tiếng để luyện nghe và luyện nói, muốn đột phá một lần, nhưng ai mà biết được lại xảy ra một chuyện khiến cô rất phiền muộn.

Trước kì thi giữa kì một ngày, trong tiết tiếng anh sáng thứ tư, Bạch Nam gọi học sinh đứng dậy chữa đề, vừa hay lại rút trúng người ở cuối danh sách lớp.

Tang Lê đứng dậy, nhìn qua câu hỏi một lần: “Câu này chọn D, đáp án ở đoạn ba dòng hai, This is espacially…..”

Khẩu âm của cô mang theo một chất giọng địa phương đặc trưng, âm nối giữa các từ đơn cũng đọc rất vụng về, đợi cô đọc xong, trong lớp vang lên những tiếng cười nhỏ, không giống như châm biếm, mà giống như bị chọc cười.

Tang Lê lắng nghe, tay nắm chặt tờ đề vùi đầu vào, mặt bỗng chốc đỏ bừng.

Ở bàn dưới, Quảng Dã tắt màn hình điện thoại, ném vào trong ngăn bàn, phát một tiếng ầm, lúc này trong lớp mới yên tĩnh trở lại.

Bạch Nam không nói gì, ra hiệu cho Tang Lê ngồi xuống: “Được rồi, đáp án chính xác, câu này chọn D, chúng ta cùng xem câu tiếp theo…”

Tang Lê ngồi xuống rất lâu rồi, nhưng cả khuôn mặt vẫn đỏ bừng.

Đến giờ giải lao, sáu người cùng hẹn nhau đi siêu thị mua nước, Tang Lê cúi gằm khuôn mặt nhỏ xuống hỏi Dụ Niệm Niệm và Lữ Nguyệt: “Khẩu ngữ tiếng anh của mình có phải rất kém không?”

Dụ Niệm Niệm giả vờ do dự: “Cái này hả….”

Tang Lê trưng ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì lưu luyến: “Không sao, các câu nói thật đi, mình có thể chịu đựng được.”

Dụ Niệm Niệm không nhịn được cười, khoác lấy vai Tang Lê: “Không sao đâu Lê Lê, thật ra khẩu ngữ của cậu tốt hơn nhiều người rồi, mọi người đều tầm tầm vậy thôi, với cả thi đại học cũng chả thi cái này.”

Lữ Nguyệt cũng gật đầu: “Đúng vậy mình đọc tiếng anh cũng không tốt tí nào, nếu mà bắt đứng lên đọc thì chắc là giống như lưỡi bị buộc vào vậy.”

Dụ Niệm Niệm: “ Không sao, lưỡi cậu dù có bị buộc thì cũng không buộc chặt bằng lưỡi của Trương Bác Dương ha ha ha….”

Trương Bác Dương cạn lời quay đầu nhìn Dụ Niệm Niệm, làm cả đám đứng đó đều cười phá lên, ba cậu con trai xếp hàng phía trước cũng nhìn xuống hóng chuyện, Trương Bác Dương động viên Tang Lê:

“Không sao đâu Tang Lê, mình thấy cậu đọc tiếng anh nghe cũng…cũng…cũng rất dễ thương mà.”

“…….”

Lần đầu tiên thấy người khác dùng từ dễ thương để hình dung khẩu âm tiếng anh, Tang Lê cũng xem như biết được trình độ của mình tệ đến mức nào rồi……

Đến trước cổng siêu thị, mọi người đều vào trong mua nước, chỉ có Tang Lê nói không uống, nên nằm bò ra bàn ở căng tin ngẩn người đợi mọi người, qua một lúc cả năm người đều ra ngoài, tay Dụ Niệm Niệm cầm theo ba chai nước ngọt: “Quảng Dã mời đó, mua thêm mấy chai, Lê Lê cậu muốn uống gì?”

Tang Lê từ chối, nhưng Dụ Niệm Niệm lại nói lỡ mua nhiều rồi nên uống không hết, Tang Lê đành chọn bừa một chai nước dừa, rồi quay sang đưa mắt nhìn lên Quảng Dã nói: “Cảm ơn cậu.”

Nam sinh không nói gì chỉ liếc một cái, rồi đút tay vào túi quần đi thẳng về phía trước.

Mấy người đi cùng nhau, Dụ Niệm Niệm giống như một người mẹ xoa đầu Tang Lê: “Đừng buồn nữa mà, mai là thi giữa kì rồi, thi xong mình dẫn cậu đi chơi.”

“Hả?”

“Cậu còn nhớ lần trước đi trung tâm thương mại mình với cậu nhìn thấy phòng nhảy của Thịnh Anh không, trước mình từng học vũ đạo ở đó, nghe nói thứ bảy tuần này một vị thầy vô cùng nổi tiếng sẽ đến đó dạy một lớp, đến lúc đó mình dẫn cậu đến đó xem, có cơ hội thì chúng ta sẽ ở đó quan sát họ học một chút.”

Dụ Niệm Niệm nói, lớp dạy nhảy Thịnh An rất nổi tiếng, ở Giang Vọng này có rất nhiều học sinh các trường đều theo học ở đây,  giáo viên này là Thịnh An đặc biệt mời từ nước ngoài về dạy, muốn học lớp của thầy đó một tháng ít cũng phải đóng mấy nghìn tệ, với sự hiểu biết của Dụ Niệm Niệm và Tang Lê suốt khoảng  thời gian này, Dụ Niệm Niệm thấy  khoản học phí  này đối với Tang Lê bây giờ có chút khó khăn, thế nên bèn nghĩ đưa cô đến đó xem một chút.

Tang Lê: “Có thể sao?”

“Sao lại không thể, dù sao cũng là tiện qua xem chút thôi mà.”

Tang Lê không có tiền học múa, đã rất lâu rồi cũng không tham gia lớp học nhảy, thế nên trong lòng không nhịn được mà mong đợi: “Được thôi.”

“Thế chiều thứ sáu mình hẹn thời gian sau nha.”

“Ok”



Hai tuần sau đó, bởi vì Tang Lê là học sinh mới chuyển đến nên bị phân vào phòng thi cuối cùng.

Trước lúc thi, Tang Lê ôm sách vở đến hành lang phía bên cạnh học bài, chiều thứ năm môn thi đầu tiên là tiếng anh, Tang Lê đang đứng đọc sách thì Lư Hạ Dương đi tới.

Hai người nói chuyện về đề tiếng anh, Tang Lê chỉ thuận miệng nói bản thân đang rất đau đầu vì tiếng anh, Hạ Lư Dương bảo cậu ta biết một lớp dạy thêm tiếng anh khá ổn, nói đến đây Tang Lê vô cùng kinh ngạc: “Cậu cũng phải học thêm á?”

Lư Hạ Dương cười cười, “Cậu nghĩ tôi là thiên tài à? Cuối tuần nào tôi cũng phải ngâm mình ở lớp học thêm suốt đó.”

Tang Lê nghe mà tự ti, thì ra học sinh giỏi cũng phải bỏ ra rất nhiều thời gian ngoài giờ lên lớp để học thêm.

“Tang Lê, nếu cậu muốn thì có thể tham gia, lớp học này rất giỏi trong việc dạy khẩu ngữ, có thể nâng cao trình độ của cậu, bây giờ có lẽ vẫn đang nhận học sinh, tôi về tìm hiểu một chút rồi gửi cho cậu xem thử.”

“Được, cảm ơn cậu.”

………

Ôn tập xong, Tang Lê trở về lớp học.

Buổi chiều hôm đó  thi xong môn tiếng anh, thế nên đến tối Tang Lê tự thưởng cho mình một buổi nghỉ ngơi, xem phim đọc sách, đến tối muộn cô mới nhận được tin nhắn địa chỉ của Thịnh An mà Dụ Niệm Niệm gửi tới, nói chín giờ sáng mai gặp.

Một đêm qua đi.

Sáng sớm hôm sau, Tang Lê vừa ăn sáng ở dưới nhà xong, lúc ra khỏi phòng ăn, bỗng nhìn thấy Quảng Dã.

Cậu vừa mới từ bên ngoài trở về, mùa này mà cậu vẫn mặc quần áo ngắn, để lộ ra cơ bắp săn chắc, bờ vai rộng cùng với đôi chân dài, những giọt mồ hôi theo đường quai hàm chảy xuống.

Vừa nãy nghe quản gia nói, cậu ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Cậu nhìn xuống một cái, làm Tang Lê vô thức căng thẳng: “Chào…..”

Cậu cũng đáp một tiếng, Tang Lê đi ra đến cửa, Quảng Dã vẫn nhìn theo cô, thấy cô mặc hoodie lại mặc thêm một áo khoác bên ngoài, dường như là chuẩn bị ra ngoài, cố tình thờ ơ mở miệng: 

“Đi đâu đó.”

Lời nói đến miệng lại thôi, cô đáp: “Mình với Dụ Niệm Niệm ra ngoài chơi, cậu ấy đưa mình đi xem lớp vũ đạo cậu ấy từng học trước kia. “

“Bao giờ thì về nhà.” Cậu lại hỏi.

Tang Lê đơ ra một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, Quảng Dã đảo mắt, “Tuỳ tiện hỏi thôi, có lẽ tối nay mẹ tôi sẽ về nhà ăn cơm.”

“Chắc tầm chiều là mình về rồi.”

Tang Lê đang ngồi trước cửa, vừa hay nhận được một đoạn voice của Lư Hạ Dương gửi đến, cô vừa đi giày vừa mở tin nhắn ra nghe:

“Tang Lê, trung tâm Du Sáng mình học giờ vẫn đang nhận học sinh mới đó, dạy kèm tiếng anh 1:1, một tiết là 560….vì là giáo viện nước ngoài nên hơi đắt chút, cậu mà muốn học thì đăng kí nhanh nhé, hạn là thứ sáu tuần sau.”

Quảng Dã nheo mắt nhìn qua.

Tang Lê nghe xong, trong đầu bắt đầu tính toán học phí, số tiền đó đã vượt qua phạm vi dự tính của cô, sao cô có thể cầm số tiền lớn như vậy của Tống Thịnh Lan đi học thêm chứ…..

Cô đáp: “Để mình nghĩ thêm đã.”

Thay xong giày, Tang Lê mở cửa đi ra ngoài.

Lão Trương lái xe đưa cô đi, hai mươi phút sau, chiếc Bentley dừng lại ở trước cổng câu lạc bộ Thịnh An.

Tang Lê vừa bước xuống xe,đã nhìn thấy Dụ Niệm Niệm đứng trước cổng nói chuyện với vài người, nhìn thấy Tang Lê đến, Du Niệm Niệm vẫy tay gọi: “Lê Lê”

Tang Lê đi qua đó, Dụ Niệm Niệm vui vẻ giới thiệu cho cô hai bạn nữ trước mặt: “Hai người này là bạn học chung lớp nhảy với mình hồi trước, đây là đội trưởng Lâm Minh Yên, còn đây là Đinh Oánh, bọn họ đều học lớp 12 trường mình, và cũng học vũ đạo ở Thịnh An. Còn đây là bạn cùng bàn của mình, Tang Lê.”

Hai nữ sinh đó đều mặt đồ thể thao, đi tất cao cổ với giày đế mềm, dáng người yểu điệu mảnh mai, người đứng bên trái là  Lâm Minh Yên lại càng xinh đẹp hơn, da trắng mịn như lòng trắng trứng, mắt sáng như  sao, so với lúc trước thì giờ khí chất càng nổi bật hơn.

Tang Lê thế mà lại có cảm giác như đang được tiếp tục ở khoảng cách gần với nữ minh tinh vậy.

Cô cong môi nở nụ cười nhẹ, Đinh Oánh cũng cùng lúc cười đáp lại, liếc mặt nhìn qua chiếc Bentley đang rời đi bên đường, đáy mắt lướt qua một cảm giác vi diệu.

Lâm Minh Yên nhìn sang Tang Lê, hình như hơi ấn tượng: “Tiết mục múa cờ mở màn của lớp 8 là cậu múa sao?”

“Ừm.”

Lâm Minh Yên cười cười: “Múa rất giỏi nha, các cậu cũng đến đây học múa hả?”

Tang Lê hơi sững người, thì Dụ Niệm Niệm đột nhiên kéo tay cô: “Không, chúng mình đến dạo chút thôi.”

Lâm Minh Yên: “Ok, vậy bọn mình vào trước đây.”

“Ok, bye bye đội trưởng.”

Lâm Minh Yên với Đinh Oánh vừa đi khỏi, Dụ Niệm Niệm cũng kéo Tang Lê vào trong câu lạc bộ, vừa đi vừa thì thầm vào tai Tang Lê:

“Mình vừa đi hỏi rồi, hai người họ cũng đến học tiết của thầy nước ngoài mà trước mình bảo cậu đó, còn đến sớm hơn hai tiếng, quý giá lắm đấy, mà vẫn còn một lúc nữa mới bắt đầu, trước tiên mình đưa cậu sang bên này dạo xem một lượt.”

“Được.”

Tang Lê cùng Dụ Niệm Niệm đi tham quan hết tầng 1, chỗ này có tất cả bốn tầng, trang trí hào hoa cao cấp, tất cả các thể loại nhảy múa đều có lớp mở dạy, ba lê, breaking, nhảy đường phố,…từ trẻ nhỏ đến trung niên, tất cả các giai đoạn tuổi tác đều đủ cả, không chỉ có vậy mà còn được đào tạo chuyên sâu để tham gia thi đấu.

Từ trước đến nay Tang Lê vẫn luôn ở huyện Đài Thông, lúc đó mỗi tuần đều phải ngồi hai tiếng xe bus từ huyện nhỏ lên thành phố để học múa, nhưng mà lớp dạy múa bên đó không lớn bằng lớp này, thế nên học phí tất nhiên cũng phải cao hơn.

Hai người dạo một vòng quanh tầng 1, các nhân viên ở câu lạc bộ nhìn thấy họ đều cho rằng cho là họ đến để tham khảo khoá học, thế nên ngay lập tức tiến lên tư vấn hỏi hai người họ muốn học thể loại gì.

Nhân viên rất nhiệt tình giới thiệu cho Tang Lê, làm Tang Lê ngại đến nỗi đỏ mặt tía tai, phải xua tay từ chối: “Em cảm ơn, để em tự đi xem thêm ạ.”

“Được rồi…”

Tang Lê quay đầu nhìn thấy Đinh Oánh đang đi qua đây, ánh mắt chỉ nhìn cô ta một chút, rồi rất nhanh đã rời đi chỗ khác, đi lướt ngang qua nhau.

Người nhân viên đó đã rời đi, Dụ Niệm Niệm kéo Tang Lê lên tầng trên: “Đi thôi, họ sắp bắt đầu rồi.”

Hai người lên tầng hai, cả hành lang dài có một phòng tập lớn, tầm nhìn thoáng đãng, Tang Lê với Dụ Niệm Niệm ngồi ở bên ngoài phía sau lớp học, ở bên trong giáo viên đã đến rồi, đang cùng các bạn học sinh giãn cơ, không chú ý đến hai người ở bên ngoài.

Qua một lớp kính, Tang Lê như thấy được bản thân lúc nhỏ người không một xu dính túi đứng ở trước cửa hàng, cẩn thận từng tí nhìn vào tủ kính, ngắm nghía món đồ mà cô rất trân quý, rất muốn có được.

Nhìn những người bên trong đang luyện vũ đạo, cô nhớ lại lúc trước, những cảm giác quen thuộc của tay chân như được thức tỉnh, không ngừng thẩm thấu qua từng mạch máu.

Tang Lê vẫn luôn không dám nghĩ đến.

Nhưng trong một khoảnh khắc này, những ý nghĩ ấy vẫn không thể khống chế được mà bộc phát ra. Giá mà cô có tư cách để được đứng ở đây thì tốt rồi.

Học sinh trong lớp làm nóng người xong đã bắt đầu luyện  những bước cơ bản, sau khi bắt đầu học vũ khúc, giáo viên đang hướng dẫn cả lớp, Dụ Niệm Niệm bị tư thế nhảy đó thu hút, không nhịn được mà đứng bên ngoài bắt đầu khua chân múa tay.

Ở bên trong lớp học các học sinh đều đang luyện tập, Đinh Oánh với Lâm Minh Yên vừa xoay người đã nhìn thấy hai người đứng bên ngoài.

Một tiếng sau, giáo viện cho cả lớp tan học đi nghỉ ngơi.

Trong phòng, Đinh Oánh với Lâm Minh Yên đi đến một bên, trộm nhìn ra bên ngoài lớp, vẫn thấy Tang Lê ngồi khoanh chân ở một góc, chưa rời đi.

Đinh Oánh uống nước xong, nhướn mày hỏi Lâm Minh Yên: “Tang Lê kia, cậu quen hả?”

“Ừm?”

“Cậu không biết sao, sau khi biểu diễn tiết mục mở màn đó xong, cậu ta ở trong trường rất nổi tiếng, lớp chúng ta cùng có mấy bạn nam cũng thích cậu ta nữa đấy, cậu còn nhớ hồi trước khi lớp 8 xảy ra một chuyện chấn động toàn trường không, cậu ta chính là người trong chuyện đó.”

Lâm Minh Yên đưa tay lau mồ hôi trên trán nhàn nhạt đáp: “Có chút ấn tượng.”

Đinh Oánh cảm khái: “Bạn nữ này, vừa mới đến trường chúng ta mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Lâm Minh Yên vẫn đang dãn cơ, “Không liên quan đến chúng ta.”

“Mình biết rồi, mình cũng chả có ý gì khác đâu, nhưng mà cái cậu này rất kì lạ, đứng bên ngoài xem chúng ta học suốt cả tiết, cũng không biết là có ý gì?”

Giáo viên vũ đạo gọi Lâm Minh Yên, khi Lâm Minh Yên đi xa rồi, ánh mắt của Đinh Oánh một lần nữa hướng ra nhìn Tang Lê ở bên ngoài, mấy phút sau rút điện thoại ra bát quát chụp lại một tấm, rồi soạn tin nhắn:

[Tình Tử, cậu nói xem có trùng hợp không, hôm nay ở lớp học vũ đạo mình gặp Tang Lê lớp cậu, cậu ta đi Bentley tới, nhưng hình như lại không có tiền để học vũ đạo??? Cậu ta ngồi ở cửa phòng học xem bọn mình học suốt cả tiết, đến giờ vẫn chưa đi.]

Đinh Oánh ấn gửi tin nhắn.

Hai giây sau, ở đầu bên kia, điện thoại của Tô Bạch Tình rung lên.

Cô ta cầm điện thoại lên xem, ánh mắt sững lại.