Tống Thịnh Lan vừa dứt lời, những người có mặt ở đây đều bị chấn động.
Đám Nhiếp Văn, Dụ Niệm Niệm há hốc mồm, nhất trí đồng lòng nhìn về phía Tang Lê——
Vậy mẹ của Quảng Dã chính là mẹ của Tang Lê sao…?!
Không chỉ có học sinh, Lôi Đan vốn không biết trước cũng ngây cả người: “Tại sao mẹ của Quảng Dã…”
Lại Quốc Dự đành giải thích thay: “Tống tổng là dì của Tang Lê.”
Khi Tống Thịnh Lan đưa Tang Lê nhập học, bà đã cố ý che giấu thân phận của cô gái nhỏ, một mặt, vì muốn Tang Lê chăm ngoan học giỏi, xử sự tốt nên không muốn lo lắng về việc cần phải nhờ người quan tâm tới chuyện học tập, mặt khác, bà sợ mọi người biết về thân phận của cô sẽ gây ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của cô ở trường nên chỉ có một số ít lãnh đạo nhà trường biết về vấn đề này.
Kha Phỉ, Cư Na và hai mẹ con nhà họ Trạm đứng ở một bên cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc vừa xảy ra, trong đầu họ chỉ còn lại hai từ——
Tiêu rồi!
Lần này thực sự đâm đầu vào tường rồi.
Làm sao hối lộ được Tống Thịnh Lan đây…
Lần đầu tiên Lại Quốc Dự thấy Tống Thịnh Lan tức giận như vậy, có thể đoán được bà thực sự quan tâm đến Tang Lê nhường nào nên vội vàng nói ra toàn bộ sự thật, sắc mặt của mẹ Trạm và Trạm Thiến Tuyết thay đổi chóng mặt, tậm trạng như đang treo ngược bên bờ vực, trái tim bọn họ đập thình thịch. Kha Phỉ và Cư Na thì bị dọa đến ngu cả người, trong đầu trống rỗng.
Lại Quốc Dự nói xong, mẹ Trạm thấy Tống Thịnh Lan càng ngày càng lạnh lùng, bà ta hoảng sợ đi tới trước mặt Tống Thịnh Lan, vội vàng xin lỗi rồi mỉm cười:
“Chuyện là, cô Tống, à không phải Tống tổng, xin chào, tôi là mẹ của Thiến Tuyết, xin bà bình tĩnh, chuyện này thực ra không nghiêm trọng như thầy hiệu trưởng Lại nói…”
Tống Thịnh Lan không khách khí cắt đứt lời của bà ta: “Không nghiêm trọng hả? Chẳng lẽ phải đợi tới khi con nhà tôi bị thương nặng đến mức nhập viện mới coi là nghiêm trọng sao?!”
“Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói chuyện này chỉ là mâu thuẫn giữa các học sinh với nhau thôi,” bà ta run rẩy hạ giọng, “Với cả, anh rể tôi là Trình Chương, hẳn bà có biết…”
Tống Thịnh Lan lạnh lùng nhìn bà ta:
“Tôi mặc kệ anh rể cô là ai? Chuyện này có liên quan tới anh rể cô à?”
Mẹ Trạm nghẹn ngào không nói nên lời, nhận thấy mình không có quyền lực trước mặt Tống Thịnh Lan, bà ta bắt đầu luống cuống: “Tống tổng, tôi thay mặt Thiên Tuyết xin lỗi bà và đứa nhỏ. Chỉ là chút hiểu lầm…”
Tống Thịnh Lan cười nói: “Chứng cứ đã vô cùng xác thực, lại có nhiều học sinh làm chứng như vậy, chẳng nhẽ chúng tôi đang cùng nhau bôi nhọ con của cô sao? Hơn nữa, tôi và cô không phải là người đương sự, Lê Lê và người bạn học Lữ Nguyệt này mới là nạn nhân. Cô xin lỗi tôi thì có ích gì?”
Mẹ Trạm nghe xong liền lấy túi xách đánh Trạm Thiến Tuyết: “Sao mẹ lại sinh ra đứa con gái như mày chứ, suốt ngày chỉ biết gây chuyện, nhìn xem mày đã làm gì thế này!”
Trạm Thiến Tuyết bị đánh ở trước mặt mọi người đến mức phải trốn tránh, la hét đau đớn. Vừa đau đớn, vừa hoảng sợ và tủi nhục đan xen trong lòng, nước mắt cô ta tràn mi trào ra.
Các giáo viên khác phải bước tới ngăn cản việc này, nhưng mẹ Trạm đã túm lấy quần áo của Trạm Thiến Tuyết, kéo cô ta đến chỗ Tang Lê và Tống Thịnh Lan, ép cô ta cúi xuống: “Mau xin lỗi cho mẹ! Mày có biết mày đã gây ra chuyện lớn rồi không, xin lỗi mau! Mẹ sắp không thể chịu đựng được mày nữa rồi!”
Trạm Thiến Tuyết ngẩng đầu nhìn Tang Lê, trong cổ họng phát run, mấy giây sau mới nói: “Xin lỗi…”
Mẹ Trạm mỉm cười với Tang Lê: “Bạn học Tang Lê, xin cháu hãy tha lỗi cho Thiến Tuyết lần này, chỉ cần tha cho Thiên Tuyết một lần này thôi, bạn ấy nhất định không dám có lần sau nữa. Còn có bạn Lữ Nguyệt cùng lớp, các cháu đều là những đứa bé ngoan ngoãn, xin hãy tha thứ cho con bé…”
Tang Lê nhìn bọn họ, ánh mắt cô nổi lên những gợn sóng, cô cảm giác vai mình bị giữ lại, giọng nói trầm tĩnh của Tống Thịnh Lan cất lên:
“Cô Trạm, tôi còn không biết lời xin lỗi của con gái bà là thật tâm chân thành hay vì sợ hãi mà nói ra nữa đó. Hơn nữa, một hai lời xin lỗi đơn giản này cũng không thể bù đắp được nhưng tổn thương mà con gái tôi đã phải gánh chịu.”
Mẹ Trạm hoảng sợ vội cầu xin: “Tống tổng, bà có thể cho Thiến Tuyết một cơ hội sửa chữa được không? Chúng tôi có thể làm bất cứ điều gì và chúng tôi cũng sẵn sàng trả tiền bồi thường.”
Tống Thịnh Lan cười khẽ: “Chúng tôi không cần tiền, cô cho rằng tiền có thể giải quyết hết mọi chuyện sao? Nó có thể bù đắp cho những tổn thương trong lòng một đứa trẻ sao? Thử đặt trường hợp con gái bà cũng bị bạn học đối xử hành hạ như thế ở trường mỗi ngày đi rồi xem bà sẽ cảm thấy như thế nào, phải giải quyết chuyện đó như thế nào?”
Mẹ Trạm đột nhiên không nói nên lời.
Tống Thịnh Lan nhìn Lại Quốc Dự: “Những lời còn lại tôi không muốn nghe, tôi chỉ có một yêu cầu, đó chính là nhà trường phải xử lý việc này một cách khách quan, không vì thân phận mà thiên vị con tôi, cũng không vì lý do nào đó mà thiên vị con người khác. Nên xử lý như thế nào thì phải xử lý như thế đó, cứ theo quy định của Giang Vọng mà làm. Việc này đã vi phạm nội quy của Giang Vọng đúng không?”
Lại Quốc Dự vội vàng gật đầu, sau đó Tống Thịnh Lan liếc nhìn Lôi Đan: “Không chỉ có học sinh, thứ Sáu tuần trước Lê Lê đã bị chặn đánh ngoài trường một lần, sự việc đã được báo cáo lên giáo viên chủ nhiệm, nhưng lại không được giải quyết ngay lập tức. Tôi muốn nhà trường cũng phải kiểm tra xem là do giáo viên có sơ suất, hay cố tình che đậy mọi chuyện, mong nhà trường điều tra kỹ lưỡng sự việc này.”
Trong lòng Lôi Đan trầm xuống, cô không nói nên lời.
Tống Thịnh Lan quay đầu nhìn mẹ Lữ, vẻ mặt dịu dàng: “Mẹ Lữ Nguyệt, bà có yêu cầu gì không? Suy nghĩ của bà cũng không kém phần quan trọng.”
Mẹ Lữ nắm lấy tay Lữ Nguyệt, mắt đỏ hoe nhìn Trạm Thiến Tuyết rồi nói:
“Gia đình tôi tuy nghèo nhưng không thể để bị người khác khinh nhục, tôi cũng không cần tiền bồi thường gì cả. Tôi cũng yêu cầu nhà trường xử lý công bằng theo quy định của trường và trả lại công lý cho con tôi”.
Giọng nói hơi run run của mẹ Lữ nhưng dường như đã bộc bạch hết sự kiên cường của bà.
Từng từ từng chữ đều có trọng lượng nhất định.
–
Mặt trăng dần xuất hiện và treo lơ lửng trên bầu trời đen mờ ảo.
Sau khi sự việc được thông qua, lúc đoàn người rời khỏi phòng bảo vệ thì trời cũng đã sẩm tối.
Mẹ Trạm đưa Trạm Thiến Tuyết ra ngoài trước, đi nhanh đến cổng trường, mồm thì chửi bới suốt dọc đường đi, thu hút sự chú ý của nhiều người xung quanh.
Bố mẹ của Kha Phỉ và Cư Na vẫn chưa đến nên bọn họ phải quay lại lớp để chờ điều tra.
Sau đó, Tang Lê, Dụ Niệm Niệm và ba nam sinh đi ra ngoài.
Các phụ huynh và giáo viên ở phía sau một chút, cả đám vui mừng kêu lên: “Dì Tống thật khí phách quá đi à! Cái gì mà tôi nhất định phải đòi lại công đạo cho Tang Lê!”
“Đúng vậy, Trạm Thiến Tuyết và mẹ cô ta sợ tới mức sắp tè ra quần. Ai bảo trước giờ luôn kiêu ngạo như vậy cơ chứ.”
Nhiếp Văn cười: “Này, vừa rồi tôi nhìn thấy dì Tống như vậy, cuối cùng cũng hiểu được tính tình của A Dã vì sao lại như thế, hoàn toàn là di truyền từ mẹ cậu ta.”
Mấy người bật cười, Dụ Niệm Niệm vội vàng ôm lấy Tang Lê: “Đúng rồi, Lê Lê, mẹ Quảng Dã thật sự là dì của cậu sao?! Vậy mà cậu cũng không có nói cho bọn mình biết!”
Dụ Niệm Niệm không kiềm chế được thanh âm của mình, tựa hồ muốn để cho những thắc mắc khó hiểu trong cả đám lần nữa bùng nổ.
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương ở một bên cũng hưng phấn kêu lên, Nhiếp Văn nắm lấy vai của người bên cạnh kêu: “Đúng vậy, A Dã, tại sao có thêm em gái lại giấu diếm không cho chúng tôi biết hả?!”
Trương Bác Dương tò mò: “Ừ, dì Tống là… là dì của Tang Lê, vậy Tang.. Tang Lê là em họ của cậu à?!”
Quảng Dã khó chịu nói với cậu: “Em họ cái rắm.”
Tang Lê nghe được suy đoán kỳ quái này, xấu hổ giải thích: “Bọn mình không phải họ hàng, mình chỉ tạm thời ở nhà dì Tống thôi.”
“Trời ạ, cho nên cậu phải ở cùng nhà với A Dã sao?” Tin tức khá là chấn động, Nhiếp Văn nhớ ra điều gì đó, “Bảo sao có lần tôi gặp cậu ở nhà A Dã, nhưng hai người có vấn đề gì à? Không thấy hai người nói chuyện với nhau bao giờ. Các cậu đang giả vờ không quen biết nhau à?”
“Đúng vậy, không thấy hai người nói chuyện với nhau khi nào hết ấy.” Dụ Niệm Niệm nói.
Quảng Dã nhướng mi, đối diện với ánh mắt của Tang Lê.
Tang Lê có chút bối rối đang không biết trả lời sao thì nghe được âm thanh lơ đãng của cậu: “Vốn dĩ cũng không thân quen, có chuyện gì để nói chứ?”
Chàng trai nhấc đôi chân dài bước nhanh về phía trước.
Nhiếp Văn và Trương Bác Dương không còn cách nào khác ngoài đi theo.
Tang Lê đáp lại ánh mắt tò mò của Dụ Niệm Niệm: “Mình thực sự không biết rõ về Quảng Dã, tụi mình mới gặp nhau cách đây không lâu.”
Dụ Niệm Niệm hiểu ra nên cũng không nhắc về vấn đề đó nữa: “Nhưng mẹ Quảng Dã đối xử với cậu tốt thật đấy, vừa rồi bà ấy bảo vệ cậu giống như con gái ruột vậy.”
Nghĩ tới Tống Thịnh Lan, trong lòng Tang Lê liền cảm thấy ấm áp:
“Đúng thế, dì Tống đối xử với mình tốt vô cùng.”
Hai người đi đến lối ra vào của tòa nhà hành chính, Lại Quốc Dự và những giáo viên khác đi phía sau cũng đưa Tống Thịnh Lan và hai mẹ con Lữ Nguyệt ra ngoài, đồng thời cũng hứa với họ sẽ điều tra kỹ lưỡng sự việc vừa xảy ra.
Mẹ Lữ nhìn Tống Thịnh Lan, cảm kích gật đầu: “Cám ơn mẹ Tang Lê, nếu hôm nay không có cô, chuyện này tôi cũng không biết phải xử lý thế nào…”
Với địa vị của Tống Thịnh Lan ở đây, trường học sẽ không dám thiên vị, điều này tương đương với việc Lữ Nguyệt sẽ được bảo vệ.
Tống Thịnh Lan nhẹ nhàng cười: “Không có gì, chúng ta đều vì con cái của mình. Mong muốn duy nhất của bố mẹ là chúng được học hành thật tốt ở trường đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy đúng vậy……”
Sau đó Tống Thịnh Lan nhìn về phía Tang Lê: “Lê Lê, chúng ta về nhà thôi.”
Tang Lê vâng dạ, cô tạm biệt Dụ Niệm Niệm rồi đi theo Tống Thịnh Lan rời đi trước.
Sau khi lên Rolls-Royce, hai người ngồi ở hàng ghế sau, Tống Thịnh Lan liếc nhìn điện thoại, bất đắc dĩ cười với Tang Lê: “Quảng Dã nói nó đi trước rồi, chắc chắn nó lại chạy đi chơi rồi. Chúng ta không cần phải đợi nó.”
Tang Lê sửng sốt một lát: “Vâng…”
Xe chạy về phía trước, Tống Thịnh Lan nắm lấy tay Tang Lê, bà đau lòng đến mức không nhịn được mà trách cứ: “Chẳng trách quản gia nói tối thứ sáu cháu về nhà với bộ dạng nhếch nhác, đầu gối còn bị thương. Ở trường bị bắt nạt sao cháu không nói cho dì biết. Hôm qua dì vừa gọi điện cho bà ngoại cháu, nói rằng ở đây cháu vẫn ổn, chuyện học hành cũng rất tốt. Còn bảo bà đừng lo lắng. Nếu hôm nay cháu xảy ra chuyện gì thì dì biết phải làm thế nào đây?”
Tang Lê áy náy cụp mắt xuống, lông mi run rẩy như cánh bướm: “Dì, cháu xin lỗi… Cháu nghĩ dì đã bộn bề với nhiều công việc rồi nên không muốn gây thêm phiền toái cho dì nữa….”
Tống Thịnh Lan trêu chọc nàng: “Cháu luôn nói sợ gây phiền toái cho dì còn dì lại nghĩ là bởi vì cháu với dì không có quan hệ thân thiết, nên cháu không muốn làm phiền dì.”
Tang Lê vội vàng giải thích, khiến Tống Thịnh Lan bật cười: “Dì chỉ nói đùa thôi, dì biết rồi, sao có thể trách cháu được cơ chứ.”
Tống Thịnh Lan biết Tang Lê hình thành tính cách như vậy là bởi vì cô gái nhỏ đã phải trải qua quá nhiều đau khổ, bản thân rất phòng thủ, không cho phép người khác dễ dàng tiếp cận, sợ lại bị tổn thương để riifu không có người để nương tựa nên dần tạo thành thói quen tự lực cánh sinh, tự mình giải quyết hết mọi chuyện.
Tống Thịnh Lan xoa đầu cô: “Nếu cháu thích dì, sau này cháu có thể ỷ lại vào dì nhiều hơn, được không? Nếu cháu gặp khó khăn thì có thể nói lại với dì. Với tư cách là phụ huynh của cháu, dì sẽ giúp cháu giải quyết. Chuyện này nếu cháu nói với dì sớm hơn, chẳng phải sẽ không nghiêm trọng như hôm nay sao?”
Đáy lòng Tang Lê mềm nhũn sụp đổ, cô gật đầu.
Chính là vì cô nghĩ quá đơn giản về đám người xấu xe này mà không ngờ đám người xấu đó lại gây rắc rối lớn như thế vào hôm nay.
Cô nhìn Tống Thịnh Lan: “Dì ơi, từ nay về sau nếu gặp phải chuyện như thế này cháu nhất định sẽ nói cho dì biết.”
Tống Thịnh Lan: “Cháu phải nhớ rằng có nhiều chuyện không phải cháu cứ kiên nhẫn và nhượng bộ thì người ta sẽ bỏ qua cho cháu mà ngược lại con càng nhân nhượng đối phương sẽ càng được đà lấn tới. Cháu phải biết cách tự bảo vệ mình một cách hiệu quả nhất.”
Tang Lê nhẹ nhàng đáp lại.
“Sau này ở trường có chuyện gì khẩn cấp, nếu không gọi được cho dì thì cháu cũng có thể nói với A Dã. Tuy tính tình nó không tốt nhưng nó cũng sẽ giúp đỡ được một số việc.”
Hình ảnh Quảng Dã đứng chắn trước mặt cô tối nay hiện lên trong đầu cô.
Sau vài giây, cô nhẹ nhàng gật đầu.
–
Buổi tối trở về biệt thự, Tang Lê ăn xong bữa tối rồi đi làm bài tập, tạm thời gác chuyện rắc rối ở trường hôm nay sang một bên.
Khi đến trường vào ngày hôm sau, cô biết đươc tin Trạm Thiến Tuyết bị tạm đình chỉ để xử lý.
Dụ Niệm Niệm nói rằng trường học quả thực làm việc rất nghiêm túc đang bắt đầu điều tra kỹ lưỡng sự việc xảy ra vào tối qua.
Sau khi buổi học tối bắt đầu, mẹ Kha Phỉ và mẹ Cư Na đã đến trường, lúc đó mẹ Kha Phỉ đã trực tiếp kéo Kha Phỉ đến cửa lớp và mắng cô ta sa sả. Lúc này bà ấy mới nhận ra mình đã nuông chiều dung túng con gái mình quá mức rồi.
Chức vụ quản lý trong lớp của Kha Phỉ đã bị bãi bỏ, tất cả các học sinh liên quan đều bị điều tra, sẽ phải mất một thời gian để xử lý kết quả.
Vụ việc quá chấn động, không chỉ ồn ào ở riêng khối cuối cấp mà còn lan rộng khắp trường.
Trong giờ nghỉ trưa, một nhóm nam sinh đến lớp tìm Quảng Dã, mọi người trò chuyện, dò hỏi chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, Nhiếp Văn miêu tả lại một cách sống động cảnh tượng xảy ra ở cổng trường lúc đó.
Các nam sinh nghe xong vỗ tay hào hứng: “Cái đám ngông cuồng ngu ngốc của A Bân chưa bị cảnh cáo bao giờ nên thường xuyên đến trường chúng ta để gây rối. Nghe nói tối qua khi đưa đám đó về trường, mặt mũi của bọn nó sưng tấy, toàn thân tím bầm, mọi người cười sảng khoái, A Dã đã cho bọn nó một bài học nhớ đời”.
Những người khác cười: “Đúng vậy, đêm qua tôi nhìn thấy Diệp Bân như vậy, tôi nghĩ người nào đó dường như muốn đánh chết cậu ta không bằng ấy, tàn nhẫn như vậy sao?”
Dụ Niệm Niệm: ” Cái gì mà tàn nhẫn như vậy? Cậu không biết những người đó lúc đầu kiêu ngạo đến thế nào đâu. Nếu như Quảng Dã và Nhiếp Văn không tới, Diệp Bân thật sự có thể sẽ lôi chúng tôi đi đấy.”
“Lo gì, có A Dã ở đây, cho dù có thêm mấy người nữa, cậu ấy cũng có thể giải quyết được hết.”
Trong khi mọi người tán gẫu thì Tang Lê vừa đi nộp bài tập đã về chỗ ngồi của mình, một số nam sinh nhìn thấy cô, mỉm cười hỏi: “Mà này, Quảng Dã và Tang Lê là người một nhà thật à?”
Tang Lê hơi giật mình.
Chỉ trong một đêm, thân phận của Tang Lê đã lan rộng.
Chuyện này từ Kha Phỉ mà ra, hiện tại ngay cả người ngoài cũng biết, Nhiếp Văn cười nói đùa:
“Tang Lê, sau này ở trường cậu không cần phải sợ ai hết, có việc gì thì cứ nói thẳng tên A Dã, đảm bảo không ai dám động vào một cọng tóc của cậu.”
Tang Lê nghe vậy, cô lập tức nhìn thấy Quảng Dã đang uể oải ngồi ở hàng sau, thản nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đảo qua.
Những vết sẹo trên gò má của cậu hiện rõ, kết hợp với mái tóc ngắn đen gọn gàng và những đường nét trên khuôn mặt được khắc họa rõ nét, trông cậu càng thêm phần nổi loạn.
Quảng Dã là người đầu tiên ngoảnh mặt đi.
Tang Lê mím môi, nhưng không nói chuyện, cô cũng nhanh chóng dời ánh mắt qua chỗ khác.
Sau cuộc cãi vã đêm đó, hai người vẫn chưa nói chuyện.
Nhóm nam sinh đổi chủ đề nói chuyện.
Sau khi Tang Lê uống hết trà hoa nhài trong cốc, Dụ Niệm Niệm rủ cô đi lấy nước sôi, còn gọi thêm Lữ Nguyệt.
“Nguyệt Nguyệt, hôm nay sẽ không có ai làm phiền cậu nữa phải không?”
Lữ Nguyệt cười lắc đầu: “Hôm nay có một số bạn cùng lớp đã nói chuyện với mình, còn có người viết những tâm thư để an ủi, động viên mình nữa.”
“Đừng lo lắng, hiện tại đám người Trạm Thiến Tuyết mới là chuột chạy qua đường, mọi người đều sẽ tránh xa.”
Sau khi cả ba rót đầy nước, họ vừa ra khỏi phòng nước sôi đã gặp Kha Phỉ.
Ba người sửng sốt một lát, DỤ Niệm Niệm lộ vẻ mặt phòng bị, ôm Tang Lê và Lữ Nguyệt rời đi, chợt nghe Kha Phi nói:
“Tang Lê…”
Tang Lê nghe thấy tiếng động liền dừng bước, Kha Phỉ bước tới, Dụ Niệm Niên bảo vệ Tang Lê ở phía sau: “Kha Phỉ, cậu muốn làm cái gì?”
Kha Phi run giọng nói: “Tang Lê, Lữ Nguyệt, tôi có thể xin lỗi các cậu được không? Trước đây tôi không nên đi theo Trạm Thiến Tuyết bắt nạt cậu, để cậu bị phạt. Tôi sẽ không bao giờ tái phạm nữa, xin hãy tha thứ cho tôi …”
Giọng điệu của Kha Phỉ lộ rõ vẻ đáng thương, hoàn toàn khác với bộ dạng tự mãn trước đây, Dụ Niệm Niệm cảm thấy thật khôi hài: “Bây giờ cậu mới biết mình sai rồi sao? Không phải trước đây cậu lúc nào cũng nhận là mình hành xử công bằng sao?”
Hai mắt Kha Phỉ đỏ hoe: “Thật xin lỗi, tôi đã biết mình sai rồi… Tang Lê, tôi cầu xin cậu, cậu có thể nói với dì cậu để nhà trường giảm nhẹ hình phạt cho tôi không, nếu tôi bị phạt nặng bố mẹ tôi sẽ đánh tôi chết mất…”
Tang Lê lặng lẽ nhìn bộ dáng hèn mọn và thống khổ của cô ta, vài giây sau mới nhẹ nhàng nói:
“Cậu xin lỗi tôi là thật sự cảm thấy mình đã làm sai sao? Hay chỉ vì sợ có chuyện xảy ra nên tới tìm tôi xin lỗi để cầu xin sự giúp đỡ? Nếu hôm qua không có chuyện gì xảy ra, liệu cậu có thôi đối xử với tôi như vậy không?”
Kha Phỉ bị chọc đúng tim đen, cổ họng cô ta nghẹn lại.
“Cậu căn bản là sợ tôi lợi dụng dì của mình trả thù cậu nên mới làm thế thôi, chứ thật tâm trong lòng cậu còn đang muốn dẫm đạp tối dưới chân kia kìa.”
Tang Lê không muốn tự mãn giống như nhóm người mà cô ghét, cô bình tĩnh nói: “Hôm qua dì tôi đã nói rồi, hãy cứ để nhà trường xử lý một cách khách quan. Nhà trường xử lý thế nào là chuyện của nhà trường, còn tôi không có quyền quyết định.”
Cô sẽ không nhân cơ hội này nặng nhẹ dẫm lên người khác, nhưng cũng sẽ không mù quáng tha thứ, bởi cô biết đối phương không hề thành tâm ăn năn.
Ba người rời đi, để lại Kha Phỉ đứng lặng tại chỗ.
–
Trở lại lớp học, Tang Lê vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn của mình sang một bên rồi tập trung vào việc học.
Khi những điều tồi tệ đó biến mất, trái tim căng thẳng của Tang Lê cuối cùng cũng được thả lòng, cô không còn phải lo lắng nữa.
Cả một ngày trôi qua, cuộc sống bình yên đến lạ thường.
Buổi tối tan học, cô bảo Dụ Niệm Niệm về trước còn bản thân ở lại lớp ôn lại đánh dấu những bài đã học.
Mười lăm phút sau, cô bước ra khỏi lớp học, bầu trời bên ngoài u ám.
Không khí ngột ngạt phả vào mặt và bám vào da, mang theo cảm giác nhớp nháp khó chịu.
Khi bước nhanh đến cổng trường, cô nhìn thấy một chiếc ô tô riêng và Lão Trương đang đợi cô.
Tang Lê ngồi vào ghế sau, cởi cặp sách ra: “Chú Trương, cháu xin lỗi vì đã để chú đợi cháu lâu như vậy.”
Bây giờ Lão Trương đã dần dần quen thuộc với cô, quay lại mỉm cười với cô: “Không có gì, tôi quen với việc chờ đợi rồi nên cũng không thấy mệt.”
Hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, từ bây giờ ngay khi Tang Lê tan học, ông sẽ nhanh chóng tới đón cô.
Lão Trương đóng cửa sổ lại: “Bên ngoài nóng quá, bật điều hòa lên nhé. Dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có mưa.”
Vân Lăng sắp bước vào mùa thu, nhưng nền nhiệt độ vẫn không giảm đi chút nào và trời vẫn nhiều mưa.
Sau khi khởi động xe, lão Trương tỏ vẻ áy náy nói: “Cô Tang Lê, từ giờ tôi sẽ chở cô đi bất cứ nơi đâu. Tống tổng đã nói với tôi rằng sự an toàn của cô hiện tại là quan trọng nhất, đều là lỗi của tôi. Nếu như tối thứ Sáu tuần trước tôi đến đón cô có phải cô sẽ không phải bị nguy hiểm như vậy.”
Tang Lê vội vàng lắc đầu: “Chú Trương, chuyện này không liên quan gì đến chú đâu ạ, là cháu cứ muốn một mình tự đi lại thôi ạ.”
“Từ giờ tôi sẽ đón cô. Cô cứ việc ngồi trong xe mà không cần lo lắng gì cả.”
“Vâng ạ.”
Sau một ngày mệt mỏi, Tang Lê tựa lưng vào ghế sau, nheo mắt nghỉ ngơi.
Tình hình đường xá tương đối bằng phẳng và hai người trở về biệt thự sau hai mươi phút.
Tang Lê xuống xe đi vào cổng đã được bảo mẫu chào đón.
Cô có chút bối rối khi không thấy quản gia, bảo mẫu cười giải thích: “Chiều nay chị Triệu về quê, ở nhà có chút việc, đợi đến ngày Quốc khánh mới trở lại. “
“Vâng ạ.”
Cô đi vào nhà ăn tối, tối nay Tống Thịnh Lan không về, Quảng Dã cũng không có nhà, cô vẫn chỉ đành một mình.
Ăn tối xong cô lên tầng về phòng, hôm nay bài tập ít nên cô làm xong rất nhanh, sau khi tắm rửa xong cô định tìm sách đọc.
Đi xuống cầu thang, một luồng ánh sáng trắng chói lóa xuyên qua cửa sổ cầu thang chiếu vào, mấy giây sau, bên ngoài sấm sét ầm ầm, chẳng mấy chốc những hạt mưa rơi lộp độp đập vào kính.
Mưa to tầm tã đổ xuống.
Tang Lê xuống tầng một, vào phòng đọc chọn sách, đang định đi lên tầng, qua cửa sổ cao từ trần đến sàn của phòng khách, cô nhìn thấy một chú làm vườn mặc áo mưa ở vườn sau, bất chấp mưa lớn, một mình chú đang dọn mấy chậu cây ngoài trời, những chậu cây lớn nhỏ được chuyển xuống dưới nhà kho.
Điều này trông có hơi vất vả…
Không chút do dự, cô nhanh chóng đặt cuốn sách xuống và bước tới, mặc kệ gối của mình đang bị thương.
Cô đẩy cửa kính trong nhà ra, tiếng mưa rơi ầm ầm chợt khiến tai cô bị ù đi, cô cầm ô che mưa chạy nhanh ra ngoài:
“Chú ơi, trời mưa to quá, để cháu giúp chú di chuyển…”
Cô chạy sang bên kia, đang ôm tay vào mép chậu cây thì thấy đối phương quay lại nhìn mình:
“Nhìn cho rõ ràng, ai là chú của cậu?”
Dưới vành áo mưa, khuôn mặt lạnh lùng vô cùng quen thuộc đó lộ rõ——
Đó là Quảng Dã.
??!
Làm sao có thể là cậu ấy được?!
Khi Tang Lê nhận ra mình đã nhận nhầm người, mặt cô đỏ ửng như quả cà chua nhỏ.
Hai người đứng rất gần nhau, mưa nhỏ giọt rơi vào giữa hai mắt, tựa như bị một tấm màn mưa lờ mờ ngăn cách.
Dưới vành mũ, đôi mắt đen của Quảng Dã nhìn cô, người vẫn đang bị mưa che phủ.
Tang Lê chưa kịp phản ứng, thiếu niên đã tức giận đến mức kéo cô xuống mái hiên, lạnh lùng ra lệnh: “Đứng ở đây, tại sao lại chạy ra đây làm gì?”
“Hả……”
Cô ngượng ngùng nhìn Quảng Dã đang tiếp tục di chuyển chậu cây, Tang Lê nhìn thấy những chậu cây này hình như là từ phòng của dì Tống, dì ấy thường thích những thứ này.
Cậu rất khỏe mạnh, có thể di chuyển những chậu cây khổng lồ một cách dễ dàng, chỉ chưa đầy một phút là xong.
Quảng Dã xếp gọn gàng những chậu cây trong nhà kho, cởi áo mưa ném lên bàn, quay đầu nhìn Tang Lê rồi đi vào nhà.
Tang Lê cũng vội chạy theo vào trong, Quảng Dã quay lại nhìn cô, cậu nhìn thấy cô gái mặc một chiếc váy ngủ không tay hình dâu tây bơ, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen ướt vì mưa mà dính vào bả vai trắng nõn và những vết vảy của vết thương đang khỏi trên đầu gối của cô hiện lên rõ ràng.
Đôi mắt cô dường như bị dính hơi nước, cô nhìn cậu một cách mơ hồ.
Cậu hít một hơi thật sâu, nhướng mày, quay người đi sang phòng bên cạnh.
Chưa đầy mười giây, cô nhìn thấy cậu quay lại, trong giây lát choáng váng, chiếc khăn tắm trên tay cậu phủ lên người cô.
“Ai…”
Tang Lê kéo chiếc khăn ra, gó má cô ửng hồng.
Hai người đứng rất gần nhau, bầu không khí ái muội lan ra.
Những sự việc gần đây đang quay cuồng trong đầu cậu, Quảng Dã nhìn xuống cô gái nhỏ ngu ngốc đến mức chạy ra làn mưa để giúp đỡ trong khi chân vẫn còn đau. Hầu yết cậu khẽ lăn lộn, cậu nhăn nhó nói với giọng khàn khàn:
“Tang Lê, cậu rắc rối thật đấy.”