Hy Vọng Xa Vời Duy Nhất - Mộ Nghĩa

Chương 24




Tang Lê chưa bao giờ thấy Quảng Dã như thế này.

Con trai thường có những cá tính riêng, tính tình hay xốc nổi, ngay cả khi cảnh cậu cãi nhau với bố vừa rồi cũng đầy vẻ ngỗ ngược và nổi loạn.

Nhưng vào lúc này, cô cảm thấy cậu lại đang bộc lộ ra một loại cảm xúc kỳ lạ khó tả, cô cũng không thể nhìn thấu.

Nhưng những điều này không liên quan gì đến cô…

Tang Lê bình tĩnh thu hồi suy nghĩ lại, hạ tầm mắt xuống, cô không biết rằng trong căn phòng tầng ba bên kia, một ánh mắt nhẫn nại tràn đầy yêu thương và áy náy cũng đang nhìn chằm chằm về hướng đó.

……

Cuối cùng, Tang Lê bước trở lại phòng.

Bỏ lại chuyện của Quảng Dã, cô đi đọc sách một lát, sau mười một giờ mới đi ngủ.

Vốn dĩ cô nghĩ sẽ không phải đến trường nên có thể ngủ nướng vào ngày mai. Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau, một tiếng gầm chói tai đã đánh thức cô.

Động cơ phát ra từng đợt âm thanh giống như tiếng gầm của một con thú thép khổng lồ, tia lửa điện xẹt vào tai gây khó chịu.

Tang Lê càng lúc càng tỉnh táo. Một lúc sau, cô ra khỏi giường rồi mở rèm. Vừa đến cửa biệt thự, cô chợt nhìn thấy Quảng Dã lái xe máy ra khỏi gara.

Có chuyện gì với người này vậy…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Lê nhăn lại, cô nằm xuống giường, bất lực kéo chăn qua đầu.

Bên kia là sân trước biệt thự tầng dưới.

Với mùi xăng xộc thẳng vào mũi, Quảng Minh Huy bất lực thở dài rồi trở vào nhà với cuốn sách và tách trà.

Mười phút sau, Quảng Dã đậu xe rồi đi vào nhà, Tống Thịnh Lan đi tới kéo lấy cậu: “Sáng sớm con làm gì mà ồn ào thế?”

Quảng Dã trả lời bằng giọng lè nhè:

“Dậy sớm, tràn đầy năng lượng nên muốn thử một chiếc mô tô.”

“…Một năm 365 ngày chưa từng một ngày dậy sớm, nhưng khi bố con đi công tác về, con lại có thể dậy sớm chạy thử xe à?”

“Không được ạ?”

Tống Thịnh Lan đánh cậu, “Đừng tưởng rằng mẹ không biết con vì chuyện tối hôm qua nên cố tình tỏ thái độ như thế, mẹ cảnh cáo con đừng gây chuyện nữa, con có thể tỏ ra tôn trọng bố con một chút được không? “

Quảng Dã không nói gì, Tống Thịnh Lan cố gắng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dù thế nào đi nữa, ông ấy cũng rất yêu thương con, mọi việc ông ấy làm đều là vì muốn tốt cho con hết….”

Quảng Dã khịt mũi và cắt lời bà:

“Hồi đó ông ấy đã làm điều đó với con có được gọi là tình yêu không?”

Tống Thịnh Lan đột nhiên không nói nên lời.

Quảng Dã lạnh lùng đi đến thang máy.

Quảng Minh Huy từ trong phòng ăn đi ra, lúc này Tang Lê vừa tắm rửa xong. Lúc đi xuống lầu, cô nhìn thấy Quảng Minh Huy vỗ vai Tống Thịnh Lan, cười an ủi bà:

“Quên đi, đừng làm khó Tiểu Dã, tôi không tức giận đâu.”

Tống Thịnh Lan thở dài: “Ông vẫn cứ luôn chiều chuộng nó như vậy.”

“Dù thế nào đi nữa…tôi vẫn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với con.”

Giờ đây, ông có thể nhìn thấy con trai mình mỗi khi đi công tác về, được nhìn thấy con trưởng thành mỗi ngày đó đã là tâm nguyện lớn nhất rồi.

Sau đó Quảng Minh Huy và Tống Thịnh Lan quay lại nhìn thấy Tang Lê thì vội che giấu đi cảm xúc của mình: “Lê Lê, cháu dậy sớm thế? Chắc là bị A Dã đánh thức hả, thật xin lỗi cháu, thằng bé này làm dì đau đầu quá.”

Tang Lê vội vàng lắc đầu: “Không sao đâu ạ…”

Cô đi xuống lầu, Tống Thịnh Lan kéo cô đi ăn sáng cùng, Tang Lê cũng đưa máy ảnh cho chú Quảng trong nhà ăn: “Chú Quảng, quà này cháu trả lại cho chú ạ.”

“Có chuyện gì thế, cháu không thích nó à?”

“Không ạ, không ah, cái máy ảnh này đắt quá…”

Tang Lê nói rằng cô cảm thấy xấu hổ khi nhận quà, nhìn vẻ mặt kiên quyết của cô, Quảng Minh Huy có thể cảm nhận được rằng đứa trẻ này thực sự rất nhạy cảm và thiếu tình thương.

Đương nhiên ông không đồng ý để Tang Lê trả lại món quà, nói rằng đây chỉ là một món đồ chơi, Tống Thịnh Lan cũng đồng ý, cuối cùng Tang Lê đành phải nhận lấy.

Giúp việc mang trứng mới chiên tới, Tống Thịnh Lan bảo giúp việc gọi Quảng Dã tới ăn sáng, một lúc sau giúp việc quay lại.

“Bà chủ, A Dã nói rằng cậu ấy không muốn ăn sáng.”

Tống Thịnh Lan lắc đầu, “Quên đi, mặc xác nó.”

Thấy tâm tình hai người không tốt, Tang Lê chỉ im lặng ăn cơm.

Sau bữa ăn, mọi người bước ra khỏi phòng ăn, Quảng Dã tình cờ từ trên tầng đi xuống.

“Con đi đâu vậy? Lại ra ngoài à?” Tống Thịnh Lan gọi cậu.

Quảng Dã không nhìn bọn họ: “Đi lên núi.”

“Có nhất thiết phải là hôm nay không? Mẹ đang nghĩ chúng ta sẽ đưa Lê Lê đi ra ngoài cùng nhau.”

Quảng Dã bước thẳng về phía trước với vẻ mặt thờ ơ:

“Mọi người tự đi đi.”

Quảng Dã bước ra khỏi biệt thự, Quảng Minh Huy thở dài, Tống Thịnh Lan bất đắc dĩ nắm tay ông.

Khi Tang Lê lên lầu vào phòng, cô tình cờ nhìn thấy Quảng Dã đang lái chiếc xe máy màu xanh lá cây từ gara qua cửa sổ kính trong suốt sát đất.

Tiếng gầm rất lớn, chàng trai phóng đi và biến mất khỏi tầm mắt.



Mặt trời đang nhô lên trên bầu trời, không khí đầu thu dịu nhẹ.

Sau khi rời thành phố và đến vùng ngoại ô, nửa giờ sau, xe máy lái vào cổng một biệt thự tư nhân, vòng qua con đường núi quanh co, cuối cùng cũng đến trang trại biệt thự.

Quảng Dã đậu xe cạnh cổng trang trại.

Vừa bước xuống xe, một bóng đen lao về phía cậu, hưng phấn nhảy lên người cậu.

Quảng Dã ngồi xổm xuống, cong môi xoa đầu nó:

“CoCa, mày lại tăng cân hả, tao thực sự không thể nuôi nổi nữa rồi.”

CoCa vui vẻ lè lưỡi vòng qua Quảng Dã, một người đàn ông trung niên phụ trách quản lý biệt thự từ trong nhà bước ra, nhìn thấy Quảng Dã liền mỉm cười:

“Vừa rồi, trước khi cậu lái xe tới, Coca đã bắt đầu rú lên đầy phấn khích. Nó có đôi tai rất thính, có thể nhận ra tiếng xe của cậu từ rất xa.”

Quảng Dã xoa đầu Coca, quay đầu hỏi người đàn ông: “Hôm nay ở trường đua ngựa thế nào?”

“Chuồng ngựa đã được sửa chữa hai ngày trước, sau ngày Quốc khánh, công nhân bắt đầu dọn dẹp, thông gió và phơi khô xong, có thể trải thảm mới. Hiện tại cậu có muốn qua xem không?”

Quảng Dã đáp rồi bước vào trong: “Khử trùng rất quan trọng. Sau khi thông gió và phơi khô nên phun thuốc khử trùng một lượt trước rồi hãy trải thảm. Hôm nay tôi quên mang đồ lên núi, ngày mai tôi sẽ nhờ người mang lên. Naquin thì sao, hai hôm rồi bác sĩ thú ý có tới kiểm tra cho nó không?”

“Bác sĩ thú ý có đến, họ nói rằng nó đang hồi phục tốt, vết thương cũng không bị nhiễm trùng.”

Naquin là một giống ngựa Hà Lan ôn huyết mã được nuôi ở trang trại của Quảng Dã, nó bị chấn thương trong quá trình huấn luyện dã chiến cách đây nửa tháng, Quảng Dã đã thuê chuyên gia chăm sóc nó, cứ vài ngày cậu sẽ chạy tới nhìn xem tình hình của nó.

“Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi xem.”

Quảng Dã thay quần áo lao động, đi ủng rồi lái chiếc xe địa hình leo núi.

Đầu tiên cậu đến hồ chứa nước để kiểm tra như thường lệ, sau đó đến trường đua ngựa để xem tiến độ xây dựng trường đua ngựa và tình trạng thể chất của những con ngựa.

Trên núi thuê rất nhiều nhân công, nhưng phần lớn đều đang trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Quảng Dã cũng không ngại phiền phức, tự mình cho ngựa ăn.

Ra khỏi trang trại ngựa, cậu đến chuồng thỏ, các công nhân đang thả thỏ ra khỏi chuồng để chơi đùa trên bãi cỏ.

Những con thỏ này là giống thỏ đắt tiền, ngày thường đều có nhân viên chuyên môn chăm sóc, Quảng Dã giúp dọn dẹp chuồng thỏ, bổ sung thức ăn cho thỏ, cỏ linh lăng và các vật dụng cần thiết khác, sau đó bắt từng con thỏ và tỉa lông cho chúng.

Quảng Dã vẫn luôn tự mình làm mọi việc như vậy, người thợ thấy vậy liền nói: “Cậu chủ Quảng, cắt lông phiền phức như vậy, cậu cứ để tôi làm cho.”

“Không sao đâu, các anh làm việc khác đi.”

Chàng trai cụp mắt xuống, chăm chú cẩn thận cắt tỉa, con thỏ lùn Hà Lan lông trắng tin tưởng nằm trong tay cậu, đôi tai cụp xuống, sau khi cắt lông cho nó, Quảng Dã đặt nó xuống bãi cỏ và chạm vào nó trước khi nó chạy đi chơi...

Sau khi chăm sóc con thỏ nhỏ, Quảng Dã lại lái xe leo núi đi kiểm tra quanh núi, các công nhân nhìn thấy Quảng Dã đều nồng nhiệt chào đón, cậu cùng họ trò chuyện vài câu.

Làm xong công việc, Quảng Dã trở lại đỉnh núi, tắm rửa sạch sẽ, cởi quần áo làm việc, cuối cùng đi lên đài quan sát ở trung tâm biệt thự.

Bước lên sân thượng và lên đến điểm cao nhất, Quảng Dã nhìn ra khung cảnh xung quanh.

Ánh nắng xiên xuống, chỉ có tiếng chim hót líu lo và tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Cậu ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn xa xăm.

Ở một nơi yên tĩnh, ký ức lại ùa về——

“Thằng khốn nạn, mày có đúng là con ruột của Quảng Minh Huy không hả? Tao nghĩ hẳn mày có chết ở đây cũng không ai thèm quan tâm, có phải không? La hét trong cổ họng có ích lợi gì…”

Ù ù.

Tiếng ù tai ngày càng rõ ràng, đập mạnh vào màng nhĩ.

Quảng Dã hạ mi xuống, đẩy bảng vẽ tới rồi cầm bút vẽ lên.

Cậu tập trung vẽ, một lúc sau Coca chạy tới, dường như nó biết cậu đang cô đơn, không ồn ào cũng không khó chịu nên lặng lẽ nằm dưới chân cậu, im lặng ở cạnh.

Tiếng chim tan, gió ngừng, âm thanh lắng xuống tận đáy, yên tĩnh, giống như tiên cảnh cách biệt với phần còn lại của thế giới.

Buổi trưa, Lý Thời đi tới, nói bữa trưa đã chuẩn bị xong, Quảng Dã nói cậu không đói, Lý Thời mơ hồ cảm thấy tâm tình cậu không tốt nên liền rời đi, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Sau đó, Quảng Dã ở lại một mình đến hết buổi chiều.

Thời gian trôi qua nhanh chóng lấy đi ánh sáng ban ngày, một nửa bầu trời chuyển sang màu cam ấm áp, rồi dần tối sầm.

Khoảng sáu giờ tối, sau khi Quảng Dã vẽ xong, cậu liền thấy điện thoại rung lên, có tin nhắn từ Tống Thịnh Lan:

[Tối nay con có muốn đi ăn tối cùng nhau không? Bố của con nhớ con rất nhiều.]

Đôi mắt của Quảng Dã dần tối lại:

[Không ăn.]

Cất điện thoại di động vào túi, Quảng Dã đi xuống đài quan sát, lau chùi bảng vẽ, lại nhận được một tin nhắn khác từ Nhiếp Văn: [A Dã, cuối cùng cậu cũng được tự do dùng xe rồi, tối nay có muốn đến bãi đua xe DN không??Nếu không muốn đua xe thì đến đó vui chơi thôi.]

Quảng Dã chào Lý Thời rồi rời đi, lên xe máy và trả lời trên điện thoại di động:

[Mấy giờ?]

Nhiếp Văn ở đầu bên kia: [Muộn một chút, lúc đó tôi cũng sẽ gọi đám Nguyên Lỗi và những người khác đến.]

Quảng Dã cất điện thoại, ngồi vào xe, đội mũ bảo hiểm.



Chiếc xe đối mặt với màn đêm và lao thẳng xuống núi.

Mặt trăng nhô lên từ biển người bao la, treo thấp trên đường phố, tô điểm cho ánh đèn neon.

Khoảng bảy giờ, một chiếc xe máy màu xanh phóng nhanh qua đường nhựa, lắc lư trái phải để vượt, rẽ cuối cùng để đến bãi đua xe DN.

Quuảng Dã vừa bước vào, các chàng trai đã hét lên với cậu:

“A Dã, ở đây-“

Quảng Dã nhìn thấy họ, lái xe tới và đậu xe vào bãi đậu xe.

Chàng trai xuất hiện, ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý.

Một vài người bạn đến và nói: “Trời đất, chúng tôi đã đợi cậu rất lâu rồi, cuối cùng thì cậu cũng đã đến rồi.”

Nguyên Lỗi cười hỏi: “Anh Dã thấy sao, chỗ đua xe này tốt không? Anh không biết chỗ này đã trống hơn nửa tháng rồi đâu, chỉ chờ mỗi anh thôi!”

Quảng Dã cởi mũ bảo hiểm và nhìn sang:

“Ý là gì?”

Nhiếp Văn ở một bên nói: “Không phải hồi đầu tháng cậu cùng tên A Thắng đó đua một trận sao? Lúc đó cậu nói nếu cậu thắng, hắn sẽ phải để cho cậu toàn quyền sử dụng bãi đua xe này sao. Và cậu đoán xem, tên này, thực sự sẵn sàng thừa nhận thất bại. Kể từ ngày đó, vị trí đầu tiên ở bãi đậu xe này vẫn là của cậu.”

“Đúng vậy, ban đầu tôi cũng nghĩ tên đó có một số kỹ năng suốt ngày khoe khoang vểnh cả đuôi lên trời, gặp điều này chắc chắn sẽ rất xấu hổ. Nhưng bây giờ tôi lại khá tôn trọng cauju ta như một người đàn ông thực thụ.”

“Tối nay A Thắng và đồng bọn cũng đến đây, đang mua nước ở quầy bá hàng.” Một cậu trai nhướng mày nhìn Quảng Dã, “A Dã, tôi nghĩ khi nhìn thấy cậu thì họ cũng chẳng còn mặt mũi nào đâu, qua chào hỏi họ nhé?”

Quảng Dã nhẹ nhàng kéo khóe môi, nói: “Chào hỏi cái gì?”

Cậu đã quên mất việc giành được chỗ đua xe.

Những người bạn đi xe máy khác nhìn thấy Quảng Dã cũng tiến tới trò chuyện, Quảng Dã lặng lẽ đáp lại, Nhiếp Văn nhìn cậu, chạy tới trêu chọc: “Sao vậy, hôm nay tâm tình không tốt à? Ra ngoài chơi xe lại bị dì Tống mắng mỏ sao?”

Quảng Dã lấy hộp thuốc lá ra, rút ra một điếu thuốc: “Bà ấy không biết.”

“Có chuyện gì vậy?” Nhiếp Văn cười, “Hay là bố cậu đã về rồi.”

Quảng Dã dừng một chút, không nói gì, Nhiếp Văn tùy ý nói, nhìn thấy phản ứng của cậu, há hốc mồm: “Trời ạ, ông ấy thật sự đã về rồi à?”

Quảng Dã im lặng.

Nhiếp Văn không ngờ mình đoán đúng, cậu ta cười trấn an: “Dù sao mắt không thấy tâm không phiền, không muốn nhìn thấy ông ấy thì ra ngoài chơi đi, có thể đi loanh quanh một lúc tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.”

Lúc này, cửa quầy bán hàng bị đẩy ra, A Thắng cùng bốn năm nam sinh đi ra.

“Thắng Tử, tối nay anh lái xe ngầu quá…”

Khi A Thắng bước đi, ánh mắt cậu ta rơi về phía Quảng Dã, nụ cười trên môi đột nhiên dừng lại.

Quảng Dã cũng nhìn sang, khi họ nhìn vào mắt nhau, khuôn mặt của A Thắng lập tức tối sầm khi nghĩ đến cuộc đua mà cậu ta thậm chí không thể nhìn thấy đèn hậu của xe trước.

Cậu ta dừng lại, vẻ mặt đanh lại, bước đến chỗ đậu xe bên cạnh như không hề để ý.

Khi Nguyên Lỗi và những người khác nhìn thấy A Thắng, họ nén nụ cười trên môi và định nói vài câu bông đùa thì đột nhiên, có vài chiếc mô tô chạy tới và dừng lại trước chỗ đậu xe của A Thắng.

Chàng trai đi xe máy đầu tiên với mái tóc xanh trên đầu hút một điếu thuốc, nhếch môi nhìn A Thắng: “A Thắng, không phải cậu nói tuần này cậu sẽ mua một chiếc xe mới sao? Xe vẫn chưa tới hả? Cậu đang đùa chúng tôi à?”

Sắc mặt A Thắng cứng đờ, khẽ cười: ” Ai cần cậu quan tâm? Hai ngày nữa tôi sẽ lấy xe.”

“Thật nhàm chán. Vốn dĩ tối nay tôi muốn cùng cậu so tài, nhưng nhìn cái xe của cậu đi, tôi quá xấu hổ không dám so tài, sợ người khác sẽ nói tôi có thắng cũng không vẻ vang.” Lam Mao cười liếc nhìn Quảng Dã bên cạnh cậu ta, “Cậu nói xem cậu đã mất chỗ đậu xe, còn để cậu mất gì nữa? Tôi không đành lòng bắt nạt cậu trước mặt nhiều người như vậy đâu.”

Tính tình A Thắng trước giờ luôn thích khoe mẽ, thích chơi game, tuy có kỹ năng tốt nhưng cũng gây ra nhiều mâu thuẫn với nhiều người, rất nhiều người không hài lòng với cậu ấy, Lam Mao mới đến đây chơi gần đây nên cậu ta cũng muốn làm giảm đi ưu thế của A Thắng. 

Nghe Lam Mao nói, không ít người xem hưng phấn bật cười, ánh mắt A Thắng trở nên lạnh lùng: “Cậu cho rằng xe của tôi không thể cạnh tranh với xe của cậu sao?”

“Chỉ là cậu thôi. Xe mấy năm mới đổi một lần mà cũng thích khoe mẽ. Nhà cậu không phải chỉ là bán hàng rong thôi sao? Cậu nói xem cuộc sống nếu chật vật quá, sao không để dành tiền cho bố mẹ?”

Lam Mao mỉm cười, trong lời nói lộ ra vẻ mỉa mai: “Xe mới của tôi suýt nữa thì cũng đủ tiền mua hai chiếc của cậu. Cấu hình nào cũng tốt hơn của cậu, sao có thể so sánh được với tôi?”

A Thắng tức giận đến mức chưa kịp nói chuyện thì một giọng nam lười biếng đột nhiên vang lên từ bãi đậu xe đầu tiên bên cạnh:

“Xe xứng với người, cũng phải xem là ai lái, nếu không dù nó có tốt đến mấy cũng sẽ là rác rưởi.”

Lời nói của Quảng Dã rơi xuống như một hòn đá khổng lồ ném xuống hồ.

A Thắng giật mình, Lam Mao cũng đã nghe nói đến tên tuổi Quảng Dã từ lâu, nhíu mày: “Quảng Dã, ý cậu là gì? Cậu đang nói thay cậu ta sao?”

Quảng Dã phả khói và nhìn phía trước:

“Tôi chỉ nói sự thật.”

Lam Mao cười nhẹ: “Quảng Dã, kỹ năng của cậu so với A Thắng tốt hơn, nhưng cậu cũng không hơn cậu ta là bao nhiêu, ngày đó để cậu thắng cậu ta thì cũng chẳng vẻ vang cho lắm? Ai mà không biết xe của cậu so với cái xe ghẻ của cậu ta tốt hơn bao nhiêu. Tôi không phải là kẻ bắt nạt người khác như cậu.”

Nghe có người nói về anh em như vậy, Nhiếp Văn tức giận cười nói: “A Dã có thể thắng nhờ xe tốt? Đổi lại là cậu có lái chiếc xe đó có lẽ cũng không thể đánh bại A Thắng.”

“Thật nực cười, tôi không thể đánh bại cậu ta?”

Quảng Dã dập tàn thuốc, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lam Mao, từ trong cổ họng tuôn ra vài chữ——

“Cậu ngứa tay muốn thi đấu phải không? Tối nay tôi sẽ tiếp cậu.”

“Mà đấu với cậu bằng xe của tôi có thắng cũng chẳng ích gì. Tôi sẽ dùng xe của A Thắng.”

Như nắm củi được ném vào than.

Hiện trường nổ ra tiếng reo hò, rất nhiều thanh niên đi xe máy đến xem.

Lam Mao mỉm cười, không ngờ Quảng Dã lại khá dũng cảm, cảm thấy thú vị: “Được rồi, vẫn là quốc lộ Bồ Sơn.”

Đường đua tương tự như trước đây.

Rõ ràng là cậu ta muốn tát vào mặt Quảng Dã.

Lam Mao muốn xem Quảng Dã sẽ làm gì để giành chiến thắng nếu không có xe tốt.

Quảng Dã đặt chân xuống đất, xuống xe, đi đến bãi đậu xe thứ hai, “Sau khi thi đấu xong tôi sẽ đổ xăng cho cậu.”

A Thắng bối rối xuống xe, biết xe của mình không bằng xe mới của Lam Mao, cậu ta khẽ cau mày: “Quảng Dã, cậu điên rồi, cậu chưa từng lái xe của tôi, làm sao có thể điều khiển tốt nó, nếu cậu không hiểu hiệu suất của chiếc xe của tôi, cậu có biết rằng với mức độ uốn cong lần trước, cậu có thể rơi xuống núi Bồ không?”

Quảng Dã nghịch nghịch tai trái, xé một viên kẹo bỏ vào miệng, lên xe nổ máy, vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn A Thắng:

“Không hiểu biết, sao tôi có thể thắng được cậu?”

Quảng Dã lái xe ra khỏi bãi đậu xe, xe của Lam Mao và những người khác theo sau, nhóm người ầm ầm phóng đi. A Thịnh nhìn bọn họ lái xe rời đi, liền nghe thấy đám người Nhiếp Văn cười nói: “A Dã, tối nay tâm tình không tốt, bây giờ chúng ta có cái hay để xem rồi.”

Mọi người trong bãi đậu xe đều đang mong đợi kết quả của cuộc đua, năm phút sau, hai chiếc xe đồng thời lao ra khỏi điểm xuất phát.

Đầu nghiêng, uốn, trôi.

Hai bóng đen nhanh chóng hòa vào màn đêm rộng lớn.

Khi Quảng Dã vượt xe theo một vòng cung gần sát mặt đất, giống như lần trước, Lam Mao đã choáng váng.

Vài phút sau, A Thắng nhìn thấy chiếc mô tô của chính mình lái vào bãi đậu xe trước, khán giả đã vỗ tay nồng nhiệt.

Quảng Dã lại thắng.

Lam Mao lái xe đi vào bãi đậu xe, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Quảng Dã cho xe trở lại bãi đậu xe, nhìn Lam Mao, nhỏ giọng hỏi: “Thú vị hơn không?”

Lam Mao: “…”

Lần này đến lượt cậu ta cứng họng không nói nên lời.

A Thắng đi đến bên cạnh Quảng Dã, Quảng Dã nhẹ nhàng nói: “Lát nữa tôi sẽ đi đổ xăng cho cậu.”

“Không sao đâu, không cần đâu, tôi tự đi được.”

A Thắng cũng ngơ ngác cầm lấy chìa khóa xe, Quảng Dã xuống xe đi bộ trở lại chỗ đậu xe đầu tiên, rất nhiều bạn bè vây quanh cậu và hét lên: “A Dã, cậu cũng có thể lái xe của A Thắng mà giành chiến thắng, cậu đúng là tuyệt cú mèo! Sao cậu có thể làm được chứ?!”

“Tôi đã chạy ở đó nhiều lần trước đây rồi.”

Có bạn mô tô đi tới không khỏi ngưỡng mộ: “Quảng Dã, với kỹ năng điêu luyện và tài năng của cậu, sao cậu không cân nhắc trở thành một tay đua mô tô chuyên nghiệp? Cậu hoàn toàn có đủ tư cách.”

Mọi người có thể thấy rằng Quảng Dã tuy còn trẻ nhưng cũng không phải là một tay lái non, rõ ràng cậu đã lái mô tô nhiều năm, kỹ năng của cậu thậm chí có thể vượt qua nhiều người bạn mô tô lớn tuổi hơn một chút trong bãi đỗ xe.

Những người khác mỉm cười đáp: “Đúng thế, không làm tay đua chuyên nghiệp thì thật đáng tiếc.”

Quảng Dã nghe vậy, im lặng mở hộp thuốc lá, cụp mắt xuống, lấy ra một điếu thuốc khác và châm lửa.

Ở bãi đậu xe im lăng một lúc, Nhiếp Văn nói với Quảng Dã: “Mẹ của cậu trước đó đã nổi giận vì chuyện cậu đua xe, đã cấm cậu đua xe rồi, tối nay bà ấy mà biết cậu lại đua xe, rồi may mắn là cậu không sao, nếu không tôi chết mất.”

Quảng Dã thở dài, “Căn bản tôi không thể nào nói bỏ là bỏ được.”

“Mẹ cậu mà nghe thấy lời này của cậu chắc tức chết mất, hahaha,” Nhiếp Văn choàng tay qua vai cậu, “Vậy cậu có muốn đi DN uống chút rượu không? Bố cậu về rồi, dù sao thì cậu cũng không muốn gặp ông ấy nên cậu có thể về muộn một chút nhỉ?”

“Tôi không uống rượu khi lái xe.”

“Không sao, lát nữa để lão Trương tới đón cậu.”

Quảng Dã hút thuốc xong đội mũ bảo hiểm, không chút hứng thú nói:

“Không, các cậu tự chơi đi, tôi đi trước.”

“A Dã, cậu vội vã rời đi như vậy sao?”

Quảng Dã không trả lời nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.

……

Đối mặt với màn đêm và làn gió buổi tối, Quảng Dã lại chạy một vòng quanh thành phố.

Khi gió thổi qua, cảm xúc trong lòng cậu cũng dần dần dịu đi.

Mãi đến hơn mười giờ, xe máy mới về đến biệt thự.

Sau khi đỗ xe trong gara, cậu bước vào biệt thự bất ngờ gặp phải Tang Lê.

Cô gái mặc váy ngủ màu dâu tây, mái tóc đen hơi ẩm, hai cánh tay thon dài trắng trẻo đang ôm hai cuốn sách trước ngực.

Buổi tối, Tang Lê thường ở trong phòng đọc đọc sách, cô đang định về phòng, không ngờ gặp được Quảng Dã đi chơi về, cô chợt sửng sốt.

Cô bắt gặp ánh mắt của cậu liền hỏi: “Cậu vừa về à?”

“Có chuyện gì?”

Giọng nói và vẻ mặt của cậu đều bình tĩnh.

“Không… chỉ là dì Tống nói tối nay không liên lạc được với cậu, có thể dì ấy lo lắng.”

Ánh mắt chàng trai dừng lại trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, sau đó lười biếng đáp lại, đi ngang qua cô rồi đi lên tầng.

Cậu thanh niên này rõ ràng đang có tâm trạng không tốt.

Cô không biết cậu đã đi đâu…

Hôm nay Tang Lê ở trong biệt thự học tập và tập nhảy, buổi tối khi cô xuống tầng ăn tối với dì Tống và chú Quảng, cô cảm nhận rõ ràng rằng hai vợ chồng không được vui vẻ vì sự vắng mặt của Quảng Dã.

Tang Lê thở dài, không làm được gì nên đành lên lầu về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ sớm.



Đồng hồ lặng lẽ trôi qua ngày hôm qua và tiếp tục quay từ con số 0.

Sáng sớm, dưới làn sương mù mờ ảo, bầu trời rực lên những ánh sáng màu cam rực rỡ.

Buổi sáng, Tang Lê làm thêm nửa ngày bài tập về nhà và hoàn thành rất hiệu quả tất cả bài tập về nhà ngày Quốc khánh.

Buổi chiều cô không có việc gì làm, bèn gói quà cho bà nội và Từ Hiểu, định ra ngoài tìm người đưa thư để gửi đồ.

Khi cô đi xuống tầng, tình cờ gặp dì Tống đang chuẩn bị đi đến công ty, dì Tống biết được ý định của cô bèn nhờ lão Trương chở cô tới bưu cục.

Vì vậy, đi cùng với Lão Trương, Tang Lê đã thành công đến điểm chuyển phát nhanh để gửi đồ, sau đó gửi tin nhắn cho bà ngoài: [Bà ơi, cháu mua cho bà một vài thứ, cháu vừa gửi về rồi. Chắc khoảng bốn năm hôm nữa sẽ về tới nơi, còn có một số đồ cho Hiểu Hiểu, tất cả đều được đóng gói riêng, bà chú ý nhận hàng nhé.]

Sau khi đi ra khỏi điểm chuyển phát nhanh, lão Trương đã đợi ở cửa: “Đã gửi xong chưa?”

“Xong rồi, chú Trương, chúng ta đi thôi.”

Hai người lên xe, lão Trương mỉm cười: “Cô Tang Lê, cô thật là hiếu thảo, còn biết gửi đồ về cho bà ngoại. Không giống như con trai tôi, từ lúc nhập học đến giờ chắc gọi điện về cho gia đình không quá hai lần.”

Lão Trương có một cậu con trai hiện đang học đại học xa nhà, Tang Lê cười an ủi: “Chắc chắn anh ấy cũng quan tâm đến chú, chỉ là anh ấy không giỏi biểu đạt thôi.”

Lão Trương bất đắc dĩ lắc đầu: “Quên đi, thằng bé chỉ cần chăm chỉ học tập là tốt lắm rồi. Quả nhiên, con gái vẫn là một cái áo khoác bông nhỏ chu đáo. Còn con trai chỉ là một chiếc áo vest rách mà thôi.”

Tang Lê không khỏi bật cười, lão Trương hỏi cô: “Tiếp theo cô còn muốn đi nơi nào nữa không?”

“Không ạ.”

Lão Trương nghĩ tới điều gì đó: “Cô có vội phải quay về không?”

“Không vội ạ, có chuyện gì vậy chú?”

Nụ cười hiền lành trên mặt Lão Trương càng sâu hơn: “Tôi có chút việc cần đi tới nơi này, nếu cô không bận về nhà vội, tôi sẽ đưa cô đi dạo một nơi, cô nhất định sẽ thích.”

Tang Lê sửng sốt: “Là nơi nào ạ?”

……

Hai mươi phút sau, xe lái vào núi Huân Ngọc.

Lái xe trên con đường núi quanh co, Tang Lê nhìn dọc đường rừng cây tươi tốt và cảnh đẹp, đôi mắt sáng lên: “Chú Trương, đây có phải là nơi chú nói đến không?”

Lão Trương cười: “Đúng rồi đấy, nơi này có đẹp không? Ở đây phong cảnh rất tốt, không khí trong lành, lại rất yên tĩnh, rất ít người tới đây.”

Tang Lê hạ nửa cửa sổ xe, nhìn ra ngoài, không khỏi mỉm cười: “Đẹp quá, cảm giác như được trở về quê hương vậy.”

Tang Lê thích núi, núi luôn mang lại cho cô cảm giác an toàn và quen thuộc, khiến cô cảm thấy thư thái ngay lập tức.

Tang Lê nhìn thấy một khu rừng liền nói: “Ở đây cũng có trồng cam ạ?”

“Đúng vậy, đây là rừng cam rốn, mùa đông có thể tới đây hái cam rốn. Trên núi còn có bưởi, đào các loại.”

“Nhiều quá……”

“Không chỉ có cây ăn quả, trên núi còn có trang trại, đồng cỏ, sau núi còn có trồng cả hoa. Mùa xuân như là biển hoa vậy, rất đẹp.”

“Đây có phải là địa điểm du lịch không ạ?”

Lão Trương mỉm cười: “Không, ngọn núi này là của tư nhân, do Quảng Dã đứng tên.”

Của Quảng Dã?!

Lão Trương giải thích: “Quảng tổng mua ngọn núi này cho Tiểu Dã. Tiểu Dã đã đích thân tham gia chăm sóc rất nhiều vườn cây ăn trái mà cô vừa thấy đó. Đây là thế giới nhỏ bé của cậu ấy.”

Tang Lê bị sốc.

Cô vốn tưởng rằng Quảng Dã chỉ thích ô tô và trò chơi, nhưng không ngờ cậu lại còn có cả sở thích như vậy, chẳng trách cô nghe thấy trước đây Quảng Dã và chú Trương thường nói về trang trại, hẳn là nhắc tới nơi này.

“Quảng tổng thường chịu trách nhiệm cử người đến chăm sóc ngọn núi này. Ông ấy rất yêu thương Tiểu Dã, và khi ông biết rằng cậu ấy rất thích những thứ này. Ông ấy thường cử người đến cấy ghép nhiều loại trái cây và rau quả, đồng thời ông ấy còn xây dựng một con đường quanh núi cho Quảng Dã.”

Tang Lê nghe vậy, cô không chỉ ngạc nhiên mà còn ngưỡng mộ.

Có được tình yêu thương của bố là điều may mắn nhưng tại sao hiện tại mối quan hệ giữa hai bố con họ lại có vẻ tệ đến vậy…

“Tham quan hết ngọn núi này mất rất nhiều thời gian. Hôm nay tôi có việc nên chỉ có thể đưa cô đi tham quan vào một ngày khác.”

Lời nói của Lão Trương khiến Tang Lê thoát khỏi suy nghĩ, cô nhanh chóng gật đầu: “Không sao đâu, chú Trương, cháu đi theo chú.”

Dọc đường có nhiều núi non trùng điệp, núi non trùng điệp, mười phút sau, xe đã tới trang trại.

Tang Lê vừa bước xuống xe, cô nghe thấy tiếng chó sủa dữ dội, cô quay lại thì thấy một cái lưng đen to lớn đang chạy về phía mình, cô giật mình.

Lão Trương vội vàng mắng: “CoCa, đừng gây chuyện.”

Con chó dường như hiểu lời, lập tức bình tĩnh lại, Lão Trương nói với Tang Lê: “Đừng sợ, Coca rất ngoan.”

Lão Trương chào Coca, con chó đi tới, Lão Trương giới thiệu nó với Tang Lê: “Con chó này tên là ‘Coca’. Tiểu Dã đã nuôi nó được gần năm năm nhưng nó rất thông minh và ngoan ngoãn.”

Tang Lê nhìn kỹ hơn và phát hiện ra rằng đó chính là con chó trong ảnh đại diện WeChat của Quảng Dã.

Cô cẩn thận chạm vào đầu nó, Coca rất thông minh biết Tang Lê là người quen nên nó trở nên ngoan ngoãn, và cũng có thể nghe lời chỉ dẫn, Tang Lê rất thích: “Coca quả thực rất thông minh, nhưng mới đầu khi nhìn vào quả thật có vẻ rất hung dữ.”

“Nó trông giữ nơi này mỗi ngày đấy, từ một tay A Dã huấn luyện ra đó.”

“Cậu ấy rất thích chó phải không ạ?” Cô nhớ ra rằng cậu cũng rất quan tâm đến những rắc rối của Samoyed.

“Cậu ấy thích tất cả các động vật nhỏ.”

Lý Thời bước ra khỏi nhà, Lão Trương chào hỏi và giới thiệu Tang Lê, Lý Thời hỏi Tang Lê có muốn đi dạo xung quanh đây không, Tang Lê đồng ý, Lão Trương cũng bảo công nhân dọn đồ ra ngoài, đi cùng Tang Lê.

Tang Lê dắt Coca trong tay đi dạo, không ngờ nơi này lại giống như một siêu trang trại với rất nhiều động vật nhỏ: “Ở đây còn có thỏ nữa đấy.”

“Thỏ ạ?!”

Tang Lê rất thích thỏ, đôi mắt bỗng sáng ngời vội nói rằng mình rất muốn nhìn thấy chúng.

Ba người đi đến chuồng thỏ, bên trong có mấy cái ổ thỏ, Tang Lê nhìn thấy những con thỏ bông đang ăn cỏ, Lão Trương nhìn thấy liền hỏi: “Lông thỏ đã bị cắt rồi sao?”

Lý Thời cười: “Đúng vậy, hôm qua Tiểu Dã đã lôi chúng ra cắt tỉa hết lông rồi.”

Hoá ra hôm qua Quảng Dã đã tới đây…

Dưới sự hướng dẫn của Lý Thời, cô cho cỏ thỏ nhỏ ăn trong khi Lão Trương đứng một bên nhìn, một lúc sau, điện thoại di động của ông có cuộc gọi đến, là Quảng Dã.

“Tôi nghe, A Dã ——”

Trong phòng ngủ bên kia, chàng trai vừa tỉnh dậy, xuống giường đi vào phòng tắm, đang nghe điện thoại, giọng khàn khàn và lo lắng:

“Ông đã lên núi chưa? Ông đã mang hết đồ lên núi chưa?”

“Yên tâm, tôi đang ở trên núi rồi.”

Bên cạnh, Tang Lê đang cho thỏ ăn cỏ, không để ý lão Trương đang nói chuyện điện thoại, cười đến mức mắt biến thành hình lưỡi liềm, nói với ông:

“Chú Trương, những con thỏ này thật đáng yêu, cháu nghĩ cháu có thể ngồi ở chỗ này cả ngày ngắm thỏ được mất.”

Giọng nói dễ thương không chút nao núng của Tang Lê xuyên qua điện thoại, truyền đến rõ ràng đến tai Quảng Dã ở đầu bên kia điện thoại.

Chàng trai nhận ra giọng nói đó, mắt trợn tròn:

“Tại sao Tang Lê lại ở đó vậy?”

Nghe vậy, Lão Trương vội vàng giải thích: “Trước khi lên núi bà chủ bảo tôi chở cô Tang Lê đi có chút việc, xong việc nên tôi mang cô ấy theo mà không báo trước cho cậu.”

Lão Trương nhớ tới trước đó Quảng Dã cùng Tang Lê có phiền toái, băn khoăn không biết hai đứa nhỏ này có khúc mắc gì không: “Không có vấn đề gì chứ?”

Quảng Dã ngồi ở trên sô pha, nhẹ giọng nói: “Có vấn đề gì chứ?”

Cậu đây không keo kiệt đến thế đâu.

Lão Trương thở phào nhẹ nhõm, nhìn Tang Lê chạy sang một bên tiếp tục nhặt cỏ, mỉm cười nói:

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô Tang Lê vui vẻ như vậy. Cậu không biết cô ấy thích trang trại này đến mức nào đâu. Bây giờ cô ấy đang cho thỏ ăn…”

Cuối cùng Lão Trương nói buổi tối sẽ xuống núi, Quảng Dã phục hồi tinh thần lại, lười biếng đồng ý.

Sau khi cuộc gọi kết thúc, cậu đặt điện thoại sang một bên.

Dựa lưng vào ghế sofa, mắt cậu rơi xuống bàn cà phê.

Lời nói của Lão Trương văng vẳng bên tai.

Cậu không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ vui vẻ của Tang Lê.

Nỗi ám ảnh bao trùm tâm trí của cậu suốt hai ngày qua đã phần nào tan biến.

Trong lúc nhất thời, cậu đột nhiên cũng muốn đi lên núi.

Cuối cùng, Quảng Dã nhướng mày, đè nén suy nghĩ, đứng dậy đi vào phòng tắm.



Dưới ánh hoàng hôn, màu chàm nơi dãy núi xa xăm nhuộm ánh vàng.

Ở phía trong núi, Tang Lê ra khỏi trang trại và tiếp tục đi dạo cùng Lão Trương.

Trên núi có ba hồ nhân tạo, một trong số đó là nơi nuôi vịt và cá. Tang Lê tò mò về cách xử lý các sản phẩm nông nghiệp trồng trọt và rau quả trồng trong trang trại hàng ngày. Lão Trương cho biết đây là những sản phẩm được trồng trọt cẩn thận và có chất lượng cao, ngoại trừ tiêu dùng trong nhà, một phần trong đó cung cấp cho các nhà hàng cao cấp thuộc sở hữu của Quảng gia, và các bữa ăn của nhiều người cũng đều thu được lợi nhuận cao, dù sao cũng còn phải hỗ trợ hàng trăm công nhân ở đây.

Dọc bờ hồ, họ đi đến một rừng bưởi, ở đây những trái bưởi màu vàng nhạt treo trên cây, tròn trĩnh và căng mọng.

Người phụ trách trồng trọt cho biết, bưởi đã chín, ba bốn ngày là có thể hái và đóng hộp, thấy Tang Lê tới người làm vườn lấy hai quả, gọt vỏ cho cô nếm thử.

Tang Lê cắn một miếng, mùi thơm của bưởi và nước ép tràn ngập trong miệng, cô khen bưởi rất ngon và ngọt.

“Cái này cơ bản là không hạt, nhiều nước hơn bưởi bình thường, ăn rất ngon.” Người làm vườn thấy Tang Lê vô cùng đáng yêu, cười nhiệt tình: “Cô bé, tôi hái thêm cho cháu nhé.”

Tang Lê nhướng mày: “Không cần nữa ạ, con ăn đủ rồi. Cảm ơn dì.”

Từ rừng bưởi đi ra, Tang Lê ôm hai quả bưởi trong tay như ôm thỏi vàng, nhìn bộ dáng hài lòng của cô, lão Trương cười nói: “Bưởi này ăn rất ngon sao?”

“Vâng, ngon lắm ạ.”

“Đây là loại bưởi mà A Dã rất thích ăn. Là giống được cấy từ nơi khác về, năm ngoái mới bắt đầu ra quả.”

“Vậy lát nữa cháu sẽ đưa cho cậu ấy một quả.”

Làm sao cô có thể có một mình độc chiếm nó chứ, chủ nhân nhất định phải được nếm thử chứ.

Trở lại đỉnh núi chuẩn bị đi xuống, Tang Lê miễn cưỡng nói lời tạm biệt với Coca:

“Coca, chị đi đây, tạm biệt.”

Cô hi vọng có thể lại được đến đây gặp lại nếu có cơ hội.

Coca bám lấy cô, Tang Lê mỉm cười xoa đầu nó.

Khi xe chạy xuống núi, Lão Trương hỏi Tang Lê cảm thấy thế nào khi ở đây,  Trong mắt Tang Lê tràn đầy yêu thương, cô nói rằng nơi này giống như một thiên đường vậy.

“Núi ở quê cháu cao hơn ở đây, nhưng đường núi xây dựng chưa tốt, cây cối cũng bắt đầu ngả vàng vào mùa thu…”

Khi Tang Lê nói về quê hương của mình, miệng bất giác mỉm cười, “Ở chỗ  chúng cháu cũng trồng trái cây trên núi. Phổ biến nhất là hồng và lê, là loại tự nhiên và không cần bất kỳ loại thuốc trừ sâu nào. Chúng rất ngon luôn ạ.”

Lão Trương mỉm cười: “Vậy có cơ hội tôi nhất định phải thử xem.”

Tang Lê mỉm cười: “Sau này nhất định cháu sẽ mang nó đến để chú nếm thử.”

Theo con đường núi uốn lượn, phong cảnh núi non vô tận như một cuộn giấy tròn, Tang Lê ước gì mình có một chiếc kéo để cắt phong cảnh trước mặt ra treo ở cửa sổ phòng mình để ngày nào cũng có thể nhìn thấy.

Lão Trương và Tang Lê vừa đi vừa trò chuyện về những con vật nhỏ được nuôi trên núi, Tang Lê thích thú vpp cùng, suốt dọc đường tò mò lắng nghe, không bao lâu họ đã lái xe trở lại khu biệt thự.

Đỗ xe xong, Tang Lê vui vẻ ôm hai quả bưởi vào biệt thự, giúp việc nói bữa tối sẽ sớm dọn ra, cô đồng ý, cảm thấy bản thân hơi nhếch nhác, cô tính lên tầng thay đồ rồi xuống.

Cô đang định đi lên lầu thì tình cờ gặp Quảng Dã đang đi xuống.

Tang Lê nhìn thấy cậu liền nhớ phải đưa quả bưởi cho cậu, vội vàng đi tới:

“Quảng Dã, cho cậu một quả bưởi này.”

Tang Lê bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cậu, liền giải thích: “Buổi chiều chú Trương có dẫn mình đến núi Huân Ngọc. Đây là bưởi trồng trong trang trại của cậu đó, là do dì làm vườn cho.”

“Tôi biết.”

“Hả?”

“Lão Trương nói với tôi cậu có đi lên núi cùng.” Cậu bình tĩnh nói.

Cô vẫn còn hưng phấn, vui vẻ gật đầu: “Núi đẹp quá, chú Trương còn dẫn mình đi tham quan trang trại. Mình thấy rất nhiều động vật nhỏ, đặc biệt là thỏ. Có mấy con thỏ tai cụp màu trắng đáng yêu quá, mình rất muốn cho nó ăn cỏ nhưng chúng đều rúc vào tổ không chịu ra ngoài…”

Bình thường Tang Lê vốn sống hướng nội, ít nói, nhưng khi ở trước mặt người quen hoặc gặp chuyện vui, cô sẽ thay đổi hoàn toàn, sẽ hào hứng nói chuyện giống như một chú chim sẻ nhỏ hót líu lo.

Đang nói chuyện, bất chợt bắt gặp đôi mắt đen láy của Quảng Dã đang lặng lẽ nhìn mình, cô giật mình im lặng.

Đợi đã, cô và Quảng Dã hình như không thân thiết lắm…

Và cô cũng không biết liệu cậu có vui nếu biết cô đến trang trại của cậu không…

Nhận ra mình quá hưng phấn, Tang Lê xấu hổ từ từ ngừng giọng, hai má như hai quả đào chín mọng.

“Ding ding ding–“

Một loạt nhạc chuông điện thoại di động vang lên.

Quảng Dã cúi đầu nhấc điện thoại lên: “Alo.”

Nhiếp Văn hỏi cậu về mấy vấn đề trò chơi, Quảng Dã tập trung trả lời, một lúc sau cuộc gọi kết thúc cậu cất điện thoại vào túi và quay lại nhìn——

Trên chiếc bàn nhỏ ngay lối vào cầu thang chỉ có một quả bưởi nhỏ nằm lăn lóc.

Người đã trốn thoát.

Quảng Dã: “…”

——